Chương 19: Tiểu Thiên nữ
Nữ tử xinh đẹp tuyệt trần trong bộ váy trắng ngần, tinh khiết như tuyết, phản chiếu lộng lẫy dưới ánh sáng lờ mờ ban đêm tạo nên cảnh tượng huyền ảo, đẹp linh lung lại thần bí dị thường. Chẳng nghi ngờ chút nào, đây tuyệt đối là phong cảnh ưu mỹ mà thế giới này hiếm gặp được, đủ để những kẻ có tâm hồn nghệ thuật vì đó mà say mê.
Đáng tiếc, không một ai ở đây có tâm trạng đi thưởng thức bức phong cảnh tuyệt sắc như vậy. Tất cả mọi người đều cảnh giác nhìn chằm chằm vào nữ tử sở hữu dung nhan khuynh quốc khuynh thành, lòng ôm đày cảnh giác cùng dè chừng. Bởi vì...
Nàng mạnh.
Là rất mạnh. Mạnh đến mức khiến cho tuyệt đại đa số tu sĩ có mặt tại đây phải ngạt thở trước khí thế của nàng.
Không khí xung quanh nữ tử này dường như vặn vẹo bởi cỗ khí tức kinh khủng như có như không đang từng bước phát tán vào không gian. Ngay cả nhóm thủ lĩnh của giới đệ tử trẻ tuổi như Quan Vân Huyền, Tống Ngọc Vinh, Hứa Minh hay thậm chí là nam tử thô, to, đầu trọc, tay xách rìu chiến khổng lồ vốn có màn ra sân vô cùng ấn tượng thì giờ đây cũng đầy e dè đánh giá nữ tử trẻ tuổi trước mắt.
Nữ tử trẻ tuổi yêu kiều cười, thanh âm trong trẻo như tiếng chuông truyền trong gió: "Thế nào? Các ngươi cứ như vậy nhìn ta chằm chằm? Không muốn tranh đoạt Tiên khí nữa rồi?"
Lý Nguyên Thiên nghe vậy thì kinh ngạc. Nguyên lai, cơ duyên tại nơi này chính là Tiên khí?
Tuy nhiên, hắn không thật quá rõ ràng, cái gọi là Tiên khí tại nơi này lại là cấp bậc nào Tiên khí?.
Khái niệm Tiên tại thế giới này rất mơ hồ. Mỗi một hệ thống tu hành khác biệt lại có định nghĩa khác biệt về như thế nào là Tiên? Đạo gia có cách hiểu riêng về Tiên, Võ học cổ truyền cũng có cái nhìn nhận về Tiên của riêng bọn hắn, hệ thống của Linh tu cũng có định nghĩa của Tiên, Kiếm tu lại có cảnh giới Kiếm Tiên của riêng bọn hắn,... thậm chí, ngay cả Tân tu cũng có khái niệm tách biệt về Tiên.
Mỗi một loại Tiên này lại không giống nhau, thực lực khác biệt, bản chất cảnh giới khác biệt và tương ứng như thế, 'chất lượng' cũng không thể đánh đồng.
Lý Nguyên Thiên liếc mắt nhìn xung quan đánh giá tình huống. Nơi này có hơn mấy trăm, có thể là tiếp cận một ngàn người, tất cả đều rất trẻ còn rất trẻ.
Nếu như chỉ tính riêng cường độ khí tức mà bọn hắn phát tán ra, hắn chưa thấy có kẻ nào mạnh hơn hắn. Tất nhiên, không thể nói trước sự thật chắc chắn là như vậy, bởi vì, không ngoại trừ khả năng cũng có kẻ nào đó cũng che giấu khí tức, ẩn giấu thực lực giống như hắn.
"Đoán chừng, cái gọi là Tiên khí ở nơi này cũng chỉ là thuộc về cấp bậc Tiên thấp nhất. Nếu không, các tu sĩ thế hệ trước nào sẽ nhìn được mà không ra tay, cuối cùng để cho một đám đệ tử trẻ tuổi tới tranh đoạt." Lý Nguyên Thiên có chỗ suy đoán.
Lúc này, nam tử cao lớn, tay cầm rìu chiến lớn nhìn chằm chằm vào nữ tử mới đến, thận trọng lên tiếng: "Nếu như ta đoán không nhầm, ngươi hẳn phải là tiểu Thiên Nữ của Thiên Môn?"
Lời hắn vừa nói ra, tất cả mọi người tại đây đều sửng sốt, dùng ánh mắt kinh dị nhìn vào nữ tử trẻ tuổi, xinh đẹp vừa mới tới. Ngay cả Lý Nguyên Thiên cũng tràn đầy rung động khi nghe đến cái tên này.
Thiên Môn.
Cái tên này vang dội khắp Thiên Vũ Đế triều. Đại đa số người tu hành đều phải nghe qua cái tên này từ bé tới lớn.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Bởi vì Thiên Môn quá mạnh.
Phía trên, tu vi của môn chủ Thiên Môn đã đạt tới lĩnh vực Vô Cực Chí Thánh, thực lực khủng bố không tưởng, là một lão quái vật đã sống không biết bao nhiêu kỷ nguyên. Chẳng những thế, bên trong Thiên Môn còn có hàng trăm vị trưởng lão, hàng chục vị Thái Thượng trưởng lão cùng không biết bao nhiêu lão quái vật bế quan tiềm tu không ra từ vô số kỷ nguyên đến nay. Từng kẻ trong đó, có người nào mà không phải là tồn tại cấp bậc Vô Cực Chí Thánh hoặc tiếp cận gần vô hạn với cấp bậc Chí Thánh Thánh. Thực lực tổng hợp của cao tầng Thiên Môn đủ để nghiền ép mấy chục cái Thánh địa thông thường.
Ở phía dưới, thế lực của Thiên Môn trải rộng phân nửa Đế triều. Đệ tử của nó đông đảo vô số, len lỏi vào từng ngóc ngách, bao phủ rộng khắp mọi nơi, tạo nên một cỗ sức mạnh không tầm thường trong tầng lớp trung, hạ du. Thậm chí, có kẻ nói vui rằng, nếu như Thiên Môn muốn, bọn hắn có thể hiệu triệu ba phần mười dân chúng Đế triều nổi loạn.
Đứng trước con quái vật khổng lồ như Thiên Môn, đừng nói đến Khương gia hay mấy đại thế gia tại huyện Linh Vệ cỏn con này; cũng đừng đè cập đến Tuyên Yến tông hay Ngọc Võ môn, thậm chí dù là Sơn Hà học viện hay Tôn gia, tất cả đều chẳng đáng nhắc tới. Nếu như thật sự xảy ra c·hiến t·ranh, chỉ cần một vị nội môn trưởng lão cũng đủ để hủy diệt hết thảy những thế lực trên.
Mà tại Thiên môn, Thiên Nữ càng có địa vị đặc thù. Giống như tại Thánh địa đi ra Thánh Nữ, Thiên Nữ chính là đại biểu cho đệ tử xuất chúng nhất của thế hệ sau và nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, nàng chính là người sẽ kế thừa chức vị môn chủ Thiên Môn đời tiếp theo. Cho nên, tại Thiên Môn, dù rằng Thiên Nữ chỉ là đệ tử thế hệ sau, thế nhưng, rất nhiều trưởng lão cùng tu sĩ thế hệ trước phải đối với nàng ôm lấy lòng tôn trọng cùng kính cẩn.
Về vị nữ tử xinh đẹp tuyệt trần trước mắt, người ta nói rằng, nàng vốn là một đứa trẻ ăn mày, bị cha mẹ vứt bỏ khi chạy nạn. Tại mười năm trước, đương nhiệm Thiên Nữ của Thiên Môn du lịch thiên hạ, gặp được nàng, thấy nàng có thiên phú tu hành trác tuyệt liền nổi long yêu tài, mang về thu làm đệ tử thân truyền, truyền cho con đường tu hành. Địa vị của Thiên Nữ vốn đặc thù, bị người người nhìn chằm chằm, cho nên, chuyện này ngay lập tức kinh động toàn bộ Thiên Môn, sau đó hướng về phía bên ngoài khuếch tán như một trận cuồng phong.
Giờ đây, khắp thiên hạ, ai ai cũng biết, Thiên Môn Thiên Nữ có một vị đệ tử nhỏ tuổi, thiên phú tu luyện siêu quần bạt tụy. Thậm chí, có người đã cho rằng, vị nữ tử này rất có thể sẽ trở thành Thiên Nữ đời tiếp theo của Thiên môn rồi bắt đầu gọi nàng bằng danh xưng, Thiên môn tiểu Thiên Nữ.
Nữ tử trong làn váy trắng nhìn liếc qua nam tử mang rìu, đáy mắt nổi lên một tia không vui nhưng vẫn yêu kiều cười duyên, nói: "Làm sao? Biết sư tôn ta là đương nhiệm Thiên Nữ tại Thiên Môn, các ngươi sợ rồi? Nếu sợ thì lại không cần tiếp tục tranh nữa, trực tiếp nhường ra Tiên Khí cho ta là được rồi. Bớt đi phiền phức."
"Vậy thì cũng chưa chắc." Nam tử xách rìu chép miệng nói: "Nghe nói, Thiên môn tiểu Thiên Nữ, tại thời điểm được Thiên Nữ thu nhận, mới năm tuổi. Tới nay là mười năm qua đi, cũng là mười năm tu hành. Ta thật muốn được chứng kiến thiên phú của Thiên Nữ xuất chúng đến đâu."
Lời này của hắn là đang nhắc nhở mọi người rất rõ ràng, Thiên Môn tiểu Thiên Nữ, dù thiên phú có nghịch thiên đi nữa, nàng vẫn chỉ là một cái thiếu nữ vừa trong mười lăm tuổi. Thời gian tu hành của nàng chỉ bất quá mới mười năm mà thôi, so với nhiều người ở đây còn không bằng một phần ba. Bọn hắn không có gì phải e ngại nàng.
Không phải sao? Khương gia thiếu gia Khương Minh Lâm đã xấp xỉ bốn mươi tuổi, tu hành ba mươi tư năm; Tuyên Yến tông thân truyền đệ tử đã hơn bốn mươi, tu hành bốn mươi năm. Đệ tử lĩnh đội của Trấn Sơn tông, Tống Ngọc Vinh, gần năm mươi tuổi, tu luyện cũng có hơn bốn mươi năm.
Đến nỗi thân phận của nàng?
Nam tử mang rìu nói tiếp: "Các thế lực ở giữa có quy tắc, đệ tử trẻ tuổi ớ giữa tranh đấu c·ướp đoạt cơ duyên, tu sĩ thế hệ trước không thể nhúng tay. Tin tưởng, nếu như ngày hôm nay, chúng ta tại đây đánh bại Thiên Môn tiểu Thiên nữ, Thiên Môn Thiên Nữ cũng không thể bắt bẻ gì chúng ta."
Lời nói này của hắn lập tức để cho tất cả mọi người bình tĩnh lại rất nhiều, không còn vì thân phận và danh tiếng của nữ tử trước mắt mà hoảng hốt nữa.
Đúng vậy, đối phương còn trẻ, dù thiên phú có tốt hơn nữa thì tu vi lại có thể cao đến đâu? Nếu như đã không phải e ngại Thiên môn Thiên Nữ phía sau tìm đến trả thù, vậy thì bọn hắn lại có gì phải e ngại.
Lúc này, Quan Vân Huyền lại đứng ra, nói: "Ta Quan Vân Huyền, thân phận là đệ tử thân truyền của Tuyên Yến tông. Mặc dù Tuyên Yến tông của ta không coi là lớn bao nhiêu, thiên phú của ta cũng không tính là mạnh, nhưng hôm nay, ta đích thực muốn lĩnh giáo phong thái của Thiên môn tiểu Thiên Nữ lừng danh Đế triều."
Tống Ngọc Vinh cũng lớn tiếng: "Mặc dù Trấn Sơn tông chúng ta tại Vân quốc xa xôi, thế nhưng danh tiếng của Thiên môn Thiên Nữ cũng nghe như sấm bên tai. Ngày hôm nay, nếu như đã gặp được đệ tử thân truyền của nàng, đã vậy, liền từ ta vị này Thập Đại của Trấn Sơn tông đến so tài một phen."
...
Lần lượt lại có từng người đứng ra bày tỏ ý kiến. Bọn hắn cho thấy thái độ rõ ràng, sẽ không vì thân phận tiểu Thiên Nữ mà nhường ra cơ duyên cho đối phương.
Tiểu Thiên Nữ không nhìn đám người này nhao nhao sục sôi mà liếc mắt nhìn nam tử mang rìu, cười như không cười nói: "Nghĩ không ra, ngươi cái này mãng phu nhìn như thô kệch, nhưng lại cơ trí như vậy. Chỉ chớp mắt liền biến ta thành kẻ đứng ở phía trận doanh đối lập, trở thành kẻ địch của tất cả. Hẳn là Thiên Thần điện tốn không ít tâm tư vào ngươi rồi."
Nam tử mang rìu nhếch miệng cười ngây ngô, không đáp, xem như ngầm chấp nhận sự thật này. Mà không ai để ý, nơi sâu của ánh mắt hắn lộ ra vẻ kiêng kỵ cùng đề phòng.
Đổi lại những người khác, nghe được câu này của tiểu Thiên Nữ thì một lần nữa chấn kinh rồi.
Thiên Thần điện.
Lại một cái tên nổi danh khác vang dội khắp Ngọc Lạc Châu. Thế lực của bọn hắn, mặc dù chưa đi ra tu sĩ cấp bậc Vô Cực Chí Thánh, chưa thể đặt chân hàng Thánh Địa, nhưng khoảng cách đã rất tiếp cận. Thậm chí có người nói, mấy đời đệ tử gần đây của Thiên Thần điện có thiên tài xuất hiện lớp lớp, nhiều không kể xiết, Thiên Thần Điện vì thế mà có hy vọng tại tương lai không xa đặt chân đứng hàng Thánh Địa.
Mặc dù nam tử này biểu hiện ra bất phàm tại trước đó không lâu, nhưng không một ai trong đám đệ tử trẻ tuổi tại đây nghĩ tới, nam tử nhìn qua thô kệch này lại có lai lịch ghê gớm đến như vậy. Vốn chỉ là một hồi cơ duyên nho nhỏ, vì sao lại dẫn phát đến hai tôn thiên kiêu, thân thế khủng bố như vậy?
Tất cả mọi người lại phải một lần nữa đánh giá lại thế cục.
Tiểu Thiên Nữ lại nhìn qua đám người, lớn tiếng nói: "Các ngươi cứ yên tâm bung tay mà tranh đoạt. Thiên Môn xưa nay tuân thủ quy tắc, tất cả mọi người tranh đoạt cơ duyên bằng bản lĩnh, không luận lai lịch xuất thân." Nói rồi, nàng liếc nhìn qua nam tử thô kệch, nói: "Hẳn là, Thiên Thần điện không đến mức không nhìn quy tắc đi?"
Nam tử thô kệch cười ha ha: "Tiểu Thiên Nữ chê cười. Quy tắc duy nhất ta biết chính là rìu chiến trong tay ta. Còn lại, ta chưa từng biết."
Tất cả mọi người thoáng yên tâm. Cả hai người này đã sớm bày tỏ thái độ, bọn hắn sẽ tranh đoạt bằng bản lĩnh tự thân, không mượn nhờ uy danh từ thế lực phía sau. Kỳ thật, bọn hắn rất e ngại, nếu như đối phương cưỡng ép mượn dùng thế lực phía sau bức bách, ép bọn hắn giao ra cơ duyên, như thế, bọn hắn không dễ làm. Dù sao, mỗi người bọn hắn đều có gia tộc, tông môn phụ thuộc, dù bọn hắn không nghĩ cho bản thân thì cũng phải nghĩ cho người thân.
Kỳ thực, những người này chính là suy nghĩ nhiều. Thiên Môn sẽ không vì một cọc cơ duyên nho nhỏ với tiểu Thiên Nữ mà làm trái quy tắc, ra tay với những thế lực nhỏ. Thiên môn còn chưa phải là vô địch thiên hạ, đạt tới tình trạng một tay che trời. Đối địch với Thiên môn còn có không ít Thánh địa, tạo thành thế cân bằng giữa các phương thế lực. Mà đứng ở phía trên nó còn là Thiên Vũ Đế triều với vị Nữ Đế tài năng vô tiền khoáng hậu, thực lực hoành ép thiên hạ. Nếu như Thiên Môn làm trái quy củ, bị các thế lực đối địch bắt được điểm yếu. Như vậy, thiệt hại sẽ nhiều hơn lợi ích.
Không một ai ngu xuẩn đi làm chuyện như vậy cả.
Đúng lúc này, thời điểm tới. Mặt đất bỗng nhiên rung lên. Cây cối lay động khiến cho đám thú săn đêm run rẩy. Đất đá rung chuyển. Thậm chí, khí âm tà nhàn nhạt trong không gian cũng trở nên b·ạo đ·ộng.
"Cuối cùng cũng đến." Một vị đệ tử trẻ tuổi nào đó nhỏ giọng thì thầm.
Tất cả mọi người tập trung ánh mắt nhìn vào vách núi phẳng lỳ ngay trước mắt.
Mười một giờ, theo cách tính cổ thì chính là giờ Tý. Đám mây đèn dày đặc tách ra một khe hở, để lộ ánh trăng bàng bạc chiếu xuống vách tường. Trong nháy mắt, bức vách đá trống vắng hiện lên một trăm linh tám ký hiệu phù văn huyền diệu lại linh hoạt. Dưới tác động của ánh trăng, chúng nó bắt đầu chuyển động the ngược chiều kim đồng hồ. Đồng thời, một nguồn năng lượng to lớn từ chúng tuôn trào mà ra, khuếch trương tới phạm vi mấy ngàn mét mới thôi.
Cạch.
Âm thanh giòn tan vang lên từ giữa vách đá. Tại đó, khối núi cao hàng cây số dường như đang ầm ầm di chuyển tựa như một con quái vật khổng lồ chậm chạp thức tỉnh sau giấc ngủ say. Một cánh cửa cao đến ba mươi mét, rộng hai mươi mét cứ như thế xuất hiện trên vách núi, để lộ ra phần không gian trống trải, kéo dài ngút tầm mắt tại phía sau.
Vị tiểu sư muội trong nhóm tu sĩ dòng Linh tu kích động hô: "Sư thúc tổ quả nhiên nói không sai. Năm đó hắn phát hiện ra tòa cổ mộ này, vì để lại cơ duyên cho hậu bối mà sử dụng trận pháp che đậy lại lối vào cổ mộ Đúng ngày hôm nay, đúng thời điểm này sẽ lại một lần nữa mở ra."
Quan Vân Huyền, Tống Ngọc Vinh, Hứa Minh mấy người liếc nhìn nhau. Hiển nhiên, chuyện năm đó cũng không phải chỉ có một vị sư thúc tổ của tiểu sư muội là có mặt mà thay vào đó thì còn có trưởng bối của những ngời này nữa. Giữa bọn hắn đã đạt thành hiệp nghị thống nhất, để dành lại cơ hội này cho đám hậu bối như là một chuyến cơ duyên, cũng là một lần lịch luyện. Trong mắt bọn hắn, cơ duyên trong tòa cổ mộ này không giúp ích được gì, nhưng đối với đám hậu bối, đây chính là một hồi tạo hóa lớn.
Chỉ là, không ai ngờ tới, ngày này sẽ lại toát ra nhiều gương mặt xa lạ như vậy.
Nhìn qua cánh cửa trên vách đá rộng mở, nhóm người thoáng có chút chần chờ. Đều là đệ tử trẻ tuổi, kinh nghiệm chưa nhiều, bọn hắn không biết, lối vào cổ mộ có hay không ẩn giấu bấy rập gì.
Sau chừng hai, ba giây, Quan Vân Huyền nhìn qua hai người đồng đội của mình, nói: "Khương công tử, Khương tiểu thư, cầu phú quý trong nguy hiểm. Chúng ta đi thôi."
Nói rồi, hắn một đường dẫn đầu, xông thẳng vào trong cánh cửa lớn. Hai vị huynh muội của Khương gia liếc nhìn nhau, khẽ gật đầu rồi cũng phóng thân hình về phía trước, đuổi theo Quan Vân Huyền.
Hành động này dường như kích thích đến những người khác. Hứa Minh, Tống Ngọc Vinh đều phi thân đi lên, dẫn theo nhóm sư đệ, sư muội tiến vào.
Nam tử thô kệch, tay cầm rìu chiến lớn thì lại một bộ hàm hàm, bước chân đều đặn đi lên, nhìn như không có chút nào vội vàng.
Lý Nguyên Thiên cũng nhào theo mấy chục tên tu sĩ trẻ tuổi khác tiến về cửa lớn mà lao nhanh, nhìn qua không có chút nào nổi bật. Hắn vốn định giả heo ăn thịt hổ, âm thầm giấu tài để cuối cùng ẵm đến cơ duyên lớn nhất.
Tuy nhiên, hắn lại không ngờ tới, ngay khi hắn đi qua nam tử đến từ Thiên Thần điện kia, đối phương phải đối ánh mắt với hắn.
Nam tử cao lớn cười, cười đến chân thành chất phác, sau đó truyền âm cho hắn, nói: "Người anh em, có muốn hay không cùng ta hợp tác một chuyến? Tiểu Thiên Nữ của Thiên Môn không phải dễ đối phó như vậy. Tu vi của nàng, sớm từ gần một năm trước đã đột phá cảnh giới Hóa Khí sơ giai Khí, bước vào Hóa Khí trung giai. Không liên thủ, cả ta và ngươi đều không có cơ hội đoạt được Tiên Khí."