Chương 1: Hắc Hồn Ma Huyết độc
Đế triều, phủ Huyền Phù, huyện Linh Vệ.
Tại một góc xa xôi hẻo lánh nằm về phía bắc huyện thành Linh Vệ có một căn nhà nhỏ, một gian, lụp xụp với hàng rào gai được xây dựng tạm bợ, uốn thành một vóng khép kín, quây xung quanh gian nhà. Nền nhà được trải đá lót, tường được xây từ gạch vụn và đá nhỏ, kết dính nhờ bùn nhão trọn với rơm rạ, mái nhà được dựng lên từ khung tre, phía trên trải ba lớp cỏ khô dày, vững vàng chắn gió và che mưa. Tuy nhiên, với nền đất ẩm thấp, trũng nước và hệ thống mương máng không được chăm nom cẩn thận, căn nhà trở thành một nơi cực kỳ tồi tệ mỗi khi mùa mưa đến, là chỗ để đủ thứ bệnh truyền nhiễm phát sinh.
Giờ đây, trong căn nhà tồi tàn ấy, trên nền đá ướt át, bẩn thỉu do độ ẩm cao trong không khí, một tên thiếu niên quỳ gục tại đó. Hắn run rẩy không ngừng trong thống khổ, gương mặt hắn đỏ lừ, vặn vẹo dữ tợn, trên trán hằn những vệt gân xanh dữ tợn như những cái dễ cây cổ thụ nổi gồ lên mặt đất. Hai con mắt của thiếu niên mở chừng chừng, hàm răng hắn cắn chặt, bờ môi bất ra máu đỏ tươi, nhỏ xuống tí tách trên nền đất, hòa vào những vũng nước đọng. Lúc này đây, chỉ có ý chí quật cường không phù hợp độ tuổi mới giúp cho hắn không kêu gào lên như con thú hoang, kiềm chế bản năng lăn lộn trên mặt đất.
Không biết qua bao lâu, sự thống khổ dần rút đi. Bên dưới lớp da của hắn, những vết hằn đen, chằng chịt như mạng nhện, dày đặc như mạng lưỡi rễ cây trong rừng sâu, mới chậm rãi tiêu tán, trả lại làn da màu cổ đồng vốn có của thiếu niên.
Cảm giác quay trở lại, thiếu niên nào có để tâm đến ngoại hình của mình nhìn ra làm sao. Hắn đang tham lam hít lấy hít để không khí, trả lại cho bộ phổi đã sớm đói khát, mặc kệ rằng, quanh quẩn trong không gian lúc này đây tràn ngập cỗ mùi khó ngửi, là thành phần pha tạp giữa sự h·ôi t·hối từ mương máng tắc ứ gần đó bởi trận mưa rào đêm qua cùng với mùi ẩm mốc bốc ra từ những khe hở của ngôi nhà cũ kỹ không được chăm sóc trong thời gian dài.
Lúc này, một giọng nói ấm áp, trong trẻo, cực kỳ dễ nghe để người ta không tự chủ được cảm thấy thân cận bỗng vang lên: "Lần này xem như bài học. Lần sau, ta không hy vọng con cờ của ta khiến cho ta phải mất hứng."
Thiếu niên bò lổm ngổm trên mặt đất, gian nan ngẩng đầu lên, đối mặt với chủ nhân của giọng nói. Cho đến tận bây giờ, hắn vẫn chưa bao giờ hết chấn động bởi gương mặt của người đối diện. Tuyệt thế dung nhan đều không đủ để miêu tả gương mặt này. Nam tử này tuấn mỹ đến cực hạn, đến nỗi, không một ngôn từ hoa mỹ nào đủ để miêu rả vẻ đẹp của hắn, không một lời văn tuyệt luân nào đủ để diễn giải sự hoàn mỹ trong đó. Nét đẹp của hắn tựa như vượt qua ngoài cực hạn của thế giới, áp đảo phía trên mọi định nghĩa, nằm ngoài sức tưởng tượng của cả những bộ óc sáng tạo nhất.
Chẳng những thế, nam tử này còn sở hữu một loại khí chất siêu nhiên thoát tục, tựa như tiên nhân giáng trần, làm lu mờ hết thảy thế gian vạn vật xung quanh hắn. Hắn chỉ đứng ở đó, cả thế giới dường như phải nhường đường cho hắn, phải làm nền để tôn lên sự tồn tại của bản thân nam tử. Trong bộ áo bào trắng tinh khiết không nhiễm một hạt bụi trần, hắn chính là màu sắc duy nhất, soi sáng cho căn nhà tồi tàn, bẩn thỉu tại vùng đất nghèo nàn này.
Thế nhưng là, thiếu niên nọ vừa giương lên ánh mắt liền cúi rạp trở về ngay lập tức. Biểu lộ của hắn chỉ có e dè, sợ hãi cùng hoảng loạn. Hơn bất kỳ ai, hắn biết rõ, nam tử siêu nhiên trước mắt khủng bố đến mức nào, cơ hồ để người ta ngạt thở, để cho người ta tuyệt vọng.
Thiếu niên lúc này mới run rẩy, cung kính đáp lại: "Vâng. Thuộc hạ biết rõ. Xin công tử thứ tội."
Nam tử tuấn mỹ chưa từng thay đổi biểu cảm. Gương mặt hắn lạnh tanh, vô cảm nói: "Tiểu tử, ngươi nên nhớ, Hắc Hồn Ma Huyết độc trong cơ thể ngươi là do chính tay ta hạ, trên đời này cũng chỉ có một mình ta có thể giải nói cho ngươi. Đừng nghĩ rằng ngươi có thể thử vận may giải nó hay lần mò ranh giới cuối cùng của ta. Nếu không, Hắc Hồn Ma Huyết độc sẽ khiến cho ngươi c·hết cũng không được, muốn sống cũng không xong. Tự sát? Thứ này sẽ theo ngươi luân hồi chuyển thế. Dù cho ngươi có luân hồi bao nhiêu thế cũng đừng hòng thoát được. Không tin? Ngươi có thể thử luôn tại đây, ngay bây giờ."
Cơ thể thiếu niên run lên lẩy bẩy, sắc mặt hắn trắng nhợt.
"Không... không dám... thuộc hạ... không dám." Thật gian nan, hắn mới có thể nói ra mấy lời.
"Ngươi có dám hay không, với ta không quan trọng, cũng không có ý nghĩa." Nam tử tuấn mỹ lên tiếng, giọng nói vẫn lạnh như băng: "Với ta,nhiều nhất chỉ là thay một quân cờ mà thôi. Tin tưởng ta, điều này cực kỳ dễ dàng, là thuận tay mà làm. Còn ngươi, kết cục lúc đó của ngươi, so với đày đọa tại ba mươi ba tầng địa ngục còn thê thảm hơn."
"Thuộc... hạ... đã biết." Thiếu niên run lẩy bẩy đáp.
"Tốt. Không nói lời dư thừa." Nam tử tuấn mỹ nói: "Lần này, ta gọi ngươi tới đây là có việc quan trọng cần ngươi đi làm."
Nói rồi, một cỗ năng lượng kỳ dị, thần bí từ trên người nam tử chảy xuôi, ngưng kết thành những sợi kéo dài, màu trắng đục trong không khí. Những sợi năng lượng này được điều khiển một cách tinh tế, đan xen với nhau, kết hợp lại, chẳng mấy chốc đã phác họa một gương mặt của một tên thiếu niên, non nớt nhưng kiên nghị, đặc biệt nổi bật bởi cặp mắt sáng như sao trời, nhìn qua cực kỳ thông minh.
Nam tử tuấn mỹ lạnh lùng hỏi: "Đã thấy rõ?"
"Thuộc hạ đã nhìn rõ." Thiếu niên cung kính đáp lại.
"Thấy rõ thì tốt." Nam tử nói.
Hắn tiện tay vung lên, những sợi năng lượng kia cấp tốc tan biến trong không gian. Cùng đi theo biến mất còn có chân dung của thiếu niên kiên nghị.
"Hắn gọi là Lý Thái Long. mười lăm tuổi." Nam tử tuấn mỹ nói: "Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra mà nói, trong ba ngày nữa, hắn tất đặt chân tới huyện thành Linh Vệ này. Nhiệm vụ của ngươi là, bằng mọi cách phải tiếp cận được hắn, ở lại tại bên người hắn, chiếm được niềm tin của hắn. Đã hiểu?"
Thiếu niên cung kính đáp: "Thuộc hạ đã hiểu." Dừng một chút, hắn cẩn thận một chút, hỏi: "Thuộc hạ... cần tiềm ẩn tại bên người hắn bao lậu?"
Nam tử tuấn mỹ nhếch miệng cười, nói: "Ngươi trước tiên hãy lo tiếp cận hắn, đạt được niềm tin của hắn đi đã. Những chuyện còn lại thì tính sau."
"Vâng, thuộc hạ đã hiểu."
Lúc này, nam tử tuấn mỹ khẽ búng tay. Từ phía sau hắn, tại góc tối của gian phòng, một nữ tử mang áo bào đen, gương mặt lạnh lùng chậm rãi bước ra. Nàng cực kỳ xinh đẹp, nói là khuynh quốc khuynh thành cũng khó mà mô tả được nhan sắc của nàng. Chỉ luận đến dung mạo cùng khí chất, chưa có một nữ tử nào mà thiếu niên từng gặp có thể thắng qua nàng. Không, chỉ là tiếp cận nữ tử này thôi cũng không có nổi một người nào.
Nhưng càng đáng sợ hơn là tu vi của nàng. Thâm sâu khó dò, mênh mông như biển lớn. Nàng chỉ đứng tại đó, không tản mát ra bất luận một tia khí thế nào cả, vậy mà có thể khiến cho cả không gian phải run lên, vạn vật phải tránh lui chỉ bằng thứ đạo vận pháp tắc hơi lọt ra một tia. Thật khó có thể tin rằng, nữ tử trẻ tuổi này, niên kỷ chỉ hơn thiếu niên có vài năm, vậy mà lại sở hữu tu vi chẳng kém gì những lão quái vật đã tồn tại hàng vạn năm.
Tuy nhiên, điều còn khó tin hơn nữa là nữ tử xinh đẹp tuyệt luân, thực lực siêu tuyệt ấy lại chỉ là một vị thị nữ bên cạnh nam tử tuấn mỹ. Nàng cam tâm tình nguyện hạ mình làm thị nữ cho nam tử.
Không.
Không phải là cam tâm tình nguyên. Nàng hạnh phúc khi trở thành thị nữ hầu cận cho nam tử. Nàng coi đó là vinh hạnh lớn lao nhất, cũng là cơ duyên và là may mắn lớn nhất cuộc đời này của nàng.
Nữ tử kính ngưỡng và tôn sùng nam tử hơn bất kỳ thần minh nào trên đời.
Thiếu niên không có hâm mộ, càng không có ước ao. Trong mắt hắn chỉ có kiêng dè cùng e ngại.
Bởi vì, hắn biết, nữ tử này có thể không mạnh bằng nam tử tuấn mỹ, nhưng một khi phải ra tay, nàng tuyệt đối càng tàn nhẫn, máu lạnh và vô tình hơn.
Lúc này, nam tử tuấn mỹ lại nói: "Bắt lấy."
Cùng lúc, hắn ra hiệu cho nữ tử ném ra một chiếc nhẫn cũ kỹ, màu nâu xám, chẳng có bất kỳ hoa văn rườm rà nào cả. Tuy nhiên, đó lại không phải là một chiếc nhẫn tầm thường.
Nhẫn trữ vật.
Thiếu niên ngay lập tức nhận ra. Bởi vì, hắn cũng có nhẫn trữ vật. Chỉ là, phẩm giai nhẫn trữ vật của hắn thấp lắm, chí ít, so với chiếc mà hắn vừa bắt lấy phải thấp hơn quá nhiều, chênh lệch tựa như trời và đất vậy.
Nam tử mở miệng: "Trước đây, ta đã từng nói, yên tâm làm việc cho ta, ta sẽ không bạc đãi ngươi. Trong này là một chút tài nguyên, đầy đủ ngươi tu luyện tới Thiên Hồn cảnh. Ngoài ra còn có một chút thủ đoạn giúp ngươi bảo mệnh. Một phần truyền thừa hoàn chỉnh để ngươi theo đó mà tu luyện. Ngươi xem đó mà sử dụng."
Thiếu niên nghe vậy, vội vàng kiểm tra bên trong nhẫn trữ vật. Quả nhiên, bên trong có tràn đầy đan dược, dược tài, linh hoa, tiên thảo và một đống lớn, thậm chí có thể nói là xếp thành núi nhỏ, đá năng lượng. Không chỉ có thế, bên trong còn có mấy quyển bí pháp, võ kỹ, công pháp xếp tại một góc. Cuối cùng là một nhóm lớn phù lục, một chút pháp khí và vài món đồ bảo mệnh khác nữa.
Thiếu niên kích động đến gương mặt đỏ bừng, hận không thể tại chỗ quỳ lạy nam tử tuấn mỹ.
"Thuộc hạ... hạ... đa tạ... công tử... ban thưởng." Hắn khó khăn lắm mới nói thành lời. Chỉ là, hắn lần này run rẩy trong hưng phấn mà không phải sợ hãi.
Dừng lại trong chốc lát, thiếu niên lại nói: "Thuộc hạ nhớ ơn công tử ban thưởng. Bất quá, thuộc hạ... thuộc hạ còn có chuyện muốn nhờ cậy công tử. Mong công tử thành toàn."
Nam tử lạnh nhạt hỏi: "Chuyện gì?"
"Nhờ công tử ban thưởng tài nguyên, thuộc hạ tất nhiên sẽ cố gắng tu luyện, tuyệt không làm hỏng việc của công tử. Chỉ bất quá, có nhiều tài nguyên như vậy, tu vi của thuộc hạ trong thời gian ngắn cố nhiên sẽ tăng mạnh. Thuộc hạ chỉ e, tu vi tinh tiến quá nhanh sẽ gây ra người có tâm hoài nghi. Tới lúc đó, thuộc hạ sợ hãi sẽ làm hỏng việc của công tử. Thuộc hạ muốn cầu công tử thủ đoạn che giấu tu vi."
"Ngươi không có bí pháp che giấu tu vi?"
"Thuộc hạ là có, do trước đây cha truyền lại. Bất quá, bí pháp này thô thiển, che mắt một số tiểu tu sĩ còn có thể. Nếu như thật sự gặp kẻ lợi hại, vậy thì nguy rồi. Nghĩ đến nhiệm vụ lần này, thiếu niên có thể khiến công tử chú ý, chắc chắn không tầm thường. Thuộc hạ sợ rằng, bản thân hắn cũng có thủ đoạn khó lường."
Nam tử tuấn mỹ lạnh lùng nhìn chằm chằm thiếu niên. Hắn im lặng, không nói một lời. Không có một tia khí tức từ hắn tỏa ra, lại có thể khiến cho thiếu niên ngạt thở, cả linh hồn run rẩy trong áp lực.
Qua thật lâu, nam tử tuấn mỹ mới nói: "Chiếc nhẫn kia là một kiện pháp khí không tầm thường, chẳng những có thể chứa đồ, còn có thể giúp ngươi che giấu tu vi. Mặc dù phẩm cấp của cái nhẫn này không phải rất cao nhưng ngươi yên tâm, tại chỗ các ngươi mảnh đất hoang vu nghèo nàn đến chim không thèm ỉa này, không mấy ai có thể nhìn xuyên thấu ngụy trang của nó. Mặt khác, bản thân chiếc nhẫn cũng có một lớp ngụy trang. Tu sĩ thông thường đều không nhìn ra nó đặc thù. Thậm chí, khi nguy cấp, nó còn có thể bảo vệ ngươi một mạng. Như thế, đã đủ?"
"Đủ. Đủ. Đủ." Thiếu niên kích động nói: "Thuộc hạ xin đa tạ công tử ban cho bảo vật."
Nam tử tuấn mỹ trầm tư trong giây lát, sau đó nói: "Mặt khác, coi như thêm một lớp đảm bảo, ta truyền cho ngươi một bộ bí pháp che giấu tu vi hoàn chỉnh. Coi như người cao hơn ngươi ba đại cảnh giới cũng nhìn không thấu."
Nói rồi, hắn không để cho thiếu niên kịp phản ứng, một ngón tay thon, dài, trắng như ngọc chỉ ra. Điểm sáng trên đầu ngón tay hiển hiện, bay thẳng vào mi tâm thiếu niên. Vô số thông tin tuôn trào trong óc hắn. Lượng chân lý áo nghĩa khổng lồ lại huyền diệu chiếm đầy thức hải của hắn. Hai con ngươi của thiếu niên đờ ra. Hắn đang đắm chìm trong thế giới huyền diệu.
Phải đến năm phút sau, thiếu niên mới hoàn hồn lại. Cho đến tận lúc này, hắn vẫn chưa hết chấn kinh, sự hoảng sợ vẫn còn lưu lại rõ rành rành trên gương mặt có mấy phần non nớt. Chỉ có chân chính tiếp xúc với bí pháp nọ rồi, người ta mới hiểu, bí pháp này thâm ảo, tối nghĩa lại huyền diệu đến nhường nào. So với bất kỳ bí pháp nài hắn từng tiếp xúc, đây tuyệt đối là bí pháp cao cấp đứng hàng đầu.
Bí pháp quý giá đến như thế, người này còn có thể tiện tay ném ra, thiếu niên rất khó tưởng tượng, thân phận của đối phương đến tột cùng cao như thế nào.
Rốt cuộc, khi hắn bình tĩnh lại, hắn mới vội vàng nói: "Đa tạ công tử ban cho bí pháp."
Nam tử tuấn mỹ dường như đã hết kiên nhẫn với thiếu niên. Hắn nói: "Nhớ kỹ nhiệm vụ. Ta không muốn phải nghe đến một tin tức xấu nào. Nếu không, hậu quả... ngươi hiểu?"
"Vâng... Vâng... thuộc hạ rõ." Thiếu niên vội vàng đáp.
"Mặt khác, từ bây giờ, ta sẽ không còn gặp ngươi nữa. Sắp tới, mọi chuyện, ngươi có thể hướng nàng báo cáo." Nam tử vừa nói, vừa chỉ về nữ tử áo đen lạnh lùng đứng bên cạnh: "Nàng sẽ toàn quyền phụ trách ngươi. Nếu như không cần thiết, không cần tìm nàng. Lúc có chuyện, nàng sẽ tự liên lạc với ngươi. Đã hiểu?"
"Vâng. Thuộc hạ đã rõ."
"Tốt. Lui đi." Nam tử phất tay.
"Vâng. Công tử, cô nương, thuộc hạ xin cáo từ."
Thiếu niên cung kính lui ra từng bước. Mãi cho đến tận cửa, hắn mới dám xoay người, cúi mặt rời đi trong kính sợ và e ngại.
...
Chờ cho bóng lưng của thiếu niên hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, nữ tử cực kỳ xinh đẹp mặc áo đen mới thận trọng lên tiếng: "Tiểu... tiểu thư..."
Tuy nhiên, nàng còn chưa kịp nói thành lời thì bị cặp mắt lạnh như băng, sắc bén hơn kiếm cắt ngang. Một cỗ uy áp khủng bố bao trùm lên thân thể nàng, khiến cho nàng đứng cũng không vững. Cả thế giới như đang bài xích nàng vậy.
Nam tử tuấn mỹ lúc này mới lạnh lùng nói: "Ta đã nói, ở bên ngoài, gọi ta là chủ thượng."
"V... Vâ... Vâng, thưa chủ thượng." Nữ tử xinh đẹp gian nan mở miệng: "Thuộc... thuộc hạ biết sai."
"Muốn nói gì thì cứ nói đi." 'Nam tử' tuấn mỹ nhàn nhạt lên tiếng.
"Chủ thượng, kẻ kia... mục tiêu của chúng ta... " Nữ tử áo đen cẩn thận lựa chọn ngôn ngữ: "Hắn... thật sự... mang trên người Thần Tích hay sao?"
'Nam tử' tuấn mỹ không trả lời ngay mà nhàn nhạt quét mắt qua nữ tử. Một ánh mắt mà thôi để cho nàng như đối mặt với trời xanh, khủng bố vô cùng. Cả nhịp tim và hô hấp của nàng đều dừng lại. Thể nội linh lực không thể vận chuyển. Nữ tử đã hoảng sợ, toàn thân cứng ngắc, không dám cử động, dù chỉ là một ngón tay.
Qua không biết bao lâu, 'nam tử' tuấn mỹ mới lên tiếng: "Không thể nói chắc chắn. Bất quá, có đến tám, chín mươi phần trăm là như vậy đi. Xưa nay, Thần Tích vô hình vô tướng. Nó có thể xuất hiện dưới dạng kinh thư, bảo thuật, bí pháp, công pháp truyền thừa, nó cũng có thể xuất hiện dưới dạng thể chất, thiên phú hay tư chất tu luyện, nó cũng có thể xuất hiện dưới dạng bảo vật thậm chí là các dạng hình thái gắn liền với linh hồn, ý thức,... không ai biết chắc được, cũng không ai nói rõ được."
Nữ tử xinh đẹp như có điều suy nghĩ. Trong giây lát, nàng không khỏi hỏi: "Nếu đã như vậy, chúng ta vì sao không tóm lấy hắn, cưỡng ép lấy ra Thần Tích."
"Ngu xuẩn." 'Nam tử' tuấn mỹ quát lớn: "Thần Tích là đại tạo hóa tự nhiên, do những tồn tại vô thượng tạo ra, chỉ ban phát cho kẻ có duyên. Nó xuất hiện ở đâu, với ai, đã là vận mệnh định sẵn, dù có là những lão quái vật cổ đại kia thức tỉnh cũng không có cách can thiệp. Cưỡng ép chiếm lấy chỉ có tai họa ngập đầu. Nếu không, ngươi nghĩ vì sao những đạo thống truyền thừa qua bao nhiêu kỷ nguyên kia, khi biết Thần Tích hạ lạc lại không phát động c·hiến t·ranh c·ướp đoạt. Bởi vì bọn hắn biết, c·ướp đoạt chẳng những vô dụng mà còn mang trong mình tai họa ngập đầu."
"Nếu đã không chiếm được Thần Tích từ mục tiêu, vậy chúng ta...?"
"Chậm rãi tiếp cận, từ từ mưu toan."
"Vâng, tiểu... chủ thượng anh minh." Nữ tử áo đen cung kính nói.
'Nam tử' tuấn mỹ không để ý đến nàng. Ánh mắt của 'hắn' nhìn về nơi xa xăm, phương hướng mà thiếu niên vừa biến mất không lâu. Tận sâu trong đáy mắt 'hắn' có ánh sáng lấp lóe, không biết đang suy nghĩ điều gì.