Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thần Tích

Chương 18: Tụ hợp




Chương 18: Tụ hợp

Ngay khi nữ tử xinh đẹp vừa lên tiếng, một nữ tử khác gần bên cạnh nàng cũng thốt ra ngạc nhiên: "Tiểu sư muội, sư muội nói gì vậy?"

Thiếu nữ xinh đẹp khẽ giật mình, sau đó quay lại nhìn sư tỷ của mình. Đó là một nữ tử cũng rất đẹp. Nhưng so với nàng, người vừa mới tròn mười tám, trên gương mặt thanh thuần mang theo nhiều nét tươi sáng, non nớt của tuổi trẻ thì vị sư tỷ này lại lộ ra thành thục, ổn trọng hơn nhiều. Chẳng những thế, vóc người nàng đẫy đà, thân thể căng phồng sau lớp váy lụa tạo thành vóc dáng dụ hoặc mê người. Thiếu nữ trẻ tuổi nhìn thấy mà có chút hâm mộ.

Bất quá, nàng rất nhanh vội lắc đầu, xua đi những ý nghĩ không đứng đắn. Thiếu nữ đáp: "Sư tỷ, ta vừa thấy, tại phía dưới mặt đất cũng có người tiến đến? Là một tên nam tử, đoán chừng, hắn cũng giống như chúng ta, muốn tìm kiếm Tiên khí."

"Còn có ngươi?" Nữ tử thành thục ngạc nhiên, hỏi: "Ở đâu?"

Thiếu nữ xinh đẹp vội chỉ xuống dưới, nơi mà ánh mắt nàng vừa chạm mặt cùng kẻ xa lạ, nói: "Đó. Ngay tại phía dưới kia."

Nữ tử thành thục thuận theo phương hướng nhìn lại. Thế mà, trong tầm mắt của nàng chỉ là một dải đất trống không, âm u, tịch liêu. Lại đâu có bóng người nào.

"Tiểu sư muội, làm gì có ai? Chẳng lẽ, sư muội bị hoa mắt?" Nữ tử thành thục nghi ngờ.

Thiếu nữ xinh đẹp cũng nhìn lại một lần nữa. Không chỉ có thế, nàng còn dùng thần thức thăm dò một hồi.

"A?" Nàng bật thốt trong sự kinh ngạc: "Làm sao lại không có rồi? Rõ ràng, vừa lúc này, ta nhìn thấy hắn ngay tại đây mà?"

Nữ tử thành thục cười, nói: "Có thể là tiểu sư muội nhìn lầm đi. Sư muội lần đầu đi ra ngoài lịch luyện, trong lòng có chút căng thẳng là điều dễ hiểu. Nơi đây lại âm u quỷ dị, không khí sâm nghiệm, có một chút ảo giác không phải là chuyện lạ."

Thiếu nữ xinh đẹp không cho là như thế. Nàng phản bác: "Không phải, sư tỷ. Ta không nhìn lầm. Ta rõ ràng nhìn đến rất rõ, có một nam tử vừa cùng ta đối mắt. Hắn chính la ngay tại dưới đó. Tuyệt đối không nhầm."

Thiếu nữ phản ứng cường ngạnh khiến cho nữ tử thành thục có phần giật mình. Nàng không nghĩ ra, tiểu sư muội vì sao phản ứng lớn như vậy.

Bất quá, khi nữ tử thành thục vừa định nói gì đó thì bị thanh âm nam tử, trầm ấm đánh gãy: "Có lẽ, tiểu sư muội không nhìn lầm đâu. Chỉ bất quá, đối phương cố tình tránh né, không muốn gặp chúng ta mà thôi."

Nữ tử thành thục khẽ giật mình, nhìn về phía nam tử phi hành phía trước, nói: "Tống sư huynh, dưới đó dĩ nhiên có người?"

Tống sư huynh tên đầy đủ là Tống Ngọc Vinh. Hắn là một nam tử tuấn tủ, vẻ ngoài như mới ngoài hai mươi tuổi, chiều cao trung bình nhưng sống lưng lúc nào cũng thẳng tắp để người ta có cảm giác hình thể của hắn cao lớn hơn chiều cao thực sự. Hắn mặc một bộ áo bào màu xanh đậm, sau lưng đeo một thanh trường kiếm, dáng vẻ tiêu sái tuấn dật, rất phù hợp hình tượng kiếm tiên trong mắt phàm nhân.

Tống Ngọc Vinh đáp: "Vì sao không thể có người? Tiên khí lần này xuất hiện, mặc dù thông tin bị che giấu rất kỹ, thế nhưng, vẫn có không ít thế lực đạt được tin tức. Có người xuất hiện tranh đoạt cùng chúng ta, như vậy không thể bình thường hơn được. Nghe nói, truyền nhân của Võ Cổ truyền bên kia cũng có người đến. Phái Tân tu cũng có người xuất hiện, chỉ là, không biết kẻ đến là từ tông môn nào hay học viện nào. Bất kể ra sao, sắp tới, chúng ta không thiếu một hồi tranh đoạt khốc liệt, các vị sư đệ, sư muội, chú ý cẩn trọng mới là."

"Vâng, thưa sư huynh." Chúng đệ tử đông đảo phía sau đáp lại đồng thành.

"Tăng tốc đi, Mộ cổ đã ở ngay phía trước. Chúng ta tranh thủ trong vòng ba mươi hơi thở đuổi tới nơi, tới trước, chiếm càng nhiều tiên cơ." Tống Ngọc Lâm trầm giọng nói ra.

Ánh sáng dưới chân bọn hắn đột ngột lấp lóe, tốc độ của nhóm người bỗng chốc tăng mạnh.

...

Một bên khác, gặp đám người lạ mặt đã tăng tốc rời đi, Lý Nguyên Thiên mới nhích người đi ra từ bên mép đá. Hắn không muốn cùng đối phương tiếp xúc. Hai bên quá xa lạ. Hắn lại không có chút thông tin nào trong tay, hoàn toàn mù mờ về hoàn cảnh. Cho nên, hắn quyết định tạm lánh mặt đi chốc lát, chậm rãi quan sát tình huống.



"Lại nói, khí tức của những người kia... Linh tu?" Lý Nguyên Thiên khẽ thì thầm lấy.

Cũng giống như Lý Nguyên Thiên trước thông qua Luyện Huyết để tăng cường toàn diện tố chất thân thể, sau đó Đăng Thiên, nhập lĩnh vực Siêu Phàm, Linh tu cũng là một hệ thống tu hành hoàn thiện và độc lập. Thậm chí, so với hệ thống tu hành mà Lý Nguyên Thiên đang tu luyện, Linh tu càng xuất hiện sớm hơn, có truyền thừa lâu đời hơn.

Trên thực tế, thế giới này cũng không chỉ có hai hệ thống tu hành là Linh tu cùng với Luyện Huyết, Đăng Thiên, nhập Siêu Phàm đơn giản như vậy. Cũng giống như tại Trái Đất hiện đại, nơi có hàng trăm hệ thống tư tưởng, triết học cùng tồn tại và phát triển qua nhiều thời kỳ, thế giới này cũng có hàng trăm trường phái tu hành, từ đó hình thành hàng trăm hệ thống tu luyện khác biệt.

Tại quá khứ, Thiên Vũ Đế triều từng thịnh hành Võ tu, được xưng tụng là cội nguồn võ học trong thiên hạ, cho nên mới lấy tên Thiên Võ, hoặc bây giờ bị gọi chệch thành Thiên Vũ để lập triều. Cho đến bây giờ, dù Võ tu tại Thiên Vũ Đế triều không còn chiếm vai trò chủ lưu, nhưng sức ảnh hưởng của nó vẫn cực kỳ rộng lớn, lan tỏa khắp Đế triều, được người thời này xưng là Võ Cổ truyền.

Tại hướng Tây lại phát triển Phật Tu, chú trọng vào tĩnh tâm, tu hành bằng thiền định, truy cầu nội tâm an lành, hướng tới đời sống tinh thần thăng hoa.

Phương Bắc lại hưng thịnh Đạo tu, có giá trị triết lý cốt lõi là thanh tĩnh vô vi, không tranh quyền thế, tu luyện cũng đặt trọng tâm vào tinh thần, một mực lấy nguyên thần làm cốt lõi chủ tu.

Xa hơn nữa về phía Tây, đến tận cực Tây của đại lục lại có những Đế triều hùng mạnh, lấy ma pháp cùng đấu khí là hai trụ cột tu hành cốt lõi, tu sĩ lại được xưng là Ma pháp sư và Thánh Kỵ sĩ.

Xuống tới phía Tây Nam lại có một nhóm lớn các bộ tộc, tu hành bằng cách khắc lên thân thể những hình dăm huyền diệu, phức tạp. Họ sử dụng chúng như là cầu nối liên kết thân thể với sức mạnh của các thần linh tự nhiên, từ đó đạt được sức mạnh siêu phàm.

...

Còn nhiều, còn nhiều các hệ thống tu hành khác nữa, hoặc được biết đến, hoặc chưa được biết đến, hoặc rộng mở, hoặc bị cô lập, cùng tồn tại trên đại lục này.

Trong đó, Luyện Huyết, Đăng Thiên, nhập Siêu Phàm là hệ thống tu luyện xuất hiện muộn nhất nhưng cũng là hệ thống phổ biến nhất trên đại lục.

Bởi vì, hệ thống này xuất hiện đúng vào lúc các trường phái tư tưởng, hệ thống tu luyện có sự gặp gỡ, giao thoa và trao đổi lẫn nhau. Hoặc là nói, trường phái tu hành tân tiến này là sự tổng hợp kiến thức, chắt lọc tinh hoa từ vô số trường phái tu hành phổ biến thời đó, cũng là kết quả tổng hợp từ cuộc cách mạng kiến thức, văn hóa mới nhất mà hình thành.

Cho nên, hệ thống tu hành mà Lý Nguyên Thiên đang bám theo lại được xưng là Tân tu. Trong khi đó, Võ Cổ truyền, Phật tu, Ma pháp, Thánh Kỵ sĩ hay Đạo tu,... lại được gộp chung, gọi bằng cái tên Cổ tu

Tất nhiên, nói như vậy không có nghĩa là Tân tu hoàn toàn ưu việt hơn Cổ tu. Thành thực mà nói, mỗi một trường phái tu hành có thể tồn tại được trong năm tháng dài đằng đẵng mà chưa bị lịch sử xóa bỏ, ấy chính là bởi vì mỗi một hệ thống tu hành đều có tinh hoa và ưu điểm của riêng nó mà thậm chí, Tân tu (bởi vì tiếp nhận quá nhiều tư tưởng, dẫn đến không thể không bỏ qua phần tinh hoa nhưng mang tính chất đối nghịch với các hệ thống khác này) đều không đạt được.

Huống chi, Võ Cổ truyền, Phật Tu, Ma Pháp, Thánh Kỵ sĩ là những trường phái tu hành lớn, sừng sững trên đỉnh của Đại lục, thống trị mảnh đất này qua vô số kỷ nguyên, bản thân mỗi hệ thống đó đều có tinh hoa và giá trị không thể đong đếm.

Công bằng mà nói, bất kể là Cổ tu hay Tân tu, là Ma pháp hay Phật tu, là Thánh Kỵ sĩ hay Võ tu, không có một hệ thống tu hành nào hoàn toàn tốt hơn hệ thống tu hành còn lại, không có một trường phái tu hành nào hoàn toàn ưu việt hơn các trường phái khác. Mỗi một hệ thống đều có lấy ưu điểm, khuyết điểm của riêng nó mà ứng vào trong từng trường hợp cụ thể sẽ bộ lộ ra lợi thế hay sở đoản khác biệt.

...

Sở dĩ, Lý Nguyên Thiên để ý nhóm người này là bởi vì...

"Thiến Vũ Đế triều không chuộng Linh tu."

Cái gọi là không chuộng Linh tu không có nghĩa là Đế triều cấm đoán Linh tu, mà là dân chúng của nó không có bao nhiều người tu luyện Linh tu. Tại Đế triều, không có thế gia lớn, tông môn lấy Linh tu làm trụ cột truyền thừa. Ngẫu nhiên, sẽ có tu sĩ tán tu thuộc dòng Linh tu xuất hiện tại Đế triều nhưng số lượng không đáng bao nhiêu.



"Ngược lại, Linh tu tương đối phổ biến tại các nước phương Bắc. Trang phục những người này ăn mặc thống nhất phong cách như vậy, đoán chừng là cùng đến từ một phương thế lực. Thế lực truyền thừa Linh tu, nói rõ, tám chín phần mười nhóm người này đến từ phương Bắc, không phải là thế lực bản địa Thiên Vũ Đế triều." Một bên đi theo nhóm tu sĩ Linh tu, Lý Nguyên Thiên âm thầm tính toán. Hắn vẫn giữ khoảng cách an toàn với nhóm người trên, không tiếp cận quá gần để tránh gây nhóm người này kích động.

"Huyện Linh Vệ vốn là biên giới phía Bắc của Thiên Vũ Đế triều, có người ngoại quốc phương Bắc tiến vào không phải là điều kỳ lạ."

Lý Nguyên Thiên không phải là dạng người bài ngoại cực đoan. Thực tế, không chỉ tu sĩ, ngay cả đại bộ phận dân chúng Thiên Vũ Đế triều cũng không bài ngoại. Sống tại trong thời kỳ vô số quốc gia, thế lực giao lưu lẫn nhau, mang đến nguồn văn hóa, kiến thức đa dạng, người ta đã sớm quen thuộc cái mới, cái lạ. Khi có người tỏ ra bài ngoại, ngược lại là dễ khiến cho người xung quanh chê bai là cổ hủ, không văn minh, không tiến bộ.

Cho nên, đối với tu sĩ đến từ quốc gia khác, Lý Nguyên Thiên không ôm tâm lý bài xích. Hắn càng quan tâm hơn là: "Có đến tám, chín mươi phần trăm những tu sĩ dòng Linh tu này đến vì cơ duyên mà cô nương nói tới. Nếu như ngay cả tu sĩ nước khác cũng biết đến, chỉ e, chuyến cơ duyên này không thể không ồn ào."

Quả nhiên, không lâu sau đó, khi Lý Nguyên Thiên đuổi đến nơi nhóm tu sĩ dòng Linh tu nọ dừng lại tại một dải đất bằng phẳng, trống trải và kéo dài ngay bên dưới chân núi cao chót vót, dốc đứng, hắn phát hiện, nơi đây đã có mấy trăm người chờ sẵn. Những người này chia làm nhiều phe phái khác nhau, số lượng nhiều ít không đồng đều. Nhóm nhiều người thì có thể lên đến hơn hai mươi ba mươi người người mà ít thì có hai, ba người đi đơn độc. Thực lực của nhưng kẻ này cũng mạnh yếu không đồng đều.

Lý Nguyên Thiên vừa đến, lập tức hấp dẫn không ít ánh mắt quăng tới đánh giá. Một chiếc mặt nạ quỷ, một bộ áo bào đen, ngoại hình của hắn tương đối thu hút.

Lúc này, giữa nhóm tu sĩ Linh tu đứng nổi bật tại vị trí nổi bật, thiếu nữ xinh đẹp thanh thuần kích động nhảy lên, ngón ray run run chỉ về phía Lý Nguyên Thiên, hô lớn: "Là hắn. Chính hắn là kẻ mà muội đã nhìn thấy lúc trước."

"Lại là hắn?" Nữ tử thành thục nhíu mày, nhìn chằm chằm vào nam tử trong bộ áo bào đen che kín toàn thân.

Vì sao nàng biết đó là nam tử mà không phải nữ tử? Bởi vì, không có nữ tử nào sẽ có loại khí tức dương cương, hũng mãnh và bá đạp đến như vậy.

Chiếc mặt nạ quỷ dữ tợn của hắn thật phá lệ nổi bật giữa màn đêm đen tĩnh mịch, tại nơi mà khí âm tà nồng nặc như thế này.

Tống Ngọc Vinh nhìn chằm chằm đối phương một lúc, sau đó nhắc nhở nhóm người phía sau mình: "Kẻ này không đơn giản. Sắp tới, nếu như phải đụng độ phải kẻ này, các sư đệ, sư muội phải cẩn thận kẻ này nhiều hơn."

Nữ tử thành thục khẽ giật mình: "Sư huynh thăm dò được tu vi của kẻ này? Hắn rất mạnh?"

"Không nhìn ra cụ thể." Tống Ngọc Vinh thành thật đáp: "Hẳn là hắn có bí pháp hoặc bí bảo che giấu tu vi. Bất quá, ta có thể khẳng định, hắn là tu sĩ dòng Tân tu, thực lực có lẽ không nằm tại bên dưới ta."

Lời nói này lập tức khiến cho nhóm người càng chấn động hơn. Tốn Ngọc Vinh là ai? Là một trong mười vị đệ tử dưới năm mươi tuổi xuất chúng nhất của Trấn Sơn tông.

Tám tuổi bắt đầu tu hành, mười một tuổi tu luyện đến Luyện Thể tầng mười, mười hai tuổi bước vào Luyện Khí, mười chín tuổi thành tựu Trúc Cơ kỳ, không tới ba mươi tuổi thành công kết đan, bước vào cảnh giới Kim Đan. Năm nay, hắn bất quá mới gần năm mươi tuổi mà thôi, tu vi đã bước vào cảnh giới Nguyên Anh.

Thiên phú của hắn đạt được toàn bộ thế hệ trẻ Vân quốc công nhận.

Nam tử đeo mặt nạ này thoạt nhìn dường như rất trẻ, vậy mà thực lực không thua Tống Ngọc Vinh. Hắn đến cùng lại là ai?

Vừa lúc này, lục tục lại có mấy nhóm người khác đi đến.

Trong đó, có ba người, hai nam một nữ, đặc biệt hấp dẫn ánh mắt của mọi người, khiến cho Lý Nguyên Thiên không còn bị người ta nhìn chằm chằm đi nữa. Ba người này đều sở hữu dung mạo nổi bật, nam thì anh tuấn tiêu sái, nữ thì dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn, khí chất phiêu miểu xuất trần, rất khác biệt so với đại đa số đám đông đệ tử. Bọn hắn đạp không, thân hình lướt qua không trung, mặc cho gió đêm thổi bay vạt váy áo. Từ bên ngoài nhìn vào, đích thực là có mấy phần tiên khí bồng bềnh.

Nếu như Lý Nguyên Thiên đồng ý đi cùng Tôn Thanh Nhã tham dự tiệc trà, hắn sẽ nhận ba người này. Bọn hắn chính là đệ tử thân truyền của Tuyên Yến tông, Quan Vân Huyền. Hắn xuất hiện cùng với hai vị thiên kiêu tuyệt thế của Khương gia, Khương Minh Lâm và Khương Minh Nguyệt, đều là những người mà Lý Nguyên Thiên đã từng thấy qua một mặt.

Tuy nhiên, Lý Nguyên Thiên không nhận ra, không có nghĩa là không có người không nhận ra.

Lúc này, một tên nam tử vóc người trung bình, thân hình rắn giỏi, gương mặt vuông vức thuần phác nhưng lại có đôi mắt hẹp dài, làn da cổ đồng, tiến lên một bước, nói: "Nguyên lai là Quan thân truyền. Thật không nghĩ tới, Quan thân truyền lại có thể vì cơ duyên tại đây mà không tiếc công sức, chạy từ Tuyên Yến tông xa xôi tới."



Quan Vân Huyền liếc nhìn người này nam tử này, khó chịu nói: "Hứa Minh, ngươi nói lời này là có ý gì? Tuyên Yến tông vốn thuộc về quận Tam Nguyên, nơi này thuộc về huyện Linh Vệ, cũng là địa bàn của Tam Nguyên quận. So với ta, các ngươi Ngọc Võ môn đến từ quận Thái Nhạc bên kia chẳng phải càng xa xôi hơn ta? Đã các ngươi Ngọc Võ môn có thể tới, vì sao Tuyên Yến tông ta không thể."

Nam tử gọi Hứa Minh cười, nói: "Lời này của Quan thân truyền là sai rồi. Ngọc Võ môn mặc dù thuộc quận Thái Nhạc, thế nhưng lại nằm ngay bên cạnh quận Tam Nguyên. Không giống các ngươi Tuyên Yến tông, dù cùng thuộc quận Tam Nguyên nhưng nam bắc khác biệt cách nhau không biết bao nhiêu xa, một triêu cây số, hay lại càng xa hơn?"

"Nói đên xa xôi, Tuyên Yến tông của ta còn chưa phải là xa nhất. Ở đây chẳng phải còn có người từ Vân quốc sao? Các vị bằng hữu từ Trấn Sơn tông không tiếc công sức, vượt biên giới vào Đế triều chính là vì tranh đoạt vũng nước đục này sao?" Quan Vân Huyền di rời chủ đề sang nhóm tu sĩ Linh tu.

"Tranh đoạt cũng nước đục?" Tống Ngọc Vinh lên tiếng: "Các vị đạo hữu nói đùa. Chúng ta đệ tử của Trấn Sơn tông xuống núi du lịch, vừa vặn đi qua Đế triều, có duyên gặp gỡ tạo hóa nơi này mà thôi. Như thế nào tới trong miệng đạo hữu lại biến tướng thành lòng tham như vậy rồi?"

ẦM...

Đúng lúc này, một v·ụ n·ổ lớn bỗng nhiên bạo phát tại vị trí cách đám người không xa. Mặt đất rung chuyển đột ngột khiến mấy trăm người đứng không vững. Từ trung tâm của v·ụ n·ổ tính ra gần một cây số, cây cối bị thổi bay, nhấc bật gốc, đất đá b·ị đ·ánh văng, hất bổng lên không trung rồi rơi xuống cách đó càng xa hơn. Mặt đất dưới chân nứt toác thành những vết rạn lớn, sâu không thấy đáy.

Nhóm các tu sĩ trẻ tuổi theo bản năng nhấc lên Cương Khí, Linh lực hộ thể, che chắn khỏi tác động bên ngoài.

"Ai?"

"Là kẻ nào dám tập kích chúng ta?"

"Kẻ nào lớn gan như vậy?"

...

Tập hợp tại đây đều là tu sĩ trẻ tuổi, kinh nghiệm không phải rất nhiều. Biến cố đột ngột để bọn hắn giật nảy cả mình, không kịp bình tâm.

Mà những tu sĩ xuất chúng hơn một chút như Quan Vân Huyền, Khương Minh Lâm, Khương Minh Nguyệt, Hứa Minh hay Tống Ngọc Vinh thì nhìn chằm chằm vào giữa trung tâm v·ụ n·ổ lúc nãy, ánh mắt tràn đầy kiêng kỵ. Bởi vì, tại đó, bọn hắn cảm nhận được một cỗ khí tức uy h·iếp đến cực hạn đang không che giấu chút nào bạo phát ra ngoài.

Giữa lúc bầu không khí căng thẳng ấy, một tiếng cười càn rỡ truyền ra từ giữa đám khói bụi mờ mịt: "Ha ha ha... lũ vô dụng các ngươi chính là ưa thích nói nhảm nhiều như vậy?Cơ duyên xuất thế, người có thực lực đạt được. Ở đâu ra nhiều điều vô nghĩa như vậy. Có tài thì xông đến mà đoạt, không có gan liều lĩnh thì tránh sang một bên cho đỡ chật đất."

Lúc này, một trận gió lớn cuốn đến, đem hết tất cả cát bụi tại nơi v·ụ n·ổ lớn cuốn đi, để lộ trong đó một nam tử. Hắn đầu trọc, để râu quai nón rất dậm, nhìn qua khiến người ta có cảm tưởng hắn già dặn hơn vốn có. Thân hình hắn cao lớn, chiều cao đã vượt quá hai mét, khắp người là những khối cơ bắp rắn chắc như thép đúc màu cổ đồng, để lộ dưới vạt áo chỉ che đi một nửa thân thể, cực kỳ đánh vào thị giác người xem. Tay hắn cầm một thanh đao lớn, dài đến một mét rưỡi, dày và cực nặng. Sống đao có khảm hình rồng đen uốn lượn, rất tinh xảo, kéo dài đến tận phần tay cầm.

Vừa xuất hiện, khí thế hùng hậu của nam tử đã khiến cho không ít tu sĩ trẻ tuổi tại đây âm thầm kinh sợ.

Thật mạnh.

"Thực lực của người này thật mạnh, đã không kém hơn nhiều tu sĩ thế hệ trước." Không ít tu sĩ âm thầm suy nghĩ.

Vừa lúc, một tiếng cười duyên vang lên, văng vẳng khắp thung lũng. Ngay sau đó là âm thanh của nữ tử. Giọng của người này trong trẻo như tiếng trời, cực kỳ dễ nghe lại có một sức mê hoặc dị thường khiến cho tâm thần người ta không yên: "Mãng phu nói không sai. Cơ duyên phải người có thực lực đạt được. Ở đâu ra lời nói nhảm nhiều đến như vậy?"

Đồng thời, một thân hình yểu điệu, quyến rũ đến cực điểm trong bộ váy trắng tinh như tuyết lướt qua nhưng ngọn cây, nhanh chóng xuất hiện trước mắt mọi người.

Đó là một nữ tử.

Dung nhan tuyệt sắc, khuynh quốc khuynh thành của nàng được che giấu bên dưới lớp mạng che mặt mỏng. Dẫu vậy, chỉ cần một đôi mắt quyến rũ và hai hàng lông mi lá liễu để lộ ra phòng tình vạn chủng đã đủ đẹp để áp đảo toàn bộ nữ tử có mặt tại hiện trường đêm nay, mang đến cho rất nhiều nam tử vô tận mơ màng.