Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thần Tích

Chương 17: Thung lũng Minh Quỷ




Chương 17: Thung lũng Minh Quỷ

Sau khi bí mật ra khỏi huyện thành Linh Vệ, Lý Nguyên Thiên căn cứ dọc theo con đường chính phía Bắc mà chạy nhanh. Hắn không phi hành. Mặc dù, tu sĩ tu luyện tới lĩnh vực Siêu Phàm đều có thể ngự không phi hành; tuy nhiên, không cố kỵ gì bây giữa bầu trời quá mức rêu rao, rất dễ khiến cho nhiều người chú ý. Hắn vừa ra khỏi thành, này thì lại càng không được.

Tại Thiên Vũ Đế triều, đường chính nối liền giữa các vùng quan trọng giữa huyện được xưng là Huyện lộ. Huyện lộ rất lớn, chỉ riêng bề ngang đã rộng tới ba mươi mét, phân làm sáu làn đường riêng biệt, chạy song song với nhau. Huyện lộ được xây dựng thẳng tắp, gặp núi thì đào núi, gặp sông thì xây cầu, rất ít khi làm uốn lượng quanh co, chỉ trừ những trường hợp không thể tránh khỏi thì Huyện Lộ mới được điều chỉnh. Bề mặt của Huyện lộ được trải cực phẳng, nèn chặt rồi rải một lớp đá mạt, rất nhỏ và mịn, dày chừng năm phân khiến cho mặt đường phẳng nhất có thể, lại không ứ đọng nước mưa, trợ giúp các phương tiện giao thông đi lại thuận tiện nhất có thể.

Sở dĩ, Thiên Vũ Đế triều đầu tư lớn đến như vậy cho một con đường, dẫu rằng nó chỉ là một cái Huyện Lộ, ấy là bởi vì, nhu cầu vận tải hàng hóa phục vụ giao lưu và trao đổi tại thế giới này lớn lắm.

Không giống như các tiểu thuyết tu tiên thường mô tả, rằng tu sĩ khi tu hành thì chỉ cần ngồi một chỗ, đả tọa nhập định, hô hấp linh khí của trời đất và cảm ngộ thiên địa ảo diệu là cảnh giới tăng lên vù vù. Càng không phải giống như hình tượng tiên nhân mà các thần thoại tô vẽ hòng phóng đại ước mơ của con người, nơi mà ở trong đó, tu sĩ tiêu sái ngự kiếm phi hành, mang lên mình một thân áo bào trắng tinh phấp phới trong gió, đắm mình giữa mây trời, tự do tự tại, vô câu vô thúc, tách biệt khỏi với trần thế.

Không, thế giới này hoàn toàn không giống.

Thế giới này 'tục' hơn nhiều.

Mặc dù nói rằng, tu sĩ sau khi thành công Đăng Thiên thì đã có thể ích cốc, không cần ăn uống, cũng không cần ngủ nghỉ, chỉ cần đả tọa hấp thu năng lương tinh hoa từ trời đất để sinh tồn. Tuy nhiên, nếu như tu sĩ chỉ dựa vào hấp thu thiên địa linh khí để tu hành, vậy thì biết đến bao giờ, tu vi mới tích lũy đầy đủ để có thể đột phá?

Định luật bảo toàn năng lượng là vẫn đúng tại thế giới này, chí ít là đối với tu sĩ cảnh giới vừa và thấp. Tu vi tích lũy nhiều đến bao nhiêu liên quan trực tiếp đến tu sĩ đó hấp thu bao nhiêu năng lượng từ ngoại giới, lại thành công luyện hóa bao nhiêu trong số đó, biến nó trở thành sức mạnh của bản thân.

Ở đây, không có chuyện ly kỳ như một buổi sáng ngộ đạo, liên phá hai, ba cái đại cảnh giới.

Cho dù cảnh giới về mặt tinh thần hay đạo hạnh bỗng nhiên tăng mạnh, như tu vi thân thể tuyệt đối sẽ không theo tăng nhanh đến như vậy. Cơ thể không kịp thích ứng với sự biến đổi quá nhanh lại là một lý do trong đó. Mà năng lượng không đủ cung cấp tu sĩ đột phá lại là một lý do nữa. Mặt khác, cho dù năng lượng có đầy đủ cung cấp cho tu sĩ đột phá đi chăng nữa; một buổi sáng đột phá nhiều cảnh giới, đòi hỏi thân thể phải gánh chịu một nguồn năng lượng công suất cực lớn mới có thể truyền tải cỗ năng lượng khổng lồ như thế trong thời gian ngắn. Không có cơ thể nào có thể chịu tải nguồn năng lượng lớn đến như vậy cả.

Đây chính là ví dụ hoàn mỹ cho cái gọi là không bột đố gột lên hồ. Không có năng lượng, tu sĩ có tài ba hơn nữa cũng không có cách nào tu hành. Tu sĩ muốn tinh tiến tu vi, vậy thì cần thời gian dài dằng dặc hấp thu năng lượng, tích lũy nội tình. Tu sĩ hấp thu năng lượng càng nhanh, tích lũy nội tình sớm, như vậy đại biểu tu sĩ có càng nhiều thời gian chuẩn bị đột phá, trước khi thọ nguyên hao hết, tu sĩ đó càng có nhiều cơ hội đạt tới cảnh giới càng cao hơn.

Đối với tu sĩ thông thường, thay vì chỉ hấp thu thiên địa linh khí, luyện hóa nó thành năng lược thể nội năng lượng để tích lũy tu vi, chẳng phải sẽ nhanh hơn và hiệu quả hơn nhiều nếu như tận dụng đầy đủ tất cả những nguồn tài nguyên khác đến từ tự nhiên? Thịt Linh thú, Linh quả, Linh tửu, Linh trà, Linh dược, đá năng lượng, đan dược,... có thứ nào mà không phải ẩn chứa cỗ nguồn năng lượng khổng lồ cơ chứ?



Tại thế giới này, tuyệt đại đa số tu sĩ đều có ở phía sau hắn một núi tài nguyên chất lên.

Lý Nguyên Thiên cũng là như vậy. Nếu như hắn không có tài nguyên cha mẹ để lại, không có số lượng không nhỏ đá năng lượng Tôn gia phụ cấp, hắn đã không thể đạt tới lĩnh vực Siêu Phàm đệ thất trọng ở cái tuổi mười ba như ngày hôm nay.

Đây cũng là lý do vì sao, bản thân là một cái gia tộc tu hành lớn, Tôn gia lại có nhiều sản nghiệp như thế. Không chỉ Tôn gia, tất cả mọi Thế gia, Vương triều, Tông môn, thậm chí là Hoàng triều, Thánh địa cho tới Đế triều đều có vô số cửa hàng buôn bán, nông trại chăn nuôi hung thú và vườn trồng Linh quả. Bọn hắn không hề giống thần thoại cổ đại mô tả là thế ngoại đào viên, tách biệt phàm trần như vậy. Trái lại, bản thân là thế lực càng lớn, bọn hắn lại càng 'tục'.

Bởi vì, tất cả đều cần tài nguyên để tu hành.

Mà khi vô số thế lực mở ra vô số sản nghiệp đan xen như vậy, thương mại, giao dịch tự nhiên mở ra. Theo sau đó là nhu cầu vận chuyển hàng hóa, tài nguyên tăng mạnh. Đó cũng là lý do vì sao Thiên Vũ Đế triều, một quốc gia hùng mạnh bậc nhất đại lục Hồng Giao, lại chú trọng phát triển đường xá đến như vậy.

Hết thảy đều là nhu cầu tự nhiên.

...

Nhưng khoan hãy tạm dừng đề cập đến xu thế phát triển của thế giới này mà quay trở lại với Lý Nguyên Thiên.

Hắn đang phi nước đại trên Huyện lộ. Mỗi một bước chân phóng ra, thân hình của hắn lao đi như một viên đạn pháo, bắn về phía trước gần ba cây số trước khi lần thứ hai chạm đất. Tốc độ của hắn hiện tại còn nhanh hơn cả một chiếc máy bay phản lực tăng tốc tối đa. Tại nơi hắn lướt qua, gió mạnh lật tung cây cối nhỏ ven đường và cũng chỉ có tầng Cương Khí mạnh mẽ từ trên người Lý Nguyên Thiên áp chế lại mới không khiến cho những trận bạo kích không khí đánh nổ các vật gần nơi hắn lướt qua.

Chưa đầy mười lăm phút, Lý Nguyên Thiên đã rời xa huyện thành Linh Vệ xấp xỉ một ngàn cây số. Tại đây, hắn bất chợt rẽ sang một cung đường mòn nhỏ ven theo dốc núi đi về hướng đông. Cứ mặc cho địa hình thay đổi, trở nên khúc khuỷu, nhấp nhô với những khối đá lớn lăn xuống từ trên núi mà chưa kịp dọn và những hố ổ gà sâu đến nửa bắp chân người, tốc độ của Lý Nguyên Thiên chưa từng giảm chậm lại chút nào. Chân của hắn không phải là bánh xe vận tải, không có nhiều yêu cầu phức tạp đến như vậy.

Lại di chuyển về phía Đông thêm một ngàn cây số nữa, Lý Nguyên Thiên dừng lại. Ánh mắt của hắn trông về phương Bắc.

Nữ tử áo đen nói, vị trí của cơ duyên nằm về hướng Đông Bắc của huyện thành Linh Vệ, khoảng cách chừng ba ngàn cây số.



"Tọa độ này... có lẽ tại đâu đó bên trong thung lũng Minh Quỷ." Lý Nguyên Thiên âm thầm tính toán.

Thung Lũng Minh Quỷ cũng nằm trong địa bàn của huyện Linh Vệ. Chỉ có điều, nơi đây đã thuộc về hơn một ngàn cây số, nằm sâu trong rừng già núi non. Tại chỗ này, hung thú lan tràn, côn trùng, rắn độc có ở khắp mọi nơi, khí độc đâu đâu cũng có có. Chẳng những thế, không biết vì lý do gì, thung lũng Minh Quỷ luôn luôn âm u, có đầy loại một loại minh khí, âm tà đến cực điểm. Người thường nếu như tiếp xúc mà không được cứu chữa kịp thời, tinh thần tổn hại, thân thể suy kiệt, từ đó yếu dần cho đến khi q·ua đ·ời tại không đầy ba năm sau. Ngay cả tu sĩ cảnh giới Luyện Huyết, nếu như không chuẩn bị mà chạm phải thứ minh khí này cũng là phiền phức không thôi.

Cho nên, huyện Linh Vệ không chủ trương khai thác phiến núi non rừng già này. Quá nguy hiểm, cũng quá tốn kém. So sánh ra, lợi ích thu về thua xa giá trị đầu tư. Kể từ đó, thung lũng Minh Quỷ cùng phiến núi non xung quanh bị mặc kệ, bỏ hoang tại đó không người ngó đến. Chỉ có, một số tu sĩ mạo hiểm làm nghề thợ săn, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện ngoài vùng rìa để săn g·iết hung thú hay đi tìm mấy vị công tử ca, tiểu thư gia tộc không nghe lời cảnh báo, tự mình liều lĩnh xông vào khu vực cấm.

Lý Nguyên Thiên tổng hợp lại những tin tức mà hắn nghe về thung lũng Minh Quỷ. Trước khi cùng Tôn Thanh Nhã đi tới huyện Linh Vệ, hắn tự nhiên phải tìm hiểu qua hoàn cảnh địa phương Thung lũng Minh Quỷ ở trong đó khá là nổi tiếng.

"Bất quá, đến cảnh giới của ta, thung lũng Minh Quỷ hẳn không thể gây khó khăn được cho ta mới đúng. Nếu không, huyện Linh Vệ cũng không thể xây dựng chỉ ngay bên ngoài nó hơn một ngàn cây số mà có thể yên ổn phát triển." Lý Nguyên Thiên khẽ nói

Hắn hơi khom mình, hai bàn chân tụ lực đột ngột giải phóng. Mặt đất dưới chân nổ tung, đất đá văng tung tóe. Thân hình Lý Nguyên Thiên bay lên cao hơn năm ngàn mét, vượt qua một đỉnh núi rồi đáp xuống trên ngọn một cây cổ thụ to lớn. Đứng tại đây, ánh mắt của hắn trông về phương xa, có cảm giác bao quát sơn hà, thu hết thảy vào trong tầm tay. Tầm mắt của hắn liên tục vượt qua mấy dãy núi đồ sộ, cuối cùng ngừng lại tại một mảng màu tối đen, thâm trầm như một con mãng xà khổng lồ nằm dài trong bóng đêm, nặng nề mà khủng bố, chờ đợi con mồi xuất hiện.

"Từ đây, đi thêm gần hai ngàn cây số về hướng Đông Bắc nữa hẳn là tới."

Lý Nguyên Thiên không nói nhiều lời thêm nữa. Hắn tung người lên, thân thể hắn nhẹ như một con chim én, lướt mình qua những tán cây cổ thụ cao đến hàng trăm mét so với mặt đất. Lúc này, tốc độ của hắn đã sớm nhanh hơn gấp đôi so với lúc chạy trên Huyện Lộ, tiếp cận bảy, tám lần tốc độ âm thanh.

Nếu như nói, hắn chạy trên Huyện Lộ là chỉ sử dụng thực lực của tu sĩ Luyện Huyết cảnh hậu kỳ, vậy thì lúc này, hắn mới vận dụng thực lực của tu sĩ Siêu Phàm cảnh giới.

...

Mười giờ, Lý Nguyên Thiên rốt cuộc đến bên ngoài thung lũng Minh Quỷ năm cây số. Nơi này tối đen như mực. Ngay cả sao trời cùng ánh trăng dường như cũng bị âm khí che đi mất. Bầu không khí trầm thấp, tĩnh lặng đến cực điểm mang lại cho người ta cảm giác e ngại đến từ bản năng.

Lý Nguyên Thiên thả chậm lại tốc độ, thận trọng tiến lên. Tính từ khu vực này, minh khí đã bắt đầu dày đặc lên.



"Loại khí này có điểm tương đồng với âm tà khí phát ra từ tử thi thối rữa." Hắn âm thầm cân nhắc: "Bất quá, có thể tạo ra nhiều như vậy âm tà khí, bên trong thung lũng Minh Quỷ phải chôn biết bao nhiêu t·hi t·hể? Hoặc lại nói, t·hi t·hể bên trong mạnh đến cỡ nào?"

Lý Nguyên Thiên không dám ước đoán. Bất quá, hắn có thể khẳng định, nếu như là lượng âm tà khí khổng lồ này không phải là do số lượng lớn xác c·hết chồng chất thúc đẩy, như vậy, chủ nhân của xác c·hết giấu trong thung lũng nhất định là mạnh hơn hắn hiện tại.

Bất quá, nói đi thì cũng phải nói lại, âm tà khí tại đây không có như người ta đồn đoán đáng sợ như vậy. Có lẽ, đối với phàm nhân, âm tà khí này có thể gây nguy hiểm, nhưng đối với tu sĩ thì lại không đến nỗi thúc tủ vô sách dù cho đó chỉ là tu sĩ Luyện Huyết cảnh yếu nhất đi chăng nữa.

Quanh thân Lý Nguyên Thiên lúc này xuất hiện một vầng ánh sáng mờ, rất mỏng, gần như là ôm sát lấy thân thể. Cương khí quan thân hắn tự động hiện ra, che chắn mọi tổn thương đến từ bên ngoài.

Khoảng cách một trăm cây số đối với Lý Nguyên Thiên không tính là gì. Hắn tiến nhập thung lũng Minh Quỷ rồi cũng không dừng lại, một đường đi tiếp vào nơi sâu. Đáng ngạc nhiên là, theo suốt đường đi, hắn không gặp qua bất cứ hung thú, độc trùng nào phát động t·ấn c·ông. Thậm chí, hắn còn không gặp phải mê quỷ trận, âm binh hay những vật 'bẩn' đặc trưng của nơi tụ tập âm tà khí. Có thể nói, hắn đi một đường này hoàn toàn dễ dàng, cũng rất thông suốt, không gặp bất cứ trắc trở nào.

"Đây rốt cuộc là thế nào?" Lý Nguyên Thiên cau mày thì thầm.

Hắn chẳng những không có vui vẻ mà càng phát ra thêm cảnh giác. Không thể có chuyện, một vùng rừng sâu núi thẳm bị liệt vào danh sắc khu vực cấm kỵ lại an bình đến như vậy được. Sự tình này quá kỳ lạ.

Đúng lúc này, trên đầu Lý Nguyên Thiên có mấy cỗ khí tức hùng mạnh lướt nhanh mà qua, tốc độ rất nhanh, đã vượt qua mấy lần tốc độ âm thanh. Phía sau mỗi cỗ khí tức này là một vệt ánh sáng kéo dài hàng cây số, cực kỳ sặc sỡ và lóa mắt, phá lệ nổi bật trong đêm tối tĩnh mịch.

Lý Nguyên Thiên đưa mắt nhìn lên. Vừa lúc, đối phương dường như phát hiện ra sự tồn tại của hắn, đưa mắt nhìn xuống.

Bốn mắt nhìn nhau.

Không gian thoáng tĩnh lặng trong một khoảnh khắc.

Đó là một nữ tử rất trẻ, cũng rất đẹp, dung nhan khiến cho hoa nhường nguyệt thẹn, làm mờ đi bầu không khí u tối trong thung lũng.

Nàng đẹp một cách trang nhã, ôn uyển, cực kỳ nổi bật trong bộ váy màu xanh nhạt hài hòa và giản dị.

"A? Không nghĩ tới phía dưới này lại có người." Nữ tử bật thốt, thanh âm êm tai, dễ nghe như chim hoàng anh.