Chương 16: Cơ duyên
Lý Nguyên Thiên nghe được giọng nói quen thuộc mà vô cảm đến từ sau lưng, tinh thần vốn căng cứng như dây đàn của hắn lập tức buông lỏng hơn phân nửa. Nhịp tim dần chậm lại, hơi thở dần đều đặn theo nhịp, Lý Nguyên Thiên bình tĩnh quay người, đối mặt với nữ tử sở hữu dung nhan tuyệt sắc, đẹp như thiên tiên thần nữ từ trên trời giáng lâm phàm gian.
"Cô nương, lần sau đến, cô nương có thể hay không thông báo trước cho ta một tiếng? Cũng không đến nỗi phải sử dụng loại thủ đoạn kinh người như thế này chứ? Nếu không, ta trước khi c·hết vì Hắc Hồn Ma Huyết độc thì đ·ã c·hết vì bệnh tim." Hắn từ tốn nói.
Đối mặt với nữ tử này, Lý Nguyên Thiên phát hiện ra, bản thân hắn đối mặt với nữ tử này đã không có nhiều e sợ đến như vậy. Không phải là vì nhan sắc của nàng, cũng không phải là vì nàng không nguy hiểm. Mà trái ngược lại, nàng quá nguy hiểm, cũng quá đáng sợ. Tính mạng của Lý Nguyên Thiên đều nằm trong một ý nghĩ của nữ tử này. Không, chỉ cần nàng động một ngón tay, hắn liền có thể bị h·ành h·ạ sống không bằng c·hết. Thậm chí, không cần dùng đến Hắc Hồn Huyết Ma độc, bằng vào tu vi cùng thực lực khủng bố đến khó bề hình dung của nàng, trấn sát hắn là một việc dường như không khó hơn ấn c·hết một con kiến.
Nếu đã như vậy, Lý Nguyên Thiên lại còn có điều gì mà phải sợ hãi nàng? Dù sao, mọi chuyện cũng chẳng thể nát bét hơn được nữa.
Tất nhiên, Lý Nguyên Thiên không e ngại nàng, không có nghĩa là hắn không kính trọng đối phương. Tất cả mọi sự tôn trọng vẫn cần phải có đầy đủ.
Hắn không e sợ đối phương, đó là bởi vì hắn tỉnh táo, đã làm rõ vị trí của bản thân. Nhưng nếu như hắn vì thế mà không kiêng kỵ gì đi làm càn, vậy đó chính là ngu ngốc hết phần thiên hạ.
Tỉnh táo và ngu ngốc, hai khái niệm này hoàn toàn khác biệt, cũng hoàn toàn phân biệt với nhau.
Làm rõ đây hết thảy, Lý Nguyên Thiên mới nhẹ nhõm nói đùa như vậy với nữ tử váy đen.
Có điều, nữ tử này dường như không ăn một bộ nói vui này của hắn. Nàng cau mày, lộ ra vẻ suy tư, không hiểu nói: "Đau tim? Ngươi đường đường là tu sĩ lĩnh vực Siêu Phàm đệ thấy trọng, như thế nào còn đau tim c·hết? Cho dù là moi toàn bộ tim gan của ngươi ra, ngươi cũng không c·hết được, chớ nói gì đến chỉ là đau tim?"
Sau đó, biểu lộ của nàng trở nên ngưng trọng, ánh mắt nghiêm nghị. Nàng trầm giọng nói: "Hay là, trên cơ thể ngươi có ẩn tật? Hoặc độc m·ãn t·ính không thể chữa khỏi?"
Nếu sự thực là như vậy, điều đó thì nghiêm trọng rồi. Bởi vì, nó có thể ảnh hưởng thực lớn đến bố cục của tiểu thư nhà nàng.
Gặp nàng bộ dáng nghiêm túc như vậy, Lý Nguyên Thiên mất hết cả hứng nói đùa. Hắn buồn buồn đáp: "Cô nương hiểu lầm. Ta không có ẩn tật gì trong người, càng không có độc m·ãn t·ính gì trên thân. Đúng. Trừ Hắc Hồn Ma Huyết độc của cô nương và công tử ra."
"Thật sự?" Nữ tử váy đen hồ nghi hỏi.
"Là sự thực." Lý Nguyên Thiên quả quyết nói. Thế rồi, hắn cảm thấy không thể tiếp tục ở cái chủ để vô vị này lôi thôi thêm nữa, hắn mới đánh chuyển đề tài: "Hôm nay, cô nương tới đây, không biết là công tử có gì phân phó cho ta?"
Nhắc đến chuyện của tiểu thư, sắc mặt vốn vô cảm của tuyệt sắc mỹ nhân lại trở nên nghiêm nghị hơn vài phần. Nàng lên tiếng: "Chủ thượng nói, chuyện này hôm nay, ngươi xử lý tương đối tốt. Chủ thượng đối với ngươi có lời khen ngợi."
Lý Nguyên Thiên khẽ giật mình. Nói như vậy, việc hắn gặp thiếu niên ngày hôm nay, hai người này hoàn toàn nhìn ở trong mắt. Tuy nhiên, hắn lại không có chút nào phát giác.
Ấy vậy, giật mình qua đi, Lý Nguyên Thiên lại phát hiện, việc này dường như vô cùng bình thường. Cách biệt về tu vi và thực lực giữa hai phương xa đến như vậy, hắn bị giá·m s·át mà không phái hiện cũng chẳng có gì lạ.
Lý Nguyên Thiên lúc này mới cẩn thận đáp: "Đa tạ công tử khen ngợi. Mong cô nương chuyển lời cho công tử, nhiệm vụ công tử giao cho ta, ta nhất định sẽ hoàn thành bằng mọi giá. Công tử cứ việc yên tâm chờ đợi tin tức tốt là được."
Nữ tử xinh đẹp nhẹ gật đầu, hài lòng với thái độ của hắn. Mặc kệ tâm của hắn nghĩ như thế nào, hắn trước hết phải biết nghe lời đã. Đến mức sự tình cụ thể sau đó, chẳng phải còn có nàng tại đây giá·m s·át hay sao?
Nguyên bản, nữ tử xinh đẹp còn phân vân, có nên hay không gõ cảnh cáo kẻ này một lần, để tránh cho hắn quên mất người nắm giữ cuộc chơi là ai; nhưng giờ, nàng cảm thấy, việc này đã không cần thiết.
"Lời của ngươi, ta sẽ chuyển cáo cho chủ thượng."Nữ tử xinh đẹp vô cảm trả lời: "Tuy nhiên, ngươi cũng đừng quên, chúng ta vẫn luôn nhìn ngươi chằm chằm. Từng cử động, từng hành vi, từng lời nói, thậm chí là biểu cảm của ngươi đều không thoát được khỏi ánh mắt của chúng ta. Nếu như ngươi có ý phản bội hoặc năng lực làm việc không đủ, vậy kết cục của ngươi... tuyệt đối sẽ rất thê thảm."
Lý Nguyên cúi sâu đầu, cung kính nói: "Ta tất nhiên ghi nhớ, công tử và cô nương cứ yên tâm. Mạng của ta còn nằm trong tay hai người, ta so với cô nương và công tử đều phải gấp gáp hơn."
Nữ tử lại lên tiếng: "Mặt khác, công tử có căn dặn, trong thời gian ngắn sắp tới, mục tiêu sẽ có kẻ thù tìm tới cửa. Tính cách của mục tiêu ngươi hẳn phải rõ ràng. Hắn là kẻ đa nghi; mặc dù nhớ ơn những cũng đồng thời là người dứt khoát, không nhận dây dưa không cần thiết. Ngươi xem đó mà làm."
"Ta rõ ràng." Lý Nguyên Thiên đáp: "Đa tạ công tử nhắc nhở."
Lời của nữ tử đích thực là có trợ giúp với hắn. Hắn tự nhiên biết, thiếu niên là người dứt khoát, không muốn cùng người xa lạ nhiễm lên nhân quả. Nếu như mấy ngày này, hắn không tìm ra cách xử lý thỏa đáng, hắn rất có thể đánh mắt cơ hội tiếp cận đối phương.
Lúc này, có kẻ thù tìm tới thiếu niên gây rắc rối là một cơ hội tuyệt với để buộc hắn và đối phương lại một chỗ. Tất nhiên, quá trình xử lý phải cẩn thận bởi thiếu niên tính đa nghi. Làm không khéo, Lý Nguyên Thiên thậm chí còn có thể gây phản tác dụng, biến hắn và thiếu niên trở mặt thành thù.
Đến mức cụ thể nên thực hiện như thế nào, hắn còn không nắm chắc. Có quá ít thông tin để Lý Nguyên Thiên có thể đưa ra một kế hoạch chi tiết. Hắn còn cần xác nhận thêm tình báo về cả thiếu niên lẫn kẻ thù của hắn, bao quát quá trình kết nhân quả giữa hai bên.
"Cuối cùng..." Nữ tử nói, âm thanh vẫn lạnh như băng: "Công tử nói tu vi của ngươi quá thấp. Trong khảng thời gian này, tận hết khả năng nâng cao lên tu vi, nếu không, tương lai, e là ngươi không theo kịp."
Nghe vậy, Lý Nguyên Thiên sững sờ mất một lúc. Sau đó, hắn cười khổ, nói: "Cái này... ta chỉ có thể nói, ta sẽ tận lực."
Mười ba tuổi, lĩnh vự Siêu Phàm đi đến đệ thất trọng, tại Lý Nguyên Thiên xem ra, tư chất tu luyện của hắn đã là rất mạnh, so với tuyệt đại đa số thiên tài được ca ngợi lên tận trời cao ngoài kia còn phải mạnh hơn nhiều. Không nói đâu xa, ngay cả Tôn gia một cái gia tộc khổng lồ và hùng mạnh như thế, theo hắn biết, không có một thiên tài nào có tốc độ tu luyện có thể sánh ngang với hắn.
Ấy vậy mà, trong mắt 'nam tử' tuấn mỹ kia cùng nữ tử xinh đẹp tuyệt thế này, tốc độ tu luyện của hắn vẫn còn bị chê bai.
Thế nhưng, hắn còn có thể biết làm sao? Loại chuyện này, hắn muốn nhanh cũng không được. Vấn đề này không phải do hắn muốn là có thể quyết định.
Tựa như nhìn ra hắn khó xử, nữ tử váy đen trầm mặc chốc lát, tựa như đang cân nhắc điều gì đó, cuối cùng nói: "Ngoài huyện thành Linh Vệ ba ngàn cây số về hướng Đông Bắc, đêm nay, mười một giờ, có cơ duyên có lẽ có thể trợ giúp ngươi một chút."
"Ba ngàn cây số ngoài thành Linh Vệ hướng Đông Bắc? Mười một giờ? Cơ duyên?" Lý Nguyên Thiên lẩm bẩm, lặp lại những từ khóa chính.
Tuy nhiên, không có ai đáp lại hắn. Khi hắn nhìn lại thì phát hiện, hình ảnh của nữ tử váy đen đã hư hóa rồi biến mất một cách vô thanh vô tức, không gây nên bất kỳ tiếng động nào. Thậm chí, ngay cả một chút sóng linh lực khuếch đại cũng không có. Hoàn cảnh xung quanh hắn cũng quay trở lại góc sân nhỏ trước gian nhà quen thuộc.
"Cứ như thế là đi?" Lý Nguyên Thiên nói, hơi có giọng phàn nàn: "Lại nói, cô nương vẫn chưa hề cho ta biết tên đâu. Sau này ta chủ yếu là liên lạc với cô nương, ta không thể suốt ngày xưng ngươi là cô nương đi?"
Đúng lúc này, có một giọng nói nhẹ, cực nhỏ, từ trong không gian bay tới, truyền thẳng vào lỗ tai hắn: "Tên của ta? Ngươi không cần biết. Xưng hô như thế nào không quan trọng, cứ giữ như trước là được."
Lý Nguyên Thiên nghe vậy thì khẽ rùng mình. Đối phương thế mà vẫn còn nghe được?
Hắn cảnh giác nhìn lên bốn phía, có chút bồn chồn bất an. Nữ tử này sẽ không vì lời nói này của hắn mà sinh lòng bất mãn, muốn sử dụng Hắc Hồn Ma Huyết độc t·ra t·ấn hắn đi? Ai biết được nàng nghĩ cái gì trong đầu.
May mắn, đứng thấp thỏm đợi năm phút đồng hồ vẫn không có gì lạ thường xảy ra, Lý Nguyên Thiên bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm. Đồng thời, thân thể hắn cũng buông lỏng cứ như trên vai vừa chút xuống gánh nặng triệu tấn vậy.
Dẫu lý chí nói cho hắn, hắn không cần thiết phải quá mức e ngại nữ tử váy đen, tuy nhiên, thân thể hắn lại rất thành thật. Không có cách, cảnh giới của đối phương quá cao, cao hơn hắn quá nhiều. Đây là phản ứng của cơ thể theo bản năng trước sự đe dọa từ mối nguy hiểm có thể hủy diệt hắn bất cứ lúc nào.
Bình phục lại tâm tình, Lý Nguyên Thiên bắt đầu suy nghĩ về điều mà nữ tử nói.
Phía Đông Bắc huyện thành Linh Vệ, bên ngoài ba ngàn cây số, có cơ duyên có thể trợ giúp hắn mạnh lên vào mười một giờ đêm nay?
Có thể hay không tin được lời nói của đối phương?
Bản năng nói cho Lý Nguyên Thiên biết, nữ tử váy đen này không lừa hắn.
Lý trí cũng nói cho hắn rằng, nữ tử này không có lý do để lừa hắn. Nàng mạnh hơn hắn quá nhiều. Hơn nữa, chính sinh mạng và cuộc sống của hắn đang bị nàng và 'nam tử' tuấn mỹ kia nắm trong tay. Đối phương không có lý do để lừa hắn.
"Hơn nữa, từ cách đối phương đầu tư cho ta tài nguyên cho thấy, giá trị của ta tại trong mắt bọn hắn không phải là không có. Hẳn là, hai người này sẽ không muốn toi công vô ích mất đi ta quân cờ có giá trị như vậy."
Và quan trọng nhất, bản thân hắn đối với sức mạnh có nhất định khao khát mạnh lên. Trước đây, khao khát này có lẽ không lớn như vậy; nhưng kể từ khi gặp phải 'nam tử' tuấn mỹ cùng nữ tử váy đen, khao khát này trong hắn đang mỗi lúc một mãnh liệt hơn.
"Cho nên, chuyện cơ duyên là có thể tin, chuyến này cũng có thể thử đi một lần." Lý Nguyên Thiên tự nhủ.
Đã làm ra quyết định, ánh mắt của hắn dần trở nên quyết liệt.
Thế rồi, Lý Nguyên Thiên không khỏi hướng ánh mắt về nơi sâu của Tôn phủ, trong lòng thầm suy nghĩ: "Kể từ thời điểm nữ tử váy đen này tới rồi đi, cung phụng của Tôn phủ hoàn toàn không có một chút nào phát giác. Thậm chí, trận pháp bảo hộ, bẫy rập cho đến các lá phù cảm ứng đều không để lộ ra bất cứ động tĩnh gì."
Điều này để hắn thật sâu cảm nhận được sự hùng mạnh của đối phương. Cảnh giới của nữ tử áo đen này đã xa xa siêu việt lĩnh vực Thiên Hồn, xa siêu việt quá nhiều. Về phần cụ thể là bao nhiêu, vậy thì hắn không nói rõ được chính xác rồi. Tu vi của hắn còn quá thấp.
Đây là lý do vì sao mà Lý Nguyên Thiên thật sâu chấn kinh và kiêng kỵ nữ tử váy đen cùng 'nam tử' tuấn mỹ.
Đó cũng là lý do vì sao mà khi hắn bị hai người này bắt lại rồi khống chế, hắn không hướng về Tôn gia xin sự giúp đỡ. Không phải là hắn không tin tưởng được Tôn Thanh Nhã, không tin được cha mẹ của nàng. Chỉ là, hắn biết rõ hơn ai hết, hai người này khủng bố đến bao nhiêu. Tôn gia không giúp được hắn, ngược lại có thể vì hắn mà nhận lấy tai họa?
Không phải sao?
Lĩnh vực Thiên Hồn tại Tôn gia có lẽ không tính là gì đại nhân vật, nhưng còn trẻ như nữ tử này mà xa xa siêu việt Thiên Hồn cảnh, trong toàn bộ lịch sử Tôn gia chưa từng xuất hiện. Lý Nguyên Thiên có thể cảm nhận rõ ràng, nữ tử này không lớn hơn hắn bao nhiêu tuổi.
Vậy mà, nữ tử này chỉ là kẻ đi làm thị nữ cho đối phương.
Còn nữa, lấy tư chất tu luyện vốn có thể đè ép hết thảy thiên tài Tôn gia của hắn, tại trong mắt của hai người này lại không đạt tiêu chuẩn.
Ấy là còn chưa kể đến không ít pháp khí, đan dược, lá phù, tài nguyên... mà đối phương tiện tay đem cho hắn. Dù cho đặt tại Tôn gia, những tài nguyên này đều có phẩm giai không thấp. Vậy mà đối phương tiện tay ném đi không gì hơn một viên đá nhặt ven đường.
Không ai rõ ràng hơn hắn, hai người này đến cùng có bao nhiêu đáng sợ.
Càng tiếc xúc nhiều với hai người, hắn càng cảm thấy may mắn vì ngay từ đầu, hắn không đem chuyện này nói cho Tôn Thanh Nhã.
...
Lý Nguyên Thiên trở lại trong phòng, ngồi tĩnh tọa, chậm rãi tu luyện. Hiện tại còn chưa đến tám giờ tối, thời gian còn quá sớm để rời đi.
Từ trong túi không gian, hắn lấy ra năm khối đá năng lượng cấp ba, trong suốt, to bằng nắm đấm người lớn nhưng ẩn chứa cỗ năng lượng khổng lồ, tương đương với một ngàn quả bom hiện đại. Cỗ sức mạnh này đã đầy đủ để hủy diệt một thành phố cỡ nhỏ.
Trên tay Lý Nguyên Thiên giờ đây chính là năm khối đá năng lượng như thế.
Đá năng lượng, ấy chính là đơn vị tiền tệ thông dụng tại thế giới này giữa các tu sĩ. Ứng dụng của chúng được sử dụng cực kỳ rộng rãi, từ luyện đan, luyện khí, cung cấp năng lượng thường ngày cho các pháp khí phục vụ sinh hoạt, làm nguồn năng lượng thôi động cho các thiết bị phức tạp, kích hoạt trận pháp, thôi động phù văn cho tới cung cấp năng lượng tinh thuần cho tu sĩ tu luyện như Lý Nguyên Thiên đang làm bây giờ. Gần như mọi mặt, mọi vấn đề của giới tu hành đều xuất hiện đá năng lượng.
Không phải ngẫu nhiên mà đá năng lượng trở thành đồng tiền chung và là đồng tiền mạnh của giới tu hành, được các tu sĩ săn đón nhiệt tình.
Đá năng lượng là có phân phẩm cấp bậc. Cấp một là thấp nhất, lên tiếp chính là cấp hai, cấp ba,.. mỗi một cấp, năng lượng ẩn chứa bên trong chênh lệch đến một ngàn lần, giá trị cũng tương ứng cách biệt một ngàn lần. Trong truyền thuyết, đá năng lượng có đến cấp chín, thậm chí là siêu cấp đã vượt quá cấp chín.
Lý Nguyên Thiên nhắm mắt, chậm rãi tu luyện. Nguồn năng lượng thuần khiết đến cực điểm từ năm viên đá năng lượng được dẫn dắt ra khỏi nơi cất chứa, hình thành một tia sương mờ kéo dài, hướng về thân thể Lý Nguyên Thiên chảy tới. Đồng thời, theo nhịp hô hấp đều đặn, linh khí tự do trong không gian cũng bị dẫn động, hình thành lên một vòng xoáy nhỏ trên đầu Lý Nguyên Thiên, hấp dẫn cỗ năng lượng tự nhiên này kéo vào cơ thể hắn.
Những viên đá năng lượng đóng vai trò như chất xúc tác, trợ giúp Lý Nguyên Thiên hấp tu năng lượng từ thế giới bên ngoài nhiều hơn. Chất xúc tác càng nhiều, tốc độ hấp thu năng lượng càng lớn, tăng mãi cho đến điểm bão hòa mới thôi. Điểm bão hòa càng cao, chứng tỏ tư chất tu luyện càng mạnh.
Năm viên đá năng lượng cấp ba chỉ đầy đủ cho Lý Nguyên Thiên hiện tại tu luyện hơn một giờ đồng hồ. Đây còn không phải là điểm bão hòa của hắn, nhưng lại là điểm tối ưu theo tỉ suất thu về trên bỏ ra.
Cho tới khí năm viên đá cạn kiệt năng lượng, hóa thành cát bụi, tan biến trong không khí, thời gian đã là hơn chín giờ tối.
"Thời điểm chênh lệch không nhiều. Còn gần hai giờ đồng hồ, là lúc nên đi." Lý Nguyên Thiên nói khẽ.
Từ trong túi không gian, hắn lấy ra một bộ quần áo đi đêm mặc lên người, sau đó lại lấy ra một chiếc mặt nạ quỷ đen xì, dữ tợn đeo lên mặt. Cả hai đều không phải là phàm vật. Chúng là di sản pháp khí mà mẹ hắn để lại cho hắn trước khi q·ua đ·ời.
Tiếp tục lấy ra một lá phù ẩn thân, che giấu khí tức, món đồ mà 'nam tử' tuấn mỹ ban cho hắn trước đây không lâu, đeo lên nhẫn trữ vật che giấu tu vi, Lý Nguyên Thiên lúc này mới an tầm rời khỏi căn nhà nhỏ, lặng lẽ đi ra Tôn phủ, từ cổng Bắc của huyện thành Linh Vệ rời khỏi thành.
Từ đầu đến cuối, không có một ai phát giác ra điều bất thường.