Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thần Tích

Chương 15: Đột biến




Chương 15: Đột biến

Đã nhấc lên Hà Thanh Ly, Lý Nguyên Thiên suy tư trong chốc lát, không khỏi nói: "Tiểu thư, bất kể nói như thế nào, hành động của Hà Thanh Ly ngày hôm nay xem như là quá phận. Nàng nghiêm trọng khiêu khích chúng ta. Chúng ta có cần hay không gửi cảnh cáo đến Hà gia, để bọn hắn thật tốt quản giáo lại vị này Hà gia đại tiểu thư?"

"Phải. Phải." Ngọc Lan ở một bên cũng gật đầu lia lịa, tiếp lời: "Nói không biết chừng, hành động của Hà Thanh Ly ngày hôm nay chính là thụ ý sai bảo của Hà gia, cố ý làm khó dễ tiểu thư để tiểu thư cùng Khương gia hai vị thiên kiêu không thể gặp mặt, dẫn đến tiểu thư không thể chân chính cùng Khương gia hợp tác cũng nên." Càng nói, nàng càng nhiệt tình, càng nói, nàng càng cảm thấy là đúng.

Lý Nguyên Thiên cùng Tôn Thanh Nhã liếc mắt nhìn nhau, bật cười trước sự ngây ngô của thiếu nữ này.

Không giống như Lý Nguyên Thiên chuyển thế luân hồi mang theo ký ức từ kiếp trước, cũng không giống như Tôn Thanh Nhã từ sớm nhận được giáo dục nghiêm ngặt, tiếp xúc với các mặt của xã hội nên trưởng thành sớm, có thể nói, Ngọc Lan ngây thơ hơn hai người nhiều lắm. Hoặc cũng có thể nói, nàng mới chính là bộ dáng mà một thiếu nữ chưa đầy mười lăm tuổi nên có.

Tôn Thanh Nhã cười, đối với Ngọc Lan giải thích: "Ngọc Lan, em nghĩ quá nhiều. Hà gia làm sao sẽ lại nhàm chán như vậy, đi làm một việc tốn công vô ích? Không nói đến chuyện Hà gia có thaath hay không muốn ngăn cản chúng ta cùng Khương gia hợp tác, cho dù Hà gia thật sự muốn ngăn cản điều này, bọn họ cũng có rất nhiều cách làm. Hà gia tuyệt sẽ không ngu ngốc đi chọn cách làm chẳng những không mang lại kết quả mà còn để lại tai tiếng xấu như thế. Một gia tộc truyền thừa có hơn vạn năm, làm sao có thể làm việc không suy nghĩ như vậy? Cho nên, việc Hạ Thanh Ly làm chiều ngày hôm nay, rất có thể cũng là hành vi tùy ý của nàng mà thôi."

"Thì ra là như vậy." Ngọc Lan nghiêm túc, nhẹ gật đầu: "Là Ngọc Lan cả nghĩ quá rồi."

Tôn Thanh Nhã cười, ôn nhu vuốt tóc nàng, nói: "Mặt khác, việc làm ngày hôm nay của Hà Thanh Ly chưa biết chừng đã truyền về Hà gia. Chỉ e, không cần chúng ta bắn tiếng, hiện tại chờ đợi nàng tại Hà gia đã là một trận trưởng bối răn dạy. Chung quy, ngày hôm nay mặt mũi ta không tươi sáng gì, nhưng nàng cũng chẳng khá hơn là bao. Hà gia cũng không thể nhìn đích trưởng nữ nhà mình làm chuyện hoang đường như vậy ở bên ngoài mà không quản."

Ngọc Lan vẫn chưa hài lòng. Nàng nói: "Tiểu thư, nữ tử này nhiều lần như vậy muốn đối nghịch với người. Nếu không... chúng ta vận dụng một chút lực lượng của Tôn gia... để nàng nếm trải một chút đau khổ?"

So với Hà gia một cái Thế gia cấp bốn, Tôn gia phải mạnh mẽ hơn nhiều lắm. Chỉ một cái chi nhánh của nó thôi cũng đủ để đè c·hết toàn bộ huyện Linh Vệ Hà gia. Nếu như lực lượng của Tôn gia được vận dụng, chắc chắn, Hà Thanh Ly sẽ nếm đủ đau khổ.

Tuy nhiên, gia tộc lớn cũng có cái khó của gia tộc lớn. Lắm người thì phức tạp. Muốn vận dụng sức mạnh của Tôn gia, chuyện không dễ dàng như vậy đối với Tôn Thanh Nhã một thiếu nữ mới mười lăm tuổi rưỡi.

"Ngọc Lan, chuyện này không cần nhắc lại nữa." Tôn Thanh Nhã nghiêm nghị nói: "Chuyện giữa Hà Thanh Ly và ta bất quá chỉ là tiểu bối lẫn nhau ở giữa cãi lộn, không có tổn hại lợi ích thực sự. Gia tộc sẽ không dễ dàng vì thế mà ra tay giúp ta. Mặt khác, chỉ vì một cái Hà Thanh Ly này mà ta phải vận dụng đến lực lượng gia tộc, ngươi nói như vậy, ta có phải hay không quá kém rồi? Gia tộc sẽ lại ra sao đánh giá bản thân ta?"

Ngọc Lan ngẩn người. Nàng bấy giờ mới hiểu ra, nhìn nhận sự việc ở cấp độ càng sâu.

Tôn Thanh Hà lại liếc mắt nhìn qua Lý Nguyên Thiên, sau đó nói: "Mặt khác, Hà Thanh Ly làm như hôm nay đích thực quá phận. Tôn phủ chúng ta không thể không có động thái. Trước ta vẫn phải gửi một bức thư cho Hà gia, yêu cầu một lời giải thích của họ."

Lý Nguyên Thiên đồng tình nói: "Tiểu thư nhất định phải làm như vậy. Có lẽ, lấy mức độ của Hà gia gia chủ đối với Hà Thanh Ly, Hà gia chưa chắc đã trừng phạt nàng như thế nào, nhưng động thái của chúng ta không thể không có."



Ngọc Lan lúc này bỗng chen miệng vào, nói: "Hà gia không trừng phạt nàng thì sao chứ? Hôm nay, Hà Thanh Ly ném đi mặt mo, xấu hổ vô cùng."

"Ồ, lại còn có chuyện này?" Lý Nguyên Thiên kinh ngạc.

Tôn Thanh Hà giải thích: "Nguyên Thiên đệ hẳn là cũng nghe nói đến cùng đồng hành trở lại huyện Linh Vệ với hai vị Khương gia thiên kiêu còn có một vị thiên kiêu khác là bặn của hai người này?"

"Ta có nghe nói. Người trên phố vốn vẫn còn đồn đoán nhiều về lai lịch, thân phận của người này. Bất quá, Khương gia che giấu quá kỹ, không ai biết chính xác kẻ này có thân phận gì."

"Ai nói không phải đâu." Tôn Thanh Nhã nói: "Chính là chúng ta trước tiệc trà ngày hôm nay cũng không biết thân phận người này. Mãi cho tới khi Khương gia thiếu gia, Khương Minh Lâm mang hắn đến, rồi đến thật sau giới thiệu mới khiến cho tất cả một phen bất ngờ."

"Nói như vậy, thân phận của hắn thật bất phàm rồi?"

"Cũng không tính là có quá mức bất phàm, nhưng nhất định là cao hơn Hà gia, Khương gia cùng Lục gia nhiều lắm. Hắn là Quan Vân Huyền, vốn là nội môn đệ tử nhưng bởi vì thiên phú dị bẩm, tư chất tu luyện siêu tuyệt nên sau đó được đặc cách tấn thăng, vượt qua tầng lớp đệ tử hạch tâm, trở thành đệ tử thân truyền của Tuyên Yến tông."

Lý Nguyên Thiên khẽ giật mình: "Đệ tử thân truyền của Tuyến Yến tông?"

Tuyên Yến tông, hắn từng nghe qua cái tên này. Một trong năm môn phái mạnh nhất quận Tam Nguyên, Tuyên Yến tông là đường đường chính chính một cái thế lực cấp sáu, so với Hà gia, Khương gia và Lục gia còn cao hơn hẳn hai cái cấp bậc. Điều này cũng có nghĩa, tại Tuyên Yến tông có tu sĩ tọa trấn cao hơn lão tổ của ba gia tộc hai cái đại cảnh giới. Thế lực lớn đến như vậy, chỉ là một nhánh sơn phong của nó phái ra đã đầy đủ quét ngang huyện Linh Vệ.

Đệ tử thân truyền của nó càng giống như là con cháu đích mạch bên trong thế gia vậy. Cho nên, địa vị của Quân Vân Huyền là cực kỳ cao. Cho dù là gia chủ của Khương gia, Hà gia, Lục gia đối mặt với hắn cũng phải cho đủ tôn trọng, cũng giống như đối mặt với Tôn Thanh Nhã vậy.

Ngọc Lan lúc này lại nói: "Chính là như thế, Hà Thanh Ly cô ả kia mới mất mặt. Nàng vốn không biết thân phận chân thật của Quan Vân Huyền Quan thân truyền. Nàng chỉ cho rằng, đối phương là một cái thiên kiêu tùy tiện đến từ huyện khác, địa vị không cao hơn nàng, cho nên nàng lúc đầu cực kỳ hung hăng, cực kỳ phách lối. Thiên Nguyên đệ, đệ không biết đâu, sau đó, tới khi nàng biết rõ thân phận của đối phương, gương mặt nàng lại là cái gì biểu cảm."

Tôn Thanh Nhã lại bổ sung: "Quan thân truyền có tư chất tu luyện tương đối mạnh, so với hai vị thiên kiêu của Khương gia còn phải mạnh hơn một cấp bậc. Tuổi tác của hắn cùng với Khương Minh Lâm Khương thiếu gia tương tự, nhưng thực lực và tu vi phải dẫn trước một đoạn dài. Đoán chừng, chuyện hắn lần này tới huyện Linh Vệ sẽ gây nên một đợt tin tức bão nổi ngay trong đêm nay. Cửa phủ Khương gia trong mấy ngày tới khó bề mà yên bình."

Lý Nguyên Thiên khẽ gật đầu, Hắn suy nghĩ một chút nói: "Đã tiệc trà ngày hôm nay hỏng việc, tiểu thư đã nghĩ cách bổ cứu? Lại nói, nếu vị kia Quan thân truyền địa vị không thấp, tiểu thư nghĩ cách giao hảo với hắn, mấy năm này làm việc tại quận Tam Nguyên cũng sẽ thuận tiện hơn nhiều."

"Có." Tôn Thanh Nhã đáp: "Ta vừa vặn tìm đến cơ hội bổ cứu. Ngay tại hai ngày sau. Hai ngày nữa, chi nhánh của Bách Bảo các tại huyện Linh Vệ có tổ chức một hồi buổi đấu giá. Ta vốn không có hứng thú tham dự loại này tràng diện đấu giá, tuy nhiên, giờ ngược lại là cơ hội để gặp mặt, nối lại quan hệ với hai vị thiên kiêu của Khương gia. Mặt khác..."

"Mặt khác?" Lý Nguyên Thiên vô ý thức hỏi.



"Mặt khác, nếu như ta đoán không sai, vị này Quan Vân Huyền chuyến này tới huyện Linh Vệ chính là vì Khương Minh Nguyệt Khương tiểu thư."

"Ồ? Vị này Quan thân truyền là nhìn trúng Khương Minh Nguyệt Khương tiểu thư?"

"Đến tám, chín phần mười là như vậy. Từ ánh mắt, cử chỉ của hắn trong tiệc trà ngày hôm nay. Lại cộng thêm việc hắn mấy ngày hôm nay đều ở lại Khương gia, ta đoán chắc, hắn là xem trọng vị này Khương gia thiên kiêu."

"Ngược lại cũng tốt." Lý Nguyên Thiên nói: "Khương gia tình huống gần đây nghe đồn không dễ. Nếu như có thể kết thân với Tuyên Yến tông, bọn hắn đầy đủ chống đỡ qua tràng kiếp nạn này."

"Bọn hắn có chống đỡ hay không qua tràng kiếp nạn này, đối với ta không có nhiều quan hệ." Tôn Thanh Nhã nói: "Quan trọng là, lôi kéo hai vị thiên kiêu của Khương gia, từ đó, ta cũng lôi kéo được Quan thân truyền. Đây mới là điều ta xem trọng, Cho nên, hai ngày sau, Bách Bảo các tổ chức đấu giá hội, ta nhất định phải đi xem."

Thông thường mà nói, Tôn Thanh Nhã là xem không lên cấp độ đấu giá hội cỡ này. Lấy tầm mắt của nàng tới xem, huyện Linh Vệ quá nhỏ, Bách Bảo các cũng sẽ vì thế mà không đưa quá nhiều đồ tốt tới đây. Tại đây, đồ mà Bách Bảo các có thể mang ra đấu giá, Tôn gia cũng có thể hàng năm cung cấp cho Tôn Thanh Nhã, thậm chí một số mặt còn đạt được chất lượng lớn hơn.

Nhưng lần này, Tôn Thanh Nhã đến, không phải vì bảo bối mà là vì giao thiệp.

Bất chợt, nàng đối với Lý Nguyên Thiên hỏi: "Nguyên Thiên đệ, hai ngày này, ngươi ra ngoài làm gì mà đi lâu như vậy. Có những lúc, ta muốn đi tìm mà chẳng thấy ngươi."

Người sau cười ha ha, lập lờ đáp lại: "Ta đi ra ngoài dạo một vòng huyện thành Linh Vệ, thuận tiện thăm dò tình huống chân thật của huyện này cùng với nông trường sắp tới, tìm hiểu khu vực địa lý xung quanh một chút. Mấy hôm nữa rời đi, ta xem như có chuẩn bị, không đến mức quá bất ngờ."

Tôn Thanh Nhã khẽ gật đầu, nói: "Loại chuyện này, đệ không cần quá gấp gáp. Cứ từ từ làm là được. Đệ không cần quá lo lắng. Nếu như có chuyện không giải quyết được, có thể nói cho ta, ta sẽ thay đệ ra mặt."

Nói tới đây, nàng chuyển lời: "Hai ngày nữa, đệ có rảnh hay không? Nếu rảnh, cùng ta đi một chuyến tới Bách Bảo các, vừa có thể giao lưu với tu sĩ thế hệ tuổi trẻ, chưa biết chừng lại kiếm được đồ tốt."

Lý Nguyên Thiên trầm tư giây lát, trả lời: "Ngược lại là có rảnh. Vừa vặn, hai ngày nữa đệ cũng có hẹn với một người bạn tới đấu giá hội của Bách Bảo các."

Thân phận chân thật của hắn, thiếu niên mục tiêu đã biết. Hắn không có lý do gì để giấu diếm.



Hai ngày tới, nếu như Tôn Thanh Nhã và Ngọc Lan có muốn gặp đối phương, hắn không ngại giới thiệu một phen. Mang hết cả thân thế của mình ra, phô bày trước mặt đối phương như vậy, hắn lại càng dễ lấy được tín nhiệm từ đối phương.

Đến nỗi, Hà gia cùng Giang Long bang có hay không tìm bọn hắn rắc rối, Lý Nguyên Thiên chưa từng e ngại. Tôn phủ không sợ hai nhà thế lực này. Càng quan trọng hơn, thiếu niên kia cẩn thận như vậy, hắn chắc chắn sẽ không để Giang Long bang bắt được. Hắn tuyệt đối có khả năng dịch dung, thay đổi hình dáng hoặc thủ đoạn tương tự.

Mà cả Tôn Thanh Nhã và Ngọc Lan nghe được lời này thì đều trợn tròn mắt ngạc nhiên: "Bạn?"

Hai người liếc mắt nhìn nhau. Nguyên Thiên đệ khi nào thì có bạn rồi?

Lý Nguyên Thiên gật đầu: "Đích thực là một người bạn, ta mới quen trong mấy ngày hôm nay."

"Ra là như thế. Hắn lại là người như thế nào? Nhà tại đâu? Niên kỷ ra sao? Có hay không đến từ thế lực nào? Có phải hay không là người tu hành?..." Tôn Thanh Nhã bắt đầu dồn dập hỏi thăm.

Biểu lộ của nàng lúc này thật giống như mẹ già, lo lắng con trai bị đám bạn xấu làm hư vậy.

Lý Nguyên Thiên thoáng có chút bối rối, bất quá, hắn vẫn là trả lời từng cái. Đại đa số câu hỏi đều lập lờ. Chuyện thiếu niên cùng với Giang Long bang và Hà gia có mâu thuẫn cũng bị hắn ém nhẹm đi.

Tôn Thanh Nhã nghe từng cái, rất nghiêm túc, rất chăm chú. Thỉnh thoảng, nàng lại khẽ gật đầu một cái. Đối với những lời mà Lý Nguyên Thiên mập mờ trả lời, nàng cũng không có truy cứu kỹ lưỡng. Sau cùng, nàng chỉ kết luận: "Hai ngày nữa, mang bạn của đệ tới cùng một chỗ với chúng ta tới Bách Bảo các."

Giọng điệu của nàng kiên định mà chắc chắn, không có phần cho hắn từ chối. Xem ra, Tôn Thanh Nhã nhất định muốn đánh giá một phen người bạn mới này của hắn.

Lý Nguyên Thiên không có chối từ. Để hai người gặp mặt một lần cũng nằm trong tính toán của hắn. Có thể, chuyển cơ của hắn, muốn từ bó ràng buộc lên thiếu niên phải xem nhờ tiểu thư Tôn Thanh Nhã rồi.

Ba người lại trò chuyện nửa giờ đồng hồ, Tôn Thanh Nhã và Ngọc Lan lúc này mới rời đi.

Đưa tiến hai người trở về, Lý Nguyên Thiên vốn định thu dọn bộ trà, chuẩn bị tiến vào lịch trình tu luyện hàng ngày thì bỗng nhiên, một luồng gió nhẹ thổi qua sau lưng hắn. Cảm giác lạnh buốt sống lưng xông thẳng từ phía sau lên đến tận gáy rồi đỉnh đầu khiến cho hắn rùng mình một đợt.

Nên biết, tu vi của hắn đến mức độ này, đã có thể nói là đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm, nóng lạnh bình thường làm sao có thể xâm nhập thân thể hắn? Huống chi là một luồng gió nhẹ.

Lý Nguyên Thiên đề cao cảnh giác. Hắn muốn quay người lại. Tuy nhiên, còn chưa kịp để hắn có hành động thì một cỗ cảm giác nguy hiểm tột cùng chiếm cứ toàn bộ đâu óc hắn. Từng tế bào trên thân thể hắn đang kêu gào, rung lên hồi chuông cảnh báo lớn nhất. Hắn dường như đang trực diện đối mặt với thần c·hết.

Cùng lúc, tầm mắt của Lý Nguyên Thiên biến đổi. Khoảng sân nhỏ bỗng chốc thay thế bởi một vùng tinh không rộng vô biên vô hạn. Không có bầu trời, không có mặt đất, không có trên dưới trái phải. Hắn cố gắng nhìn về bốn phía, sử dụng thần thức để xác định tình huống của bản thân.

Thế rồi, Lý Nguyên Thiên kinh hãi phát hiện ra, Cương Khí trong thân thể hắn bị áp chế gắt gao, rất khó vận chuyển. Thân thể hắn cảm thấy nặng nề như bị một ngọn núi đè lên, mỗi một phen cử động chật vật vô cùng. Thần thức của hắn đã không phát huy được một phần trăm so với trạng thái thông thương.

Một giọng nói của nữ tử, lạnh như băng vang lên sau lưng hắn: "Không cần phát ra tiếng động. Không cần loạn điều động Cương Khí."