Chương 14: Hà Thanh Ly
Mà đêm buông xuống phía trên Tôn phủ. Ánh trăng sáng dị thường soi rọi màn đêm tĩnh mịch. Khắp bầu trời sâu thẳm là vô số những vì sao sáng lấp lánh, tựa như những viên đá quý đủ mọi loại màu sắc khảm nạm phía trên. Cho đến tận bây giờ, Lý Nguyên Thiên vẫn yêu thích thưởng thức bầu trời đêm tuyệt đẹp như thế. Ở tại Trái Đất, hắn làm sao có thể thấy được cảnh sắc hoàn mỹ đến như vậy? Hết thảy đều bị những ánh đèn nê ông, tiếng còi xe inh ỏi cùng với những chiếc loa phóng đại không ngừng phóng ra đủ thứ âm thanh lạ lùng làm nhiễu loạn tâm thần người ta. Chỉ có đến thế giới này rồi, hắn mới nhận ra, như thế nào là đời sống tinh thần yên bình.
Lý Nguyên Thiên chậm rãi tự rót cho mình một lý trà nóng. Cẩn thận nâng lên chén trà, bàn tay đỡ tại đáy chén, ngón trỏ và ngón cái nâng tại miệng chén, hình thành tư thế tam ngọc long, hắn chậm rãi cảm nhận hơi ấm từ trong chén truyền đến lòng bàn tay. Đánh giá nước trà, thư thái cảm thụ mùi hương man mát từ chén sứ tỏa ra, sau đó mới đến nếm thử vị, cảm thụ vị đắng nhẹ ở khoang miệng của nước trá và rồi nuốt trôi nước trà, để lại dư vị bất tận vẫn còn lưu lại. Mất một lúc, một bộ quá trình thưởng trà mới kết thúc.
Đồng thời, Lý Nguyên Thiên cũng dần nhớ lại tình cảnh ngày hôm nay. Lần đầu tiên, hắn tiếp xúc cùng mục tiêu.
Ấn tượng đầu tiên của Lý Nguyên Thiên về thiếu niên này là: Cực độ cẩn thận, che giấu cũng tương đối sâu sâu, cực kỳ cảnh giác.
Điểm này có phần giống hắn.
Tuy nhiên, điểm khác biệt là ở chỗ, thiếu niên kia là kẻ làm người lạnh lùng, quả quyết, dứt khoát, tuyệt không dây dưa dài dòng.
Ngày hôm nay, ngay sau khi rời khỏi hiện trường, thiếu niên lập tức đi tới tìm hắn. Hai bên không trao đổi với nhau nhiều. Thái độ của thiếu niên đối với Lý Nguyên Thiên hắn ôm đầy lòng cảnh giác.
Mặc dù nói cảm ơn cùng lời khách sáo vì Lý Nguyên Thiên đã ra tay cứu giúp thiếu nữ Ngọc Nhi, thế nhưng ý trong lời nói, thiếu niên không ngừng thăm dò lai lịch, xuất thân của hắn. Đối với điều này, Lý Nguyên Thiên ngược lại là thẳng thắn, nói ra thân phận chân thật của hắn.
Mục tiêu của hắn là tiếp cận thiếu niên, đã như vậy, lai lịch sớm muốn cũng phải lộ ra, giấu giấu giếm giếm là không có ý nghĩa.
Không thể không nói, biểu lộ của thiếu niên cùng thiếu nữ ngạc nhiên đến bao nhiêu khi biết, hắn chỉ có mười ba tuổi.
Mười ba tuổi, thành công Đăng Thiên, bước vào cảnh giới Siêu Phàm, thiên phú tu luyện này, dù là đặt tại toàn bộ phủ Huyền Phù, không, toàn bộ Ngọc Lạc Châu cũng phải là đứng đầu nhất một nhóm kia. Tới đây, thiếu niên lại không có bao nhiêu ngạc nhiên đối với việc đối phương thăm dò ra thân pháp tinh diệu của hắn.
Thiếu niên không dừng lại ở đó, hắn lại tiếp tục thăm dò ý đồ của Lý Nguyên Thiên qua các lời nói khách sáo. Lần này thì Lý Nguyên Thiên thề thốt phủ nhận, nói rằng biểu hiện của thiếu niên quá kém, hắn nhìn không được. Dù cho thiếu niên lại có hồ nghi hơn nữa, hắn cũng chẳng thể nói gì.
Bất quá, nói đi thì cũng phải nói lại, thiếu niên này cũng là kẻ thẳng thắn, dứt khoát. Hắn nói, Lý Nguyên Thiên cứu Ngọc Nhi, phần ân tình này, hắn nhận. Hắn nhất định sẽ trả. Chỉ là, hiện tại trên người hắn không có bảo vật phù hợp.
"Hai ngày sau, Bách Bảo các có một buổi tổ chức đấu giá tại huyện thành Linh Vệ. Ngày đó, ngươi đi tới buổi đấu giá một chuyến. Ta sẽ chọn một món bảo vật; tuyệt không kém, cực kỳ phù hợp với ngươi, để hoàn lại phần nhân quả này." Đó là nguyên bản lời nói của thiếu niên.
Hắn không biết rõ ràng, thiếu niên vì sao có thể nói chắc, buổi đấu giá hai ngày sau tại Bách Bảo các sẽ có bảo vật quý giá. Hơn nữa, món đồ này còn cực kỳ phù hợp với hắn?
Đây là thủ đoạn của hắn hay sao?
Lời này nghĩa là như thế nào?
Lại nói, thiếu niên có thể nói như vậy, chẳng khác nào thừa nhận, hắn có thể xem thấu đối phương. Loại cảm giác bị nhìn thấu hết thảy như vậy để cho lòng Lý Nguyên Thiên cảm thấy cực kỳ khó chịu. Bất quá, hắn đâu có cách nào khác. Nam tử tuấn mỹ còn yêu cầu hắn phải tìm mọi cách tiếp cận thiếu niên này cơ mà.
"Khoan đã, thiếu niên nói như vậy, có phải hay không là đang phô diễn thủ đoạn, cũng là một loại biến tướng cảnh cáo mình, rằng hắn có thể xem thấu chính mình. Tốt nhất không nên nổi lên ý đồ xấu gì với hắn?" Lý Nguyên Thiên âm thầm nghĩ đến. Càng nghĩ, hắn lại càng cảm thấy có khả năng, càng nghĩ, hắn lại càng cảm thấy việc này khó làm.
Không chỉ có thế, thiếu niên gấp gáp như vậy tìm món bảo vật trả ân cho hắn, cũng có nghĩa là đối phương muốn nhanh chóng chặt đứt nhân quả với hắn, lại không muốn cùng hắn có thêm bất cứ chút dây dưa nào.
Lý Nguyên Thiên nhẹ giọng nỉ non: "Hai ngày này là quãng thời gian quan trọng. Nếu xử lý không cẩn thận, mình cùng mục tiêu sẽ lại một lần nữa không dính líu, quan hệ trở nên xa các. Nỗ lực, cố gắng trước đó đều sẽ uổng phí."
Bất kể như thế nào, hắn lúc này chỉ có thể nhắm mắt mà làm theo, một đường tiến lên, không có cơ hội quay đầu.
...
Đúng lúc này, lối vào của sân nhỏ trước gian nhà có tiếng động truyện đến. Lý Nguyên Thiên đưa ánh mắt nhìn tới thì phát hiện hai thiếu nữ xinh đẹp như thiên tiên đang mỉm cười với hắn, hướng về bên này đi tới.
"Tam tiểu thư, Ngọc Lan tỷ, hai người trở về sớm như vậy?" Lý Nguyên Thiên chủ động đứng dậy chào đón, nội tâm lại có chút bất ngờ.
Hắn vẫn có nhớ rõ, chiều ngày hôm nay, Tam tiểu thư có một buổi tiệc trà, mời tất cả thiên kiêu nam, nữ trẻ tuổi của huyện thành Linh Vệ tới chiêu đãi. Mục tiêu của nàng chính là tranh thủ làm quen với hai vị thiên kiêu trăm năm khó gặp của Khương gia, muốn từ bọn họ, tìm được cơ hội hợp tác với Khương gia cái gia tộc lớn này.
Ấn theo thông lệ, sau buổi tiệc trà, các thiên kiêu thường dành một khoảng thời gian để giao lưu lẫn nhau. Nội dung có thể là tu luyện tâm đắc, cũng có thể là luận bàn võ kỹ, tập luyện pháp thuật, cũng có thể là trình bày thơ từ, thi thố thi họa, lại cũng có thể là trao đổi thông tin hay pháp khí, hay chỉ đơn giản là nói chuyện phiếm kéo lại gần quan hệ.
Loại hoạt động này có thể kết thúc rất nhanh, chỉ trong nửa giờ đồng hồ nhưng cũng có thể kéo dài rất lâu, thậm chí xuyên qua bữa tối, đến tận đêm khuya. Tình huống cụ thể phải tùy thuộc vào mức độ tổ chức thành công của giao lưu hội, chủ đề có hấp dẫn hay không và sự nhiệt tình của người tham gia mà có thời gian khép lại khác nhau.
Hiện tại, trời vừa tối chưa lâu, Tôn Thanh Nhã cùng Ngọc Lan đã trở về. Điều này rất lạ thường, thời gian hai người bọn họ ở lại giao lưu hội không dài. Vốn dĩ, Tam tiểu thư bây giờ đang cực lực muốn kết giao với hai vị thiên kiêu của Khương gia. Lấy tính cách làm việc của nàng, không có chuyện nàng sẽ buông tha cơ hội như thế mới đúng.
Tôn Thanh Nhã dường như nhìn ra hắn khó hiểu. Nàng miễn cưỡng cười một tiếng, nói: "Là tiệc trà xảy ra một chút ngoài ý muốn, cho nên thời gian chúng ta ở lại đó không lâu. Bây giờ mới về sớm như vậy."
Lý Nguyên Thiên bấy giờ còn ngạc nhiên hơn. Ngoài ý muốn?
"Tại huyện Linh Vệ này còn có ai có thể chọc cho tiểu thư không vui?" Hắn thử hỏi dò.
"Còn có thể là ai?" Ngọc Lan quyệt miệng, bực mình đáp: "Tự nhiên là vị kia Hà Thanh Ly Hà đại tiểu thư tự cho mình là thanh cao rồi. Cả cái huyện thành này, cũng chỉ có nàng là suốt ngày cùng tiểu thư đối nghịch, cũng chỉ có nàng mới có lá gan với rảnh rỗi là chuyện phiền chán như vậy. Đúng, thực là phiền chán. Phiền chán như con ruồi vậy..."
"Được rồi, Ngọc Lan, không cần nói nữa." Cảm thấy lời nói của người này càng ngày càng xa, càng lệch, nàng đành phải ngắt lại ngay lập tức.
Ngọc Lan dường như vẫn chưa thỏa mãn, không khỏi ủy khuất nói: "Tiểu thư... Ngọc Lan nói đâu có sai. Rõ ràng là người kia cố tình tìm tiểu thư phiền phức, muốn khiến cho tiểu thư xấu mặt. Vì thế, buổi giao lưu phía sau mới không thể không kết thúc sớm. Nàng rõ ràng là có âm mưu nhằm vào tiểu thư từ trước."
Lý Nguyên Thiên cau mày, khó hiểu, hỏi: "Ngọc Lan tỷ, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?"
"Chuyện là như thế này..." Dường như chỉ chờ đợi đối phương hỏi đến, Ngọc Lan ngay lập tức giành quyền nói chuyện, đem sự tình kể ra chi tiết, rõ rành rành.
Nguyên lai, tiệc trà ngày hôm nay, Tôn Thanh Nhã đánh danh tiếng mời chào các thiên kiêu của huyện Linh Vệ tới giao lưu để tổ chức. Tự nhiên, nàng không thể chỉ mời mỗi thiên kiêu của Khương gia mà theo phép lịch sự, nàng còn gửi th·iếp tới cả người của Lục gia, Hà gia, hai trong ba đại gia tộc còn lại của huyện Linh Vệ cùng với một nhóm lớn các đệ tử trẻ tuổi từ các gia tộc khác.
Mà trong số các đệ tử trẻ tuổi của Hà gia thì có Hà Thanh Ly, đích trưởng nữ, cháu gái đời thứ tư của gia chủ hiện tại của Hà gia và được vị gia chủ này cực kỳ cưng chiều. Người này từ trước đến nay vẫn luôn luôn cùng tiểu thư Tôn Thanh Nhã đối nghịch, khắp mọi nơi làm khó dễ với nàng, luôn muốn nhìn Tôn Thanh Nhã xấu mặt trước đám đông.
Ngày hôm nay cũng không khác biệt. Hà Thanh Ly tự nhiên cũng biết mục đích của Tôn Thanh Nhã. Vì thế, nàng hôm nay tới phá quán.
Không sai. Nàng là tới phá quán.
Mục đích của nàng chỉ đơn giản là phá hư bầu không khí, để bầu không khí trầm thấp đến cực điểm. Như thế, thân là người khởi xướng, Tôn Thanh Nhã cũng không đẹp mặt, mà mọi người tham dự cũng lâm vào cục diện lúng túng. Mục tiêu kết giao với hai vị thiên kiêu của Tôn Thanh Nhã cũng vì đó mà không thực hiện được.
Đến nỗi, cái gì là tiệc trà, cái gì là danh tiếng, Hà Thanh Ly đều không quan tâm.
Lại có gì đáng quan tâm cơ chứ?
Đều là một nhóm thiên kiêu ở bên trong huyện thành, danh tiếng, mặt mũi, tính của nhau đều đã nắm quá rõ ràng, Hà Thanh Ly không có hứng thú tại trước mặt bọn hắn phô diễn.
Với nàng, chỉ cần Tôn Thanh Nhã bẽ mặt, nàng đã là cực kỳ vui vẻ.
Bởi vì ra sự tình này, cho nên tiệc trà ngày hôm nay tan rã trong không vui.
...
Nghe xong đây hết thảy, Lý Nguyên Thiên thực không biết nên bực mình hay buồn cười nữa. Hắn quay sang Tôn Thanh Nhã, thử hỏi: "Tiểu thư, vị này Hà gia đại tiểu thư Hà Thanh Ly có thực sự... đúng, ấu trĩ như vậy?"
Tại hắn xem ra, hành vi này của Hà Thanh Ly chẳng những vô dụng mà còn rất ngu ngốc.
Nàng muốn can thiệp không để Tôn Thanh Nhã cùng Khương gia hai vị thiên kiêu không kết giao. Nàng làm như vậy có ý nghĩa hay không?
Hiển nhiên là không. Bởi, không có bữa tiệc trà này thì có bữa tiệc trà khác. Hà Thanh Ly không thể mỗi một buổi tiệc trà nào cũng đều đến phá quán đi?
Lại nói, hành vi của Hà Thanh Ly dễ gây ra phản cảm đối với tất cả mọi người. Có lẽ, dưới một góc độ nào đó, sự việc này sẽ càng thúc đẩy quan hệ giữa Tôn Thanh Nhã cùng Khương gia hai vị thiên kiêu càng thêm gần gũi hơn. Mà cùng lúc, hình ảnh của nàng tại trong mắt mọi người sẽ xuống dốc không phanh.
Thật khó mà tưởng tượng, một vị tiểu thư được giáo dục đang hoàng sẽ làm ra loại hình vi này.
Tôn Thanh Nhã cũng nhìn ra điều ấy, cho nên, nàng đối với buổi tiệc trà chiều nay thất bại không có đi suy nghĩ bao nhiêu. Nàng trả lời Lý Nguyên Thiên: "Nghe nói, Hà Thanh Ly là đích trưởng nữ của Hà gia thế hệ này, địa vị trong gia tộc cực cao. Từ nhỏ, nàng lại được gia chủ cực độ yêu chiều cho nên mới nuôi ra tính cách tùy hứng, không suy nghĩ trước sau như vậy."
Dừng một lúc, Tôn Thanh Nhã khẽ lắc đầu, bình thản nói: "Từ trước tới nay, Hà Thanh Ly người này vẫn luôn ôm oán khí với ta không nhỏ. Nàng từ nhỏ quá được nuông chiều, thiên phú tu luyện lại không tệ, cho nên luôn nghĩ rằng mọi sự chú ý của thế giới đều phải đổ dồn về phía nàng. Kết quả, huyện Linh Vệ lại ra Khương Minh Nguyệt vị này thiên chi kiều nữ, bất luận là dung mạo hay tài trí đều nổi bật như vậy, lấn áp nàng một đầu, tước đoạt đi hết thảy sự nổi tiếng của nàng.
Thật vất vả, Khương Minh Nguyệt mới đi Sơn Hà học viện, huyện Linh Vệ có không gian trống cho Hà Thanh Ly phô diễn tài năng. Không được bao lâu thì ta lại tới, tước đoạt hết thảy danh tiếng của nàng. Nàng đối với ta oán hận là điều dễ hiểu. Mà nàng gây sự với ta càng nhiều, điều đó chứng tỏ lòng nàng ghen tỵ với ta càng lớn. Đã như vậy, ta đối với nàng chỉ có thương hại mà thôi."
Lý Nguyên Thiên khẽ gật đầu. Đầu đuôi nguyên do này, hắn cũng hiểu.
Hắn cũng vui vì Tôn Thanh Nhã có thể nhìn xa, lòng dạ rộng đến như vậy, hoàn toàn không giống một thiếu nữ mười lăm tuổi thông thường.
Lý Nguyên Thiên không khỏi cười, nói: "Ta chưa từng gặp vị kia Khương gia thiên kiêu, bất quá, có vài điểm vẫn là có thể nhìn đến. Luận thiên phú tu luyện, nàng gần ba mươi tuổi mới thành công Đăng Thiên, tiểu thư chỉ mới mười lăm tuổi đã là tu sĩ lĩnh vực Siêu Phàm. Tiểu thư phải xuất chúng hơn Khương Minh Nguyệt Khương tiểu thư nhiều lắm.
Ta cũng không biết dung mạo của Khương Minh Nguyệt xinh đẹp ra sao, nhưng dung nhan của tam tiểu thư so với tuyệt đại đa số nữ tử mà ta từng gặp được phải đẹp hơn nhiều lắm.
Còn nói đến tài năng. Khương gia tiểu thư được giáo dục cẩn thận, lại thành công gia nhập Sơn Hà học viện, năng lực tất nhiên không kém. Thế nhưng, cùng so sánh với tiểu thư, chỉ mười lăm tuổi đã bắt đầu đảm đương một phía sản nghiệp, tiếp xúc với các nhân vật cấp bậc gia chủ của Thế gia cấp ba, cấp bốn, chênh lệch ở đây không phải chỉ là nho nhỏ một chút đâu.
Trước đó, Hà Thanh Ly đã bị Khương Minh Nguyệt ép đến không thở nổi, bây giờ, nàng lại càng không có cơ hội trước tam tiểu thư."
Hắn nói lời này nói đến chân thành. Đây cũng là chân thực ý nghĩ của hắn.
Tôn Thanh Nhã bị hắn hung hăng khen ngợi như vậy, hai gò má có hơi đỏ lên, không có ý tứ tiếp lời.
Ngọc Lan thì gật đầu liên tục, nói: "Điều đó còn phải nói sao, tiểu thư của chúng ta sao mà xuất chúng, không phải là Khương Minh Nguyệt có thể sánh ngang, càng đừng nói tới Hạ Thanh Ly hạng người kia có thể kém hơn một bậc."
Nói rồi, nàng hơi dừng lại một chút, nhìn chằm chằm Lý Nguyên Thiên, nghiêm túc nói: "Cái gì mà so với tuyệt đại đa số nữ tử phải đẹp hơn, phải là so với tất cả nữ tử phải đẹp hơn. Tam tiểu thư nhà chúng ta là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân có được hay không? Nguyên Thiên đệ, lời nói này của ngươi thế nhưng là phải sửa lại."
Lý Nguyên Thiên cười trừ không đáp.
Nếu là nửa năm trước, hắn có thể không chút do dự chút nào mà đáp lại theo lời của Ngọc Lan.
Nhưng bây giờ nha. Nói đến đệ nhất mỹ nhân, trong đầu hắn không khỏi hiện ra hình ảnh của nữ tử áo đen kia. Thậm chí, nàng so với Tôn Thanh Nhã còn phải đẹp hơn nhiều lắm, hơn nữa, vượt trội không chỉ là một bậc mà thôi.
Bất quá, ấn tượng mà nàng mang đến cho Lý Nguyên Thiên không phải là sự kinh diễm mà là sự lo lắng, bất an cùng e ngại.
Nữ tử kia khủng bố đến đáng sợ. Nàng không chỉ nắm giữa Hắc Hồn Huyết Ma độc kiểm soát hắn thôi đâu mà ngay cả tu vi cùng thực lực đều kinh khủng đến đáng sợ. Trực giác mách bảo Lý Nguyên Thiên rằng, nếu như hắn đối đầu với nàng, chỉ một sợi tóc của nàng cũng đủ để trảm c·hết hắn ngay lập tức, không một cơ hội phản kháng.