Chương 13: Kết thúc
Lý Nguyên Thiên không khách khí chút nào nói thẳng vào mặt thiếu niên. Biểu cảm của hắn có khinh thường, có giễu cợt, thậm chí còn có một chút mờ nhạt như có như không sự phẫn nộ vì người vô tội liên lụy.
Này cũng là hắn cố ý biểu hiện ra. Hắn không muốn ngay lập tức nhảy ra, biểu lộ rõ ý muốn vì đối phương giải vây.
Một là người ta chưa chắc đã cần sự trợ giúp này của hắn.
Hai lại là vì lý do này quá trực tiếp. Hai người không quen cũng chẳng thân, vì cái gì hắn cần giúp đỡ đối phương. Sở hở lớn này rất dễ dàng dẫn đến thiếu niên nổi lên lòng nghi ngờ, gây khó khăn cho việc tiếp cận hắn sau này.
Đã như vậy, không bằng trước tiên nhằm vào đối phương gây khó dễ một chút. Sau đó hắn mới chậm rãi mưu toan tiếp cận thiếu niên. Có như vậy, sự nghi ngờ ở quá trình sau này sẽ giảm đi rất nhiều.
Giống như người ta vẫn thường nói lạt mềm buộc chặt.
Đây không phải là sáo lộ mà người ta vẫn thường dùng hay sao? Mặc dù đơn giản nhưng lại có hiệu quả trong đại đa số các tình huống.
Nhưng trước tiên hãy khoan nói đến cử động của hắn có bao nhiêu tác dụng cho nhiệm vụ sau này, lời nói của hắn khiến cho thiếu nữ gọi Ngọc Nhi phản ứng lại ngay lập tức. Nàng gấp gáp lên tiếng, thay cho thiếu niên giải vây: "Vi... vị... ân nhân này, ngài... ngài hiểu nhầm rồi. Chuyện này không phải là lỗi của Thái Long ca. Là... là do ta quá vô dụng mới khiến cho bọn chúng bắt được. Chính là ta để cho Thái Long ca khó xử, suýt chút nữa thì... thì... "
Lời tiếp theo, nàng không nói nữa. Nàng không dám tưởng tượng ra, nếu như thiếu niên giơ hai tay, ngoan ngoãn chịu trói, giao mình cho Giang Long bang, đến cùng kết cục của hắn sẽ thê thảm như thế nào. Dẫu sao, bang phái này ở trong lòng người dân đã là một bọn những kẻ việc ác chồng chất, táng tận lương tâm, không việc gì không dám làm.
Thiếu niên áy náy nhìn qua thiếu nữ, trong đối mắt tràn đầy ôn nhu, thương cảm cùng lo lắng. Thiếu nữ rõ ràng không biết, hắn có năng lực phản sát đối phương, hóa giải tình thế, cứu thiếu nữ thoát đi an toàn. Chỉ là, giải quyết hậu quả sau đó lại có một chút rắc rối mà thôi.
Thiếu niên lúc này lại nhìn về phía Lý Nguyên Thiên, hai con mắt khôi phục sự lạnh lùng và sắc bén. Hắn quả quyết nói: "Ngươi lại là ai? Ngươi có tư cách gì mà phán xét hành động của ta?"
Thiếu nữ Ngọc Nhi run lên một cái, quá sợ hãi. Nàng không nghĩ đến, phản ứng của Thái Long ca ca sẽ lớn đến như vậy.
Tại trong ấn tượng của thiếu nữ, người bí ẩn này có thể dễ dàng như vậy đánh hạ một người của Giang Long bang, tất nhiên, thực lực và thủ đoạn của hắn sẽ rất mạnh. Nàng không dò được tính cách của đối phương, cho nên rất lo sợ thái độ gay gắt của Thái Long ca ca sẽ khiến đối phương không vui, thậm chí trở mặt. Nếu thật sự là như vậy, Thái Long ca ca liền phiền phức to rồi.
Quả nhiên, Lý Nguyên Thiên sầm mặt lại, châm chọc nói: "Ta là ai không quan trọng. Ta chỉ là nhìn không nổi sự vô dụng của ngươi."
Khiêu khích. Trần trụi khiêu khích.
Lý Nguyên Thiên cũng chỉ nói đến đây.
Tuy nhiên, chỉ cần là người thông minh, có một chút ánh mắt đều có thể nhìn ra, thiếu niên này có năng lực hóa giải khốn cảnh vừa rồi. Lời nói của Lý Nguyên Thiên là thuần túy vô tri khiêu khích, cũng là nói oan cho thiếu niên.
Bất quá, như vậy thì lại có làm sao?
Hắn không thật sự muốn đi khiêu khích đối phương, càng chẳng quan tâm có hay không nói oan cho thiếu niên này.
"Hừ." Thiếu niên khẽ hừ lạnh một tiếng, lại không tiếp lời.
Mặc dù lời lẽ của người bí ẩn này đầy châm chọc, cực kỳ khiến người ta không vui, tuy nhiên, hắn cứu Ngọc Nhi cũng là sự thật không thể chối cãi. Thiếu niên không chấp nhặt điều nhỏ bé này.
Bất quá, điều đó không có nghĩa là trong lòng hắn không có khó chịu. Hắn cần tìm nơi phát tiết. Ánh mắt của hắn đảo quanh, hướng về phía tên thủ lĩnh đang tìm cách chạy trốn.
"Muốn đi? Nào có dễ như thế." Thiếu niên quát lớn một tiếng.
Âm thanh từ trong cổ họng của hắn có mấy phần non nớt nhưng hùng hồn bởi khí lực khổng lồ, vang vọng cả con phố kéo dài mấy trăm mét, nổ ông ông trong không khí như tiếng sấm khiến cho mấy trăm người vây xem choáng váng tai mắt.
Tên thủ lĩnh giật nảy mình, nhịp tim điên cuồng đạp loạn. Một tiếng quát lớn để hắn quá sợ hãi.
Thiếu niên chẳng để ý nhiều đến thế. Hắn phóng v·út người về phía trước, thân thể nhẹ như con chim én, lướt nhanh qua trên mặt đất ở độ cao chỉ nửa mét. Tốc độ của hắn cực nhanh. Hắn vượt qua khoảng cách gần một trăm mét chỉ trong vòng chưa đầy một phần ba mươi giây, để lại phía sau một vệt tàn ảnh dài.
Tên thủ lĩnh quay ngoắt đầu lại, vừa vặn nhìn thấy đối phương áp sát đến gần.
"Ngươi... Ngươi..." Hắn hoảng sợ la lên mấy tiếng.
Chỉ là, lời nói của hắn còn chưa được hoàn chỉnh thì một nắm đấm nhỏ nhắn, đen trũi, hơi thô ráp đã che khuất một nửa tầm mắt của hắn.
Ầm.
Năm đấm của thiếu niên nện xuống. Lực của hắn vung ra, dù chưa toàn lực nhưng cũng đã cực mạnh. Thân thể tên thủ lĩnh bay ngược lại phía sau gần một cây số, húc đổ một dãy tòa nhà dài mới miễn cưỡng dừng lại.
Dù hắn có là tu sĩ Luyện Huyết tầng sáu thì cũng không chống đỡ được cú đấm trời giáng đó. Một phần xương sọ sụp đổ, vỡ nát thành các mảnh nhỏ, hòa lẫn vào máu thịt be bét rải khắp mặt đất. Tên thủ lĩnh chịu thương nặng, hơi thở mỏng manh, ngất lịm ngay tại chỗ. Nếu như là người bình thường rơi vào trạng thái như vậy, chỉ e, sinh mệnh của bọn hắn đã chẳng kéo dài được bao lâu.
Bất quá, thiếu niên cũng chẳng lo lắng để x·ảy r·a á·n m·ạng. Luyện Huyết tu sĩ đâu có dễ dàng c·hết như vậy. Trải qua vài lần luyện huyết, tất cả các cơ quan trong cơ thể đều được tăng cường, mạnh mẽ hơn phàm nhân nhiều lần. Lấy tu vi Luyện Huyết tầng sáu của tên thủ lĩnh, chỉ cần an tâm tĩnh dưỡng trên dường một, hai năm là có thể khỏi lại.
...
Lý Nguyên Thiên đứng tại một bên quan sát hết thảy điều này, trong lòng âm thầm đánh giá thiếu niên.
Đối phương không sử dụng Cương Khí, biểu hiện ra thực lực hiển nhiên tại Luyện Huyết cảnh. Hắn có thể dễ dàng như thế đánh bại sáu tên nam tử, tu vi ít nhất tại Luyện Huyết tầng bốn cùng với một tên Luyện Huyết tầng sáu thủ lĩnh, cho nên, thực lực của hắn tuyệt đối tại Luyện Huyết hậu kỳ.
Từ sức mạnh, tốc độ phản xạ và sự linh hoạt trong di chuyển đến xem, thực lực chân chính của đối phương tuyệt đối không đạt tới tầng chín, nhưng lại mạnh hơn tầng bảy thông thường một chút. Rất có khả năng, hắn là Luyện Huyết tầng tám tu sĩ.
Mười bốn, mười lăm tuổi, tu vi đạt tới Luyện Huyết tầng tám, tư chất tu luyện này đã siêu việt cực giai, phải mạnh hơn hai vị thiên kiêu của Khương gia nhiều lắm.
Tất nhiên, có một điều phải nói rõ ràng, đó là, đây chỉ là những gì thiếu niên biểu hiện ra ngoài lúc này mà thôi. Sự thực hắn giấu đi bao nhiêu thực lực thì không ai biết được. Thậm chí, hắn rất có thể đã thành công Đăng Thiên, bước vào cảnh giới Siêu Phàm.
Lý Nguyên Thiên cho rằng, khả năng đó không nhỏ chút nào. Một là hắn suy đoán từ sự quan tâm của nam tử tuấn mỹ kia dành cho kẻ này; hai lại là hắn ấn lấy kinh nghiệm từ bản thân. Thời đại này, có mấy ai là không giấu lại một, hai con át chủ bài cho chính bản thân mình đâu?
Lại nói, thân pháp của đối phương nhanh nhẹn đến lạ thường. Trong khoảnh khắc ngay trước khi đánh hạ tên thủ lĩnh, thiếu niên vì nóng nảy đã vô tình để lộ ra thân pháp kinh khủng của bản thân.
Kinh khủng đến bao nhiêu?
"Hắn vượt qua gần một trăm mét trong vòng cha đầy một phần ba mươi giây. Tốc độ chí ít cũng vượt qua chín lần tốc độ âm thanh đi."
Tốc độ này, nếu là lấy cảnh giới của Lý Nguyên Thiên, tự nhiên là làm đến dễ dàng. Bất quá, cái khó là ở chỗ, hắn di chuyển nhanh đến như thế lại vô cùng nhẹ nhàng, còn lướt qua không khí không một tiếng động, hoàn toàn vô thanh vô tức.
Loại chuyển động nhẹ nhàng như vậy, không để lại tiếng gió, dù là Lý Nguyên Thiên cũng rất khó mới làm đến.
Nhưng thiếu niên này đâu? Hắn hoàn toàn chỉ sử dụng thực lực và kỹ xảo của tu sĩ Luyện Huyết hậu kỳ.
"Cho nên nói, thủ đoạn của tên này chắc chắn không tầm thường. Chí ít, trên phương diện thân pháp, hắn mạnh hơn mình nhiều lắm. Ngay cả võ kỹ, hay các mặt kỹ năng khác cũng đều có khả năng như vậy. Một chiêu Thiên Cương Chỉ kia đầy đủ để cho mình e sợ. Tên này giấu đi thực lực nhiều lắm. Khó khắn lắm mới để hắn lộ ra một tay trong lúc lơ đãng." Lý Nguyên Thiên càng nghĩ càng rõ ràng.
Vậy nhưng, điều đáng nói nhất còn không phải chỉ là những thứ này. Thiếu niên ra tay trong thành, tại trên giữa đường lớn. Đây là cấm kỵ. Hơn thế nữa, động tĩnh hắn gây ra còn chẳng nhỏ chút nào. Ấy thế mà, từ đầu đến cuối, vẫn chưa thấy có bóng dang của bất cứ quân hộ vệ nào xuất hiện.
Mà quân hộ vệ thì cũng thôi đi.
Huyện trưởng huyện linh vệ là một vị tu sĩ lĩnh vực Thiên Hồn đích thực. Chỉ cần hắn muốn, dù là một con ruồi bay ra khỏi thành, hắn cũng biết. Tuy nhiên, sự thật đây?
Vẫn chưa có một ai xuất hiện.
"Là hoàn toàn không đến hay lại là vì lý do gì đó mà bị kéo chậm lại thời gian?"
Điều này không thể không khiến cho Lý Nguyên Thiên suy nghĩ nhiều.
Thu hồi lại mạch suy nghĩ, hắn nhìn lại hoàn cảnh xung quanh. Hắn phát hiện, cuộc chiến kết thúc, đã có phân nửa người thương vây xem đang tán đi.
Một bên khác, thiếu niên đã trở về bên người thiếu nữ Ngọc Nhi, ân cần kiểm tra thương thế của nàng, ân cần nói lời hỏi thăm, một bộ thâm tình lãng mạn.
"Khục." Lý Nguyên Thiên đi đến bên hai người, giả bộ họ nhẹ một cái, nói: "Ta không muốn cắt ngang giây phút tình chàng ý th·iếp của hai người các ngươi. Tuy nhiên, chỗ này không phải là nơi có thể ở lâu. Các ngươi đánh lộn gây ra động tĩnh lớn đến như vậy, đôi vệ binh của huyện Linh Vệ rất nhanh sẽ tới. Còn có người của Giang Long bang không thấy đồng bọn quay trở lại rất có thể sẽ phái người tới điều tra. Chúng ta vẫn là nhanh một bước rời khỏi, tránh đi phiền phức không cần thiết."
Hắn vừa nói lời này, gương mặt thiếu nữ ửng đỏ. Nàng vội xua tay, lắp bắp phủ nhận: "Tiền... tiền... bối hiểu... lầm... ta... ta và Thái Long ca... ca... không... có gì."
Thiếu niên thì lạnh lùng lườm hắn một cái, sau đó nói: "Chuyện của chúng ta, vấn đề của chúng ta, không cần ngươi nhiều chuyện xen vào. Còn nữa, như thế nào lại có chúng ta ở đây?" Thiếu niên chỉ vào bản thân hắn và thiếu nữ Ngọc Nhi, nói: "Ở đây chỉ có ta và nàng, không có phần của ngươi."
Bởi vì lời nói độc địa, ấn tượng ban đầu của thiếu niên đối với Lý Nguyên Thiên là rất kém. Nếu như không phải là đối phương cứu Ngọc Nhi một lần, (dù rằng chính bản thân hắn cũng có thể cứu và không cần sự trợ giúp của đối phương) hắn mới không nguyện ý tiếp lời đối phương.
Lý Nguyên Thiên nhún vai không đáp. Hắn quay người. Cương Khí dưới chân vận chuyển. Cả thân hình hắn nhẹ nhàng nhảy lên không trung, cao đến hai mươi mấy mét, lướt qua các nóc nhà, vượt qua mấy trăm mét trong chớp mắt, dần biến mất nơi cuối con phố.
Thiếu niên nhìn theo. Hắn khẽ cắn răng. Hắn xem như nhìn ra, đối phương di chuyển nhanh như vậy là đã chú ý tới thân pháp tinh diệu của hắn. Vừa rồi, trong lúc nóng náy, hắn đã vô tình để lộ ra ngoài thứ không nên thuộc về nơi này.
Đây cũng là kẻ thần bí kia cố ý thông báo cho hắn biết rằng đối phương nhận ra được thân pháp tinh diệu của hắn.
"Chúng ta cũng đi thôi." Thiếu niên nói khẽ với thiếu nữ Ngọc Nhi.
Hắn làm ra quyết định. Sau đó, hắn mang theo thiếu nữ, truy đuổi bóng lưng của nam tử thần bí kia.
...
Cùng lúc đó, tại bên ngoài hơn ba cây số, 'nam tử' tuấn mỹ cũng nữ tử cực độ xinh đẹp mặc váy đen đang nhìn toàn bộ cảnh này trong mắt. Tu sĩ tu luyện đến cảnh giới càng cao, giác quan càng trở nên nhạy bén, nhìn nhận thế giới càng rõ ràng. Với hai người này, khoảng cách hơn ba cây số và hơn ba mét lại chẳng có bao nhiêu khác nhau.
Hai người các nàng ngồi đó, nhàn nhã thưởng trà trong tầng lầu cao nhất, trang nhã và sang trọng bậc nhất của thành đông huyện thành Vệ Linh. Bên tai các nàng vẫn còn văng vẳng tiếng kéo đàn của nữ ca cơ xinh đẹp, vũ mị nổi tiếng hàng đầu toàn huyện. Nhìn qua, hai nàng thực đang hưởng thụ, chẳng có một ai có thể nghĩ đến, một phần ý thức của hai nàng vẫn đang chú ý lấy động tĩnh tại cổng thành Đông.
Qua chốc lát, 'nam tử' tuấn mỹ chán ngắt, nói: "Thật chán c·hết. Cái này cũng xưng là đệ nhất danh cầm huyện Vệ Linh? Đàn chả ra đâu vào đâu, âm tiết r·ối l·oạn tưng bừng, nhịp điệu tẻ ngắt vô vị." Nói rồi, 'nam tử' dường như không có chút nào kiên nhẫn, phất tay nói: "Đi... Đi xuống hết đi. Không cần lại tiến cử thêm ca cơ nào nữa."
Nữ ca cơ nọ đỏ bừng cả khuôn mặt. Nàng vừa xấu hổ lại vừa tức giận. Nàng đã làm cái nghề ca cơ này năm mươi năm năm có thừa, kỹ nghệ của nàng tuy không nói là danh mãn thiên hạ cũng là nổi tiếng gần xa. Đây còn là lần đầu tiên nàng bị người vũ nhục đến như vậy.
Tuy nhiên, nàng lại không có cách phát tác.
Ai nói, đối phương cho sếp lớn phía sau nàng nhiều lắm, chi tiền cũng hào phóng lắm. Nàng lại chịu thiệt một chút thì như thế nào? Ông chủ phía sau nàng cũng sẽ không vì thế mà ra mặt cho nàng. Thậm chí, hắn có thể vì chuyện này mà càng thêm trách phạt nàng.
Hơn nữa, đối phương nhìn quý khí đầy mình, khí chất siêu phàm, vừa nhìn dã biết là kẻ không dễ trêu chọc. Nữ ca cơ có tự biết lấy mình. Nàng nhẹ cắn chặt răng, vội vã rời khỏi căn phòng sang trọng bậc nhất thành Đông.
Nữ tử váy đen xinh đẹp nhìn qua nữ ca cở chật vật thối lui, không khỏi nói: "Chủ thượng, dẫu sao đây chỉ là một cái huyện thành nhỏ miền biên giới. Xưa nay nơi này vốn nghèo nàn, trình độ phát triển không cao, ngay cả tu vi mặt bằng chung của tu sĩ cũng tương đối thấp, ngài không thể yêu cầu quá cao như vậy được."
"Biết." 'Nam tử' tuấn mỹ vẫy tay đáp lại.
Sau đó, 'hắn' dời ánh mắt về phía cổng thành phía đông, nơi mà nhóm đám đông đang giải tán. Bóng người của Lý Nguyên Thiên, thiếu niên mục tiêu cùng thiếu nữ đã biến mất từ khi nào không biết.
'Nam tử' tuấn mỹ nói khẽ: "Coi như kẻ này có chút thông minh. Cái gì gọi là dục cầm cố tung? Làm gì cũng không thể gấp gáp được. Ngược lại là bây giờ gây bất mãn cho mục tiêu, sau đó mới chậm rãi chế tạo cơ hội tiếp cận. Làm như vậy, sau này sẽ giảm đi rất nhiều nghi ngờ trong lòng mục tiêu hơn là ngay lập tức nhiệt tình."
Nữ tử váy đen cũng khẽ gật đầu, nói: "Hắn là kẻ thông minh. Vẫn là chủ thượng sáng suốt, ánh mắt sắc bén, sớm nhìn ra chỗ hơn người của hắn."
'Nam tử' tuấn mỹ lườm nàng một cái, lạnh giọng nói: "Không cần nịnh nọt. Ta như thế nào, ta biết rõ. Bất quá, ý nghĩ thì tốt nhưng động tác của hắn vẫn là vụng về. Chỉ cần là người có tâm muốn điều tra, tự nhiên sẽ nhìn ra ngay sơ hở trong hành động của hắn."
Nữ tử váy đen do dự, thử hỏi: "Chủ thượng, chúng ta có cần hay không giúp hắn một chút?"
"Không cần." 'Nam tử' tuấn mỹ phất tay: "Đây là trách nhiệm của hắn. Làm như thế nào, ấy là do hắn. Ta chỉ cần kết quả mà thôi. Nếu như hắn thất bại, vậy hắn nên làm tốt chuẩn bị đón nhận trừng phạt."
Trầm ngầm một lát, 'hắn' nói: "Không qua bao lâu, ta sẽ phải rời đi nơi này. Chuyện ở đây cùng hắn, ta toàn quyền giao lại cho ngươi xử lý. Chỉ khi nào xảy chuyện quá lớn, không thể quyết định được thì mới liên hệ với ta. Rõ chưa?"
"Vâng, thưa chủ thượng."
"Còn nữa." 'Nam tử' tuấn mỹ lại nói: "Hắn, mặc dù bị chúng ta dùng độc dược khống chế, nhưng cũng là hạng người kiệt ngạo bất tuần. Chí và tầm mắt của hắn không thấp. Nếu như không để ý tới, chưa biết chừng, một ngày nào đó, hắn quay ngược lại lật úp chúng ta không chừng."
Nói đến đây, giọng nói của 'nam tử' tuấn mỹ trở nên lạnh lẽo: "Cách một đoạn thời gian, ngươi phải gõ hắn một cái, để cho hắn nhớ, ai mới là chủ, ai mới là kẻ kiểm soát thế cuộc."
"Vâng, thưa chủ thượng." Nữ tử váy đen xinh đẹp đáp lại. Sau đó, nàng hơi suy nghĩ một chút, nói: "Chủ thượng có hay không cả nghĩ quá rồi? Hắn đã trúng Hắc Hồn Ma Huyết độc, một trong mấy loại kỳ độc mạnh nhất thế gian. Trên đời này, cũng chỉ có chủ thượng mới là người duy nhất có thể giải cho hắn, dù hắn có c·hết đi, mượn vào bảo vật chuyển thế đầu thai cũng không thoát được. Hắn còn có thể lật trời hay sao?"
"Hừ. Trên đời này không thiếu cái lạ. Ai biết hắn có hay không tìm được cách gì áp chế độc tố trong cơ thể. Ngươi cứ phải nhìn hắn chằm chằm cho ta."
Gặp chủ thượng tỏ vẻ bất mãn, nữ tử xinh đẹp váy đen vội vã cúi đầu nhận sai.
Thế rồi, nàng lại hỏi: "Nếu như, hắn không muốn nghe lời, chủ thượng, người tính làm sao?"
"Giết đi." 'Nam tử' tuấn mỹ không thèm nghĩ ngợi, trực tiếp đáp lại: "Con cờ muốn thoát ly khống chế, vậy thì giữ lại có ích gì. Trực tiếp xóa bỏ chính là."
Tuy nhiên nói lời này xong, 'nam tử' tuấn mỹ hơi chậm lại giọng, bổ sung: "Bất quá, nếu như không đến đường cùng, tốt nhất không cần dùng cách đoạn tuyệt như vậy. Ngươi nên biết, mục tiêu của chúng ta không phải là kẻ tầm thường, tư chất nghịch thiên không nói, trên thân lại có đại tạo hóa. Tốc độ đột phá tu vi của hắn sẽ cực kỳ nhanh, thiên kiêu thông thường sẽ khó mà theo kịp bước chân của hắn.
Mà con cờ của chúng ta cũng không tầm thường. Hắn chẳng những có thể chất đặc thù mà tư chất cũng siêu tuyệt. Ngay cả ta cũng không dễ để tìm ra một kẻ có cơ hội theo kịp bước chân của mục tiêu mà lại thuận tiện cho chúng ta thao túng. Nếu không, ngươi nghĩ, ta vì cái gì đầu tư cho hắn nhiều như vậy tài nguyên? Cho nên, nếu như không phải là tình thế bắt buộc, không cần phải làm đến quá đoạn tuyệt. Tất nhiên, cảnh cáo thì vẫn phải làm thường xuyên."
"Vâng, chủ thượng. Thuộc hạ đã ghi nhớ." Nữ tử xinh đẹp váy đen khom người, cung kính nói ra.