Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thần Tích

Chương 12: Can thiệp




Chương 12: Can thiệp

Lời nói bất ngờ cắt ngang vào tính huống lúc này khiến cho tất cả mọi người giật mình. Ánh mắt của cả thiếu niên cùng mấy trăm người hướng về nơi khởi nguồn của thanh âm. Tại đó, bọn hắn kinh ngạc phát hiện ra, một tên tay sai của gã thủ lĩnh. Trước đó, kẻ này chưa từng tham gia vây công thiếu niên. Hắn không xuất hiện, không ai chú ý đến hắn. Chỉ là, không một ai có thể ngờ tới, trong tay hắn lại giữ lấy một thiếu nữ, tại trên cổ nàng gác lấy thanh đoản kiếm, sáng loáng, cực kỳ sắc bén.

Tất cả mọi người sửng sốt.

Ngay cả thiếu niên, trải qua một thoáng bất ngờ thì biểu cảm của hắn trở lên lạnh lùng chưa từng có. Ánh mắt của hắn sắc bén như hai lưỡi dao. Hắn đưa mắt nhìn qua tên nam tử bắt giữ thiếu nữ, sau đó lại hướng về tên thủ lĩnh, lạnh băng băng nói: "Thả nàng ra."

Giọng điệu của hắn trở nên bình tĩnh đến khó tin. Chỉ là, từ trên người hắn có một cỗ khí thế vô hình trong lúc bất tri bất giác tỏa ra khiến cho ai nấy đều run sợ. Cùng với đó, một cỗ sát khí dày đặc như ngưng thực hướng thẳng tê thủ lĩnh mà đi.

Lần đầu tiên, tất cả những người ở đây chứng kiến thiếu niên này nghiêm túc đến vậy, cũng là lần đầu tiên, bọn hắn thấy được một mặt đáng sợ của thiếu niên.

Mà đứng mũi chịu sào đây hết thảy, tên thủ lĩnh vô ý thức lùi lại hai bước trong hoảng sợ. Gương mặt hắn tái nhợt, trên trán đầy mồ hôi. Toàn thân run lên, bờ môi rung nhẹ, hàm răng cắn lập cập.

Mất đến mấy giây, tên thủ lĩnh mới chế trụ được nội tâm sợ hãi trong lòng. Nhớ đến nhiệm vụ phải hoàn thành, hắn cắn răng, kiên trì nói: "Thằng nhóc, tao cho mày một cơ hội cuối cùng. Giơ tay chịu trói. Nếu không, đàn em của tao sẽ khiến cho con bé c·hết ngay tại chỗ."

Ánh mắt của thiếu niên khẽ liếc nhìn qua phía bên kia, nơi mà thiếu nữ bị tên đàn em giữ chặt, trên cổ còn một cây đoản kiếm sắc bén kề sát vào. Trên miệng nàng còn bị nhét một miếng giẻ rách, không làm sao mở miệng. Chỉ có bộ dáng chật vật cùng hai hàng nước mắt không ngừng chảy ra khiến cho người ta không khỏi sinh ra lòng thương xót.

Tâm của hắn bị dao động.

Bất quá, trong giây lát, ánh mắt của hắn khôi phục dáng vẻ sắc bén. Giọng điệu của hắn vẫn lạnh như băng, nói: "Tao nói, thả nàng ra. Nếu không, tao sẽ g·iết sạch toàn bộ chúng bay."

Tên thủ lĩnh không ăn bộ này uy h·iếp. Mấy chục năm làm cái nghề liếm máu trên lưỡi kiếm, đã có bao nhiêu lần có kẻ uy h·iếp tính mạng hắn rồi? Hắn không nhớ rõ nữa. Chí ít, phải có hàng trăm đi.

Đến nỗi, tính mạng của đám đàn em? Hắn không có nghĩ nhiều đến như vậy.

Tên thủ lĩnh lạnh lùng đáp trả: "Nếu không lấy được cổ ngọc trong tay ngươi, kết cục của chúng ta cũng chẳng khá hơn. Đằng nào cũng c·hết, đã vậy thì lưỡng bại câu thương đi."

Lần này, đến phiên thiếu niên khẽ giật mình. Thái độ cường ngạnh của đám nam tử côn đồ khiến cho hắn có chút khó làm. Chung quy, hắn vẫn chỉ là một tên thiếu niên chưa đầy hai mươi tuổi. Có rất nhiều chuyện, hắn không phải thành thạo và quả đoán đến như vậy.

Đúng lúc này, thiếu nữ b·ị b·ắt làm con tin giằng miếng giẻ rách ra được khỏi miệng. Nàng nghẹn ngào kêu: "Thái Long ca, không cần để ý đến ta. Thái Long ca tuyệt đối không thể nghe theo bọn chúng."

"Câm miệng." Tên nam tử giữ chặt lấy thiếu nữ bỗng chốc quát lớn. Thuận thế, hắn còn tát cho nàng một cái vào giữa má. Rất đau. Tiếng rát vang dội, để lại phía sau một vết bàn tay đỏ lừ.

Thiếu nữ chật vật gánh chịu cơn đau đến bỏng rát trên gương mặt, cố nén cõi lòng không kêu lên thành tiếng. Chỉ là, dáng vẻ của nàng bây giờ lại càng khiến cho người ta thấy càng thêm đau lòng hơn.

Thiếu niên gọi Thái Long thấy vậy, phẫn nộ quát: "Ngươi dám. Nếu như Ngọc Nhi..."

Còn chưa đợi hắn nói hết, tên thủ lĩnh đã cắt ngang: "Có gì mà không dám. Nếu chúng ta đã có gan bắt nàng, g·iết nàng, thì chỉ là một cái tát mà thôi, có gì mà không dám?"

Thiếu niên không nói lời thừa nữa. Hắn quăng tới cho thiếu nữ một cái ánh mắt yên tâm. Lúc này, ánh mắt của hắn không còn sát ý, không còn sự lạnh lẽo vô tình mà chỉ còn áy náy cùng ôn nhu. Hắn muốn nói cho thiếu nữ rằng: Yên tâm, ta sẽ cứu em, không để em nhận một tia tổn thương.

Thiếu nữ hơi mỉm cười, nhẹ gật đầu như công nhận lời truyền đạt của đối phương vậy.



Sau đó, ánh mắt của thiếu niên quay trở lại đối mặt với tên thủ lĩnh. Sát ý và sự lạnh lùng một lần nữa khôi phục.

Bất chợt, hắn nói: "Nếu như ta giao cho các ngươi miếng ngọc bội kia, các ngươi có thể hay không thả đi Ngọc Nhi?"

Tên thủ lĩnh không cần suy nghĩ, đáp: "Ngươi làm ta ngu hay sao? Thực lực của ngươi mạnh hơn chúng ta. Ngọc bội giao ra, ngươi có thể đoạt lại bất cứ lúc nào. Muốn tao thả ra con bé kia? Có thể. Điều kiện là ngươi cần tự phong bế thân thể, giơ tay chịu trói."

Thiếu niên im lặng không đáp. Nếu hán thật làm vậy, hắn mới là kẻ ngu. Chí ít, bây giờ hắn còn có cơ hội đàm phán. Nếu thật giao ra bản thân, vậy một tia cơ hội này của hắn cũng biến mất.

Cho nên, hắn cần tính toán, làm như thế nào ra tay, có thể ngay lập tức đ·ánh c·hết tên giữ lấy Ngọc Nhi mà không để đối phương có cơ hội ngộ thương tới nàng.

Phải nhanh. Phải chính xác. Cũng phải dứt khoát.

Thiếu niên âm thầm nghĩ lấy.

Một đằng khác, tên thủ lĩnh cũng đang âm thầm đánh lấy tính toán như thế nào đàm phán tiếp trong khi phải đề phòng thiếu niên đánh lén. Hắn cũng không thật muốn đánh g·iết thiếu nữ kia. Loại hành vi cả hai cùng c·hết như thế tuyệt đối không phải là lựa chọn.

...

Từ đằng xa, Lý Nguyên Thiên thu hết một màn này vào mắt. Cục diện nhìn như bế tắc trước mắt, nhưng lại thật ra chẳng hề bế tắc.

Thiếu niên đã nổi sát tâm.

Trước đó, hắn đánh hạ sáu tên nam tử, chưa một lần nào, hắn hạ sát thủ. Nhưng bây giờ thì khắc, hắn nổi sát tâm.

Người bình thường có thể không nhận ra, lấy cảnh giới của Lý Nguyên Thiên, hắn nhìn thấy thiếu niên dị động. Khí huyết chi lực đang chuyển động quanh thân thể mỗi lúc một nhanh, dần hội tụ tới nơi đầu ngón tay. Hắn có thể sẽ sử dụng chiêu Thiên Cương Chỉ khủng bố kia một lần nữa.

Tựa như một tay bắn tỉa, chỉ cần dứt khoát, nhanh gọn và chính xác, trong một đòn đ·ánh c·hết tên nam tử giữ thiếu nữ, hắn có thể hóa giải cục diện trước mắt.

"Không được." Lý Nguyên Thiên tự nói.

Nếu thật để thiếu niên làm vậy, tới khi đó, đâu còn có hắn chuyện gì.

Càng quan trọng hơn, nếu như để thiếu niên ra tay g·iết người, như vậy, hắn sẽ trở thành t·ội p·hạm truy nã. Nên biết, tại Thiên Vũ Đế triều, luật pháp nghiêm minh, kỷ cương chặt chẽ, dù là tu sĩ cũng không có khả năng tùy tiện ra tay g·iết người. Thế giới này, hoặc nên nói là Thiên Vũ Đế triều, không hề giống đại bộ phận các tiểu thuyết huyền huyễn mà Lý Nguyên Thiên biết ở kiếp trước, nơi mà mạng người bị xem như cỏ rác, người ta có thể tùy ý ra tay g·iết chóc mà không phải chịu bất cứ trách nhiệm gì.

Không. Không phải.

Tại bên ngoài Đế triều thì có thể là vậy. Lý Nguyên Thiên không quá rõ ràng.

Tuy nhiên, tại đây, ngay trong Thiên Vũ Đế triều, g·iết người là phải chịu tội, dù hắn có là tu sĩ hay là phàm nhân, dù cảnh giới của hắn có cao đến đâu đi chăng nữa.



Các băng đảng như của tên thủ lĩnh cùng đám nam tử hung thần ác sát t·ấn c·ông thiếu niên khi nãy, ra tay đánh nhau thông thường chỉ là đả thương đối phương, nhiều lắm là tổn thương đến căn cơ, rất hiếm khi để x·ảy r·a á·n m·ạng. Vì một khi x·ảy r·a á·n m·ạng, quan phủ sẽ làm nghiêm, truy tra tới tận cùng. Tới khi đó, bất kể là phe nào cũng không có lợi.

Điều này kỳ thực cũng khá giống với một số băng đảng xã hội đen hiện đại. Không phải hết cách giải quyết, có ai muốn ném ra án mạng làm chuyện rắc rối đâu?

Ở đây, chỉ có ba cách để ra tay g·iết người mà không phải chịu tội tại Thiên Vũ Đế triều.

Hoặc là cả hai bên ký kết giấy sinh tử quyết đấu.

Hoặc là làm cho thật kín kẽ, không để người bắt được dấu vết.

Hoặc là sử hữu thực lực khủng bố, mạnh hơn cả vị Nữ Đế khoáng cổ thước kim đang thống trị Thiên Vũ Đế triều hiện tại, thậm chí là áp đảo cả Đế triều này.

Mà hiển nhiên, thiếu niên nọ rất không có khả năng thỏa mãn bất kỳ điều kiện nào trong ba điều trên.

Nếu như thiếu niên thật ra tay g·iết người giữa con phố lớn, ngay trước mắt mấy trăm người chứng kiến, đó chính là thách thức luật pháp và quyền uy của Thiên Vũ Đế triều. Hắn chắc chắn sẽ bị truy nã.

Lý Nguyên Thiên còn phải thực hiện nhiệm vụ tiếp cận đối phương, hắn làm sao muốn cùng tên này lưu lạc bốn phương đâu.

...

Tất cả những suy nghĩ này diễn ra trong đầu Lý Nguyên Thiên trong chỉ ở một cái nháy mắt.

Hắn phải làm ra hành động trước thiếu niên kia.

Tay phải của Lý Nguyên Thiên duỗi ra. Đầu ngón trỏ và ngón giữa ngập vào trong bát nước trà uống hết một nửa. Chờ nửa giây sau, khi hắn nhấc tay lên, một giọt nước nhỏ, hơi đục đã bám lên đầu ngón tay.

Bất chợt, một nguồn năng lượng vô hình từ trong thân thể tuôn trào mà ra, dày đặc, mạnh mẽ và mãnh liệt, bao bọc lấy giọt nước kia.

Cương Khí.

Đây là tiêu chí biểu hiện, cũng là năng lực đặc trưng khi thành công Đăng Thiên, bước vào lĩnh vực Siêu Phàm. Cương khí có thể đi theo sự điều khiển của tu sĩ, tăng cường sức công kích cho mỗi đòn t·ấn c·ông của tu sĩ. Cương Khí cũng có thể bám lên v·ũ k·hí, tăng mạnh lực sát thương của v·ũ k·hí hay bám lên các bộ phận của thân thể, gia tăng sức phòng ngự cho bộ phận đó. Càng khó được hơn nữa, Cương Khí có thể ngoại phóng, xa thì có thể lên tới hàng chục, thậm chí hàng trăm cây số, tạo ra các đòn t·ấn c·ông tầm xa hiệu quả.

Thậm chí, nhận được Cương Khí rèn luyện, thân thể của tu sĩ càng là đạt tới trạng thái mình đồng da sắt, đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm.

Tựa như giờ đây, Lý Nguyên Thiên vận dụng Cương Khí bao bọc lấy một giọt nước trà, biến một giọt nước tưởng chừng như vô hại thành một v·ũ k·hí t·ấn c·ông đáng sợ.

Hắn vung tay.

Giọt nước thoát ly chưởng khống, hóa thành hình mũi kim, dài chừng một ngón tay, cực kỳ nhỏ hẹp, hướng thẳng đến mục tiêu mà phóng tới. Tốc độ của nó cực nhanh, nhưng hơn trăm lần tốc độ một viên đạn súng bắn tỉa hiện đại. Dưới sự bao bọc của Cương Khí, giọt nước lặng yên không một tiếng động, xuyên qua khoảng cách gần trăm mét chỉ trong vòng chưa đầy một phần ngàn giây mà không một ai nhận ra.

Không.

Tên thiếu niên kia dường như nhận ra điều gì đó.



Hắn nhướng mày, nhưng lại không kịp làm ra bất cứ phản ứng gì.

Giọt nước đã đánh tới, xuyên thủng qua cổ tay của tên nam tử nắm giữ thiếu nữ. Trong ánh mắt kinh ngạc của mấy trăm con người, máu tươi vẩy lên, âm thanh kêu la trong đau đớn của tên nam tử hung tợn hòa cùng tiếng kim loại v·a c·hạm với nền đá cứng rắn.

Tên nam tử không còn lo nghĩ được nhiều, nằm vật ra đất, ôm lấy cổ tay máu me đầm đìa, nỗ lực làm giảm đi cơn đau thấu xương và cầm lại dòng máu đang tuôn ra như suối.

Một tên tu sĩ trải qua bốn lần Luyện Huyết, da thịt bền chắc đến độ đạn pháo hiện đại cũng không thể thương tổn, cứ như vậy, dễ dàng bị một giọt nước đánh gục.

Đây là sự kinh khủng của tu sĩ lĩnh vực Siêu Phàm. Nếu như Lý Nguyên Thiên muốn, hắn có thể dễ dàng kết thúc mạng sống của đối phương chỉ bằng một giọt nước hay lá cây khô mà thôi.

Tất nhiên, hắn không có lý do để làm thế. Lý Nguyên Thiên cũng tính toán rất kỹ lưỡng quỹ tích của giọt nước để nó vựa vặn không đ·ánh c·hết tên nam tử hung tợn, cũng để cho hắn hay thanh đoản kiếm kia sẽ ngộ thương đến thiếu nữ vô tội.

Hết thảy chỉ bằng một giọt nước.

"Là ai? Là kẻ nào? Kẻ nào dám xen vào việc của Long Giang bang chúng ta?"

Mất đến mấy giây sững sờ qua đi, tên thủ lĩnh mới kịp nhận ra tình huống. Hắn phẫn nộ gào thét, khuôn mặt dữ tợn quét ngang đám động.

Thiếu niên cũng vậy. Kẻ kia ra tay chỉ nửa giây ngay trước khi hắn định hạ sát thủ. May mắn, hắn kịp thu tay lại. Sau khi kiểm tra thiếu nữ gọi Ngọc Nhi không chịu bất kỳ thương tích nào, hắn vội vàng tìm kiếm người đã giúp hắn.

Lúc này, giữa đám đông tách ra một con đường. Lý Nguyên Thiên đi tới.

"Là ta làm." Hắn thong thả nói.

"Ngươi lại là người nào?" Tên thủ lĩnh đè nén phẫn nộ, nhìn chằm chằm đối phương, nói bằng giọng điệu gần như quát hỏi. Bất quá, hành lại không có hành động lộ mãng.

Dù chỉ mới mười ba tuổi, nhưng vì bản thân tu hành và gen di truyền, chiều cao của Lý Nguyên Thiên đã tiếp cận một mét bảy, cùng người trưởng thành bình thường không có bao nhiêu chênh lệch. Hơn nữa, hắn mang trên mặt một tấm mặt nạ quỷ, thần thần bí bí, lại cộng thêm một cỗ khí thế áp bách vô hình, trong lúc nhất thời dọa cho tên thủ lĩnh luống cuống tay chân.

"Một người qua đường." Lý Nguyên Thiên lạnh lùng đáp. Sau đó, hắn giễu cợt nhìn qua tên thủ lính, nói: "Đường đường một cái đầu lĩnh của Long Giang bang, cứ như vậy chỉ biết bức h·iếp một thiếu nữ mười ba, mười bốn tuổi, tay không tấc sắt, không biết tu luyện?"

Trong khi vừa nói, hắn đã đi đến bên thiếu nữ, đảm bảo nàng không nhận lấy thương tích gì, cũng không để cho bất cứ kẻ nào có cơ hội ra tay đánh lén với nàng.

Thiếu niên nọ nhìn thấy hắn đi tới bên thiếu nữ, trong lòng trở nên gấp gáp. Tại không biết được mục đích của đối phương, hắn không yên lòng.

Lý Nguyên Thiên mặc kệ phản ứng của thiếu niên.

Bị giễu cợt, mặt tên thủ lĩnh nóng lên, đỏ lừ vì tức giận. Bất quá, đối phương mang đến cho hắn cảm giác áp bách quá mạnh, lai thêm thủ đoạn trước đó của đối phương, tên thủ lĩnh chưa bao giờ dám làm bừa.

Hắn hừ lạnh, nói: "Long Giang bang chúng ta làm việc không đến phiên ngươi một cái người qua đường chỉ dạy." Nói đến đây, sắc mặt hắn bỗng trở nên nghiệm nghị, giọng nói mang theo mấy phần đe dọa: "Ngươi đã biết đây là việc của Long Giang bang, tốt nhất hãy biết điều mà tránh ra. Nếu không, không chỉ là Long Giang bang, chính là Hà gia, một trong ba đại gia tộc của huyện Linh Vệ cũng là kẻ thù của ngươi."

Lý Nguyên Thiên chẳng có chút nào e ngại. Hắn nhẹ lắc đầu, nói: "Một cái Long Giang bang cùng Hà gia, dọa không được ta."

Nói rồi, không để ý tới gương mặt chấn kinh của tên thủ lĩnh, hắn hướng về thiếu niên, coi thường nói: "Ngươi cũng quá không ra gì. Việc của ngươi thì nên do chính ngươi giải quyết, để liên lụy tới một thiếu nữ nhỏ yếu vô tội. Ngươi có phải là đàn ông hay không? Ta đều sắp nhìn không được."