Chương 11: Thực lực của thiếu niên
Một tên đồng bọn b·ị đ·ánh bại ngay lập tức khiến cho mấy tên nam tử dữ dằn thoáng dừng lại động tác trong tay. Cùng một lúc, bọn hắn đồng thời nhảy lui về phía sau hai mươi, ba mươi mét, mắt nhìn chăm chú đầy cảnh giác đối với tên thiếu niên dáng người nhỏ thó, da ngăm đen không có bao nhiêu nổi bật.
Mấy trăm dân thường vây xem cuộc vui đều giật mình, biểu cảm đọng lại, ánh mắt trừng lớn, khó tin vào những gì xảy ra trước mắt.
Thiếu niên này... quá mạnh.
Hắn mạnh ngoài dự liệu của đám nam tử hung thần ác sát, cũng ngoài suy nghĩ của mấy trăm người dân.
Bởi vì văn minh tu hành của thế giới này quá mức phổ biến, ngay cả dân thường cũng đều tiếp xúc với tu sĩ hàng ngày, cho nên, thế giới của tu hành giả, tại trong mắt phàm nhân, không đến nỗi bí ẩn như vậy.
Có thể đánh một tên tu sĩ Luyện Huyết cảnh, thoạt nhìn không yếu, bay xa năm trăm mét chỉ bằng một chưởng nhẹ nhõm đến như vậy, thực lực của thiếu niên này mạnh đến nhường nào?
Là dân thường, bọn hắn không rõ ràng, cũng không có kiến thức cơ sở để phán đoán.
Nhưng đổi lại là đám nam tử hung thần ác sát, ánh mắt của bọn hắn nhìn về thiếu niên chỉ còn lại kiêng kỵ cùng e sợ. Bọn hắn đã khó mà lại tiếp tục cho rằng, bằng chênh lệch về số lượng liền có thể vây c·hết đối phương. Đại đa số bọn hắn đều chỉ vừa hoàn thành Luyện Huyết bốn lần mà thôi, mới chân ướt chân ráo đặt chân vào lĩnh vực Luyện Huyết cảnh trung kỳ.
Mà thực lực của đối phương, chí ít cũng phải có Luyện Huyết cảnh tầng bảy đi... Không, thậm chí còn cao hơn.
Chênh lệch ba tầng cảnh giới, hơn mười lần sức mạnh, một đánh mười, đánh trăm cũng là điều dễ dàng.
Ngay cả tên thủ lĩnh cũng run sợ. Trước đó, hắn đánh với tên thiếu niên này, đối phương hoàn toàn không có mạnh như vậy. Hắn vẫn cho rằng, đối phương chỉ may mắn dựa vào kỹ xảo cùng võ kỹ tinh xảo để chế ngự hắn tên này nam tử thô cuồng. Đổi lại, chỉ cần lấy người số đông vây lại, vậy thì võ kỹ của đối phương có khéo léo đến đâu, đó cũng là vô dụng.
Nhưng giờ... khác biệt.
Choáng váng qua đi trong chớp mắt, hắn nhìn về phía các anh em bị một chưởng của đối phương dọa cho nhụt chí, trong lòng âm thầm lắc đầu. Chung quy, bọn hắn chỉ là một đám ô hợp, tự lập thành một bang, ý chí chiến đấu không đủ. Nếu đổi lại là một nhánh q·uân đ·ội chân chính hoặc một đội tu sĩ tông môn, nào có dễ dàng như vậy bị dọa sợ chỉ bằng một đòn.
Bất quá, tên thủ lĩnh có phần nộ khí trong lòng, nhưng lại cũng hiểu đám anh em dưới chướng.
Bởi vì... chính hắn cũng thật sợ.
Tại thời điểm tên thiếu niên ra một chưởng kia, hắn đã sinh lòng thoái ý. Thế nhưng, ngay khi nghĩ đến Hà gia thiếu gia đích thân ra lệnh, hắn lại run lên, không dám rút lui. Bởi vì, nếu hắn dám rút lui nhanh như vậy, trừng phạt là không thể tránh khỏi.
Tên thủ lĩnh suy nghĩ trong nháy mắt, quát lớn: "Các anh em, cùng lên, l·àm c·hết hắn cho ta. Hắn bất quá chỉ là một tên thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi, lại có thể mạnh đến đâu? Vừa rồi, hắn bất quá là sử dụng võ kỹ bạo phát tăng cường sức mạnh mà thôi. Loại võ kỹ bạo phát này tuyệt đối gây nên tổn thương cho thân thể, hắn không thể sử dụng được nhiều lần... Các anh em... Cùng lên... Vây c·hết hắn."
Lời nói này của tên thủ lĩnh ngay lập tức khiến cho mấy tên đàn em của hắn bừng tỉnh khỏi trạng thái hoảng loạn.
Phải nha, tên thiếu niên này mới mười bốn, mười lăm tuổi, hắn lại có thể mạnh tới đâu được?
Ngay cả hai vị thiên kiêu của Khương gia, có được cực giai tư chất tu luyện, được xưng tụng là thiên tài trăm năm hiếm gặp của huyện Linh Vệ, tại mười bốn, mười lăm tuổi lại có thể mạnh tới đâu? Đoán chừng, nhiếu nhất cũng chỉ là Luyện Huyết cảnh tầng năm, tầng sáu đi, chênh lệch với bọn hắn không đến bao nhiêu.
Con người là vậy, bọn hắn thường sẽ tin tưởng vào những gì bản thân bọn hắn muốn tin tưởng. Bọn hắn không nguyện ý, càng không dám nghĩ rằng, tên thiếu niên da ngăm đen, vẻ ngoài chẳng có bao nhiêu nổi bật trước mặt bọn hắn này lại có tư chất tu luyện còn mạnh hơn cả hai vị thiên kiêu của Khương gia.
Điều này làm sao có thể?
"Các anh em... Lên." Tên nam tử cao lớn, cầm trong tay thanh đao nặng nề hô lớn.
Ba tên khác cầm kiếm cũng đồng loạt ứng thanh xông tới. Mặt khác, còn có một kẻ, tay cầm trường thường, từ đầu chư lên trận, bây giờ cũng tìm thời cơ thích hợp ra tay.
Thiếu niên nhìn đây năm kẻ vẫn tự lừa dối bản thân, liều lĩnh xông lên khiêu khích hắn thì không khỏi nhếch miệng cười khinh thường: "Ngu xuẩn."
Một bên khác, động tác của tên thủ lĩnh không dừng lại tại đây. Hắn nháy mắt ra hiệu với tên đàn em phó thủ lĩnh. Tên kia hiểu ý, nhẹ gật đầu với hắn rồi biến đi mà không gây nên người chú ý.
Thủ đoạn của bọn hắn cũng không chỉ dừng lại tại đây. Tốt xấu như thế nào, bọn hắn cũng là một bang phái. Nếu như không có chút thủ đoạn, bọn hắn làm sao có thể đứng vững gót chân trong cái nghề ngày ngày liếm máu trên lưỡi kiếm như thế này?
Lúc này, thiếu niên đã chủ động t·ấn c·ông. Một nhún chân nhẹ nhàng, hắn lao về phía tên nam tử cầm đao cách hắn gần nhất, tốc độ của hắn cực nhanh, chỉ để lại sau lưng một vệt tàn ảnh kéo dài dưới nắng chiều.. Khoảng cách mấy chục mét giữa hai bên biến mất chỉ trong chưa đầy một phần trăm giây.
Ngay cả lấy tốc độ phản ứng nhanh của một tên tu sĩ đã hoàn thành bốn lần Luyện Huyết như tên nam tử cũng có phần bất ngờ trước chuyển động của kẻ địch. Hắn vội vàng nhấc lên cây đao lớn trong tay, thẳng thắn bổ xuống.
Thiếu niên khẽ xê dịch. Lưỡi đao nặng hơn ngàn cân dày và dài gần bằng một người trưởng thảnh bổ hụt vào trong không khí trước khi mạnh mẽ chém lên mặt đất với tốc độ không kém hơn tốc độ âm thanh. Sức mạnh còn lớn hơn cả một khẩu pháo điện từ của hải quân hiện đại, được giải phóng toàn bộ sau cú chém, để lại một khe rãnh sâu, dài hàng chục mét trên mặt đường sáng loáng, cứng rắn.
Tên nam tử chưa dừng lại ở đó. Hắn tựa như đã đoán trước, cú vung đao vụng về của bản thân không thể đánh trúng tên thiếu niên này. Tay trái của hắn giương cao, tạo thành thế võ. Hắn cười dữ dằn:
"Đi c·hết đi nhóc. Phách Sơn Quyền."
Nắm đấm to bằng niêu đất oanh ra mạnh mẽ như một viên đạn pháo.
Không hề nói đùa. Tu sĩ trải qua bốn lần Luyện Huyết, một cánh tay vung lên có thể tạo ra lực gần hai ngàn tấn. Nếu như sử dụng dụng võ kỹ, phát huy tối đã toàn bộ sức mạnh của khối cơ bắp, xương cốt ấy, một quyền của hắn đủ mạnh để đánh đắm một chiếc thiết giáp hạm vững chắc nhất thế kỷ hai mươi.
Thế mà, đối mặt với một quyền khủng bố ấy, thiếu niên chẳng có chút nào hoảng loạn. Hắn vung tay ra. Hai ngón trỏ và ngón giữa chập lại thành chỉ, lấy tốc độ cực nhanh và độ chính xác đến rợn người, điểm chúng cổ tay, khuỷu tay và các điểm thần kinh n·hạy c·ảm dọc theo bắp tay. Tất cả chỉ diễn ra trong đúng một khoảnh khắc.
Cánh tay to đùng, rắn chắc của tên nam tử bỗng nhiên mất lực, buông thõng, không còn chút cảm giác. Một quyền khủng bố kia cũng vì thế mà bị hóa giải,
Thiếu niên không dừng lại ở đó. Hắn thuận thế xoay người, tung ra một cú đạp cực mạnh vào giữa lồng ngực tên nam tử.
Răng rắc...
Tiêng xương gãy giòn tan, vang vọng khắp cả con phố khiến người ta sợ hãi. Thân thể to lớn, nặng đến tám mươi cân của tên nam tử bay ngược lại phía sau, phóng vèo qua đỉnh đầu của đám đông rồi đụng nát một dãy các tòa nhà dài bằng đá và gỗ tốt trong sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người.
Thiếu niên vẫn chưa dừng lại. Hắn mượn nhờ lực phản chấn, nhón người bay lên mười mấy mét giữa không trung, tránh thoát tên nam tử cầm đoản thương vừa lúc muốn đánh lén sau lưng hắn.
Thiến niên xoay hai vòng giữa không trung, đáp xuống ngay trước mặt một tên cầm kiếm.
Kẻ này phản ứng cũng nhanh. Hắn không có kinh hoảng mà ngay lập tức phát động công kích.
"Lục Liên kiếm, Đoạn Mệnh."
Hắn lên tiếp đam ra sáu kiếm, nhắm đến hai bả vai, hai bắp đùi, và hai nơi trước lồng ngực. Sáu kiếm này tung ra cực nhanh, nhanh đến nỗi tàn ảnh vẫn còn lưu lại trong không khí khiến cho người ta tưởng rằng, hắn cùng một lúc đâm ra sáu kiếm.
Thiếu niên lại không có chút nào giật mình. Hắn bình tĩnh dùng đầu ngón tay, tinh chuẩn điểm lên mặt bản rộng của lưỡi kiếm.
Đinh. Đinh. Đinh. Đinh. Đinh. Đinh...
Liên tiếp sáu tiếng kim loại v·a c·hạm vang lên. Toàn bộ chiêu thức của tên nam tử dùng kiếm b·ị đ·ánh lệch khỏi mục tiêu.
Tên nam tử lùi lại một bước, ổn định lại thân hình. Bất chợt, trên tay hắn xuất hiện thanh kiếm thứ hai, so với thanh kiếm thứ nhất phải mảnh hơn, và ngắn hơn một chút. Gần như không có thời gian trống, hắn liền phát động đợt t·ấn c·ông thứ hai.
"Đoản Kiếm. Tam Liên Trảm."
So với tên nam tử cầm đao lúc trước, kẻ mang song kiếm này, dù không có sức mạnh thể chất cùng lực p·há h·oại bá đạo như vậy, nhưng tốc độ và sự linh hoạt phải lớn hơn nhiều lắm.
Đáng tiếc, đối thủ của hắn là thiếu niên này. Bất luận là tốc độ, sự linh hoạt, độ chính xác hay sự tinh diệu trong chiêu thức đều phải vượt xa hắn quá nhiều.
Đoản kiếm vốn chỉ dài nửa mét, thiếu niên chỉ lui lại nửa bước là hoàn toàn tránh thoát công kích của đối phương. Ngón trỏ của hắn duỗi ra, điểm thẳng về phía nam tử cầm kiếm.
"Thiên Cương chỉ."
Một vệt sáng kéo dài từ đầu ngón tay thiếu niên, mảnh như đầu ngón tay, lấy tốc độ nhanh hơn cả sấm sét, xuyên thủng lồng ngực tên nam tử cầm kiếm.
Thiên Cương Chỉ, một trong những tuyệt kỹ của thiếu niên. Nó sử dụng không phải thể nội Cương Khí như pháp thuật mà là sử dụng khí huyết làm nhiên liệu, tiêu hao là thể lực. Cho nên, dù là tu sĩ tại Luyện Huyết cảnh giới cũng có thể thi triển.
Tốc độ cực nhanh. Độ xuyên thấu cực mạnh. Thiên Cương Chỉ là v·ũ k·hí điển hình để người ta vượt cấp chiến đấu. Cho dù đối thủ có cao hơn hai, ba tầng cảnh giới, toàn lực phòng ngự cũng khó lòng mà chống đỡ công kích này.
Huống chi, tên nam tử sử dụng song kiếm vốn kém hơn về mọi mặt. Hắn thậm chí còn chẳng kịp phản ứng liền bị công kích đánh xuyên thấu lồng ngực.
Thiếu niên không có g·iết c·hết đối phương. Tuy nhiên, mục tiêu hắn nhắm đến lại là nơi cực kỳ n·hạy c·ảm, nỗi đau bị phóng đại cùng máu mất quá nhiều khiến cho tên nam tử gục xuống, tạm thời mất đi sức chiến đấu.
Bỗng nhiên, bên tai thiếu niên vang lên một tiếng gió rít cao v·út. Lông tơ hắn lạnh toát. Một thanh kiếm sáng loáng hướng về phía hắn chém tới. Ba tên còn lại đã bắt đầu hướng về phía hắn công kích tới.
Mặc dù, hắn và tên nam tử cầm song kiếm chỉ giao chiến với nhau trong khoảng thời gian tổng cộng chưa đầy nửa giây, thế nhưng, nửa giây đã đầy đủ để một tên tu sĩ trải qua bốn lần Luyện Huyết vượt ngang khoảng cách mấy chục mét, súc thế và vung ra công kích.
Thiếu niên bật người, nhảy sáng trái ba mét, nhanh nhẹn tránh đi quỹ đạo của lưỡi kiếm sắc bén. Hắn xoay người, vừa muốn lặp lại một lần nữa sử dụng Thiên Cương Chỉ thì một bên khác, tên cầm thương đã đâm tới.
"Hoành Vũ Thương."
Tên nam tử quát lớn chiêu thức trong tay. Đoản thương trong tay hắn múa thật điệu nghệ. Mũi thương nhọn hoắt không ngừng đâm tới thiếu niên, liên miên bất tuyệt như một trận mưa rào không ngớt. Thiếu niên lùi lại tránh né.
Đúng lúc này, tên cầm kiếm thứ ba đánh tới, hướng về phía sau lưng hắn mà chém, ý đồ đánh lén.
"Hừ. Thật coi ta trị không được các ngươi." Thiếu niên hừ lạnh nói.
Đồng thời, tay hắn nhanh như chớp điện, bất chợt vung ra.
Một nháy mắt, không ai có thể ngờ tới, thế công như vũ bão từ tên nam tử cầm thương bỗng chốc im bặt mà dừng lại. Bàn tay gầy, nhỏ, đen trũi của thiếu niên bắt chặt lấy cổ thương của đối phương. Cứ mặc cho bàn tay ấy thật nhỏ, thế mà, tên nam tử đã trải qua bốn lần Luyện Huyết, lực tay đủ mạnh để xé rách tấm thép cán dày hàng mét, mà vẫn không thể nào nhúc nhích nổi cây đoản thương, dù chỉ một ly.
Theo một cút giật mạnh, thiếu niên đoạt được cây đoản thương. Hắn xoay người, vung lên cây thương trong tay hắn. Mũi thương vẽ thành một đường còn hoàn mỹ, quét ngang tên tử tử cầm kiếm đang xông tới.
Tốc độ quá nhanh, tên nam tử không kịp né tránh. Hắn chỉ kịp sử dụng sống kiếm mà chống đỡ.
Bang.
Âm thanh kim loại v·a c·hạm một lần nữa văng vẳng bên tai. Thanh trường kiếm làm tinh thiết, đủ dẻo dai và bền bỉ để chống đỡ một tòa nhà ba tầng đè lên, giờ đây vỡ tan dưới cú va đạp kinh khủng.
Bản thân cây đoản thương vốn làm từ kim loại. Nó ngắn để đám nam tử này sử dụng dễ dàng hơn trong không gian hẹp, dọc theo các con phố hay không gian trong nhà, bởi vậy, sức mạnh của cây thương không quá lớn. Để bù đắp điều này, tên nam tử cố tình gia tăng khối lượng của mũi thương nhằm gia tăng lực p·há h·oại trong mỗi cú v·a c·hạm.
Và giờ đây, khối lượng ấy, kết hợp với tốc độ khủng kh·iếp từ cú vung tạo ra lực công kích khủng bố cùng sức hủy diệt kinh người.
Không chỉ đánh gãy mất thanh kiếm, tên nam tử còn bị phản chấn đánh cho lệch khớp cổ tay, xương cẳng tay rạn nứt và cỗ dư lực xung kích thẳng vào thân thể khiến cho nội tạng hắn đảo lộn, thể nội xuất huyết, bản thân chịu nội thương.
Thiếu niên không dừng lại ở đó. Hắn xông lên, hướng thẳng đến tên nam tử cầm kiếm còn lại. Hắn vu·ng t·hương lên, thi triển thương pháp t·ấn c·ông về phía đối phương. Thương pháp của hắn tinh diệu lắm, so với chủ nhân cũ của chiếc thương này phải mạnh hơn quá nhiều. Chẳng những thế, tốc độ thương pháp của hắn còn nhanh đến kinh người.
Tên nam tử cầm kiếm vốn không phải đối thủ của hắn, cả về tu vi, thể chất vật lý lẫn võ kỹ. Giờ đây, hắn lại không có viện trợ. Kết cục của hắn là đã định trước.
Rốt cuộc, khi thiếu niên đâm đến thương thứ bảy, tên nam tử cầm kiếm đã b·ị đ·ánh thủng mấy lỗ máu trên thân thể. Thương thế này dù không lấy đi tính mạng của hắn, nhưng để hắn mất cực kỳ nhiều máu, cũng rất nặng. Chí ít, trong vòng nửa năm, hắn xuống giướng không được.
Sau cùng, thiếu niên quay đầu nhìn lại, hướng ánh mắt về phía tên nam tử vừa bị đoạt v·ũ k·hí không lâu.
"Thiên Cương Chỉ."
Hắn điểm ra một chỉ. Vệt sáng lấp lóe xé rách không gian, xuyên thủng lồng ngực đối phương trước khi hắn kịp phản ứng.
Tên nam tử đổ gục trên đất tại chỗ, máu me be bét, cặp mắt trắng rã, đã mất đi ý thức. Cho đến tận cùng, hắn vẫn không biết rõ, bản thân hắn bị hạ như thế nào.
Thiếu niên liếc mắt nhìn quanh, đã không còn đối thủ muốn xông tới khiêu khích hắn.
Mấy trăm người dân vây xem hoàn toàn sững sờ, lặng ngắt như tờ không nói một lời nào.
Quá nhanh.
Quá kinh khủng.
Quá mạnh mẽ.
Không một ngôn ngữ nào diễn tả chính xác nội tâm của bọn hắn bây giờ.
Chưa đến năm giây, năm tên nam tử hung thần ác sát, trong tay mang v·ũ k·hí, vậy mà toàn bộ bị hạ gục bởi thiếu niên này.
Hắn đã vậy còn thong dong vô cùng.
Thiếu niên này phải mạnh đến nhường nào?
Thế mà, còn chưa kịp mọi người hoàn hồn trở lại, một tiếng quát lớn khiến cho ai nấy đều giật mình: "Thằng nhóc, mày nhìn xem đây là ai? Nếu mày muốn nàng sống, đầu hàng ngay lập tức. Nếu không, tao sẽ khiến mày hối hận cả đời."