Chương 8
– Thầy sao đấy? Bên ngoài có gì à? – Ngân thắc mắc khi thấy những cử chỉ khác thường của Nghiên.
Nghiên vẫn nhìn ra phía cửa, bộ dạng suy tư như đang tập trung suy nghĩ, im lặng trước câu hỏi của Ngân một khoảnh khắc rồi đáp lại:
– Không gì, là ta nghĩ nhiều rồi... – Khi nói đến từ cuối, giọng Nghiên chợt nhỏ dần lại.
Ngân cũng không biết nên nói gì đành đánh sự chủ ý qua chỗ của Vân. Những mảng da nổi đầy mụn khi trước đã kết vảy, những vết sứt sát giờ máu cũng đông lại, hình thành nên từng miếng to nhỏ màu đỏ sẫm trên làn da. Ngân toan hỏi thêm Nghiên về chuyện thức tỉnh dị điểm, vừa quay mặt sang định nói thì cậu bỗng im bặt.
Cậu thấy Nghiên ngồi bật dậy khỏi ghế, đi lại ra phía cửa. Chẳng cần đợi đến khi Ngân hỏi, Nghiên mặt không ngoảnh lại, căn dặn đôi điều:
– Trong vài ngày tới ta sẽ không ở đây, ta cũng không dám chắc khoảng thời gian nhưng sẽ không quá 7 ngày đâu. Vậy nên, nhớ cẩn thận...
Cánh cửa đóng mở, bóng mờ rời đi.
...
Vừa ra khỏi Lục gia trang, Nghiên lập tức bay trở về Kinh Diễn Giang. Trời cũng đã vào Đông, những con gió thổi vù vụ qua, mang theo cái lạnh đến với người dân ở chốn phương Bắc. Đứng từ trên cao trông xuống, khu rừng xanh sắc trước khi kia giờ đã biến mất, nhường chỗ cho một quang cảnh thẫm sẫm của lá, nhạt phần vì cái lạnh.
Đáp xuống trước cổng căn biệt viện; xung quanh gần như yên tĩnh hoàn toàn. Nghiên không đi thẳng vào nhà luôn mà cứ đứng ở ngoài đó, mắt nhắm lại, từ từ cảm nhận mọi thứ xung quanh. Thời gian trôi nhanh chóng vánh, chẳng mấy chốc mà màn tối đã phủ lên trên không gian một màu đen sâu thẳm. Vẫn vậy, mọi thứ vẫn như cũ, còn ta thì không. Cậu quay gót, lần theo lối mòn, trở ngược xuống cánh rừng thưa dưới chân núi.
...
– Đêm trời trăng tỏ vầng trăng khuyết, chiếu xuống nhân gian le lói mập mờ...
Không biết từ đâu, một giọng nữ trong trẻo, thân thuộc nhưng mảnh yếu bỗng ngân lên giữa khu rừng vắng lặng. Rồi giọng nói đó lại cất lên, vọng một câu hỏi:
– Đã tới rồi sao?
Giọng nữ đó phát ra từ một hướng gần đấy, hiển nhiên là nói với Nghiên. Cậu chầm chậm rẽ xuyên qua những bụi cỏ cây rậm rạp, bước từng bước cẩn thận tới gần hơn. Cách đấy không xa, chỉ vài chục bước, trên một mỏm đá tự nhiên quang đãng, thân ảnh của một nữ tử dần dần hiện rõ dưới ánh trăng.
– Cũng chưa đến lúc mà nhỉ. Với cả theo như ta nhớ, cô đâu phải là người thích "biểu lộ" như này đâu? – Nghiên bước gần tới, hỏi.
– Chỉ là cảm thấy sắp có chuyện vui thôi. – Nguyện Tri hơi ngước xuống, mắt chăm chú, đăm chiêu nhìn vào chén trà sóng sánh trong tay.
Nghiên tiến lại gần cô hơn, sửa soạn cho mình một chỗ rồi thản nhiên ngồi xuống cạnh Nguyện Tri, bên một chiếc bàn gỗ giản đơn khá cũ.
– Vậy à. – Nghiên đáp.
Trên chiếc bàn kê giữa cả hai, một bộ trà đạo đã được bày biện sẵn. Thấy Nghiên đã ngồi vào, Nguyện Tri nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, chọn một chiếc chén khác từ trong khay. Cô cầm lấy ấm nước, rót một ít nước nóng vào để tráng chén trà, đổ vào kháo. Tiếp đó, Nguyện Tri cầm ấm pha lên, cẩn thận lấy trà từ ấm vào chén tống, đợi cho lắng cặn rồi mới rót vào chén quân.
Nguyện Tri để chén trà về phía Nghiên, cậu để ý Nguyện Tri còn tinh tế dùng thêm cả dĩa bàn cho chén của cậu.
– Không cần phải giữ kẽ vậy đâu.
– Chỉ là sự tôn trọng tối thiểu thôi... – Nguyện Tri trả lời.
Quân Nguyện Tri vẫn thường hay nói chuyện bằng lối giao tiếp không chủ ngữ như thế – luôn tránh việc phải nhắc đến người khác, bao gồm cả bản thân.
Trung dung và trung tính...
Nghiên cầm chén trà lên, thưởng thức hương vị; tuy chỉ là một dòng trà phổ thông nhưng thế thôi đã là đủ. Hai người vẫn ngồi đó, không ai nói với ai, im lặng thưởng nguyệt, thưởng trà.
– Tiền bối đã tìm được "mục tiêu" của mình rồi sao? – Nguyện Tri đột nhiên hỏi.
Dù không nói, nhưng Nghiên có phần hơi khác với lúc thường, Nguyện Tri nhận ra được điều đó, nhưng cô vẫn tiếp tục im lặng. Phải đến tận lúc trời bắt đầu tờ mờ sáng, khi màn đêm đã sắp tàn, Nguyện Tri mới nói ra những suy nghĩ quẩn quanh trong lòng.
– Tất nhiên, bởi đấy là "lẽ sống" của ta mà. – Nghiên trả lời.
– Vậy thì dự cảm mà ta nhận được, có lẽ là liên quan đến tiền bối. Chỉ là ta không biết, chuyện này sẽ theo hướng "tốt" hay "xấu" đây...
– Kẻ như ta với ngươi, đâu cần phân biệt tốt xấu.
Rồi Nghiên cầm chén trà lên, một hơi uống cạn chén rồi đứng dậy.
– Thứ lỗi cho ta vì không thể ngồi được lâu thêm, ta có chuyện phải làm rồi. – Nghiên nói.
– Không đâu, tiền bối đến là ta đã rất vui rồi, huống chi ngài còn ngồi thưởng nguyệt trà cùng ta nữa.
– Chí ít cũng vì ta phải đảm bảo cô tâm tính không bấn loạn như trước.
Nguyện Tri vẫn ngồi trên nền đá, cầm chiếc chén còn dư chút trà trong tay, mắt nhìn vô định vào khoảng rừng cây phía trước, nhớ lại quãng thời gian trước đó, Nguyện Tri chợt đổi tư thế, quay sang nói với Nghiên.
– Cảm ơn tiền bối vì đã lo lắng cho ta.
– Được rồi, ta đi đây, tạm biệt.
Nói rồi Nghiên quay người đi, bóng dáng cậu cũng dần biến mất sau những hàng cây của khu rừng. Nguyện Tri vẫn ngồi đó, hơi ngẩng người lên, đón ánh bình minh sương sớm một mình.
***
Tại một thành trấn cách đó không xa, trời lúc này cũng đã vào sáng, ai nấy chung quanh cũng bắt đầu nhịp sống thường ngày của mình.
Nghiên thong dong dạo bước, vừa đi vừa để ý quan sát xung quanh. Từng cơn gió thổi qua, lạnh lẽo lẻn lỏi qua những kẽ hở, phả vào người cái luồng khí giá buốt của mùa Đông, mùa của sự c·hết chóc, mặc cho từng đấy lớp quần áo là lượt trên mỗi người ở đây. Những sạp hàng quán ở đây cũng thấy ít đi, chỉ còn những hàng ăn thức nóng là vẫn còn thấy mở cửa.
Nghiên ghé vào một hàng ăn ngay đó, lấy một ít bánh bao, phần vì muốn có gì đó để làm dọc đường hơn là để bỏ bụng. Khu chợ triền của con trấn này không quá lớn, chẳng mấy mà Nghiên đã dần nhìn thấy những đường ngang ngõ tắt rối rắm xen lẫn giữa các mặt nhà. Nghiên tiếp tục bộ hành dọc theo đường chính, không quên để mắt đến xung quanh, giờ đã khá đông người qua lại.
Không có, vẫn chẳng có gì có thể dùng được. Cậu bắt đầu tính đến việc bắt đại một con mồi "dễ xơi" nào đó để thử nghiệm ý tưởng. Chợt, Nghiên nhận ra một mùi hương thoang thoảng lẫn vào trong không khí. Nghiên dừng bước, quay người tiến vào con hẻm chật hẹp ở gần đấy, nơi dẫn đến chỗ toả ra mùi hương, rồi dừng lại trước một con rẽ ở sâu bên trong. Nghiên đứng lại nhìn xuống nền đất nhiễm đỏ kia: một vành tai người với những dấu răng, vết cắn như thể đã bị ai đó giằng xé ra vậy.
– Mẹ con chó này!
Tiếng một người đàn ông đột nhiên thét lớn lên từ sâu bên trong con ngách ở đấy.
– Cắn tao! Mày dám cắn tao! Mẹ con chó này!
Tiếng mắng chửi căm tức vẫn điểm đều theo mỗi cú đấm, cú đá của gã đàn ông lên người của con nhỏ nô lệ.
Nó muốn vùng lên, dùng hết sức của mình, đánh trả lại tên cầm thú ấy nhưng một đứa trẻ ốm yếu như kia nào có đâu sức mà bì lại với gã, huống gì là một kẻ cơ hồ đã sắp hoá điên vì đau như hắn. Con bé cũng chỉ còn biết ôm lấy đầu, người co quắp lại sát tường, chịu trận.
– Mày đang làm cái gì đấy!!
Một kẻ khác ở trong thấy bên ngoài có động liền lập tức đi ra kiểm tra. Tên này có vẻ là quản lý, có chức quyền hơn hẳn tên bị mất một bên tai kia. Nhác thấy gã đang điên cuồng đ·ánh đ·ập "món hàng" tên này ngay lập tức nạt nộ quát to:
– Ghìm xuống!! – Hắn ra lệnh cho hai tên tay sai.
Hai kẻ theo sau ngay lập tức thực thi mệnh lệnh, chớp mắt đã ở sau lưng mục tiêu. Mỗi kẻ cầm một bên vai, giật mạnh khiến hắn ngã nhào về sau, tận dụng lực đà – thế sẵn có, chúng xoay người cắm cây gậy vào lồng ngực kẻ đang nằm dưới đất, tạo thành một động tác sóng đôi rất nhịp nhàng.
– Ahh!!
Gã đàn ông hét lên đau đớn, mặt nhăn nhó, nằm quằn quại dưới nền đất. Y để ý thấy v·ết t·hương của hắn ở tai, lại thêm quần áo con bé kia có phần thiếu vải, y tiến đến gần, cầm chặt lấy đầu tên kia, nói:
– Ngươi lại không nghe lời ta, đúng không hả thằng ngu đần! – Y giận dữ giẫm thẳng xuống mặt gã nhiều phát.
– Tôi... tôi xin lỗi... tôi xin lỗi... tôi xin... – Một kẻ thấy thế liền dùng gậy chặn họng hắn lại.
Y cứ thế chà đạp nát bản mặt của gã. Khi đã vừa ý, y liền giao "việc" cho hai tên kia:
– Xử lý cái "xác" đi, cả nó nữa.
Y vô cảm ra lệnh, đối với y, một "món hàng" hỏng là một "món hàng" không thể bán, mà đã không thể bán thì hắn "xử lý" thẳng tay.
– Ngươi có vẻ thản nhiên nhỉ? – Y toan vào lại bên trong, để lại hai kẻ kia xử lý công việc, thì có giọng nói lạ phát ra từ đằng sau.
Y rút ngay lấy thanh đoản đao, xoay người vạt chém một nhát nhưng Nghiên đã dễ dàng tránh được. Hắn bước lui lại, cẩn thận quan sát nhất cử nhất động của đối phương.
– Một thằng nhãi? – Hắn nhếch mép, tỏ vẻ xem thường.
Nhưng rồi mắt y lại chú ý đến một thứ: bộ trang phục mà Nghiên đang mặc. Tuy không đến mức cao sang, nhưng nó ít nhiều nói lên gia thế của tên nhóc này cũng phải thuộc vào tầng lớp thượng lưu, hoặc là hắn nghĩ thế. Và với một suy nghĩ ngây thơ như vậy, y liền đi đến một quyết định...
– Bắt nó lại... – Y nói bằng một giọng thấp trầm.
Hai kẻ kia lao đến, ý định dùng tay ấn người mục tiêu xuống nền.
Ngu dốt.
Khi hai bọn chúng đã vào tầm, Nghiên lựa chọn t·ấn c·ông tên ở bên trái trước. Nghiên bất ngờ tránh lui sang một bên, đồng thời tay trái nắm lấy cánh tay đang giơ ra của hắn kéo về lại phía sau khiến hắn quá đà, chập choạng thăng bằng. Được thế dụng đà, Nghiên bỏ tay hắn, thẳng hai ngón trỏ, giữa, chọc mạnh vào hai mắt của gã, truớc cả khi hắn kịp hiểu chuyện gì.
Một tiếng kêu la đau đớn thé lên, hắn ôm lấy mắt, rên rỉ. Tên kia nhìn thấy thế, vung gậy vào người Nghiên. Cầm cây gậy gỗ của tên vừa nãy trên tay, Nghiên dễ dàng đánh bật lên trên, làm chệch hướng gậy của hắn. Không kém cạnh, hắn ném mạnh cây của mình về phía Nghiên, trực tiếp rút đoản đao ra cận chiến với đối thủ. Hắn liều lĩnh xông đến, thủ sẵn trong tay, chực chờ lụi luôn một nhát vào người tên nhóc này; xem chừng hắn đã quên luôn mất mệnh lệnh của kẻ đang đứng ở đằng kia.
Hắn đâm thanh đao, tận dụng lợi thế về tốc độ, Nghiên dùng bàn tay trái làm chệch hướng hắn lên, ngay sau đó lại bồi cho gã một cú thọc gậy mạnh vào cằm. Nhân lúc đối phương còn đang choáng váng, Nghiên cầm lấy tay phải hắn, chỉnh hướng đâm thanh đoản đao vào cổ, kết thúc sinh mệnh của hắn.
Ở đằng xa, chứng kiến tất cả mọi chuyện khiến y không thể tin vào mắt mình: thằng nhóc đó có thể hạ được chúng chỉ bằng thể thuật thông thường! Y có phần lo sợ, cho đến tận bây giờ nó vẫn chưa để lộ thực lực của mình.
– Tiếp theo... – Nghiên quay qua nhìn y.
– Đợi đã, ta...
Cạch. Đó là tất cả những gì y có thể nghe thấy trước khi Nghiên bẻ gãy đốt sống cổ, khiến cho cơ thể y liền đổ oạp xuống, như một con rối bị đứt mất dây. Nghiên bỏ qua bốn cái xác, tiến lại gần chỗ đứa trẻ đang nép mình vào một góc, run rẩy vì sợ hãi.
– Ngủ một giấc đi.
Dưới tác dụng của thuật thức "Suy Tri Huyễn Thực" con nhóc nhanh chóng chìm trong giấc ngủ. Ném mấy cái xác vào căn nhà kia xong, Nghiên không chút do dự, ra tay phóng hoả cả căn nhà rồi cậu đổi lại hình thái, cầm đứa nhóc kia theo mà vụt bay đi.