Chương 9
Quá lâu, mọi thứ dần trở nên quá lâu, đến mức hắn gần như không thể cầm mình được; hắn muốn g·iết con ả đó ngay bây giờ. Mẹ kiếp! Sao thứ độc hắn hạ lên người con ả cứ đột nhiên biến mất vậy chứ. Có kẻ nào đã phát giác ra chăng? Là lão già đó hay là thằng mặt ẻo ẹt kia? Không, y không nghĩ có khả năng đó, hắn hành sự rất cẩn thận, vô cùng cẩn thận, dù chỉ là một chút ít nguy cơ nhưng y vẫn luôn đề phòng, cảnh giác.
Hôm nay hắn sẽ kiểm lại thêm một lần nữa, phải đẩy nhanh quá trình trước khi đám kỳ đà cản mũi kia đông đủ. Nếu mọi thứ êm xuôi, đêm nay sẽ là dấu chấm hết cho cuộc đời chúng, và cả con ả đó nữa.
Hắn khẽ mở đẩy cửa nhìn vào. Không có ai. Y nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại sau lưng, tiến tới gần chỗ ả ta, y chợt b·ị đ·ánh động bởi "nó". "Nó" mới được chuyển vào cùng phòng với "con ả" gần đây. Theo như kế hoạch vạch sẵn, hắn định sẽ trừ khử tất cả, không chừa một ai, nhưng sau khi đánh giá kỹ lưỡng lại, y quyết định sẽ chỉ tập trung vào hai mục chính và để cho "nó" một con đường sống.
Nhưng lũ kia thì không.
– Cứ ngoan ngoãn nằm yên đấy đi. Đối với tao, kẻ sống cũng có thể giữ im lặng, và dĩ nhiên, phải có một vài điều kiện. – Hắn thì thầm vào tai của "nó".
Y không có thói quen độc thoại, thế nên, không phải tự dưng mà hắn lại đi thì thầm vào tai con nhóc này. Gạt bỏ qua những thứ bên lề, y đi thẳng vào vấn đề chính: y lôi từ trong người ra một mảnh giấy nhỏ, thấm ít nước cho có độ ẩm rồi phủ lên trên mũi của ả rồi quan sát; ả có vẻ phải thở dốc, mạnh và nhiều nhịp hơn, một tín hiệu tốt; đợi một lúc sau, hắn lấy mảnh giấy ra khỏi mũi, nhỏ vào vài giọt dung dịch từ một chiếc bình hắn thủ theo sẵn rồi đem mảnh giấy tới chỗ cửa sổ, chiếu dưới ánh nắng cho hơi khô; y nheo mắt lại, chăm chú nhìn vào phần dưới mảnh giấy được ánh sáng xuyên qua, y nhận thấy có vài điểm bị tối mờ hơn hẳn trên mảnh giấy, thứ mà những lần kiểm tra trước hắn không bao giờ thấy.
Thứ hương kia vẫn dư đọng ở đó, tồn đọng ở trong cơ thể của ả ta, một dấu hiệu không thể nào tốt hơn với hắn. Cảm thấy liều lượng hắn làm lúc trước vẫn còn chưa đủ, y lấy ra một chiếc lọ bị đậy kín, bịt chặt. Y mở nút, chỉnh lại miếng vải làm màng lọc rồi đưa chiếc lọ vào lại gần mũi để ả ta lượng mà ả ta hít thêm phần nồng đậm.
Sau khi đã chuẩn bị xong xuôi, hắn nhanh chóng lẻn ra khỏi căn phòng, ra khỏi hoàn toàn nơi đó, gấp rút đi đến một khách điếm ở gần, gõ mở cửa.
– Ai? – Tiếng người bên trong gắt giọng hỏi.
– Là ta. – Y trả lời.
Cánh cửa dần hé mở, để lộ ra một con mắt đang nhìn qua kẽ cửa, chỉ khi đã xác nhận được đúng là y, người bên trong mới mở rộng cửa cho y rồi ngay lập tức đóng lại.
– Cái kế hoạch của ngươi có vẻ "tiến triển" nhỉ. – Tên đứng đầu giở giọng chế giễu. – Ngươi còn định bắt bọn ta đợi đến bao giờ? Bọn ta có thể chờ đợi, nhưng không có nghĩa là bọn ta thích như thế nãy mãi đâu.
Giọng gã đanh lại, như thể gã trách tội y, hoặc có lẽ là hắn đang trách y thật. Y tưởng tượng không biết nếu bắt chúng đợi thêm một khoảng thời gian nữa thì liệu chúng có làm phản g·iết luôn cả khách hàng không.
– Nếu ngươi đã không muốn thế thì đây...
Y lấy ra một chiếc túi vải, đặt nó xuống trước mặt gã, tiếng lanh canh của sứ phát ra từ trong chiếc túi vải khiến gã hiểu ngay ra ý định của y.
– Bao giờ? – Hắn hỏi y về thời gian chúng sẽ phải hành động.
– Đêm nay, vẫn như cũ, không có gì thay đổi.
– Được.
– Để tiện hành động, ta sẽ đưa các ngươi một bản sơ đồ.
Y ném bộp cuộn giấy xuống mặt bàn rồi nhanh chóng rời đi.
– Nhớ lấy, đừng có mà để thất bại.
Rầm.
***
Trời đã vào khuya, giờ đã điểm, trăng tròn thêm nét, vãn tàn mây.
Y ngồi một mình trong căn phòng tối, tập trung lắng nghe tất thảy mọi động tĩnh xung quanh, kiên nhẫn chờ đợi. Cuối cùng thời khắc này cũng đã đến, y đã ra ám hiệu cho đá·m s·át thủ ở bên ngoài hành động. Rất nhanh thôi, ngươi sẽ được đoàn tụ với cả gia đình mình ở bên dưới, và lũ chúng mi sẽ phải hứng chịu đủ mọi cơn thịnh nộ từ kẻ mà các ngươi đã thẳng tay hạ sát, Kiều Ngọc Vân.
Im lặng... im lặng... rồi im lặng. Quá lâu! Mọi thứ quá lâu! Đến mức hắn dường như chẳng thể nào kiềm chế thêm nổi; y vốn cũng chẳng phải là người dễ nhẫn nhịn chờ thời. Ngay bây giờ, y muốn con ả đó phải c·hết, hắn muốn tự tay siết chặt cổ họng nó, ngay bây giờ...
Tới rồi!
– Ai!!
Những tiếng chân bước, chạy dồn dập trên mái ngói, người kia hét, người này truyền qua, đánh động đến cảnh vệ của cả một khu vực.
*Bùm!!* Một tiếng động lớn dội lại từ phía dãy phòng của Ngân.
– Đoàn chủ! – Nghe thấy t·iếng n·ổ phát ra từ đó, cả đội Ảnh vệ liền tức tốc chạy đến gian phòng của Ngân.
– Bảo vệ đoàn chủ!!
Tiếng Ảnh vệ đội chủ vang lên ra lệnh, đồng thời ông ta cũng kịp thời xông đến, đánh chặn lại một kẻ đang hằm hè xuống tay với Lục Gia Ngân.
Ông ta lao tới, đẩy hắn ra khỏi chỗ của Ngân, nhân lúc hắn còn đang choáng váng, một đao lấy mạng tên địch. Một kẻ khác cũng ở gần đó định chạy ra yểm trợ, thấy vậy liền hội quân với hai tên khác, hòng kết liễu "đầu của con rắn" nhưng lại bị vài Ảnh vệ khác ngăn lại, hợp sức vây quét.
Rất nhanh, cả hai bên đã lao vào giao chiến, khung cảnh của hơn hai mấy mươi mạng người dần dần trở nên hỗn loạn. Nhưng càng về sau, phần thắng càng nghiêng về phía Ảnh vệ của Ngân hơn, còn kết cục bị tiêu diệt thì lại lùi dần về phía đám thích khách.
Nhận thấy tình hình không thể cầm cự, chèo chống được thêm, chúng quyết định là sẽ phải mau chóng hoàn thành nhiệm vụ.
– Ném hết toàn bộ đi!! – Tiếng một tên trong đá·m s·át thủ hét lớn.
Ngay sau khi nghe thấy hiệu lệnh, tất cả chúng đều lùi lại, lấy từ trong người ra một lọ sứ, tận sức ném hết toàn bộ về phía của Ảnh vệ và Ngân. Những thanh âm vang vỡ bật lên, toả ra mùi tựa hương hoa vô cùng nồng nặc, xộc thẳng vào mũi.
– Đã g·iết được con ả, tất cả rút lui!
Một kẻ trong chúng thét lớn lên, cốt để đối phương nghe thấy, rồi đá·m s·át thủ cứ thế mà quay đầu vụt chạy.
– Khoan đã... chúng vừa nói... không lẽ tiểu thư... – Một Ảnh vệ mấp máy môi, không dám nói ra hết câu, khiến Ngân bỗng trở nên chột dạ.
– Nhanh! Mau tới chỗ con bé!! – Ngân ra lệnh.
Cậu bỏ mặc mọi thứ, tức tốc chạy đến chỗ của Ngọc Vân, đám người Ảnh vệ cũng gấp rút chạy nhanh theo.
Tới được dãy phòng của Vân, nhìn từ xa, giữa một khu vực xung quanh đều được thắp sáng lại hiện lên một chỗ không có bất kỳ ánh lửa nào: phòng của Ngọc Vân.
– Không... Đừng, đừng phải chứ... – Thấy vậy, Ngân lại càng chạy chối c·hết tới hơn, lòng thầm cầu mong.
"Sắp tới rồi, chỉ một chút nữa thôi, đừng xảy ra chuyện gì!"
Căn phòng đã ngay trước mắt, Ngân toan định đạp tung hai cánh cửa thì đột nhiên...
– Dừng lại.
Sau câu nói của Nghiên, mọi thứ xung quanh dường như bỗng trở nên bất động, im ắng khác thường. – Thầy sao đấy? Bên ngoài có gì à? – Ngân thắc mắc khi thấy những cử chỉ khác thường của Nghiên.
– Thầy!
Nghiên bình tĩnh mở cửa phòng, bước từ trong ra:
– Yên tâm, Ngọc Vân không sao, nó sẽ không sao, chừng nào các ngươi còn chưa vào trong phòng.
– Ý thầy là sao? – Ngân chưa hiểu được ý câu nói của thầy mình.
– Nếu ngươi muốn nghe giải thích thì... – Nghiên nhìn thẳng vào mắt kẻ vừa chạy đến. – Có lẽ ngươi sẽ biết nhiều hơn ta đấy, vị sư huynh đáng kính à.
Đào Thế Công.