Chương 7
Đã hơn một tuần trôi qua, Ngọc Vân vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Cũng kể từ hôm đó, cộng với lời nhắc nhở của Ngân, mọi người trong nhà ai nấy đều tránh việc phải bước chân ra khỏi Lục Gia Trang, có lẽ vì thế mà đá·m s·át thủ cũng không có động thái gì.
Mặc dù đã cố thử điều tra xem kẻ treo giá là ai nhưng Ngân vẫn chỉ nhận về một chữ "không" đầy thần bí, hành tung kín kẽ không để lại dấu vết gì rõ ràng khiến Ngân nghi ngờ rằng cả hai vụ đều là do sát thủ của Kim Thanh Lâu, một tổ chức có tiếng trong khu vực La Sơn – Phong Châu – Tỉnh Giao về những phi vụ hành thích mục tiêu nếu được trả một cái giá hợp lý. Nhưng cái giá "hợp lý" mà chúng đưa ra là vô cùng cao, cho dù mục tiêu chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt bình thường; đối với chúng, mạng người không phải là vô giá, nhưng không có nghĩa đó là một cái giá rẻ mạt.
Nhưng suy đi tính lại, Ngân vẫn không nghĩ rằng có ai trong khu vực này nhắm vào Ngân lại có "thừa" tài lực để bỏ ra một món tiền lớn đến thế cho hai mối làm ăn như vậy – đó cũng là lý do mà các khách hàng và cả mục tiêu của Kim Thanh Lâu thường đều là những nhân vật có địa vị, quyền lực cao hoặc sở hữu khối tài sản khổng lồ. Đa nghi suy đoán một lúc lâu, cuối cùng cũng chẳng đi đến kết quả gì, Ngân đành thử mặt dày hỏi ý kiến thầy của mình xem nhưng cũng chỉ nhận về thêm một ngõ cụt: "Chuyện này thì ta không biết, xưa nay ta có bao giờ dính dáng đến mấy kẻ như thế đâu.".
– Ta khá chắc rằng dù ngươi có đào cả gia phả người ta lên cũng chẳng tìm thấy được gì. Nên là tạm thời bỏ chuyện đó qua một bên đi, mấy người hầu con gái ngươi có nói với ta rằng sắc mặt trông khá hơn rồi đấy, liệu mà đến thăm đi. – Nghiên gợi ý Ngân tới xem con gái mình.
Hoá ra suốt mấy ngày nay, một phần là do việc làm ăn diễn ra không tốt, phần cũng vì phải dò hỏi thông tin khắp nơi mà Ngân quên đi mất việc phải đi thăm con gái mình.
– "Vác tù và hàng tổng" – Kiều Minh Thư ngồi gần đó, nghe Tu Nghiên nói vậy cũng vờ giận trách móc chồng mình.
– Kìa, mình...
– Hứ! – Minh Thư tỏ ý cự tuyệt mọi lời giải thích.
– Được rồi. Ngân, theo ta.
Nhận thấy tình hình có vẻ sẽ rề rà, mà Nghiên thì lại không muốn mất thì giờ thêm, thẳng thừng bảo Lục Gia Ngân đi theo mình. Cậu muốn ở lại nói chuyện chốc lát với Minh Thư nhưng bị lại Nghiên ngự khống, cứ thế lẳng lặng kéo lê đi. Phải đến một lúc sau, khi đã sang dãy nhà khác, Nghiên mới để cậu ta đi lại như bình thường.
– Lần này ta ghé qua là để kiểm tra tình hình con bé qua trước lúc ta rời đi.
– Thầy định về lại chỗ cũ kia ư?
Nghiên phớt lờ câu hỏi của Ngân:
– Muốn nghe một tin vui không? – Đương lúc đang nhìn Ngân lấy tay phủi sạch quần áo, Nghiên lên tiếng mở lời.
– Tin vui? – Ngân hỏi lại, giọng thắc mắc.
– Khà, con gái ngươi, ý ta là Ngọc Vân, con bé sở hữu ban nguyên đấy. Chắc ngươi hiểu nó nghĩa là gì chứ?
– Là gì?
Nghe đến 2 chữ "ban nguyên" Ngân bỗng chốc ngẩn người liền hỏi ngược lại mong được giải đáp.
Thấy Ngân có chút đơ đơ, Nghiên cũng lặng hẳn người, im lặng nhìn thẳng vào mắt Ngân trong khoảnh khắc rồi mới giải thích:
– Có ban nguyên, khi con bé tiến tới giai đoạn Biến Cách, nó sẽ có thể thành ngoại tàng cách. Đồng thời khi bước vào giai đoạn Tử Túy, nó có thể không nhất thiết phải luyện thành Cổ Ký. Kể cả trước đấy là Thừa Giới lẫn Hồn Cung cũng đều có tác dụng vô cùng lớn mà những người khác phải đánh đổi hàng chục năm để có được.
Nghe Nghiên nói xong, xem chừng Ngân cũng hiểu được đại khái về cái "tin vui" này.
– Mà ta tưởng con gái ngươi vào cái giới này thì ít nhiều ngươi cũng phải biết thứ này chứ? Tính ngươi vốn sẵn thế cơ mà?
Trong ấn tượng của Nghiên, Ngân thường hay tìm hiểu cặn kẽ những thứ liên quan mà cậu không hoặc chưa hiểu rõ.
– Ờm... Chuyện này thì con không có hứng thú cho lắm nên là con bỏ qua... – Ngân lấp liếm cho xong chuyện.
– Đấy chỉ là bên lề thôi, chuyện vui mà ta muốn nhắc là con gái lúc trước đã gần thức tỉnh "dị điểm" rồi. Ta không dám chắc là sau đợt này nó có còn giữ được tiến độ như cũ không, nhưng nếu vẫn giữ được thì mấy v·ết t·hương trên người kia sẽ chẳng phải là vấn đề gì quá to tát khi mà con gái thức tỉnh được dị điểm cả. – Nghiên nói thêm.
– Ồ! – Biểu cảm của Ngân có phần hơi khác so với Nghiên tưởng tượng.
– Mà tạm bỏ qua vấn đề này đi, có nói tiếp ngươi cũng chẳng hiểu gì đâu. Nói ta nghe xem việc làm ăn của ngươi như thế nào rồi? – Nghiên đổi chủ đề.
Hai người bước ngang hàng với nhau, vừa đi Ngân vừa kể lể về chuyện trên thương trường của mình:
– Nan giải lắm thầy, mấy mối làm ăn hay hợp tác với con thì tự dưng thái độ quay ngoắt, không hợp tác nữa. Đến hỏi ý nhiều nơi cũng đều như thế. Gặng hỏi ra thì mới biết cả hai nhà Cát, Mục sẵn sàng trả giá gấp hai, gấp ba lần với điều kiện bọn họ phải trở thành nguồn cung cấp riêng cho hai nhà. Thế nên là giờ con đang không biết phải tìm đâu ra nguồn cung mà để kiếm sống hết... – Ngân than thở, một hơi nói hết điều phiền muộn trong lòng.
Thương đoàn của Ngân như là trung gian giữa các bên, chủ yếu là vận chuyển nhưng khác với áp vận tư, thương đoàn của Ngân sẽ chủ động tìm kiếm các nguồn cung rồi hợp tác với họ. Họ sẽ là bên cung cấp hàng hoá còn Ngân sẽ lo liệu việc vận chuyển và tìm kiếm khách hàng có nhu cầu, lợi tức nhận về sẽ ăn chia theo lượng hàng hoá bán được của nguồn cung đó. Với cách thức hoạt động như vậy, Ngân dễ dàng chiếm được sự tín nhiệm từ những nguồn cung cấp nhỏ lẻ, những người thường phải trả những khoản phí đắt đỏ cho bảo tiêu.
Việc mất nguồn cung cấp đồng nghĩa với việc thương đoàn của Ngân sẽ không có hàng hoá để vận chuyển cũng như các mặt hàng để buôn bán. Và đối với một thương đoàn có cách thức hoạt động như thương đoàn của Ngân, chuyện đó không khác gì một án tử cho cả một thương đoàn cả.
Điêu đứng, rối bời là những gì cậu phải trải trong suốt những ngày vừa qua...
– Khà, có lẽ ta sẽ dang tay cứu vớt ngươi khỏi vũng bùn này, bằng không ngươi sẽ phải phá sản mất. – Nghiên độ lượng ngỏ ý muốn giúp.
– Nếu thầy thật sự làm vậy thì con cám ơn. – Rồi Ngân nghĩ tới cái viễn cảnh thầy nhận được "cám" ơn của mình, lòng thầm mỉm cười.
Cuộc trò chuyện, hoặc than vãn, kết thúc khi cả hai tới trước cửa phòng của Vân. Ngân đưa tay, mở nhẹ cánh cửa rồi cả hai nhanh chóng bước vào. Bên trong phòng, ngoài Ngọc Vân vẫn còn đang nằm b·ất t·ỉnh ra thì còn có một người nữa khác. Đào Thế Công ngồi bên cạnh, lặng lẽ nhìn Kiều Ngọc Vân, nắm lấy bàn tay xanh xao của Vân.
Ngân cảm thấy khó xử, định trở lại ra nhưng Nghiên cứ thế đi tới, chẳng kiêng kị điều gì, rồi dừng lại ở sau lưng cậu ta. Đào Thế Công vẫn không có phản ứng, chỉ nhẹ nhàng vuốt gọn lại mái tóc của Ngọc Vân rồi lẳng lặng đứng dậy, tránh ánh nhìn của hai người mà ra khỏi phòng. Tiếng chân bước phía bên ngoài đều đặn vang lên, chờ cho đến khi tiếng đã xa hẳn, Ngân mới dám lại gần nói với Nghiên:
– Tên đó, cậu ta...
– Suỵt, chuyện trẻ con, ngươi để mắt nhiều làm gì. – Nghiên ra ý, đưa ngón trỏ lên gần môi phụ hoạ.
– Cái này... Thầy nói cũng đúng. – Ngân lấy tay xoa đầu, có vẻ như cậu ta vừa nghĩ đến vài chuyện gì đó khá ngại.
Nghiên tiến lại gần cạnh Vân, cậu đột nhiên im ắng khác thường, hai mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Kiều Ngọc Vân. Thấy thầy mình vậy, Ngân có phần lo lắng, không chịu được liền hỏi.
– Có chuyện gì à thầy?
Nhận ra Ngân sắc mặt lo lắng của Ngân, Nghiên cũng hiểu được lý do liền trả lời trấn an cậu:
– Đừng để ý, ta vừa tập trung suy nghĩ vài chuyện thôi, không có gì đâu.
Rồi Nghiên quay lại, nhìn chằm chằm về phía cửa của căn phòng...