Chương 6
– Con gái ngươi đi rồi à?
– Vâng thầy, chiều hôm qua mới đi xong.
– Không đợi đến sáng nay sao?
– Con cũng không biết nữa, chắc là có chuyện gấp, con cũng không tiện hỏi rõ ngọn ngành nên cứ thuận theo thôi.
– Hmm... Giờ ta mới để ý, sao ngươi lại để con gái ngươi gia nhập tông phái thế? Dạy dỗ nó rồi tiếp quản cơ nghiệp không phải tốt hơn à?
– Thực tình thì con cũng nghĩ vậy. Mấy năm trước, quan chủ của Ngũ Thủy quan có ngỏ ý muốn nhận con bé vào để truyền dạy. Lúc đấy tất nhiên là con từ chối nhưng Ngọc Vân nó lại khăng khăng rằng mình muốn đi, Minh Thư ở đấy cũng đồng ý nên con đành chịu, không ngăn lại được. – Ngân phân trần.
– "Mẫu hệ" nó vậy đấy.
Trò tâm sự, thầy xỏ xiên...
– Thầy... thầy có thể đừng châm chọc con nữa được không thầy...
– Có thể, nhưng phải có điều kiện.
– Thầy nói thật không, là điều kiện gì?
Nghiên thở hắt ra một hơi, tỏ ý khinh giễu.
– Giao con bé cho ta đi.
– Hửm? Thầy nói ai cơ? Ngọc Vân hay là Kiều Yên? – Ngân thắc mắc gặng hỏi.
– Vế đầu.
– Vậy cũng được, để con nói lại với nó sau, mà sao tự dưng thầy lại muốn bỏ làm "em" leo lên chức "thầy" của con bé thế? – Ngân phản đòn.
– Thích thôi, ta thì sao cũng được, còn với ngươi thì không chắc. Với cả không cần đợi sau đâu, nó sắp về rồi.
– Ý thầy là Kiều Yên?
– Khà. Ra đón người đi.
– Hả?
Đột nhiên, từ dãy hành lang bên ngoài vang lên những tiếng bước chân chạy dồn dập thẳng về hướng thư phòng. Bỏ qua những quy tắc, Hồ Ngọc mở mạnh cánh cửa, nói to:
– Đoàn chủ! Đại tiểu thư xảy ra chuyện rồi!
– Cái gì!?
Ngân giật bắn mình, lao đến hỏi vặn lại Hồ Ngọc.
– Yên con bé bị gì? Xảy ra chuyện gì là sao?
– Không phải Yên mà là Vân! Đại tiểu thư b·ị t·hương nặng, hiện đang chữa trị ở chỗ y phòng.
– Cái gì!? Vân nó đang ở y phòng? Có thật không!?
– Tôi không đùa đâu thưa ngài! Tiểu thư giờ đang nguy cấp là thật đấy!
– Nhanh! Đi cùng ta tới y phòng... Oái!!
Ngân toan chạy ra ngoài thì bị Nghiên ra tay cách không khống chế, kéo ngược trở lại.
– Thầy! Thầy làm cái gì thế! Sao lại ngăn con.
Nghiên phớt lờ lời oán thán, quay sang hỏi Hồ Ngọc:
– Kể rõ sự tình đi.
– Dạ? – Hồ Ngọc ngây người trong chốc lát.
– Làm theo lời thầy ấy và kể đi! – Ngân bị treo trên tường, ra lệnh.
– Hả? Dạ... Vâng!
Tuy vẫn chưa hiểu được chuyện gì nhưng vẫn làm theo lời vị đoàn chủ, đúng hơn là làm theo lời của cậu nhóc điềm nhiên đang ngồi uống trà kia. Hồ Ngọc hít vào một hơi sâu, bình tĩnh kể lại.
– Ban nãy có một người chạy tới trước cửa kêu cứu, khi tôi ra gặp thì mới biết đấy là người đi cùng với tiểu thư hôm qua. Lúc đó anh ta cũng b·ị t·hương nặng lại kiệt sức nữa, nói được vài câu xong thì cũng ngất lịm đi, còn tiểu thư với một cô gái khác đều b·ất t·ỉnh thì được cậu ta vác chạy tới đây.
– Vác cả hai người ư?
– Vâng. Thật sự thì lúc tôi gặp cậu ta thì đúng nghĩa là cậu ta đang vác cả hai người bọn họ tới đây luôn...
– Được rồi, dẫn đường đi. Ngân! Đi theo.
...
Ngân hớt hải chạy một mạch tới y phòng, cậu thở không ra hơi, không giấu nổi vẻ lo lắng mà hỏi han tình hình:
– Ngọc Vân... Nó sao rồi?
– Chuyện này... tôi nghĩ ngài nên vào trong nghe tôi giải thích sẽ dễ hiểu hơn. – Một lão y sư già đã đợi sẵn ở cửa đáp lại.
Cả ba người cùng vào trong, Kiều Minh Thư cũng ở đó, vục đầu vào người con gái mình mà khóc.
– Tiểu thư sẽ không c·hết đâu. – Lão y sư già lên tiếng trấn an – Tuy nhiên, đáng tiếc là đã bị tổn thương quá nặng, cộng thêm tác dụng của độc nữa thì có thể sau này, một vài chức năng trên cơ thể của tiểu thư sẽ không còn sử dụng được nữa đâu...
Nói đến đây, vị y sư già đột nhiên thở dài, hai bên mắt chùng xuống, lòng tiếc thương cho một cuộc đời non trẻ.
– Cái thân già này cũng chỉ cố được đến thế thôi, nhân tiện thì ta cũng sẽ tạm ở lại đây cho đến khi con gái ngươi khoẻ lại. Tiền bạc hay gì thì bỏ đi, để dành số tiền đấy mà chăm sóc cho con gái của ngươi, được nhìn nó tỉnh lại thôi là ta đã nhận đủ lắm rồi. – Nói xong, lão y sư lặng lẽ bước ra khỏi căn phòng, nhường lại sự riêng tư cho mấy người bọn họ.
Vân lúc này nằm b·ất t·ỉnh trên giường: áo quần rách rưới, xé trước xé sau; người đầy rẫy những vết đâm chém, máu khô từ v·ết t·hương dính bết vào các mảnh vải áo; khuỷu tay và chân bị va đập đến mức bầm tím. Cả hai đều nhìn thấy cảnh tượng đó, im lặng không nói gì. Nghiên bình tĩnh, đưa mắt dò xét kỹ càng các v·ết t·hương, đột nhiên cậu cất bước tiến lại gần, nhẹ nhàng thi triển ngự thủ khiến toàn bộ cơ thể của Ngọc Vân lơ lửng giữa không trung. Cẩn thận kiểm tra miệng v·ết t·hương cũng như những vết va đập mạnh xong, Nghiên lại nhẹ nhàng đặt cơ thể Kiều Ngọc Vân xuống nệm giường, quay sang bảo Ngân:
– Đi theo ta. – Rồi quay người mở cửa đi thẳng ra khỏi phòng.
Ngân đuổi theo sau, đi tới một gian phòng ở ngay cạnh. Bước vào bên trong, thấy lão y già ban nãy đang nói chuyện vài ba câu với một người đi cùng với Kiều Ngọc Vân.
– Thấy thế nào rồi? Còn chỗ nào không ổn nữa không?
– Tạm thời thì không sao. Đa tạ y sư cứu giúp.
– Bớt dùng mấy từ "cổ" đấy để cảm ơn đi, mau khoẻ nhanh lên là ta đã cảm kích lắm rồi. Nếu đã không sao nữa thì ta đi đây, nhớ đừng cử động mạnh đấy. – Xong xuôi, lão cũng rời đi nhanh khỏi phòng.
Nghiên dõi mắt theo bóng dáng của ông thầy lang rồi bất ngở quay ngoắt lại, nhìn thẳng vào hai mắt của Đào Thế Công. Dường như không thể chịu nổi cái nhìn chằm chằm từ Nghiên, cậu ta chớp mắt lảng tránh ánh nhìn rồi ngả dần người về sau.
*Cạch* Ngân lấy một chiếc ghế ở gần, đặt nó xuống trước mặt Đào Công rồi ngồi lên. Tư thế, dáng ngồi cũng rất nghiêm túc, thành ra trông lại khá buồn cười – đáng lẽ ra Ngân vẫn có thể tiếp tục đứng, chỉ là "người đó" bảo cậu "ngồi" thì đành phải ngồi thôi.
– Mấy người muốn gì? – Đào Công nhăn nhó khó chịu trước sự hiện diện của hai người trước mặt.
"Mấy" chứ không phải "anh" Nghiên nghĩ. Ngân bối rối chưa biết nên nói sao thì, một lần nữa, Nghiên lại truyền âm chỉ hướng câu hỏi cho Ngân.
– Tìm hỏi vài chuyện thôi.
– Chuyện gì?
"Xấc xược" Nghiên thầm nhận định tên này. Tuy rằng bề ngoài Ngân trông rất trẻ, tầm tầm với độ tuổi cậu ta dừng lão hoá khi còn ở nơi đó, nhưng nhìn qua thì vẫn có thể thấy Ngân rõ ràng lớn tuổi hơn chứ không hoàn toàn là bằng vai phải lứa với hắn.
– Về Ngọc Vân.
– Ngươi là gì của cô ấy?
– Không cần đa nghi quá, ta là huynh trưởng của con bé. – Nghiên truyền âm bảo Ngân chuyển sang dùng cách nói chuyện giống hắn.
– Thế ngươi muốn hỏi chuyện gì?
– Lấy lại câu hỏi của ngươi, ngươi là gì của con bé?
– Đồng môn, sư huynh. Không nhìn thấy phục trang ta đang mặc trên người sao?
Ngân bắt đầu cảm thấy khó chịu vì phải nói chuyện với tên này.
– Rồi rồi, ta không mấy khi ở nhà nên không rõ chuyện đấy lắm. Không biết ngươi xưng hô như thế nào?
– Đào Thế Công. – Hắn trả lời cộc lộc.
– Được rồi, vào vấn đề chính đi, rốt cuộc là hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Vân nó lại ra nông nỗi đấy? – Ngân cau mày, lúc nói không quên nhấn mạnh hai từ "tại sao".
– Cái này... lỗi cũng một phần là do ta đã quá chủ quan. Ta cũng đâu biết trước được là lại bị mấy tên đó nhắm vào chứ.
– Mấy tên đó là ai? – Ngân dần trở nên chột dạ.
– Ta không biết, có lẽ là thích khách bởi lúc ta giao chiến với một kẻ trong số chúng thì thấy thân thủ của hắn không tầm thường chút nào.
– Ngươi có thể kể chi tiết lại được không? Sao trên người Ngọc Vân lại có dấu vết bị trúng độc?
– Nếu ngươi đã muốn nghe đến thế thì...
Đào Thế Công kể, khi đó hắn bỗng dưng cảm thấy buồn ngủ nên th·iếp dần đi, sau đó thì đột nhiên bị một tiếng động lớn làm cho tỉnh lại. Lúc mở mắt ra, hắn đã thấy ngay một tên lạ mặt cũng đang ở gần đó, tay lăm lăm kiếm chực chờ đâm xuống người Hoàng Sâm.
– Ta lao đến định ngăn hắn lại nhưng không kịp nên đã dứt khoát bồi hắn một kiếm xuyên ngực từ phía sau.
Khi Đào Công quay qua kiểm tra hai người kia thì bất ngờ lại bị hai tên khác xông đến t·ấn c·ông. Mặc dù hai kẻ này cảnh giới chỉ là người bình thường nhưng toàn thân mang độc, vừa đấu chúng vừa sử dụng độc lên đối phương khiến Đào Công rơi vào thế yếu. Giao thủ được một lúc thì Đào Thế Công rạch được hai mắt của một tên, tên còn lại hắn giở ám chiêu, dùng kiếm nghi binh thu hút chú ý rồi đâm lén gã bằng một nhát dao.
– Ta định kết liễu cả hai tên nhưng lại nhận ra còn mấy kẻ khác nên ta đã chạy ngay đến xếp Ngọc Vân với An lên nhau rồi vác cả hai người bỏ chạy. Sau đấy thì ta cũng chẳng còn biết là chúng có đuổi theo không nữa, trong đầu ta lúc đó chỉ nghĩ đến chuyện thoát thân thôi. Đến cả việc Ngọc Vân có b·ị t·hương hay không ta cũng không biết, phải tới tận lúc lão y sư khi nãy nói cho ta, ta mới biết là cả ba đều đã bị trúng độc, còn ta thì suýt phải bỏ mạng vì vận động mạnh.
Nghiên ở sau vẫn rất trung dung, trái ngược với vẻ lo lắng của Ngân khi nghe Đào Thế Công nói m·ất m·ạng vì độc. Dường như hắn có vẻ cũng để ý thấy nét mặt của Ngân, liền nói vài câu trấn an:
– Cũng may là Quỳnh An còn nhỏ nên lúc đó ta còn có thể cố sức mang được cả hai người họ theo, với cả độc bọn chúng dùng phát tác cũng chậm nữa nên bớt lo được phần nào.
– Được rồi, thế là đủ rồi, cảm tạ ngươi vì đã liều mình cứu giúp hai người họ, còn giờ ngươi cứ an tâm ở lại đây nghỉ ngơi tĩnh dưỡng tới khi bình phục trở lại đi, khi khác ta sẽ lại đến thăm hỏi tình hình của ngươi sau.
Rồi cả hai đứng dậy bước nhanh ra khỏi phòng.
*Cạch*
...
– Thầy có ý tưởng gì không? – Ra khỏi dãy hành lang được vài bước, Ngân nóng lòng quay sang hỏi ý thầy mình.
– Không có, hắn kể vậy thì biết vậy thôi. – Nghiên đáp.
– Không, ý của con là về tình trạng của Ngọc Vân hiện tại cơ.
– Như lời lão già ấy nói, ngươi không cần lo, chí ít thì cũng không m·ất m·ạng, còn về di chứng của độc thì ta vẫn có cách, chỉ xem con gái người có làm được không thôi.
– Vậy thì con tạm yên tâm rồi...
– Trước mắt thì ngươi nên nhắc những người khác tránh việc phải đi ra bên ngoài đi. Còn về mấy tên sát thủ kia thì vẫn như trước, có ta ở đây không đến lượt cần ngươi lo.
Một lần nữa, giống như mọi khi, nói xong Tu Nghiên nhảy phóc lên mái nhà, biến mất...