Chương 5
– Tới rồi à.
Một tên lai lịch bất minh, áo quần màu đen kín mít, đeo một chiếc mặt nạ kỳ quái chỉ duy nhất một màu trắng bệch, nhẵn phẳng – đến cả khoét những chỗ như mắt miệng cũng không có – ngồi vắt vẻo trên một cành cây cao, tâm thái dửng dưng "nhìn" đám người nhà họ Mục đang chạy đến.
– Cái... cái gì... Chuyện này... – Tiếng một người nào đó chợt khẽ kêu lên.
Dưới ánh đêm trăng tròn huyền ảo, trên cành cây gạo cao vọi ở góc sân nhà, người ta thấy có bốn bóng người đang "chân không chạm đất" lơ lửng giữa màn đêm, khẽ khàng đung đưa theo từng con gió trời khuya thổi dịu nhẹ. Qua ánh trăng sáng chiếu mập mờ, Mục Hương nhận ra bóng dáng đứa con trai của mình cũng nằm trong số đó. Mặt bà ta đanh, nhìn chằm chằm vào kẻ thần bí kia rồi gằn giọng thét to ra lệnh:
– Ảnh vệ!
Ngay khi tiếng hét cất lên, ngay lập tức xuất hiện 4 kẻ đã ẩn nấp sẵn xung quanh, đồng loạt xông ra từ các hướng, lấy mục tiêu là tên quái dị đang đứng thững trên cây.
– Khà! Bốn Linh Minh. Tài lực của nhà các ngươi có vẻ không tồi đâu. Nhưng mà cũng chỉ đến thế thôi.
Mấy tên ảnh vệ lao đến, chỉ với vài bước bộ đã ở giữa không trung, đến gần chỗ của tên "bạch diện" chuẩn bị tung ra sát chiêu.
– Bớt nhảy múa trước mắt ta đi... – Giọng hắn bỗng chốc trở nên đặc biệt trầm khàn.
Hắn đưa tay ra phía trước, xoè rộng bàn tay ra rồi đột nhiên nắm lại. *Bụp!* Những tia máu bắn tung toé khắp nơi, bốn tên ảnh vệ của Mục gia cứ như thể bị ép nát, máu nhỏ từng dòng từ giữa không trung. Mấy cỗ t·hi t·hể cứ vậy mà rơi bộp xuống đất, các khớp chi, xương bị vặn xoắn, vặn vẹo như có một thứ gì đó to lớn đang cố gắng vo tròn cơ thể của hắn lại.
– Đây là cái giá bọn chúng phải trả vì dám xen ngang chuyện của ta.
Tên bạch diện nhảy xuống khỏi cây gạo, hắn có dáng người dong dỏng, có phần cao hơn so với người bình thường. Tên bạch diện lê bước tới gần chỗ của Mục Hương, giơ lên cánh tay đầy sự ẻo lả, chỉ thằng vào mặt bà ta, giở giọng hống hách:
– Ngươi! Nói xem, ngươi có phải gia chủ hay không? Ta thấy ngươi ở đây trông có vẻ quyền lực nhất đấy.
Tên bạch diện như người mất hơi, được câu ngắn câu dài, trái ngược hoàn toàn với thứ sức mạnh mà hắn đang nắm giữ.
– Mục Hương, tộc trưởng đương nhiệm của dòng họ Mục huyện Từ Nam. Không biết tiền bối hôm nay tới Mục gia ta có việc gì.
– Khà khà khà. Tốt!
Hắn bật cười khằng khặc, rồi biến ra một đống tiền vàng, tiền bạc xuống nền gạch.
– Tiền bối, đây là...
Hàng chục con mắt như không giấu nổi vẻ thèm thuồng, dính chặt vào đống vàng bạc đang chất thành đống dưới sàn.
– Chút đồ để các ngươi giúp ta vài chuyện thôi.
Giọng hắn ồm ồm, vốn đã khó nghe, nay qua lớp mặt nạ kỳ quái ấy lại càng khó nghe hơn.
– Nếu ngài muốn thì bọn ta sẵn lòng. Chỉ là không biết nhà bọn ta có tài cán gì để bậc tiền bối như đây tới nhờ vả. Nếu chuyện ngài nhờ có phần quá sức với bọn ta thì xin thứ lỗi, thân làm chủ Mục gia, ta không thể đánh cược với tiền bối được. – Mục Hương cẩn tắc, giọng cung kính nhưng rắn rỏi.
– Khà! Không cần cẩn trọng thế, ta không bắt nhà các ngươi vào chỗ c·hết đâu mà ngược lại mới đúng. – Giọng hắn có phần tự nhiên và cảm xúc hơn. – Ta cần các ngươi, tận dụng đống đồ này, – hắn chỉ vào chỗ đồ ở dưới đất, – dùng nó, chèn ép đối thủ của Mục gia ngươi cho ta.
Mục Hương im lặng suy nghĩ một lúc rồi hỏi lại người thần bí kia:
– Không biết "đối thủ" mà ngài nhắc đến là nhà nào?
– Khà, còn ai vào đây nữa.
– Không lẽ ý ngài là...
– Coi như ngươi cẩn thận. Giống như ngươi đang nghĩ, ta cần ngươi chèn ép bọn chúng. Gây khó dễ, ra oai, c·ướp thị phần, mua chuộc hay gì thì tùy nhưng tuyệt đối, ta nhắc lại là "tuyệt đối' không được phép động tay động chân hay g·iết hại bọn chúng hoặc người khác có liên quan. Nếu có kẻ nào dám trái lời. – Hắn hất đầu ra ý nhìn ra sau. – "Thần cây đa, ma cây gạo, cú cáo cây đề" còn nhà các ngươi là cây nào, tự biết, đừng có trách ta.
Rồi kẻ thần bí đột nhiên biến mất, như tan biến vào hư không. Đám trưởng bối Mục gia như chưa khỏi bàng hoàng, c·hết lặng. Hết nhìn đống đồ dưới đất, lại nhìn những cái xác treo cổ lặng lẽ đung đưa trên cành. Hơn chục cặp mắt nhìn nhau, thấp thỏm lo sợ.
– La nhi... rốt cuộc con đã làm gì mà ra nông nỗi này cơ chứ...
***
Đã vài ngày trôi qua, đám thích khách vẫn im hơi lặng tiếng. Đồng thời, không rõ tại sao, thương đoàn của Ngân đột nhiên trở nên bị lép vế trước Mục gia và Cát gia, đến mức gần như là áp đảo.
– Cha! Nay đến hạn con phải về tông môn rồi. – Kiều Ngọc Vân đến thông báo cho cha mình, khi này đang điên đầu nghĩ cách cứu vớt tình hình.
Ngọc Vân vốn là để tử Ngũ Thủy quan, một tông môn có tiếng ở khu vực La – Phong – Giao. Tuy cách khá xa trấn Thanh Hải, nhưng thỉnh thoảng cứ cách vài tháng, Vân vẫn cố lặn lội đường xá xa xôi để về thăm nhà.
– Nhanh vậy sao? Có cần cha cử người tiễn đi không?
– Không cần đâu. Có mấy đệ tử đồng môn tới để đón con rồi.
– Vậy thôi, đi cẩn thận đấy...
***
– Vậy rốt cuộc thì trong đã có chuyện gì mà phải gấp rút triệu tập toàn bộ đệ tử của tông hết cả thế?
Trong lúc chạy xuyên qua cánh rừng rộng lớn ở phía Tây trấn Thanh Hải, Vân quay sang hỏi vị tiểu sư muội nhỏ nhắn, đáng yêu này của mình.
– He he he... Ngọc Vân sư tỷ à. – Hai mắt An ánh lên chút vẻ tinh nghịch. – Thực ra, trong tông không có xảy ra chuyện gì hết! Cũng chẳng có việc gấp để lệnh tỷ về luôn. Chuyện tới đón tý sớm chỉ là bọn muội muốn "đi nhanh về nhanh" thôi, còn về lý do ban nãy thì là để lừa tỷ "đi nhanh" ấy mà...
*Bốp!* Vân cầm lấy thanh kiếm vẫn còn tra vỏ, giáng một "kiếm" đập vào đầu Quỳnh An. Sư muội của cô, tính lúc nào cũng như thế, chỉ chực chờ có có cơ hội là lại chọc ghẹo người khác. Lắm lúc An bị sư phụ tẩn cho ra trò vì cái tội lừa phỉnh bà ấy chuyện quan trọng, thua một trận cược với đối thủ của mình chỉ vì cái lý do như thế thì không tức sao được.
Ngọc Vân quay lại ra sau, thấy cả hai cũng tủm tỉm cười một mình. Nghĩ lại mới thấy, ban nãy ba người tới nhà của Kiều Ngọc Vân, nghe tông môn có chuyện, cô vốn cũng chẳng tin tưởng quá 5 phần lời từ miệng của cô nhóc này, nhất là khi An luôn lảng tránh việc hỏi cặn kẽ, nhưng khi thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Đào Thế Công – đệ tử của một vị trưởng lão – thì cô cũng tạm tin lời rồi thu xếp việc để lên đường, có lẽ hai người bọn họ cũng nhất trí cùng phối hợp với tiểu sư muội lừa Ngọc Vân một phen.
– Thì ra ngay từ đầu mấy người đã thông đồng với nhau cả rồi.
– Xin lỗi Kiều tỷ nhé, bọn ta ai cũng muốn chóng về tông môn tu luyện hết. – Hoàng Sâm lấp liếm.
Đào Thế Công chạy sát sau, thấy hai người đằng trước đã ngửa thì cũng lật bài theo.
– Được rồi, được rồi, thế là đủ rồi. Nghỉ một lúc đi. Đừng có chạy nữa. Mệt lắm!
Lúc bọn họ tới chỗ của Kiều Ngọc Vân đã là gần cuối chiều, đi được một đoạn thì trời cũng tối dần hơn, lại thêm cả nhóm đang đứng giữa rừng sâu, cỏ cây tán lá che kín càng làm cho sắc trời trong đây tối mịt hơn.
Cả bốn người nhanh chóng kiếm cành củi gỗ cùng với ít lá khô để nhóm lửa. Hiện giờ đang là cuối Thu, tuy thời tiết vẫn chưa trở lạnh sang Đông nhưng buổi đêm ở trong rừng nhiệt độ giảm đi thấp hơn nhiều so với ban ngày, không cẩn thận hoàn toàn có thể cảm lạnh mà c·hết.
– Mặt trời còn chưa khuất sau núi mà trong này tưởng đã đến nửa đêm rồi. – An làu bàu, vừa ngồi cạnh đống lửa để sưởi ấm.
Đào Thế Công cũng ngồi gần đấy, dường như vừa chợt sực nhớ ra chuyện gì liền tháo tay nải của mình ra ngồi lục lọi hồi lâu rồi quay ra nói với mọi người:
– Có vấn đề đây, ban nãy ta quên mất không mua ít đồ ăn rồi nên là giờ chỉ còn có ít thịt khô này thôi. Có ai muốn ăn không?
– Thôi cho đệ xin kiếu trước, mấy ngày nay phải "thưởng thức" món thịt khô thêm nước ấy đến phát ngán rồi.
Hoàng Sâm giơ tay thoái lui trước, thấy vậy Đào sư huynh liền quay qua nhìn Vân với An.
– Ta không cần đâu, huynh cứ giữ lại dùng. – Ngọc Vân khiêm tốn từ chối.
– Hừm... muội cũng vậy. Đáng lẽ lúc nãy nên ở lại nhà tỷ "xong xuôi" đã rồi hẵng đi... Hay là chúng ta quay lại trong trấn đi, ngủ trong rừng như này muội sợ lạnh lắm!
– Không được. Nay trời nhiều mây, không có ánh trăng, xuyên rừng dễ mất phương hướng. – Hoàng Sâm lên giọng giải thích.
– Thế còn nước thì sao? Có ai muốn uống không? – Vị đại-sư-huynh-đáng-kính vẫn tiếp tục chủ đề "có ai muốn... không".
– Có! Đưa cho muội đi!
Như c·hết đ·uối vớ được cọc, An ngửa cổ tu hết một hơi rồi vứt bộp trả lại Đào sư huynh chiếc túi da không còn lấy một giọt nước.
– Chậc! Bảo muội tự mang nước theo mà không nghe, giờ hết rồi lát muội lấy gì cho ta uống? – Đào Thế Công phàn nàn.
– Kệ huynh! Ai bắt ngày thường có người luôn chân luôn tay sai vặt muội chứ!
Không muốn đôi co với tiểu quỷ, Đào sư huynh cũng chỉ đành tặc lưỡi cho qua.
– Muộn rồi, cũng nên tính đến chuyện nghỉ ngơi đi. Cứ theo như cũ, từ trên xuống dưới, khi nào buồn ngủ thì gọi người sau dậy, tuy quanh đây không có thú dữ hay gì nhưng đề phòng trước vẫn tốt hơn.
Quỳnh An thầm cười, vì là nhỏ nhất nên cô luôn là người ở phía "dưới" thành ra trước giờ chẳng mấy khi tới lượt cô bị gọi dậy cả, một "chính sách" vô cùng có lợi cho An.
– Được rồi, đi nghỉ đi, ta thức canh cho, mặc dù có thể là đêm nay ta sẽ thức hẳn luôn.
Đào Thế Công vốn đã thức tỉnh "dị điểm" vượt qua cả cảnh giới "Linh Minh" thể chất lẫn tinh thần đều vượt qua ngưỡng của người bình thường nên vấn đề ngủ nghỉ cũng ít phải để tâm hơn.
Đào Công lấy ra một nắm cỏ héo, đổ một ít dung dịch lạ lên trên cho thấm hết rồi đặt ở rìa cạnh đống lửa.
– Hửm? Huynh đốt gì thế? – Hoàng Sâm lên tiếng hỏi.
Nhiệt lượng từ đống lửa toả ra, hun nóng nắm cỏ, rất nhanh đã có một mùi hương dễ chịu phảng phất dần trong không khí.
– Hương để đuổi ruồi bọ thôi, tiện thì với vài loài động vật nó có mùi khá khó chịu nên cũng an tâm hơn. – Đào sư huynh giải thích. – Các ngươi ngủ đi, ta cũng phải chợp mắt tý đây. – Rồi Vân thấy Đào Công khoanh tay ngồi dựa lưng vào thân cây, cả người bất động.
Có lẽ là, giữa cái chốn rừng cây rộng lớn này cũng chẳng có chuyện trò gì đáng để kể lể nên cả ba người cũng nhanh chóng kiếm chỗ ngả lưng rồi chìm dần vào giấc ngủ, chẳng mấy chốc Ngọc Vân đã nghe thấy vài tiếng cựa người, lăn lộn của An – một điểm đặc trưng của con bé lúc ngủ say. Đầu óc Vân cũng dần trở nên mơ hồ, mắt ríu lại vì buồn ngủ, thường thường qua đêm ở một nơi lạ chỗ như này cô khó lòng nào mà ngủ được, có vẻ như loại hương mà Đào sư huynh đốt ban nãy quả thực khá hữu hiệu.
Hai mí mắt nặng nề dần hạ xuống, Vân cố sức chống lại cơn buồn ngủ lúc lâu nhưng rồi cũng lại ngủ th·iếp đi. Đương lúc tâm trí đang trong trạng thái mơ mơ màng màng, nửa tỉnh nửa thức thì đột nhiên, một cảm giác đau nhói truyền thẳng đến não bộ của Vân khiến cô sực tỉnh, theo phản xạ bật người dậy lùi ra xa. Nhưng tuy rằng đã hồi tỉnh lại, tầm nhìn của cô vẫn rất mờ nhạt, chẳng thấy gì ngoài một bóng người với luồng sáng nhoè nhoẹt ở sau. Thứ hương xông lúc nãy kia giờ lại thành phản tác dụng. Chưa kịp quan sát được gì thì người kia lao đến, thụi một đấm vào bụng Vân rồi tung cước đá người cô đập vào một thân cây ở ngay đấy. Hắn móc ra một lọ sứ nhỏ, mở nút, tiến lại gần Vân, tay kia hắn bóp lấy hai bên má cô, ấn mạnh vào khoảng giữa hai hàm, đổ thứ nước đựng ở bên trong lọ vào miệng Vân. Vân vùng vẫy, giãy giụa chống cự trông thật yếu ớt, cơ thể cô trở nên đau nhức, các giác quan cũng dần bị t·ê l·iệt còn suy nghĩ Vân thì dường như đang rời bỏ thế giới này.
Rất nhanh chỉ một lúc sau, Kiều Ngọc Vân đã hoàn toàn mất cử động. Bóng người kia vẫn đứng ở đấy, quan sát toàn bộ quá trình. Hơi thở y trở nên loạn nhịp khi thấy Kiều Ngọc Vân đã nằm im lìm trên nền đất đá, vô số cảm xúc xen lẫn nổi lên trong y, khiến y bất giác nở một nụ cười điên dại trước thành quả quá đỗi dễ dàng này.