Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thần Thuật

Chương 4




Chương 4

Trong thư phòng, Nghiên tâm thái khoan thai thưởng thức chén trà Mạn Hảo thơm hương gỗ mộc. Bên cạnh Ngân cũng giống thầy mình nhưng vẻ mặt hiện nhiều lo lắng hơn là đang tâm tĩnh uống trà.

– Như nào rồi? – Nghiên hỏi.

– Con có làm theo những gì thầy bảo, Yên nó cũng chưa biết, hình như nó cũng chả để tâm. Chỉ là... con tự hỏi, giấu mọi người chuyện đấy liệu có ổn không? Chẳng phải nói ra để mọi người cảnh giác không tốt hơn sao? – Lo lắng, bồn chồn, e sợ, là những gì Ngân thể hiện ra bên ngoài.

– Thấy lo à? – Nghiên đưa chén trà lên nhấp một ngụm.

– Tất nhiên là con lo rồi thầy...

– Vậy thì cứ ở đấy mà lo đến già đi. – Nghiên đưa lại chén trà lên, uống vào một ngụm thứ nước trà nâu đỏ, thanh ngọt dịu.

Hai con người im lặng một lúc lâu trong căn phòng chứa đầy sổ sách. Bầu không khí ngột ngạt bỗng bị phá vỡ bởi tiếng gõ cửa của người hầu.

– Đoàn chủ, đại tiểu thư đang tỉ thí với Mục nhị công tử ở đấu đài.

– Cô lui đi...

Ngân chán nản bảo người hầu lui, rồi cậu quay sang hỏi lại thầy mình:

– Giờ con nên làm gì?

– Không làm gì cả. Ngươi cứ như bình thường là được, có ta ở đây thì ngươi nghĩ nhiều làm gì. – Nghiên đặt chén trà xuống, đứng dậy bước ra cửa. – Thay vào đó, sao ngươi không ra xem đứa con gái lớn của ngươi?

Rồi cũng chẳng đợi xem ý của Ngân, Nghiên cứ thế mà đi thẳng đến khu tập luyện, giờ đã khá đông người đứng xung quanh võ đài.

***

– Này, mày nghĩ lát nữa ai thắng? Tiểu thư hay là tên công tử gỗ "Mục" kia?

– Tao cá kiểu gì nó cũng sẽ phải quỳ xuống hoá thành "thằng đàn bà" như lũ trước thôi.

– Hờ, ai bảo quý tiểu thư nhà ta lại thuộc dạng "thiên kiêu nữ cường" chứ. Đến cả hỏi "kết đôi" cũng phải đánh một trận mới vừa lòng.

– Im nào, kịch hay đến rồi kìa.

Trên võ đài, Kiều Ngọc Vân tay lăm lăm kiếm, chỉ thẳng mặt kẻ vừa tới cầu hôn mình nói:

– Một thời kinh! Trong một thời cung, nếu ngươi chưa gục thì ta sẽ nói chuyện tiếp với ngươi. Bằng không... – Ngọc Vân hơi ngừng lại, cau mày – Đừng bao giờ đứng trước mặt ta khua môi lẻo mép!



Mục La đứng cách đó vài mét, vẫn giữ kiểu làm dáng như lúc thường tình.

– Hì hì, cũng biết làm giá đấy, vợ yêu! Nếu đã vậy, thì để phu quân đây... Đến rước đón nàng về động phòng nào!

Khi nói đến từ cuối cùng, giọng hắn lộ chút vẻ điên loạn. Hai tay để kiếm chéo xuống dưới, hướng ra sau, Mục La lao thẳng đến chỗ Ngọc Vân, dứt khoát quét ngang một kiếm tầm chân, khiến cô phải đưa kiếm xuống để đỡ lấy. Kiếm của cả hai v·a c·hạm vào nhau, tiếng kim khí vang lên khô khốc đến rợn người.

Tuy đỡ được kiếm nhưng do thế trụ không vững, Vân khó lòng phản kích lại liền rơi vào thế bị động. Thuận thế, Mục La chém thêm một kiếm ngang ngực Vân, khiến áo cô rách, hở một đường dài. Hắn nhanh chóng lui lại, đắc chí cười thầm.

Tuy rất khinh bỉ loại chiêu trò đánh vào tâm lý này, nhưng cô vẫn phải công nhận khả năng khống chế kiếm hết sức chuẩn xác của hắn ta, qua đó Vân cũng lờ mờ nhận ra phong cách chiến đấu của gã. Vân chủ động lao đến rút ngắn khoảng cách, Mục La đang chiếm vị trí trung tâm, hắn có đủ không gian để lui lại. Khi đã vào tầm đánh, Ngọc Vân dềnh dàng tung mạnh một chiêu kiếm vào tầm trung, đối phương tất nhiên là dễ dàng né tránh bằng cách lùi lại nhưng hành động sau đó của hắn mới là thứ mà Vân cần để ý.

Vân thở dốc, tỏ vẻ mất sức sau kiếm vừa rồi. Đúng như dự đoán, Mục La lại lao lên, nhắm vào kiếm của Vân chém liên tiếp khiến cô phải tận sức nắm chặt lấy chuôi kiếm, không cho nó b·ị đ·ánh bật ra khỏi tay cô. Giống như ban nãy, Mục La vẫn nhanh chóng lui về giữ khoảng cách, sau đó chỉ để cô nghỉ một quãng ngắn rồi lại tiếp tục lao tới t·ấn c·ông. Ngọc Vân cũng dần hiểu ra được ý định của gã.

Xét vào tình hình hiện tại, cường độ cơ thể của Vân rõ ràng thua thiệt hơn so với cơ thể của Mục La. Việc hắn sử dụng lối đánh nhanh-gọn: gây áp lực lên tâm trí Vân bằng các chiêu kiếm ngắn, chuẩn xác rồi nhanh chóng lui lại, khiến cô mất bình tĩnh mà chủ động t·ấn c·ông, từ đó làm tiêu hao đi thể lực rồi dễ dàng đánh bay kiếm khỏi tay cô; là một chiến thuật vừa tối ưu, lại vừa khiến cô dễ lộ ra vẻ yếu đuối – thứ có thể sẽ bóp c·hết sự kiêu hãnh trước giờ của Vân.

Cứ tiếp tục như vậy không ổn, thể lực của cô không đủ để liên tục công kích hay đỡ đòn của hắn. "Phải dứt điểm bằng một đòn bất ngờ!" Vân nghĩ. Cô quyết định chọn đỡ thay vì làm chệch hướng kiếm của đối phương, mỗi nhát kiếm của Mục La tuy nhanh nhưng không quá mạnh – chỉ là chúng kết hợp lại thành từng chuỗi và cô phải dồn sức đánh bật nó đi, làm đứt quãng kiếm chiêu – nên Vân có thể sử dụng điểm này để phản công hắn.

Mục La vẫn như cũ, tiếp tục lao lên và ngày càng t·ấn c·ông dữ dội, dồn dập hơn. Ngọc Vân tỏ ra yếu thế, cố đỡ lấy những nhát kiếm của y. "Phải liều thôi!".

Vân thôi đỡ, đánh chệch liên tiếp các phát kiếm của y. Theo phản xạ, Mục La liền lui lại, giữ khoảng cách với cô.

– Tính "nghỉ" ư? Đừng hòng!

Vân bứt tốc lao đến, Mục La cũng lùi lại ra sau, kéo giãn khoảng cách. Khi đã vào trong tầm đánh, cô tận sức, quét kiếm ngang mặt hắn. Có phần bất ngờ, Mục La chém mạnh một kiếm khác, đánh bay kiếm khỏi tay của Kiều Ngọc Vân.

Mắt của con người không thể nhìn bao quát hết toàn bộ mà thường chỉ tập trung vào một điểm hoặc một vật nào đó, nhất là trong các hoạt động mạnh với nhịp độ nhanh. Mục La cũng không ngoại lệ, khi lui lại giữ khoảng cách ở xa, hắn có thể quan sát được trạng thái hiện tại của mục tiêu; nhưng khi lao vào đối chiến, hắn sẽ chỉ nhìn vào một thứ, một vật có thể gây nguy hiểm đến gã: thanh kiếm. Mục La tập trung vào thanh kiếm và coi việc đánh bay nó khỏi tay Vân như là thứ quyết định thắng bại, nên khi thấy thanh kiếm b·ị đ·ánh bay đi, hắn đã coi rằng bản thân đã dành chiến thắng mà quên đi mất sự hiện diện của đối thủ.

Chớp lấy thời cơ, khoảnh khắc mà Mục La hạ thấp ý chí và bỏ tay trái ra khỏi chuôi kiếm đã tạo cho Vân cơ hội để lật bàn. Bằng một động tác uyển chuyển và cực nhanh, Vân nhanh chóng áp sát, tay trái từ trong vòng qua khoá cử động tay phải Mục La, tay phải nắm lấy cổ ấn xuống đồng thời chân phải lách ra sau, gạt chân hắn. Chỉ trong tích tắc, Mục La đã bị Vân vật ngã, đầu đập mạnh xuống nền võ đài, ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì.

– Cút khỏi đây. – Ngọc Vân lạnh lẽo nói.

Mục La đứng dậy, tra kiếm vào vỏ, như chưa thể tin được mình đã thua, hắn bật một tràng cười, giọng điệu đảo điên:

– Xem ra ta chưa thể đón nàng về dinh được rồi. Nhưng mà con khốn! Mày có thể coi đây là hăm doạ nhưng liệu mà cẩn thận với cái mồm miệng của mày, bằng không có ngày bị h·iếp mà miệng đéo được rên đâu!

Đôi mắt màu vàng của gã như sáng lên, hắn liếm môi, lườm cô bằng một cái nhìn sắc lẹm rồi quay người rời đi, mấy tên người hầu thấy thế cũng nhanh chân đi khỏi đấy.

- Chậc, tên này gãy nhanh thế, không ở lại làm cái trò gì đã cun cút cun cút lẩn đi rồi.



- Mất hứng thật, làm tiểu thư hôm nay phải hoá thân thành "thiếu nữ hiền lành" rồi... Á!

- Hờ hờ hờ... cái gì mà "thiếu nữ" cơ? Cút về vị trí mau trước khi ta cho mấy người nhịn cơm cả nút. Nhanh!!!

- Dạ vâng vâng, thưa tổng quản...

Mấy tên hộ vệ nhác thấy Hồ tổng quản tức tối đòi cắt mất suất ăn liền nhanh chóng đi về lại vị trí. Hồ Ngọc tay chống nạnh nhìn họ, thân là tổng quản nhưng giờ cô như kiêm luôn cả đội trưởng bảo an với đốc công không bằng. Cô thở dài, ủ rũ lao người vào ôm lấy Kiều Ngọc Vân, lúc này nhễ nhại mồ hồi đang ngồi nghỉ lấy sức.

– Oái! Hồ Ngọc!

– Uhhh~ vẫn là cơ thể tiểu thư thích nhất!

– Đừng. Bỏ ra đi. Ta đang nóng lắm!

– Hơ hơ hơ, đây rồi, là mùi của tiểu thư.

Hồ Ngọc từ tốn, chậm rãi, hai tay vuốt nhẹ dọc thành bụng của Vân, nhích dần lên trên rồi bất ngờ nắn lấy nó!

– Hự!

Hồ tổng quản kêu lên một tiếng, trực tiếp bị hạ gục, nằm luôn xuống dưới đất...

– Tiểu thư! Đau tôi! Người ít nhất cũng phải nương tay với tiểu nữ chứ! – Hồ tổng quản nửa ngồi nửa quỳ ăn vạ dưới đất, hai tay ôm lấy đầu, biểu cảm trông như sắp khóc tới nơi.

– Ai biểu cô động tay vào chỗ không nên đụng vào làm gì. – Vân hơi đỏ mặt, tay vắt ngang người, giọng quở trách.

– Tiểu nữ cũng chỉ muốn đùa nghịch với tiểu thư chút thôi mừ... – Hồ Ngọc ủ rũ.

– Cô nữa, quay lại làm việc của mình đi, tiện chuẩn bị cả nước tắm cho tôi luôn đi.

– Người ta hiếm hoi lắm mới có thời gian để tranh thủ qua gặp tiểu thư chút vậy mà người nỡ lòng sai tôi đi sao?

Hồ Ngọc làm nũng, tỏ vẻ lười biếng, lại lân la đến gần, thầm định "chộp" tiểu thư thêm một phát nữa...

– Oái! – Vỏ kiếm lại một lần nữa gõ vào đầu cô.

– Ta biết cô định làm gì, thôi cái trò đấy và đi làm việc tôi bảo đi. – Vân nghiêm túc, lên giọng chỉnh đốn Hồ Ngọc.

– Vâng thưa tiểu thư... – Ngọc chán nản lê lết từng bước ra khỏi khu tập luyện.

– Với cả... sắp xếp công việc nhanh một tý, tối ta muốn nói chuyện với ngươi ở trong phòng...



– Hửm...?

Hồ Ngọc quay mặt lại nhìn tiểu thư, nét mặt vẫn lạnh như băng, thấy vậy cô liền như được sống trở lại, chân bước như bay, mất hút khỏi sân tập.

Cách đó không xa, Ngân với Nghiên ngồi ở hiên nhà, yên lặng quan sát từ đầu đến cuối.

*Rột... rột...*

– Không nghĩ đến con gái ngươi cũng khá ổn nhỉ? Cả về ngoại hình lẫn thực chiến. – Nghiên tay cầm thanh bỏng gạo, vừa cắn vừa bình phẩm trận đấu của hai-đứa-trẻ-con.

– Con cũng không muốn nó trở nên thế kia đâu, nhỡ chẳng may mai sau nó giống thầy thì báo hại con mất!

– Cha làm gì ở đấy thế? – Không biết từ bao giờ, Vân đã ở ngay trước mặt hai người.

– Không có gì đâu, đừng để tâm. Con có sao không?

– Hắn chỉ đe doạ con thôi, chắc cũng không sao, ngoài ra thì mọi thứ đều ổn.

– Vậy thì tốt.

– Với cả cha sao lại để Nghiên nó ra đây xem. Nhỡ nó tò mò, lén học theo thì sao? – Vân trách cứ cha mình.

– Chị không cần lo cho Nghiên đâu. Nghiên lớn nên biết hiểu chuyện rồi.

Nghe đến đây, Ngân sởn gai ốc, người thầy luôn "trung tính" lúc nào cũng là một vẻ "như không" của cậu vậy mà cũng có ngày nói được một câu như này.

– Ừm. Nghiên ngoan ha, nhớ là đừng có làm theo đấy. – Rồi cô quay sang nói với cha mình – Cha để mắt đến nó nhá, con đi tắm luôn đây.

Sân tập giờ vắng tanh, chỉ còn lại duy nhất cả hai, mắt vẫn chăm chú về phía võ đài.

*Bốp* Nghiên đưa tay lên đánh vào đầu Ngân một cái.

– Oái! Sao thầy đánh con!?

– Tự kiểm điểm. – Thầy Ngân thản nhiên nói.

Chưa biết mình nói sai chỗ nào, Ngân thấy thầy mình đứng phắt dậy, vứt thanh bỏng gạo còn lại nửa cho cậu.

– Ta có chút chuyện, ngươi không cần lo.

Âm thanh văng vẳng như tiếng bên tai, nói rồi Nghiên bỏ mặc, thẳng cánh bay đi không giải thích chuyện gì.