Chương 3
Vài hôm sau, Kiều Yên lại tiếp tục "trốn" đi vào rừng – đương nhiên là cùng với cả cậu bạn "người lớn" của mình. Giống như lần trước, cụ Phong vẫn là người tiếp đón cả hai, nguyên do bởi người con duy nhất – tên Lâm – của cụ cũng nối theo cái nghiệp săn bắn này nên thường dành phần lớn thời gian rong ruổi trong rừng. Còn về phần cụ bà, Nghiên để ý thấy phòng khánh có một chiếc bàn thờ được gắn cao trên tường, hương khói lúc nào cũng đầy đủ, còn về bài vị đặt ở trên, tốt hơn hết vẫn là không nên đọc.
Mọi chuyện sau đấy diễn ra như thường lệ, cụ Phong vẫn khá nuông chiều Yên, có lẽ là do chỉ quanh quẩn được ở cái chốn rừng cây, lại thêm việc con trai đã gần bốn mươi tuổi – dường như đã quá độ để hỏi chuyện cưới xin – nên việc có một đứa cháu để chiều chuộng như là một liều thuốc bổ vậy.
Nhưng Nghiên không quan tâm đến mấy thứ đấy, cậu để mắt đến sự hiện diện của bọn chúng hơn...
*Cộc cộc cộc cộc...* Tiếng gõ cửa chợt vang lên.
– Ai đấy! Ai ở ngoài đấy!? – Cụ Phong nói to cho người bên ngoài nghe thấy.
Không có tiếng trả lời.
Tuy đã ngoài bảy mươi nhưng cụ Phong vẫn còn khá lực lưỡng và sung sức – xem ra ông ấy cũng không hẳn là một thợ săn bình thường. Thấy có điều gì đó không ổn, ông cụ cầm lấy chiếc gậy sắt đã dựng sẵn trong góc tường, tiến lại gần cửa, đưa mắt nhìn ra ngoài qua một cái lỗ nhỏ – khá nhỏ để người bên ngoài có thể để ý đến, vừa tầm ngang mặt để trông thấy.
– Thằng Lâm đấy à, sao gọi không thấy nói năng gì cả thế?
Qua chiếc lỗ nhỏ trên cửa, cụ Phong nhận ra chiếc vầng trán và kiểu tóc quen thuộc. Tuy có hơi thắc mắc nhưng ông vẫn đưa tay gạt những cái thanh chắn, thanh chốt để chặn, cánh cửa mở dần ra. *RẦMM!!* Cụ Phong đang cầm tay nắm thì cánh cửa bất ngờ bị đạp bay khiến ông va vào cánh cửa, ngã lùi lại ra sau.
Một cảnh tượng không mấy thân thiện gì cho lũ trẻ – và cũng cả người bình thường. Đứng trước cửa bây giờ là hai người, chính xác hơn là một người bình thường và một người "không được hoàn chỉnh". Tên tướng mạo cao lớn, một tay cầm thanh đao đặt tựa lên trên vai, tay còn lại cầm lấy cái đầu vẫn còn đang nhỏ từng giọt máu xuống nền nhà và nằm trên cái cánh cửa vừa bị đạp bay khi nãy, lại là một cỗ t·hi t·hể mất đầu, một kẻ xấu số...
– Số 56, mày lo ông già này đi.
Rồi chẳng thèm dạ vâng, số 56 – cũng chính là tên to xác cầm cái đầu – đi thẳng đến chỗ ông lão, tóm lấy cổ, nhấc bổng cả người lên rồi ném mạnh vào bức tường bên phải. Hắn chồm đến, một tay bóp chặt cổ, tay còn lại liên tục đấm đá vào cơ thể con mồi. Cầm lấy thanh đao, gã phang sống đao – phần cạnh cùn – vào tay, vào chân cho đến khi xương thịt của ông cụ b·ị đ·ánh nát, nhoe nhoét thành đống dưới sàn.
– Có chuyện gì thế?
Yên khi này đang nằm trên giường trong phòng, nghe thấy có tiếng động lạ liền nhoài người dậy, định chạy ra xem thì bị Nghiên ở cửa ngăn lại.
– Ý! cậu làm gì thế?
– Ở lại đây đi, nhóc con. Ngoài đấy không phải chỗ để chơi đâu.
– Hả? – Yên khó hiểu.
Đánh hơi được vị trí của con mồi, tên đội trưởng liền sai khiến con thú dữ đi săn.
– 54! Mày xử thằng nhóc kia, bắt sống con nhỏ đó về. Tiền thưởng một năm là từ nó mà ra cả đấy! – Hắn gằn giọng, vui thú khi nhắc đến món tiền khổng lồ cho một nhiệm vụ quá đỗi đơn giản mà hắn và đồng bọn đã chắc mẩm là đã vào trong tay.
Số 54 là một tên có dáng người mảnh khảnh, lững thững đi lại về phía cuối hành lang, dừng lại ngay trước cửa phòng, đằng đằng sát khí, thèm thuồng nhìn Kiều Yên.
Nghiên không muốn giải thích gì thêm, trực tiếp lấy tay che mắt cô nhóc lại, giọng thì thầm:
– Ngoan nào, mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi... – Yên cứ vậy mà th·iếp dần.
Thấy thằng nhóc con ngang nhiên đứng chắn lấy món tiền của mày, hắn tức tối vung mạnh cây kiếm, miệng gào lên:
– Tạm biệt cột sống của mày đi!!
Rồi cậu ẩy nhẹ cô xuống chiếc giường.
– Nhắm mắt vào, và chìm trong giấc ngủ, mặc sự đời, đau khổ, thấy làm chi...
*Phập* Nghiên quay ngoắt lại, hai ngón trỏ, giữa bên tay trái chụm lại, cắm thẳng vào cằm của đối phương, phá hủy hoàn toàn đại não. Dứt khoát, gọn ghẽ rút hai ngón tay ra. Tiếng kim loại rơi kêu leng keng dưới đất, cùng với đó là thân hình mảnh khảnh, gầy nhằng của gã đổ oạp xuống trước sự kinh ngạc của đồng bọn.
Nghiên bước ra ngoài hành lang, ung dung, chậm rãi tiến dần đến chỗ mấy tên sát thủ. Nghiên không vội, không việc gì phải vội, cậu đứng nguyên đó, "chiếc vòng" làm từ giấy quấn quanh cổ tay chợt sáng nhẹ lên; một dòng chất lưu thoát ra quanh chiếc vòng, lơ lửng trên không rồi bắt đầu co cụm, đè nén lại. Chỉ trong thoáng chốc đã biến thành một mảnh khăn vải trắng nhỏ.
Nghiên thong thả lau những v·ết m·áu dính trên tay, bình tĩnh đưa mắt kiểm tra ông lão thợ săn. Đã quá muộn. Bọn chúng quyết không để ai sống sót ngoài con mồi của mình. Không quan trọng, c·hết là c·hết, nhưng nếu là con bé đang ngủ gục trong phòng kia thì không được.
– CHẠY!!
Nhác thấy cách mà "thằng nhóc" biến ra chiếc khăn, tên đội trưởng liền trở nên chột dạ, tức tốc quay người bỏ chạy. Hắn hét lên báo cho đồng đội, mấy kẻ còn lại ở xung quanh nghe thấy thế lập tức tản ra khắp các hướng tìm đường chạy trốn.
Dõi theo hướng của tên dẫn đội, với trình độ "Linh Minh" hiện tại, ước chừng hắn đã chạy được một đoạn khá xa. "Hãy cứ tận sức mà chạy đi, bởi sớm thôi mày sẽ chẳng còn được chạy như thế nữa đâu". Y ngửa bàn tay, đưa tay trái lên ngang với tầm mắt, năm ngón tay duỗi thẳng ra các hướng; Nghiên yên lặng, ánh mắt sắc lạnh, các ngón tay dần thu lại, lần lượt từng các ngón từ phải qua trái, uyển chuyển và hoa mỹ như một động tác múa, một động tác múa g·iết c·hết 10 mạng người.
Nghiên quay người bỏ vào trong, nhìn khắp một lượt căn nhà, giờ đã ngập mùi tanh của máu thịt. Nghiên khống chế cho cái xác tên sát thủ bay lên, kéo ra ngoài, ném nó bay vụt lên trên trời cao rồi đột nhiên nắm chặt tay phải lại. Cái xác như bị bóp nát, những mảnh vụn bay tứ tung khắp cánh rừng.
Để ý thấy trên bàn thờ con có một hũ tro cốt, Nghiên lại khống chế cho hai cái xác bay lên, hoả táng cho họ, đặt hai hũ tro lên bàn thờ rồi trở lại trong phòng, đưa Kiều Yên rời khỏi nơi này. Đi được một đoạn, căn nhà gỗ đột nhiên b·ốc c·háy. Ngọn lửa cao, cháy hừng hực t·hiêu r·ụi cả căn nhà, đem những ký ức, kỷ niệm của con người bên trong nó trở về với cát bụi, chôn cất nó thật sâu trong đáy lòng.
Cả hai về lại Lục gia trang, thấy Kiều Yên đang ngủ, Ngân thắc mắc hỏi thầy mình. Nghiên cũng không giấu giếm, kể toàn bộ sự việc, đồng thời cũng miễn trừ trách nhiệm:
– Ngươi có thể nói ta vô tâm hay thế nào thì tùy. Việc ta cứu nó chỉ đơn giản nó là con ngươi, ngoài điều đấy ra thì không còn gì khác. – Vài mạng người với Nghiên xem chừng cũng chẳng đáng là bao.
Ngân cũng chẳng muốn nói tới chuyện đó, dù sao thì sự đã rồi, có phân bua, trách cứ cũng chẳng thay đổi được gì. Thay vào đó, cậu cần để tâm đến chuyện trước mắt, quan trọng kia hơn: "Tại sao chúng lại nhắm vào Yên?". Bên giường, Nghiên lặng lẽ nhìn cô nhóc đang say sưa giấc mộng hồi lâu, cất giọng khẽ thầm:
– Nhóc con, sau này ngươi không còn được đi vào rừng nữa rồi.