Chương 25
Ngọc Đạo vừa hồi tỉnh lại không lâu, đương lúc lọ mọ ngồi dậy quan sát thì Tu Nghiên đã đi thẳng đến, nắm vào cổ áo nhấc bổng người cô dậy.
– Phù Sương là Phụng Ngọc Ly?
Ngọc Đạo còn chưa kịp xử lý thông tin, chỉ buột miệng: "hả" lên một tiếng thì Nghiên liền bất ngờ thả cô xuống. Ngọc Đạo sõng soài trên đất, hai cẳng chân gần duỗi ra, Nghiên đưa chân trái lên trên cao, giáng mạnh một đòn thật lực xuống đầu gối chân phải Ngọc Đạo.
– Aahhh...!!!
Ngọc Đạo hét lên một tiếng đầy đau đớn, nhưng cũng chỉ được một tiếng là cô liền ngậm chặt miệng mình lại, hai hàm răng nghiến kêu lên két két.
Nghiên để kệ Ngọc Đạo ở đó lại một lúc, cho cô muốn nghĩ thế nào thì nghĩ rồi lại đi tới hỏi lại câu hỏi vừa rồi:
– Phù Sương là Phụng Ngọc Ly?
Ngọc Đạo run rẩy ở dưới đất, nói: – Phải.
– Các ngươi vào đây tìm thứ gì? – Nghiên cẩn thận xác minh lại thông tin vừa được biết.
– Là NS-1... Nó là tên dự án thí nghiệm của toà thần thành này!
Tiền tố "NS" đứng trước mã định danh, đều cùng là dự án thí nghiệm, Nghiên bất chợt nhớ lại lời một kẻ từng gặp rất lâu về trước.
– Dị thể... Các ngươi muốn sở hữu chúng à?
Ngọc Đạo có phần bất ngờ khi Nghiên cũng biết về ý nghĩa của hai chữ này.
– Làm thế nào mà các ngươi biết được tên mã dự án của chúng?
Những thông tin về dị thể đều là những thông tin tuyệt mật chỉ có một vài người nắm chức vụ cao của Đốc Thần mới được biết. Với những người tầm cỡ Phù Sương thì hoàn toàn không thể tiếp cận đến được.
– Ta không biết... – Ngọc Đạo lắc đầu.
Nghiên liền lườm mắt với Ngọc Đạo:
– Vậy chắc ngươi phải biết mã định danh của toà thần thành này nhỉ?
Ngoài tên thông thường để gợi nhớ ra, mỗi toà thần thành còn có mã định danh để sử dụng trong công vụ hành chính, như thần thành Vũ Nga ở Tỉnh Giao là CT3, một thần thành khác ở La Sơn là KX23,... Nếu có thể biết được mã của toà thành, Nghiên có thể dùng một vài cách để biết được thêm thông tin về nơi này.
– DA9, thần thành Tây Triều. – Ngọc Đạo trả lời.
Tây Triều cũng là tên của dãy núi Tây Triều nằm cạnh thung lũng này.
– Nói toàn bộ những gì người biết đi. Bao gồm cả chuyện tại sao ngươi bị trục xuất khỏi thần thành nữa. – Nghiên có vẻ mất kiên nhẫn.
Ngọc Đạo sợ sệt nhìn liếc xuống chân, mặt lảng tránh câu hỏi của Nghiên, có vẻ như cô không muốn đề cập đến chuyện này. Nghiên trừng mắt nhìn Ngọc Đạo:
– Nếu ngươi đã không muốn nói gì thì thôi vậy.
Nghiên quay người bỏ đi. Khi tiếng bước chân đã vọng xa được vài bước thì cô mới dám ngẩng đầu lên nhìn về phía của hắn:
– Ơ?!
Không gian xung quanh tuy tối đen như mực nhưng cô bỗng lại cảm giác như cơ thể của mình đang đứng dậy, cảm giác như thể mình đang di chuyển.
Bộp...! Mặt cô đột nhiên chạm phải nền gạch lạnh lẽo.
– Mình vừa ngã... ư...!?
Ngọc Đạo buột miệng liền nói, nhưng cô bỗng lại hết mất hơi.
Sao... lại...
Ngọc Đạo cố muốn nói nhưng chỉ phát ra những tiếng rít rít nhỏ nhẹ, cổ họng cô bỗng trở nên khô, khát cháy tới điên cuồng. Cô định đưa tay lên để kiểm tra phần cổ thì ngạc nhiên: "tay? Tay của mình đâu!!?". Cô thử cử động các ngón tay, nhưng không hề có cảm giác gì là nó đang ở đó. Cô cũng đột ngột nhận ra tất cả những bộ phận khác cũng giống y như vậy, ngoại trừ phần cổ và đầu của cô.
"Aahhh...!!" Ngọc Đạo hét lên một cách điên dại trong ý thức, một cơn đau không biết từ đâu bỗng truyền thẳng đến não, khiến tâm trí của Ngọc Đạo giờ đây như bị hàng nghìn chiếc châm kim cắm tận sâu vào tủy não.
– Aahhh...!!!
Ngọc Đạo nằm co giật tự cào cấu bản thân ở dưới đất. Những ngón tay như vuốt sắc cào bám mạnh rít những tiếng ken két ghê rợn xuống nền sàn, văng bật cả móng tay. Máu từ các đầu ngón cứ vậy chảy theo các vết cào cấu, dần hình thành nên thứ bức vẽ hoạ lên bằng máu, dịch cùng cơ thể của những kẻ điên.
– Ngươi đã làm gì con nhỏ vậy? – Thái Thanh tiến lại gần hỏi, không có vẻ gì của giận dữ.
– Tấn công tinh thần thôi. Ta đang để cho cô ta trải nghiệm cảm giác bị cắt rời thủ cấp.
Y nhìn Ngọc Đạo vùng vẫy như một con cá mắc cạn, thản nhiên bình phẩm:
– Ngươi ác thật đấy!
– Ta cũng chỉ học lại từ kẻ khác mà thôi.
Ngọc Đạo là một kẻ cứng cổ, nếu chỉ hỏi han, đe doạ thông thường thì chẳng cách nào cạy được miệng của "tỷ ấy". Và với những kẻ có hạng như thế, cách đơn giản, dễ dàng, hiệu quả nhất không gì khác ngoài dùng nhục hình.
"Phải đánh! Đánh cho đến khi nào nó nôn thông tin ra thì lại đánh tiếp, đánh đến khi nào thoả mãn thì thôi."
Thái Thanh cũng không ý kiến gì nhiều, nói độc một câu: "đừng để cô ta c·hết là được" rồi quay người rời đi.
...
– Cứu với! Tha với...! – Những tiếng kêu cứu dần xuất hiện trong căn phòng quản lý hệ thống nước.
Xem chừng nghe có vẻ đã chán tai, Nghiên liền tiếp cận gần cô, nắm vào tóc của Ngọc Đạo nhấc cao lên, ghé sát miệng mình vào, nói:
– Giờ ngươi có định nói hay không?
Và cũng chẳng phải suy xéy, Ngọc Đạo thấy thế liền lập tức nghe theo:
– Nói! Tôi nói! Tôi nói...! – Ngọc Đạo lặp đi lặp lại câu trả lời của mình, như cầu xin sự chấm dứt tình cảnh hiện tại.
– Tốt.
Nghiên lẳng đầu cô xuống lại dưới chân, hủy bỏ Huyễn Thực. Cuối cùng Ngọc Đạo mới lấy lại được cảm giác, Ngọc Đạo sờ soạng bản thân, sờ nắn mười đầu ngón tay dính đầy máu khô đã trụi mất vài cái móng. Chưa bao giờ cô lại cảm thấy mình "đang sống" rõ như bây giờ.
Nghiên để Ngọc Đạo nằm nghỉ ở đó, ít nhất hắn vẫn biết cô phải ổn định tinh thần trước rồi mới có thể nói hết toàn bộ đầu đuôi câu chuyện ra được.
...
– Còn sống không.
Ngọc Đạo không trả lời.
– Còn thì kể mau! Trước khi ta đem cả ngươi và Phù Sương đi chôn sống!! – Nghiên gằn giọng đe doạ.
Nhắc đến hai chữ "Phù Sương" khuôn mặt của Ngọc Đạo bất ngờ ánh lên vẻ lo lắng. Cô nhìn về phía mà cô cho là hướng mà Bạch Thần đang đứng giữa khoảng không đen đặc, cuối cùng cô quyết định:
– Người cần đồng ý với ta một điều kiện...
– Nói!
– Đấy là ngươi phải giúp và không được làm hại mẹ ta... – Môi của Ngọc Đạo run run khi cất đến chữ "mẹ".
– Ngươi đang đơm đặt tận hai điều kiện đấy.
Ngọc Đạo mặc kệ câu nói của Bạch Thần, vẫn cương quyết:
– Ngươi chỉ cần đồng ý duy nhất điều đó, ta sẽ nói toàn bộ cho ngươi! Ta cũng đảm bảo với ngươi là Kiều Ngọc Vân không hề có can dự gì đến kế hoạch đấy!
– "Bằng không"?
– Bằng không...
Đúng, cô chẳng có gì để ép buộc hắn cả, cho dù cô không nói thì hắn vẫn sẽ có cách để "bẻ miệng" cô ra hoặc đơn giản là hắn có thể g·iết cả hai người trong cùng một mẻ.
– Ta tạm tin ngươi. – Nghiên bất ngờ chấp nhận điều kiện. – Chỉ cần các ngươi không có ý định cản đường ta thì ta sẽ giúp các ngươi lần này.
Nghiên đồng ý đơn giản bởi mấy điều kiện đó chẳng mấy gì là quan trọng. Thêm cả nếu muốn thì Nghiên hoàn toàn có thể bỏ ngoài tai mà hành sự tùy ý, kẻ nào có thể ngăn y được? Dù sao thì hắn cũng khá tò mò về các dị thể được nghiên cứu trong đây.
– Điều kiện thì cũng đã xong, giờ đến lúc ngươi làm đúng vai trò của mình rồi đấy.
Ngọc Đạo cũng dần bớt căng thẳng, cô hít vào một hơi thật sâu, lấy lại thần thái giống với mọi ngày:
– Chuyện này bắt đầu từ 15 năm trước...