Chương 24
Dư âm của thuật thức khiến cho các mặt tường rạn nứt, toàn bộ khối đất đá bên trên ngay lập tức đổ sập xuống, phá hủy cả một dãy hành lang.
– Đến vậy mà cũng không thể g·iết được ngươi...
Vì để có thể chiếm được ưu thế trong thoả thuận, y đã đặc biệt chuẩn bị ra mười trang giấy được phong ấn với lượng động nguyên được nén đến mức khó có thể tưởng tượng với một mục đích duy nhất là để xoá sạch hoàn toàn "linh thể" của Tu Nghiên.
Ảnh Điệp Tiên Tung vốn là thuật thức dựa trên nền tảng của thuật Linh Hư, thuật thức được sử dụng để "hoá hư" các dạng vật chất thành động nguyên, từ đó vận dụng niệm động lực để kiểm soát. Đây vốn là thuật thường được sử dụng bởi một số thợ rèn để tinh chỉnh, ngoài ra còn có các tu giả đạt trình độ Tử Túy trở lên cũng có thể sử dụng thuật thức này như là một hình thức "trữ vật".
Ngoài vấn đề về năng lượng và trình độ niệm lực cao khủng kh·iếp để có thể phá vỡ cấu trúc liên kết ra, thì hầu như không có bất kỳ ai sử dụng thuật này lên các sinh vật sống, đơn giản là nhọc công, chứ đừng nói đến chính cơ thể của tu giả bởi so với những thứ đồ vật "c·hết" thân thể sinh vật sống là một thứ phức tạp gấp ngàn vạn lần khi ta phân tách rồi lắp ráp nó lại. Chỉ cần một chút sai phạm, kẻ sử dụng Linh Hư sẽ tự kết liễu đời mình một cách chóng vánh nếu như niệm lực của kẻ đó không đủ mạnh hoặc thời gian trôi đi quá lâu khiến cho chính "bản thân" bị tiêu biến. Chính vì lẽ đó nên ngoại trừ những kẻ "c·hết chẳng c·hết nổi" giống Nghiên ra, chẳng có một tên điên nào dám sử dụng thuật thức kiểu này đến hai lần. Ngay cả chính Tu Nghiên cũng phải mất đến hàng chục cái mạng mới có thể tùy tâm sở dục.
Bằng cách sử dụng một nguồn lực lượng khổng lồ, tập trung nó vào một phạm vi hòng hủy diệt toàn bộ mọi thứ, kẻ sử dụng thuật sẽ bị "sốc" c·hết do không thể tái cấu trúc lại cơ thể, chỉ cần duy trì một khoảnh khắc được như vậy, kẻ đó sẽ nhanh chóng cạn kiệt niệm lực, cơ thể cũng vì thế mà tự biến về với cát bụi.
– Suýt. Nếu người có thể gấp bốn lần số lượng lên, ta nghĩ ngươi còn có thể mơ mộng tới điều đó! – Đấy là chỉ khi nếu niệm động lực của Nghiên thực sự cạn kiệt trước hắn.
– Nếu vậy thì ta phải biến toàn bộ cả khu vực thung lũng quanh đây thành bình địa mất.
Toàn bộ chỗ hành lang ban nãy đều đã b·ị đ·ánh sập, cả Nghiên và Thái Thanh đều đang đứng tại một căn phòng nằm ở gần cuối của dãy hành lang. Phóng thức niệm ra xung quanh, nhưng cơ quan, cấu trúc bằng kim loại chạy ngang dọc khắp cả bốn bức tường và trên trần nhà, những khối hộp sắt lớn nhỏ sắp đặt lề lối kín cả trung tâm căn phòng; không khó để cả hai đoán ra đây là nơi đảm nhiệm về nguồn nước cho cả toà thần thành phía dưới.
"Không có tiếng ồn, cũng không có thứ gì chuyển động, nơi này có lẽ đã bị bỏ hoang từ lâu rồi" Nghiên nghĩ.
– Mải đối phó với ngươi mà ta quên luôn mất cả nhân vật chính, để con nhóc kia thoi thóp như thế thì lát nữa khó lòng mà lấy được thứ đồ cần!
Nói xong, hắn toan giơ tay lên, định dùng niệm lực từ xa để giúp Ngọc Đạo thoát khỏi đống gạch đá thì đã bị chỉ của Nghiên lập tức trói lại.
– Chưa xong chuyện đâu, cú vừa rồi của ngươi cũng khá đau đấy!
Hàng chục sợi chỉ sắc mảnh lập tức "mọc" ra khoá chặt tay, chân, cổ của y, kéo căng phần cơ thể y về mọi phía. Thái Thanh vùng vẫy, định tạo động hòng kích phát niệm lực để thoát ra thì Nghiên đã ấn niệm:
– Chỉ Quỷ – Tố Chỉ!!
Những sợi chỉ vốn ban đầu đã ăn mòn lớp hộ thể của hắn, bây giờ lại đột nhiên p·hát n·ổ thành những đợt sóng kích thấm sâu vào nội thể. Thái Thanh thoát được ra, tuy không c·hết, nhưng ngoại trừ phần cổ được đặc biệt phòng thủ ra, thì cổ tay trái và chân phải của y coi như đã bị cắt lìa dù chúng nhìn vẫn còn lành lặn bởi Nghiên không xé cắt da thịt của hắn mà là những thứ cốt lõi của cơ thể như cơ, xương, dây chằng,...
Cùng lúc Nghiên lại t·ấn c·ông tinh thần hắn bằng việc gây ra ảo giác giúp khuếch trương thêm sự đau đớn về thể xác của hắn. Nghiên huyễn hóa sợi chỉ thành quỷ thủ, quật mạnh hắn xuống dưới nền đất rồi ngay lập tức lại dùng chỉ móc vào cổ, giật mạnh hắn bay lên không trung. Nghiên phóng thẳng đến nhưng thay vì đấm, đá như thường lệ, Nghiên lại cột hắn lại bằng chỉ, kéo căng chúng để siết chặt lấy da, neo các đầu vào khắp các bức tường giống với mạng nhện.
– Ngươi không tính dùng toàn lực à? – Nghiên hỏi.
– Ha, ngươi nghĩ chúng ta đang ở đâu, và chúng ta đang ở chỗ nào? Dù rằng ta thực sự muốn dùng vũ lực để thuyết phục ngươi nhưng không thể nào phá hủy cả di tích này được. Chưa kể nếu dao động niệm lực của ta gây ra quá mạnh, con mụ điên đó hoàn toàn có thể mò tới đây, đến lúc đó thì mọi thứ đều sẽ trở thành công cốc hết!
Y đang nhắc đến Tiên tử, kẻ đã xoay chuyển cục diện cả thế giới này vào năm trăm năm – đúng hơn là một nghìn năm trước, khi ả ta vẫn còn tránh mặt ngoại thế. Chỉ vì để phục vụ cho mục đích trả thù của bản thân mà người đó đã truy diệt tất cả những tên tu sĩ có cảnh giới Tường Nguyên trở lên cùng với các chuyển thần, duy trì một trật tự cho Tiên tử làm chủ, giới hạn kiến thức, sức mạnh của các tu giả ở mức Linh Minh và Linh Hợp (hai giai đoạn: Biến Cách và Tử Túy) cùng với đó là cái gọi là "sự hiện hoá của cách tân".
– Cút đi! Và truyền lời lại cho cái kẻ tên "Phụng Ngọc Ly" đó là tránh khỏi chuyện của ta! – Nghiên điều khiển sợi chỉ, quăng hắn về phía cửa thông ra dãy hành lang đổ nát khi rồi.
Thái Thanh loang choạng đứng lên với một bên tay, chân "dư thừa" không còn khả năng cử động, vẫn cố thoả hiệp với Bạch Thần:
– Ngươi không có hứng thú gì với những thứ ở sâu trong di tích, với các thần thành "còn hoạt động" khác sao?
– Ta cũng không phải là chưa từng sống trong đó.
– Nhưng liệu ngươi đã được chạm vào các thí nghiệm của chúng?
Nghiên liền lườm mắt nhìn Thái Thanh:
– Nói đi.
Ban đầu Phụng Ngọc Ly muốn Bạch Thần phải biết càng ít về "thứ đồ" bọn họ tìm càng tốt, nhưng đến nước này nếu không có sự trợ lực của Tu Nghiên thì ý định của cô ta gần như chẳng có thể nào mà thành công được.
– Trước hết phải để ta cứu con bé kia đã. – Y đã lựa từ ngữ "hạ phong" để thoả hiệp.
Nghiên không muốn nhiều lời, dùng chỉ lập tức cắt phăng luôn hai cái thứ "dư thừa". Nghiên "cầm" vào ngón trỏ phải, giật sống nó đứt lìa khỏi bàn tay, đồng thời dùng niệm lực kích thích trực tiếp màng nhĩ của hắn, khiến màng nhĩ của hắn như muốn thủng bất cứ lúc nào.
– Nói!! – Nghiên gằn giọng, điều động nội lực ngoại phóng, thắt chặt vào cổ họng của Thái Thanh, như thể đang chính tay bóp c·hết lấy mạng của hắn.
Lúc này thì Nghiên hoàn toàn ở thế công, vì Thái Thanh hiện giờ không muốn đánh động tới kẻ địch, cũng như chấp nhận nhường đối phương để có thể bước tiếp. Trái với sự kỳ vọng của Nghiên, hắn chỉ đơn giản là biểu lộ sự đau đớn trong giây lát rồi nhanh chóng trở lại bình thường, bài bản đúng với nguyên tắc: "không được kêu".
– Được... ta sẽ nói... – Hắn cất giọng the thé trong cổ được khuếch đại to thêm bằng niệm lực.
Nghiên thôi b·óp c·ổ hắn, thả y xuống đất. Biết rằng không thể giúp được một cách tử tế nên y chỉ đơn giản là dùng niệm lực đẩy toàn bộ đống đất đá quanh người Ngọc Đạo ra, tạo lên một khoảng trống đủ để cô có thể tạm thời hít thở.
Y khá yên tâm khi thấy Nghiên không có động thái gì, dù vậy hắn vẫn sẽ giữ lời để đổi lấy sự trợ giúp.
– Phụng Ngọc Ly là ai? – Nghiên đi thẳng vào vấn đề.
– Đứa nhóc kia, tên thật là Phụng Ngọc Đạo, con gái thứ hai của Phụng Ngọc Ly. Cả hai đều từng sống trong toà thần thành này, trước khi bị trục xuất vào 14 năm trước.
Trục xuất. Thông thường, những kẻ sống ở nơi đó cho dù có phạm phải t·rọng t·ội, mức án thoả đáng nhất vẫn sẽ chỉ là tử hình hoặc nhẹ hơn là ở tù chứ trước giờ gần như là không hề có trường hợp nào là bị trục xuất cả. Cộng thêm với cụm từ "thí nghiệm" mà Thái Thanh vừa nhắc đến khi nãy, Nghiên có thể đoán được câu chuyện của Ngọc Đạo có phần đặc biệt hơn nhiều so với Nghiên tưởng tượng.
Nghiên bỗng chỉ tay về hướng vị trí của Ngọc Đạo, điều động lực lượng, khoét thẳng một đường đến thẳng chỗ của Phụng Ngọc Đạo, khi này đã dần mất nhịp thở, rồi thủ ngự để cô ta tới một nơi khác cách xa chỗ đang đứng của hai người.
– Giờ thì kể đến "thí nghiệm" mà ngươi vừa nói đi. Thứ đồ mà các ngươi muốn tìm kiếm rốt cuộc là vật gì?
– Nó không phải "vật" ta cũng chưa từng thấy được nó, Phụng Ngọc Ly chỉ nói cho ta biết nó là một dạng sinh vật tồn tại giống như là nước, có khả năng ăn mòn mọi dạng vật chất trên đời này. Và đặc biệt hơn cả nó sẽ chỉ nghe theo chỉ thị của "nhân tử" và con bé kia chính là nhân tử đấy!
Y còn nói thêm:
– Thứ đó được liên kết với nhân tử thông qua một kết nối thần thức đặc biệt, khác hoàn toàn với lại linh võng của thế giới này!
Linh võng, một mạng lưới liên kết yếu, vô hình giữa các sinh thể, chỉ khi tu giả đạt được đến giai đoạn Tử Túy mới có cảm nhận được sự hiện diện của linh võng, và chỉ khi bước vào cảnh giới Tường Nguyên, tu sĩ mới dần khai phá được tiềm năng của niệm động lực thông qua linh võng. Nếu có một dạng sống không có trong mạng lưới này thì có thể xem như đó là thực thể nằm ngoài tầm hiểu biết của thế giới này.
– Vậy các ngươi muốn nó để làm gì?
– Ta chỉ biết là Phụng Ngọc Ly muốn mượn nó để tự mình có được chức vị quan chủ thôi, còn cụ thể ra sao thì ngươi vẫn là nên tự hỏi trực tiếp đi thì hơn.
– Thế còn mục đích của ngươi, ta tưởng đám thượng giả đều đã rúc vào một góc trốn chui lủi mà nghiên cứu rồi chứ?
– Ngươi quan tâm điều đó à? Không sâu xa gì thế đâu, ta chỉ đơn giản là muốn hiểu biết sâu thêm về thần thành thôi. Cũng được coi như là nghiên cứu, nhỉ? – Hắn dửng dưng.
Nghiên nghĩ ngợi một hồi. Phụng Ngọc Ly Nghiên chắc đến 8 phần là Phù Sương, từ hành động bị trục xuất khỏi đây xong lại quay trở lại, Nghiên nhận thấy giống với việc cô ta đang tìm cách để trả thù hơn là hám lợi. Dù sao việc Phù Sương liều cả mạng sống của bản thân và con gái mình ra để đạt được mục đích vẫn vô cùng đáng nghi, nếu để trả thù thì thông thường mạnh lên là điều người ta mong muốn nhưng xem chừng Phù Sương tha thiết cái chức quan chủ của Ngũ Thủy quan này hơn.
Một điểm nữa là ở thần thành này, nó bị bỏ hoang, một không được phép xảy ra với một toà thần thành có quy mô không nhỏ như này, chắc chắn đã có một vấn đề gì xảy ra với nó, đến mức ngay cả người điều hành cũng không có ai đảm nhiệm. Nếu mục đích của Phù Sương là trả thù, có khả năng đó sẽ là một quan chức hoặc người có địa vị xã hội cao, tới mức cô ta cần phải củng cố cả về quyền – lực của mình để có thể tiếp cận, và chắc hẳn tên đó đã chuyển khỏi đây từ lâu.
Đang lúc suy nghĩ, Nghiên bỗng chợt nhận ra một điều. Ngọc Đạo là con gái thứ hai, vậy người còn lại cùng tên kết hôn với cô ta đâu. Tại sao cô ta lại bị trục xuất khỏi thần thành, một tiền lệ trước giờ chưa từng có, và chỉ sau đó có vài năm cả một thần thành lại bị bỏ hoang.
Nghiên muốn biết thêm về tường tận mọi chuyện để chắc rằng nó sẽ không động chạm gì đến việc của Nghiên, nhưng nghĩ lại có hỏi cũng chẳng khai thác thêm được gì từ tên này nên Nghiên đành đánh giá lại. Cách tốt hơn là đi tra hỏi Ngọc Đạo và Phù Sương thì hơn.
– Ta sẽ hỏi trực tiếp cô ta sau, còn chuyện ở đây, ta vẫn còn một thứ vẫn cần ngươi phải xác nhận trước thì ta mới quyết định.
Thái Thanh không đáp lại mà thay vào đó chỉ gật nhẹ đầu.
– Các ngươi, muốn thí mạng ai? – Nghiên hỏi, mặt lạnh tanh.
Y một lần nữa nhìn vào hai mắt của Nghiên, chỉ cần có vậy thôi, Thái Thanh đã có thể chắc thắng rằng Bạch Thần đã chịu nhận lời đề nghị.
– Tần Quỳnh An.
Thái Thanh đáp lại bằng một giọng điệu lạnh lẽo đến rợn người, y không cần Nghiên phải hồi đáp mà cứ vậy bước tới, chìa bàn tay ra trước mặt Nghiên. Giờ đây, mạng sống của một con người ở tít phía xa kia lại chỉ là vật quyết định xem người đối diện đây có chấp nhận lời mời hợp tác. Xấu số thay cho kẻ hai lần làm vật tế! Nhưng Nghiên cũng chẳng mấy làm bận lòng, chỉ cần đó không phải là "Kiều Ngọc Vân" thì bọn chúng muốn sao cũng được.
Nghiên đi đến nắm lấy tay hắn, độc miệng mình hai chữ:
– Thành giao!