Chương 23
Nghiên theo sát ngay sau, cũng không khó để mình thoát ra. Vừa trồi lên khỏi mặt nước, nền không khí nồng, ẩm ướt, hơi lạnh trong lòng đất xộc thẳng vào mũi của cả hai. Dù đã được thở thoải mái hơn nhưng vẫn cảm thấy tương đối khó chịu.
Một màn kịch tối đen, không một chút ánh sáng, nếu không nhờ có niệm động lực dụng chung với động nguyên thì những Linh Minh thông thường khác cũng chẳng thể thấy được bất kỳ cái gì.
– Chỗ này có một khung sắt. – Ngọc Đạo sờ soạng phía mà cô cho là phía trước. – Chỉ đủ hở các kẽ để nước chảy. Không thể chui qua được.
Nghiên cũng tiến thử đến kiểm tra xem sao. Đúng như Ngọc Đạo vừa nói, hoàn toàn không thể đi qua bằng hướng này, chưa kể đến những chấn song sắt cũng khó có thể bị phá hủy bằng cách thông thường, áng chừng cũng phải dùng một lực kha khá thì Nghiên mới có thể phá hủy được.
Nghiên nhìn ngó lại xung quanh, ngoại trừ lỗ cống ban nãy và qua những chấn song này thì không còn đường nào khác, tất cả chỉ là 4 bức tường kín mít.
– Xung quanh xây kín hết cả rồi...
Ngọc Đạp thử kiểm tra đến các mặt tường, cũng chẳng còn gì khác thật, rồi mới quay lại bàn với Nghiên:
– Khả năng là công cốc rồi, quay về thôi.
Nói rồi Ngọc Đạo bước dần xuống dưới nước, chuẩn bị để đối mặt với nơi đó một lần nữa.
– Cũng chưa chắc.
– Hm?
Nghiên men đi dọc theo, vừa đi vừa gõ cộc cộc vào bức tường. Khi ở bên trái kia, tiếng trả về là một âm thanh đặc vật chất thì ở phía bên kia, bên phía tay phải của Ngọc Đạo, bức tường ở đó lại vang lên một tiếng hơi trong, thanh, nghe rất giống như là của một bức tường đang giáp chung với một không gian khác.
– Rỗng...
Ngọc Đạo cũng đến gõ lại xem, kết quả trả về giống như Nghiên nói. Cô liền mở rộng bàn tay, sờ bề mặt bức tường kiểm tra xem chất liệu của nó:
– Chỉ là tường bình thường thôi. Nhưng để đập xuyên được qua bên kia thì cũng không phải chuyện dễ.
– Vậy thì là chuyện dễ-hơn rồi. Chắc không có chuyện đến tận đây rồi mà tỷ còn quay đầu lại đâu, nhỉ?
Nghiên dửng dưng.
– Nói ra nghe xem, ngươi tính làm gì tiếp?
Ngọc Đạo im lặng hồi lâu, có vẻ cũng không bất ngờ gì lắm:
– Không còn cách nào khác ngoại trừ nhờ đến sự trợ giúp của các ngươi, có như vậy thì ta mới có thể lấy được "thứ đó".
Ngọc Đạo vừa dứt câu, một luồng uy áp đè nén nặng cả toàn thân, ép Ngọc Đạo phải quỳ rạp xuống đất mà ngước nhìn lên.
– Đừng có mà xưng chữ "ta" trước mặt đây. Ngươi không có tư cách để đứng ngang hàng với nó.
Từng câu từng chữ Nghiên phát ra, như dồn thêm áp lực trút xuống người Ngọc Đạo khiến hai cẳng tay cô chống suốt nãy như sắp bị đóng thẳng xuống mặt nền như hai chiếc đinh sắt.
– T... tôi...
Uy áp bức lấy họng cô như người bị b·óp c·ổ, khiến Ngọc Đạo phải cố the thé giọng ra mới thành một chữ hoàn chỉnh. Nghiên cũng thôi phóng uy áp thị uy, bắt đầu đến màn tra hỏi:
– Trước tiên, "các ngươi" mà ngươi nói là những ai?
Ngọc Đạo lồm cồm bò dậy, đưa tay lên xoa xoa lấy vùng cổ của mình rồi mới cất giọng yếu ớt nói:
– Thái Thanh... ngoài ra không còn ai khác...
– Nói về kẻ đó. – Nghiên hơi nhăn mày.
– Chính chấp sự chỉ nói người đó là "thượng giả" ngoại trừ điều đó ra thì tôi không biết được điều gì khác.
– Vậy về thứ mà ngươi muốn lấy, nó cuối cùng là thứ gì?
– Chuyện này... không thể nói được.
– Vậy thì ta đoán ngươi sẽ phải tự mình đi tiếp rồi.
Nghiên lia ánh nhìn lườm mắt về phía của cô. Cảm giác bị quan sát chọc nhói vào sâu bên trong tâm thể của Ngọc Đạo nhưng vẫn vậy và điềm tĩnh, cô dõng dạc đứng trực diện trước mặt Tu Nghiên, ép buộc y phải đưa ra sự lựa chọn:
– Không! Ngươi không có quyền từ chối, Bạch Thần! Hoặc là ngươi trợ giúp ta, hoặc là mọi toan tính của ngươi sẽ hoàn toàn tan biến và bị cả đế chế t·ruy s·át!
Nghiên nhướng một bên mày nhìn Ngọc Đạo:
– Ngươi lấy gì để ép được ta thế.
Nói xong, y bước tới vài bước, cách không thủ vật, nhấc bổng cả người Ngọc Đạo lên, kéo bay về phía mình, b·óp c·ổ:
– Một mạng này của ngươi không đáng giá đến vậy đâu. – Y một tay siết ngạt cổ Ngọc Đạo.
Ngọc Đạo kháng cự một cách yếu ớt, Nghiên vẫn không buông tay, thậm chí còn dùng lực mạnh hơn, khiến cô dần mất đi ý thức.
Lúc này, tưởng như đã cầm chắc c·ái c·hết trên tay thì từ phía bên kia, một thanh kiếm đâm thẳng qua bức tường, cắm xuyên qua cổ tay đang giữ Ngọc Đạo. Nghiên bình tĩnh buông cổ cô ra, mặc kệ lưỡi kiếm vẫn còn đâm nguyên đó, Nghiên xoay cổ tay nắm chặt lấy thân kiếm, giật mạnh nó về phía mình, đọc lên hai chữ ấn niệm với thuật thức:
– Điệp Dạ...
Thân kiếm bỗng phát lên ánh sáng hồng rực cả không gian. Xuôi từ phía bàn tay của Nghiên, chớp mắt khối ánh sáng đã lan theo thân kiếm tới phía bên kia của bức tường. Thái Thanh thấy kiếm của mình bị giật lại, trù định mở lối qua kia thì đột nhiên cảm nhận thấy dao động của động nguyên liền lập tức tránh đi.
Quả nhiên, ánh sáng kia nhanh chóng nuốt trọn lấy toàn bộ thanh kiếm, ngày một sáng rồi bất ngờ chợt loé sáng lên. Bùm! Xen lẫn với âm thanh kích nổ là những tiếng xoẹt xoẹt như hàng nghìn lưỡi kiếm chém xé mọi thứ xung quanh, những phần mảnh của cây kiếm khi nãy văng bay tứ tung khắp cả hành lang.
Thái Thanh dù đã tránh lui từ trước cũng không nằm ngoài phạm vị ảnh hưởng. Hắn cố lùi lại xa thêm, chờ đợi nghênh chiến với địch thủ.
– Có vẻ là ngươi đứng ở bên đấy quá lâu, sợ mình buồn tủi nên mới dám đi chõ mũi vào chuyện của người khác. – Tiếng Nghiên cất lên từ trong đống khói bụi.
Nghiên tập trung niệm động lực về phía trước, thoáng chốc hình ảnh nhân diện của đối phương đã hiển thị rõ trên võng mạc của mình. Dáng người hắn cao, mặc trên mình bộ phục trang theo nền màu chủ đạo bạch sắc, với chuẩn kiểu cách của phong trào cách tân, khác xa so với những trang phục hay thấy ở thiên ngoại này.
– Chịu thôi, có người khác nhờ ta giữ cho con bé đó phải sống nên đành vậy. – Hắn nhún hai vai, ý vẻ điệu bộ bất đắc dĩ.
– Lại ai kia? – Nghiên hỏi.
Thái Thanh không trả lời ngay, dù sao thì hắn cũng đâu có nghĩa vụ phải làm vậy. Thay vào đó, y lại thực thể hoá ra một cây kiếm khác, giống với thanh bị Nghiên khi nãy làm nổ tung. Bao kiếm thuần đen, khớp với cán kiếm cũng trùng màu, khi lắp lại khiến người ta dễ lầm tưởng đấy là một cây gậy.
Y nhìn nhìn thanh kiếm một chút rồi tra nó lại vào vỏ, chống nó xuống nền nhà như một cây gậy, càng làm toát lên vẻ lịch lãm của "quý ông" đây.
– Phụng Ngọc Ly. – Thái Thanh nói.
– Đấy là ai?
– Hmm... Ta tưởng hai người các ngươi phải biết nhau chứ, cô ta không nói cho ngươi biết à?
– Cô ta?
– Phải, chính là mẹ của con bé đằng kia ấy, lần cuối cùng ta gặp thì cô ta có nói rằng mình đang ở trong một môn phái tên Ngũ Thủy ở Phong Châu. Ngươi chắc đã từng gặp cô ta ở đấy rồi nhỉ?
Nghiên không biết người phụ nữ hắn nhắc đến rốt cuộc là ai, nhưng dựa theo thông tin hắn cung cấp thì Nghiên có thể suy luận rằng đó là Phù Sương; khá bất ngờ khi cả hai lại có quan hệ mẫu tử nếu suy đoán của Nghiên là đúng.
– Ý ngươi là Phù Sương?
– Chắc vậy, có lẽ cô ta đổi tên. – Hắn lại một lần nữa nhún vai. – Nhưng. Nói chuyện phiếm thế là đủ rồi.
Y gõ mạnh đầu vỏ kiếm xuống dưới mặt nền gạch, tiếng "cộc" đánh vang vọng dọc cả chuỗi hành lang. Hắn trở lại về dáng vẻ nghiêm túc, ép buộc Nghiên phải chấp nhận yêu cầu của Ngọc Đạo:
– Tốt hơn hết là ngươi nên chịu hợp tác. Còn không, không chỉ có đế quốc, mà còn có cả ta và Chính Giang phương cũng sẽ t·ruy s·át cái đầu của ngươi đấy, Bạch Thần!
– Chính Giang phương? Ngươi ở cùng một phe với lũ quý tộc cũ? – Nghiên nhăn mày.
– Không hẳn là chung một thuyền đâu. Ta gia nhập cùng bọn chúng chỉ vì mục đích riêng, chứ cũng không hào hứng gì ba cái lý tưởng chung của bọn chúng.
Chính Giang phương, tức phe muốn duy trì thế tách biệt giữa thiên ngoại và thần thành khi phương chủ Đốc Thần phương muốn "tái thống nhất" thiết lập nên một đế chế do y trực tiếp nắm toàn bộ quyền hành, can thiệp và kiểm soát sâu vào tất cả các mặt của thiên ngoại. Dẫn đến cuộc "Đại thanh trừng" truy g·iết toàn bộ các quan lại, quý tộc phản đối mà không cần lý do.
– Vậy các ngươi là đang ép ta phải lên một thuyền để giúp các ngươi sao? – Nghiên có vẻ hơi khó chịu với việc này.
Nghiên trừng mắt nhìn Thái Thanh. Ngay tức khắc, trong thị giác của y, Bạch Thần đã hiển hiện ngay trước mắt. Hắn ở ngay đó, đoạt mất kiếm của y, dùng nó, cắt lìa cơ thể y bằng một nhát chéo eo, lên vai phải. Cơn đau ập đến xâu xé tâm trí của y, khiến y sực tỉnh lại. Cảm giác bị cắt ra vẫn còn đó, một vài cơ quan, nội tạng vẫn còn nóng rực, co giật như thể vừa thực sự bị phơi ra.
– Cảnh cáo ngươi, nếu không muốn nó thành sự thực!!
Thái Thanh co lại hai ngón, bấm mạnh phần móng vào lòng bàn tay, cảm giác hơi ngứa cộng cái đau dần nổi rõ để y chắc chắn là thế giới thực.
– Người ta đồn nhau công kích niệm lực của Bạch Thần thực ảo khó phân, nay kinh qua nhận xét rằng điều đó cũng không phải lời nói quá. – Thái Thanh vỗ tay khen ngợi. – Nhưng nếu các hạ đã cứng cổ như vậy thì...
Thái Thanh giậm kiếm một gõ xuống sàn. Thanh âm vang vọng vừa cập đến tai Nghiên cũng là lúc đầu mũi bao kiếm của Thái Thanh đã cận kề ngay trước mắt. Nghiên móc tay lên đánh trật hướng của nó theo phản xạ. Y rút thanh kiếm ra chớp nhoáng mặc cho chiếc vỏ vẫn còn bay trên không trung, kiếm hướng ra sau, vạt một đường ngang mắt đối thủ.
Nghiên ngay lập tức cố định hạ thể, hơi ngả đầu ra phía sau tránh được một kiếm. Không thành, Thái Thanh xoay người đưa dần kiếm xuống, Nghiên luận nhanh y sẽ t·ấn c·ông vào phía dưới liền giương tay vuốt trảo, giáng xuống xuống đầu...
– Hử!!?
Trong một khoảnh khắc, Thái Thanh đã thay đổi đường kiếm, tốc độ cũng đột ngột vụt lên, hắn chính kiếm đưa lên cao, trảm một đường xuống thẳng dưới đất, cắt nửa tầm nhìn của đối phương.
– "Kỹ" vậy là đủ rồi, – Nghiên bật chợt nhoẻn cười, – dùng sức mạnh của ngươi đi!!
Nghiên trực tiếp hiến tế phần động nguyên bị phá vỡ, thi triển Điệp Dạ thành dạng kiếm khí kích. Kình khí xung thiên, luồng ánh sáng hồng quang điên cuồng cào xé khắp hành lang đến hàng chục bước! Không để đối thủ có cơ hội phản công, Nghiên ấn niệm trong đầu hai chữ: "Chỉ Quỷ" tức khắc hai bàn tay Nghiên ánh lên sắc đỏ đen thuần ma tính.
Nghiên vận một tụ điểm năng lượng giữa lòng bàn tay rồi phân tách thành các mảnh, phóng nó về phía trước, chạm vào các mặt trường. Thái Thanh khi này vẫn trụ vững, không lấy gì là vội vàng, chờ đợi xem đối phương sẽ làm gì. Nghiên bỗng lặng im trong giây lát rồi cũng lao lên.
Khoảng cách của cả hai nhanh chóng bị rút ngắn, một vụ quỷ khí dày đặc hình thành ở phía sau Nghiên, chúng tập hợp lại tạo thành một cánh tay quỷ, lao đến trảo kích mục tiêu. Thái Thanh lùi lại hai bước đến canh bên tường, vụ quỷ khí kia vẫn tiếp tục công kích, hắn bình tĩnh đưa lên gõ một ngón tay vô mặt tường. Cộc! Nghiên có thể nhận thấy âm thanh đó vang vọng hơn so với bình thường.
"Niệm lực khuếch đại."
Một xung chấn lập tức giải phóng ra khắp xung quanh, làm rung chuyển cả khu vực quanh đó, tới mức Ngọc Vân ở ngoài kia cũng cảm thấy rõ được. Ngọc Đạo ở trong khu vực ngăn cách cũng bị dư âm làm cho thất khiếu chảy máu, cơ thể dường như bị rã rời hẳn ra.
Thái Thanh cười trừ, hắn vốn dĩ chẳng phải là tay kiếm khách cừ khôi hay si kiếm gì. Sở trường của hắn vốn là âm công và niệm lực công kúch, kiếm hắn mang mục đích duy nhất chỉ là để cải trang cùng đối phó với một vài kẻ thấp kém.
– Thấy ngươi đã nghiêm túc như thế thì ta cũng phải chiếu theo thôi. – Hắn nhìn thằng vào mắt Nghiên. – Ít nhất thì ta cũng phải tung ra khả năng thực sự của mình.
Y bỏ đi thanh kiếm của mình, lần này, thứ mà y thực thể hoá ra lại là một cuốn sách.
– Đám thượng giả các ngươi có vẻ luôn có những cách đánh khác người đấy!
– Dù sao thì để bước được tới cảnh giới Tường Nguyên cũng nào có kẻ là bình thường!
Vừa nói, Thái Thanh vừa nhìn về phía của Nghiên, như muốn ám chỉ rằng: "cũng giống chuyển thần các ngươi vậy".
Nghiên chẳng mảy may để tâm đến từng cử chỉ của hắn. Từ nãy đến giờ hầu hết cũng chỉ là đòn nhử để kiểm tra, còn giờ khi đã nắm bắt được thực lực đối phương thì Nghiên hoàn toàn có thể thả xích, dồn hắn vào ngõ tử.
Tiếp tục vận dụng thuật thức "Chỉ Quỷ" lần này Nghiên quyết định sử dụng nó đúng với chiêu bài mà Nghiên thuần thục: chế áp.
Nghiên bứt tốc lao lên. Không còn là động tác rề rà, ra vẻ khi nãy nữa, Thái Thanh liền một lúc xé chục trang giấy, ấn niệm thứ gì đó trong đầu rồi ném về phía Nghiên đang lao đến. Nghiên lập tức dùng Ảnh Điệp Tiên Tung, hư hoá toàn bộ cơ thể, len lỏi qua các khe kẽ giữa các tờ giấy nhằm né tránh chúng.
– Đấy không phải là thứ giống với vừa nãy đâu! – Thái Thanh bất giác cười khẩy.
Những mảnh giấy ở phía sau đột nhiên trở nên vỡ vụn, hình thành nên hàng ngàn mũi đột kích, mang theo uy lực được khuếch trương như chấn kích vừa rồi.
Thái Thanh biết rõ Ảnh Điệp Tiên Tung của Bạch Thần dựa trên nền tảng thuật thức nào và khuyết điểm cố hữu của nó...
Uỳnhh... uỳnhh!!! Tiếng ậm ừ phát lên từ lòng đất, đánh động đến cả toàn bộ khu rừng.
– Cái gì thế!? – Thanh giật mình trước tiếng động vừa rồi.
Nghiên và Ngọc Đạo vào đã lâu, cùng lúc lại liên tục có tận hai lần mặt đất rung chuyển, cứ như thể hai người bọn họ đang đặt bộc phá, phá nát toàn bộ bên trong di tích vậy.
– Hai người nghĩ... bọn họ còn ổn không...? – An biểu lộ rõ vẻ lo ngại.
Hai người chỉ biết im lặng nhìn nhau, cả Thanh và Vân đều chẳng thể chắc chắn được điều gì.
– Chắc là sẽ ổn thôi, cứ làm theo lời của đệ ấy đi. Nếu đến lúc đó không thấy hai người bọn họ thì...
Vân không dám nói trước. Chỉ biết bỏ ngỏ, để lại khoảng đáp án trống mà cả ba đang mường tượng...