Chương 22
– Sáng rồi, dậy đi An.
Vân vỗ nhè nhẹ vào bên má của An, cô lật qua lật lại, rên rỉ khẽ những tiếng uể oải, giọng ngái ngủ:
– Một lúc nữa thôi...
– Đừng có lề mề nữa, dậy nhanh! – Vân mạnh giọng hơn.
– Dạ... – An kéo dài hơi tiếng "dạ" của mình.
Cô ngồi dậy nửa người, bộ dạng rõ đúng tinh mơ, đưa tay lên dụi dụi hai mắt, nói với Ngọc Vân:
– Chờ "muộm" một lúc đã, muội muốn ăn...
– Vậy thì bọn ta đi trước đây, "muộm" cứ việc ở lại đây ăn tùy thích, nhé? – Thanh châm chọc.
An cũng chẳng phản ứng lại gì, chậm rãi việc vươn vai, vặn mình cùng với vài bài tập khởi động cơ bản khác. Ít nhất thì muội ấy vẫn nhớ ra là mình cần phải làm cái này, Vân nghĩ bụng.
Khi thành viên cuối cùng cũng đã chuẩn bị xong, cả đám lúc này mới lại kéo nhau chỗ miệng hố, tìm cách để leo xuống dưới thám thính.
– Vậy rồi thì... giờ xuống sao? – Thanh nghển cổ ra nhìn xuống dưới một chút, định ước chừng độ cao để leo nhưng ngay lập tức đã ngã bổ lại về phía sau mình, xanh cả mặt. – Sâu hoắm! Cỡ này mà có trượt chân rơi xuống thì đến xác cũng chẳng còn!
Nghiên cũng thử tiến đến sát đấy để xem, vách hố đúng là có thể bám vào để leo, nhưng với độ tưng đây thì đúng là người thường chẳng mấy ai dám cả.
– Nhìn chỗ kia đi... – Ngọc Đạo bỗng lên tiếng.
Nghiên đưa mắt nhìn theo hướng mà Ngọc Đạo vẫm đang nhìn, mấy người kia cũng vậy. Thanh nheo mắt, ở phía bên kia, hình ảnh một đường kẻ gì đó thoai thoải, nối từ trên miệng hố xuống nền đất ở phía dưới lờ mờ nổi lên trong võng mạc của cậu.
– Hình như là... đường đi xuống!!
– Phải, có vẻ như là vậy.
– Qua đấy xem thôi, ta mong chốc nữa sẽ không phải bám vào cái mạng của mình để mà leo xuống.
...
Đó là một cầu thang được bồi đắp bằng đất đá, chạy từ trên mặt hố, dọc theo bên vách xuống dưới tận đáy kia. Tuy nhiên, thời gian trôi đi đã khiến cho đất đá ở đây mau chóng bị vụn lở, dây leo, cỏ dại mọc kín từng chỗ, thoáng thấy có đoạn còn bị s·ạt l·ở xuống hoặc đất đá cấu thành nên nó đã bị sụp, rơi hết xuống dưới kia; nhìn qua thì không có lấy một thứ gì để đảm bảo rằng nó sẽ không sập khi có người đặt chân trên nó cả.
– Thế này thì sợ chẳng kém gì leo vách xuống dưới kia đâu. – Vân ngó nghiêng qua xem thử rồi nhận xét.
– Đệ đi trước đây.
– Hả?!
Chẳng lấy làm bận tâm, Nghiên cứ vậy mà bước từng bước xuống từng bậc cầu thang, hiển nhiên là Nghiên đã kiểm tra nó trước bằng niệm lực, chỉ cần không đột nhiên tác dụng lực mạnh lên nó thì hoàn toàn không phải nghi ngại bất kỳ vấn đề gì. Đi được vài bước để kiểm tra xong, thấy vẫn chưa có ai dám theo thử, Nghiên liền trở ngược trở lại lên trên, nói với bốn người họ:
– Từng người đi xuống, cách xa nhau ra, chỉ cần đừng đột ngột dùng lực mạnh là ổn. – Nghiên đưa tay lên chỉ cái cầu thang qua vai.
Nói xong, Nghiên lại thong thả cất bước xuống phía dưới, bỏ lại mấy người kia vẫn đang nghĩ xem mình có nên tin theo hắn thử. Một lúc lâu sau, sau khi Nghiên đã đi được một quãng, Ngọc Đạo cũng liền theo xuống, vẻ mặt cũng chẳng có gì là lo. Tiếp tục là đến Vân, rồi đến An, cuối cùng là Huệ Thanh, mỗi người đều giữ một khoảng cách xa nhau, chậm rãi giậm mỗi bước xuống từng nấc bậc.
– Huynh làm hơi mất thời gian đấy.
– Ta s·ợ c·hết! Được chưa?
Nghiên đáp lại bằng một cái nhún vai rồi bỏ đi nhìn ngó những thứ khác. Nghiên tiến đến chỗ hồ chứa. Một con hồ nhân tạo, chứa đựng nước tràn từ con thác phía trên. Đặt góc nhìn từ vị trí đấy, ngoài con đường chính dẫn thẳng đến chỗ cánh cổng kia thì còn hai lối dẫn nước thông đến hai bên bức tường có hoạ tiết kia, qua mỗi chiếc cửa nhỏ.
– Chỗ này chắc còn gì nữa rồi, ta qua xem cái bức tường phía kia đi.
Nghiên tiến lại gần tới chỗ phía bên kia, chạm tay vào bề mặt kim loại trơn nhẵn ngự ở bên trên bức tường. Bất ngờ nắm chặt tay, đập mạnh liền ba phát vào nó, lắng nghe thanh âm vọng lại từ phía bên kia. Cô đặc. Nghe giống như là chỉ toàn có đất, ngoại trừ tiếng của khối kim loại ra thì hầu như chẳng còn có gì. Nghiên cũng cẩn thận rà soát lại bằng niệm động lực nhưng cũng không thi về kết quả gì. Thầm công nhận khả năng c·ách l·y của khu vực này quá tốt.
Nhìn vào hoạ tiết thì có thể lờ mờ nhìn thấy hình dáng của một cánh cửa âm tường, nhưng làm thế nào để nó mở được ra thì Nghiên chịu. Những loại cơ quan, cơ cấu phức tạp như này hiếm khi nào được tiếp cận gần đến, Nghiên đoán không chừng thần thành này bị bỏ hoang đã lâu, ngay đến cả người điều hành cũng không còn ở nữa nên cả đám mới có thể dễ mà tiến lại sờ mó, lần mò chỗ này.
– Giờ tính sao đây. Cái thứ cửa như đây thì có gọi linh vị Biến Cách tới cũng không chắc đã làm được gì. – Thanh gõ coong coong vào phần kim loại của cánh cửa.
– Hửm? Tỷ làm gì thế?
Ngọc Đạo nãy giờ đứng quan sát xuống dưới dòng nước chảy qua hai con kênh, hơi nheo nheo mắt lại cố nhìn xuyên xuống dưới xem. Đoạn, cô đứng hẳn người lên bậc dựa, cố không để rơi xuống dưới mặt hồ, lấy đà nhảy người qua chỗ của con kênh. Nước có phần sâu hơn so với cô tưởng, tuy Ngọc Đạo đã đứng thẳng người lên song mặt nước vẫn ngập ngang đến lưng chừng ngực của mình.
Ngọc Đạo hít vào một hơi thật sâu rồi bất ngờ ngụp hẳn người xuống. Cô hé mở mắt, tay quờ quạng kiểm tra chỗ để nước chảy vào, áng chừng chiều dài, rộng cũng như hai bên thành thế nào.
Ngọc Đạo trồi lên, ho lấy vài tiếng để lấy không khí rồi cô lại tiếp tục lặn mình xuống, lâu hơn, bỏ qua câu hỏi ban nãy của An. Lần này, Ngọc Đạo lách xuống, trườn nửa người vào bên trong. Không gian khá chật hẹp, ngang dọc cũng chỉ vừa đủ cho một người, chỉ cần hơi xoay sở mình chút là đã chạm phải bờ thành, không cẩn thận thì hoàn toàn có thể kẹt c·hết ở trong đây.
– Phụt... Khặc! Khụ khụ khụ...
– Không sao đấy chứ! Tỷ ngụp xuống đấy làm gì thế?
Ngọc Đạo xua cánh tay thay cho câu trả lời, lấy tạm quần áo ướt để lau nước trên mặt mình. Xong chuyện, cô mới giải thích hành động của mình.
– Có một chỗ để nước chảy vào ở đây. Không biết ra đâu nhưng ta đoán là nó dẫn vào bên trong. – Ngọc Đạo cố vắt nước ống tay áo mình. – Có ai muốn thử vào kiểm tra xem không?
Vân và An còn chưa kịp phản ứng gì thì Nghiên ở đằng sau đã quyết định ngay.
– Chỗ đó nó thế nào? – Tu Nghiên hỏi.
– Khá chật, chỉ đủ cho một người, cũng dễ bị kẹt lại ở trong nữa.
– Hmm... Có lẽ đệ nên cẩn thận. Có ai muốn vào cùng không, hay chỉ có mình đệ với Ngọc tỷ thôi? – Nghiên hỏi lại ba người một lần nữa.
An từ chối ngay tắp lự khi nghĩ đến cảnh chen chúc trong một không gian hoàn toàn là nước với bốn bức tường. Thanh lý do cũng gần như vậy. Còn Vân thì sau khi qua đấy, tự lội mình xuống xem xét thì cũng lắc đầu. Dễ hiểu khi mà chẳng ai muốn phải đặt mình ở trong một nơi như kín hết thế cả, nhất là khi còn bị giới hạn thời gian là lượng dưỡng khí mau hết.
– Nếu vậy thì mọi người ở lại đây đi. Đệ và Ngọc tỷ sẽ vào trong xem trước. Mặc dù không muốn nhắc đến chuyện gở, nhưng vẫn phải đề phòng trước rằng, nếu đến trưa mai vẫn không thấy đệ hoặc tỷ ấy đi ra thì mấy người có thể về được rồi.
– Đệ dám để mình bị bỏ lại thật sao? – Thanh hỏi.
– Cứ làm theo vậy đi. Nếu ba người cũng vào đây để tìm, chẳng may cũng dính theo đấy thì chẳng ai biết chuyện gì ở đây cả. Ngộ nhỡ bọn đệ b·ị n·gạt k·hí nửa đường, xong lại có ai vào đến đó nữa thì chẳng phải cũng dễ mà ngạt thở c·hết ở đấy luôn hay sao. Nên tốt nhất là không nên mạo hiểm.
– Miệng thì khuyên người khác vậy nhưng sao đệ vẫn dám chui vô cái "cẩu đậu" kia thế? Không sợ mình "nghoẹo" luôn giữa chừng à?
– Khỏi phải huynh lo, đệ có bí thuật độc môn để tự mình cứu nên không đáng ngại.
– Tinh tướng! Bật mí một chút xem cách của đệ "hay" như thế nào nào?
Gạt phắt Huệ Thanh sang rìa câu chuyện. Nghiên nhanh thoắt đã nhảy được tới thành bên kia, nhẹ nhàng hạ mình xuống dưới làn nước. Ngọc Đạo đứng chắn giữa dòng, rút ra lưỡi dao luôn sẵn mình, cắt phăng búi tóc lớn đã buộc gọn ở đỉnh đầu, đưa lưỡi tỉa ngắn lại thành.
Chẳng cần bàn bạc chuyện thứ tự trước ai, Ngọc Đạo cứ vậy mà mở đường trước. Cô hít vào một hơi thật sâu để lấy đủ dưỡng khí, nhanh chóng cúi gập người xuống, tay quơ quạng tìm lại vị trí lối vào, đặt đầu mình xuống đó, ưỡn thẳng lưng mình, tận dụng độ bám của thành lẫn lực đẩy từ chân mà trườn được cả người vào trong đó. Nghiên đợi cô đi trước một khoảng trống vừa đủ thì cũng mau chóng vào, cũng giả rằng đang lặp lại động tác tương tự như thế, không quá khó để Nghiên có thể bắt kịp cô.
Không gian quá đỗi chật hẹp lẫn ngập nước, hoàn toàn không đủ chỗ để xoay sở chân tay, ảnh hưởng duy nhất vẫn chỉ có mình Ngọc Đạo khi cô luôn phải cố hết sức để luồn lách, trườn vào nhanh nhất có thể trước khi cô cạn sạch không khí có trong người; và cũng đỡ được phần việc cho Nghiên khi cứ cách một quãng sẽ lại có một khoảng trống nhỏ ở trên, đủ để cho cô có thể hít thở một chút ở đó.
Dù rằng sở hữu niệm lực là một lợi thế, song dù đã đi được một đoạn khá sâu nhưng ngoài dùng nó để định vị vị trí của Ngọc Đạo ra thì Nghiên cũng chẳng thu được thông tin gì hữu ích.
Ngọc Đạo lại tiếp tục dừng lại để hít thở. Mới đầu tâm lý mới chỉ là hơi bất tiện một chút nhưng càng dần về sau, cái cảm giác bít kín, bí bức khi con người ta bị bó buộc không thể cử động tay, không thể hít thở dần dần lấn át tâm trí của Ngọc Đạo. Cô muốn rời khỏi đây, muốn chỉ trong một cái nhắm mắt đã có thể thoát ra bên ngoài. Suy nghĩ về c·ái c·hết dần nổi lên khi không biết rằng mất bao lâu để đi hết đoạn đường phía trước, rằng liệu đã quá muộn để cô có thể quay về?
Suy cùng thì cô vẫn chỉ là con người, rơi vào tình cảnh như này thì hoảng loạn cũng phải. Nghiên biết rõ điều đó, và cũng chính Nghiên là người vẫn âm thầm "đẩy" tốc độ của Ngọc Đạo lên, bằng không nếu để cô tự lực mình mà "lết" thì cô đã tử luôn từ đời nào rồi.
Khi ý chí của cô đã dần chạm đến giới hạn, hai chữ "vô vọng" cũng dần dần hiện ra thì đột nhiên, phần đầu và gáy sau của cô đột nhiên bị hẫng. Ngọc Đạo troài người ra, hạ thử đầu chạm xuống mặt nền bị trũng sâu xuống cỡ chục ly, những rào cản ở các bên cũng biến đi mất. Cô dựng chân chống sang hai bên thành, tay dùng lực thật mạnh, đẩy cơ thể của mình ra khỏi chiếc lỗ. Khi đã gần được nửa phần thân, Ngọc Đạo luồn lách cánh tay trong khe hẹp hình vuông đó, ép sát nó vào thân mình, đã đưa được hai bàn tay chui ra ngoài. Ngọc Đạo bám vào đấy, dùng lực để kéo bản thân mình ra. Cuối cùng sau một hồi vật lộn, cô cũng đã giải thoát được cho bản thân mình khỏi cái ngách chó đó.