Chương 19
Rừng Hắc Lâm thuộc khu vực quản lý của Hắc Thủy môn, phân đà của Ngũ Thủy quan, có lẽ đó cũng lý do cho cái tên "hắc thủy" của phân đà này.
– Các vị tìm tới đây có chuyện gì vậy? – Đệ tử ra mở cửa, hỏi.
Thanh lục tìm tấm lệnh bài bạch vị của mình, giơ lên cho đệ tử đó thấy, cùng với giấy ủy thác nhiệm vụ lần này:
– Bạch sắc vị đệ tử kiêm phó ủy trực thí luyện phòng thuộc Ngũ Thủy quan, Lưu Huệ Thanh. Nay ta đến là để thực hiện ủy thác được chỉ định tại Hắc Thủy môn đây, làm phiền ngươi thông báo đến cho Hắc Thủy môn chủ.
Nhìn tấm lệnh bài màu bạc, thêm những hoa văn chạm khắc đặc trưng so với một tấm lệnh bài bạch vị thông thường, nghe chừng cậu ta cũng không dám khi dễ với một đệ tử như vậy liền lập tức làm theo. Thanh ngoảnh, vẻ đắc chí lại với Nghiên: "người có chức quyền nó vậy đấy". Hắn kể: vì Hắc Thủy môn chủ yếu quản lý "địa bảo" Hắc Lâm, thế nên rất ít khi cho phép người bên ngoài vào trong khu vực nội môn. Các đệ tử của tổng đà khi nhận nhiệm vụ ở đây cũng ít nhiều khó dễ chỉ vì chuyện này.
Trời lúc này vẫn còn sớm, đệ tử khi nãy liền dẫn cả năm tới một gian phòng rộng rãi để nghỉ ngơi, trong khi chờ tin tức thông báo đến.
Thanh nằm uỵch một cái xuống giường, khác với Nghiên chẳng mấy lúc ngủ nghỉ, Huệ Thanh xem ra vẫn còn khá kiệt sức sau trận căng thẳng đêm vừa rồi liền nhanh chóng đi vào giấc ngủ, chẳng mấy chốc đã thấy im lìm. Nghiên thì không quá tự nhiên vậy, chỉ dựa tạm lưng vô tường, vờ ngủ, còn Vân và An thì ngồi lại hỏi chuyện Ngọc Đạo chuyến đêm qua.
...
*Cộc cộc cộc.
– Có chuyện gì? – Tiếng môn chủ Hắc Thủy môn vọng ra từ phòng làm việc.
– Bẩm môn chủ, vừa có thêm một nhóm người nữa tới, tự xưng là đệ tử phái đến từ Ngũ Thủy quan.
– Sao lại thêm nữa? Không phải bên trên nói là chỉ có một nhóm hôm qua đến đấy sao?
– Lão cũng không rõ, nghe đệ tử truyền đến thì trong số người đó có một đệ tử là phó ủy của các phòng nên cũng không dám trực tiếp đuổi đi.
– Phó ủy à... cũng phải ngang hàng với Hắc, thậm chí là thanh tinh. Là ta cũng không dám đuổi thẳng người như thế. Chúng giờ đang ở đâu?
– Lão vừa bảo đệ tử dẫn họ tới một phòng để nghỉ ngơi trước, nếu môn chủ muốn có thể để ta gọi bọn họ tới phòng làm việc để gặp ngài.
– Cũng được, cùng lắm thì kiếm lý do để thoái thác chúng, sau chuyện này ta sẽ thử báo lên cao tầng phía trên. Giờ thì ngươi đi được rồi.
– Vậy thì lão đi đây.
...
– Gì mà lâu quá thể thế. Không lẽ bọn họ định bắt chúng ta đợi nguyên buổi sáng rồi đuổi cổ về à? – An than vãn.
– Không đến mức đấy đâu, sớm muộn gì cũng phải nói chuyện với chúng ta thôi, dù rằng đúng là có hơi lâu thật.
– Nếu hai tỷ đã nôn nóng như vậy thì ra mở cửa đợi trước đi, sắp có người đến hỏi chuyện rồi đấy.
Nghiên vẫn dựa lưng vào tường, nghe ngóng động tĩnh xung quanh. Qua thám thính bằng niệm lực, Nghiên nhận ra có một số lượng lớn tu giả khác tập trung tại một khoảng sân lớn ở mạn phía Tây của Hắc Thủy môn, ngoài ra còn có một người khác cũng từ hướng bên đó đi sang chỗ phòng này.
– Không cần phải đón tiếp như vậy, ta cũng không định nán lại lâu đâu.
Một lão nhân râu già đẩy cửa bước vào, tự nhận mình là trưởng lão của Hắc Thủy môn, nhận lệnh của môn chủ đưa cả đám đi tới gặp mặt môn chủ.
Nghiên cũng xuôi theo, thu xếp nhanh gọn rồi đi thẳng ra ngoài.
– Có cần phải gọi cậu ta dậy đi không? – Ngọc Đạo hỏi.
– Không cần gọi đâu, cứ kệ sư huynh ở đó đi, để huynh ấy nghỉ ngơi lúc là được.
Trưởng lão Hắc Thủy môn cũng không ý kiến gì, dẫn cả bốn đến một cao lầu, gần như là duy nhất trong nội viện.
– Môn chủ đang đợi sẵn ở trong phòng rồi. Yên tâm là môn ta chỉ muốn hỏi chuyện các ngươi thôi, không phải gây khó dễ đám người trẻ các ngươi hay gì.
Ngọc Vân quay lại nói nhỏ với Tu Nghiên:
– Lần này để con nói chuyện cho, với thân phận của con thì phân đà chủ môn phái ít nhiều cũng phải nể mặt vài phần.
– Vậy thì đi đi, bọn ta đợi ngươi ở ngoài.
Ngọc Vân khẽ gật đầu rồi tiến vào phòng. Đứng trước cửa ngoài hành lang cũng không tiện, được một lúc Nghiên quay gót trở ra ngoài bậc thềm sân ngồi đón nắng, Ngọc Đạo và An cũng ra theo. Tiếng ồn ào ở mé khu phía nãy có phần đông đúc hơn, chốc đã dội hẳn qua bên này, Nghiên cũng thấy lạ khi suốt từ chỗ phòng nghỉ đến chỗ lầu của môn chủ này, bọn hắn chưa gặp nổi một gã đệ tử nào. Đến cả việc gọi cả nhóm cũng là do đích thân trưởng lão dẫn đi. Như thể các đệ tử trong môn đều bay biến đi đâu mất.
– Đằng kia có chuyện gì huyên náo vậy nhỉ? Hay ta đến chỗ đó xem trước chút đi, dù gì thì Kiều tỷ cũng chưa ra ngay được. – An hiếu kỳ, rủ cả ba đi hóng hớt chuyện.
– Ở yên đây thôi, dù có là đệ tử tổng đà đi chăng nữa thì cũng không nên tự ý đi lại khi không có người dẫn đường đâu.
– Đệ thấy Ngọc tỷ nói đúng đấy. Chúng ta vẫn là nên đợi ở đây đi thì hơn.
An khoanh tay vào ngực, giận dỗi: "hừ! Chán ngắt".
Nghiên phần nào đoán ra được đám đông ồn ào đó là thế nào, có lẽ đều là các lực lượng gần đây hoặc đám tản sĩ tới để hỗ trợ, đa phần đều là Linh Minh, chỉ có khoảng tầm hơn hai mươi người là có linh vị Biến Cách. Tuy nói là đến để góp công nhưng hầu hết đến chỉ vì muốn thu lợi cho bản mình.
Thú tai quỷ thường sinh sống ở các khu vực rừng cây được gọi là "hắc lâm" vì vào mùa Hạ, cơ thể của chúng tiết ra một chất dịch mồ hôi cực nồng mà một khi chúng khô lại, sẽ tạo thành một lớp màng mỏng, nếu những màng này cứ thế cô kết, chồng chất lên nhau, hiệu quả thu được từ những chất dịch đó sẽ là một lớp hộ giáp cứng đến mức sánh với "đao thương bất nhập". Nếu may mắn có thể kiếm được một vài hạt Hắc thạch, có thể trong lúc nung luyện binh khí cho lẫn với một tỷ lệ Hắc thạch nhất định, kết cấu kim loại của thép sẽ bền chắc, dẻo dai hơn, sức mạnh của binh khí đó sẽ tăng lên gấp bội, hoặc không cũng sẽ được bán với giá vô cùng đắt đỏ.
Tuy vậy, thời gian để chất dịch này khô khá lâu, và cũng vì bề mặt da của thú tai quỷ cũng tiết ra một chất dịch khác để giúp tránh mồ hôi khô cứng trên da của chúng khiến cơ thể mất khả năng thoát nhiệt, nên thường chúng sẽ chỉ bốc hơi. Chỉ khi có nhiều con thú tai quỷ cùng sinh sống, tụ tập lại một chỗ trong một không gian gần khép kín như trong hang ổ của mình, những chất dịch bay hơi này với một nồng rất cao sẽ dần khô lại tại một số vị trí quanh khu chúng sống với một số lượng cực kỳ ít và hiếm có. Đa phần thứ có thể thu hoạch chỉ là những đốt tre, cây gốc tích tụ lại nhiều mồ hôi của chúng, đem đi chiết xuất mới có thể thu được một chút dịch pha loãng.
Lúc này trong góc sân, phía xa, một nhóm người khác đương ngồi quanh một chiếc bàn đá, dù nhìn vẻ không quá để tâm, nhưng tất thảy cặp mắt soi móc đều hướng về phía ba người: Tần An, Ngọc Đạo và Tu Nghiên.
An điều chỉnh lại âm giọng vừa đủ để nghe, nói thầm với cả hai:
– Hai người có để ý... mấy tên đó cứ nhìn chằm chặp chúng ta nãy giờ không?
– Có, cứ để họ nhìn đi, ta cũng đâu có ẩn tình gì mà phải sợ.
Ngọc Đạo có quay lại nhìn qua, dễ dàng nhận ra môn phục Ngũ Thủy quan trên người đám đệ tử đó. Ngoại trừ những người khác diện một bộ đồ đen ra, còn có hai người khác mặc đồ màu tương phản, phối kết giữa màu trắng cùng những đường thủy nét màu lam trên trang phục, khác biệt với bộ đồ màu trắng không của các bạch tử.
– Có lẽ do trùng hợp gặp được đồng môn thôi. Sáu người là hắc tử, ngoài ra còn có hai thanh tinh tử theo cùng, có lẽ là đang thực hiện mật lệnh của mình.
Mật lệnh là cách gọi khác cho những nhiệm vụ mà các hắc tử, thanh tinh được giao bởi đa phần nội dung của những nhiệm vụ dạng này đều không được công bố, tiết lộ cho người ngoài, kể cả là các thanh tinh, hắc tử khác.
– Cũng dễ hiểu khi các hắc tử xuất hiện ở đây, Ngũ Thủy quan cũng chưa rộng lượng đến mức để mặc cho không như thế...
Tiếng bước chân vọng lại từ dãy hành lang sau làm ngắt quãng cuộc nói chuyện. Kiều Ngọc Vân bước từ trong ra, cầm theo một tờ giấy đã ố vàng, cuộn tròn.
– Tỷ xong rồi sao?
– Ừ, xong rồi.
– Có điểm gì không? – Nghiên đang đề cập đến thông tin Vân lấy được.
– Có, nhưng trước nhất thì phải rời khỏi đây thôi. Hai người đi gọi Lưu huynh dậy có được không?
An nhanh nhảu giành việc để đi, chắc đến bảy, tám phần là để bày trò:
– Không thành vấn đề, để muội đi cho.
Vừa dứt lời, An đã chạy biến đi mất, Vân vẫn là phải nhờ Ngọc Đạo đi theo để đề phòng sư muội của cô có nghịch ngợm gì: "đành làm phiền nhờ Ngọc tỷ chút vậy".
Đợi đến khi Ngọc Đạo đã khuất sau những hàng cây, bức tường, Vân mới dùng lại cách xưng hô vốn nên có, hỏi xem ý của Nghiên:
– Thầy có... – Nghiên kịp đưa tay lên chặn lại.
[Không nói chuyện ở đây được] một giọng nói truyền lên từ não bộ của Vân.
– Tỷ sao thế.
– Không, không có gì... Ta cũng mau đi thôi, đừng để mấy người kia đợi...
Cả hai đi thẳng ra ngoài cửa khu viện của Hắc Thủy môn, suốt lúc đi, Vân vẫn để ý xung quanh không ngớt, phải đến khi bị Nghiên nhắc, Vân mới nhận ra bản thân đang trở nên kỳ lạ thế nào.
– Được rồi, đợi ở đây thôi, bây giờ ngươi có thể nói như bình thường rồi. – Nghiên nói.
– Ban nãy ở kia... Không lẽ thầy bị...
– Để ngươi nghĩ nhiều rồi, khi đấy có vài tên hắc tử ở gần chỗ ta với ngươi, chúng có vẻ khá đề phòng năm người chúng ta nên ta không muốn nói chuyện ở nơi mấy tên đó có thể nghe thấy được.
Vân thở phào, Nghiên nhìn thấy rõ cơ mặt căng thẳng của cô dịu dần đi. Dù không tường tận rõ, nhưng Vân hiểu thân phận của Nghiên không thể để người khác hay biết được. Nếu với Nghiên, việc lộ thân phận chỉ là thêm chút phiền phức thì với Vân, nó sẽ bản án tử cho toàn bộ, tất cả những người liên quan đã từng gặp; đó là những lời mà Lục Ngân đã bắt cô phải ghi nhớ thật kỹ trong tâm, trước khi Ngân kể ra mọi chuyện.
– Nói ngắn gọn đi, rốt cục đám gia súc kia có mệnh hệ gì mà phải chóng đuổi ta đi ngay luôn thế?
– Theo những báo cáo của phân đà chủ thì không rõ vì sao nhưng đám thú quỷ đột nhiên sinh sản mạnh mẽ bất thường, khiến các đệ tử của Hắc Thủy môn đều phải tiến vào trong hang chém g·iết để kiểm soát số lượng. Cho đến tuần trước, có đệ tử trong môn đã xác định được một vài con bỗng bản tính trở nên hung dữ hơn hẳn, cắn xé cả những còn thú tai quỷ khác, thậm chí còn ghi nhận đã có một vài con sinh trưởng bước tiến, cơ thể bắt đầu lớn dần lên. Đó cũng là lý do tông môn phải triệu tập tu giả để mở một cuộc rà soát, thảo phạt.
Sở dĩ việc phải huy động một lực lượng lớn như này cũng vì đặc tính của thú tai quỷ. Tuy chúng chẳng lấy làm mạnh mẽ gì nhưng một khi bị chúng phối hợp t·ấn c·ông với số lượng lớn cùng nhau, dù là tu giả Biến Cách cũng phải rất chật vật mới có thể thoát ra được, còn nếu linh vị chỉ đến Linh Minh thì chỉ còn nước an phận bị hàng trăm cái răng nhọn hoắt ngấu nghiến da thịt của mình.
Nhưng nghĩ lại mà nói, nơi này là lãnh địa của Ngũ Thủy quan, dù có cần chiêu mộ nhân sĩ tán tu đến đâu, Hắc Thủy môn vẫn kiểm soát số lượng người chen chân vào. Nhưng nếu đã đến mức phải phát động một cuộc truy quét tầm cỡ như đây, thì chứng tỏ rằng Ngũ Thủy quan đã khó lòng nuốt trôi cái "mỏ vàng đen" này một mình rồi. Hoặc là số lượng thú tai quỷ đông chưa từng thấy, hoặc là chúng đã âm thầm bồi dưỡng ra được một con "giáp quỷ" trưởng thành, hoặc thậm chí là một trường hợp khác tệ hơn.
"Máu người khô nhanh, có trời mới biết mấy kẻ ngồi bàn giấy kia toan tính gì".
– Xây chừng cũng hiểu đại khái, không cần nấn ná ở lại đây làm gì. Dù gì thì thực lực của các ngươi cũng chưa đủ để đối phó cả một đám gia súc đấy.
– Nhưng thế này cũng tốt, nếu nhiệm vụ chỗ thương đoàn kia xong nhanh thì có lẽ nội trong ngày kia là ta có thể cập đất Tây Giang sớm rồi.
– Chắc vậy.
Vân muốn hỏi Nghiên về chuyện thức tỉnh của cô nhưng từ xa đã nghe thấy tiếng chân người chạy tới. Nhìn lại thì là của mấy người kia, đoán chừng họ vừa qua chỗ khi nãy để tìm thử, nên mới lâu ra đến vậy.
– Di chuyển đến chỗ cửa sông thôi, tín vật có đây rồi.
– Từ từ, có rồi á? Mấy người nhân lúc ta ngủ quên làm xong hết nhiệm vụ rồi à? – Thanh có phần ngờ ngợ.
– Bọn đệ chưa uy phong lẫm liệt đến mức đấy. Chẳng qua là tông môn vừa ra chỉ thị hủy bỏ nhiệm vụ này thôi, nghiễm nhiên là ta được tính là hoàn thành nhiệm vụ, cũng đỡ mệt mỏi đi phần nào.
– Hủy bỏ à... Nghe khá lạ đấy, trước giờ hình như chưa có tiền lệ chuyện như này.
– Kệ đi, người được lợi vẫn là chúng ta, huynh để ý tiểu tiết làm gì cho mệt.
– Không lợi lắm đâu, ta còn đang tính nhân cơ hội kiếm chác ít chiến lợi phẩm, hắc trúc ở Hắc Lâm có giá lắm đấy. – Huệ Thanh xem chừng có vẻ khá tiếc khi tay-không chuyến này trở về.
– Thất thoát tài nguyên của tông môn dễ bị giam vào Thủy giáo thất đấy.
– Hề hề... Ta chỉ là nói vậy thôi, sư muội đừng cứng nhắc quá thế.
Thanh đưa tay lên xoa xoa chỗ tóc sau gáy, lấp liếm cho câu nói của mình khi rồi. Có lẽ hắn quên mất thường phụ viên Ngọc Đạo rất "thường" hay bắt lỗi những đệ tử trong môn, đến mức nhiều thanh tử còn nhầm lẫn luôn chức vụ của cô là chấp pháp vệ.
– Mau đi thôi, trong nhiệm vụ có nói chỗ hẹn ở mạn phía bên kia, ra đó còn phải kiếm thuyền chở qua bên đấy nữa.
Nghe Vân nói, An dường như sực nhớ ra điều gì, hớn hở:
– Muội nghe nói thương đoàn đó giàu có nhất đấy! Đến đó nhất định phải bắt họ chiêu đãi một bữa thật ngon mới được, mấy món phải ăn suốt mấy hôm nay muội chẳng nuốt trôi cái nào.
Vốn là thiên kim tiểu thư cao quý của một gia tộc trong vùng, kể cả khi đã nhập môn, An vẫn chỉ luôn động đũa đến những món do đầu bếp của riêng cô nấu. Quan chủ từng vì thấy cô quá ương bướng, cao kiều mà đã ngăn không cho đám người hầu đó mang thức ăn lên cho cô. Ai ngờ cô ả lại tuyệt thực trong phòng mình suốt cả tuần liền, đến mức đói lả người, ngất hẳn đi. Cuối cùng sư phụ cô vẫn phải chịu thua trước đệ tử, không ngăn cản nữa, thậm chí còn xây hẳn một căn bếp ở trên đỉnh núi dành riêng cho mấy người đó, thuận tiện cho việc nuông chiều cô ả.
– Được rồi được rồi, và muội cũng nên nhìn lại bản thân mình đi, bằng không lúc trở về ta sẽ giam muội vào trong Thủy giáo thất 7 ngày đấy. Để xem, so với lúc tuyệt thực, thì bị giam trong đó có khiến muội tỉnh ngộ ra không.
An nhơn mặt ngó lơ, bước đi nhanh lên trước một đoạn, bỏ ngoài tai câu doạ của Kiều Ngọc Vân, trêu ngươi tức sư tỷ của mình.