Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thần Thuật

Chương 20




Chương 20

Cạch...

– Có chuyện rồi...

Bát trưởng lão bước vào gian phòng, nói cho ba người khác đã đợi ở trong đó.

– Chúng ta còn có thể có chuyện gì được chứ. Nói đi, có chuyện gì?

– Hắn... c·hết rồi... Đào Thế Công ấy!

Ba người kia chợt khựng người.

– Cái gì! Hắn c·hết!? Ngươi nghe tin đó ở đâu!? – Tam trưởng lão đập bàn, hỏi lại bát trưởng lão như chưa dám tin vào tai mình.

– Là quan chủ công bố! Cô ta nói là hắn bị thích khách t·ấn c·ông lúc xuống núi, trọng thương không qua khỏi giữa rừng!

– Đùa gì cơ chứ. Tên đó làm sao có thể bị đám đó g·iết được!

Lục trưởng lão ngồi kế bên tam trưởng lão cũng bắt đầu chửi đổng, chỉ duy nhất tứ trưởng lão nãy giờ im lặng không nói gì.

– Có lẽ là hắn đã tính toán sai, bị phát giác trừ khử rồi.

– Lão tứ ngươi biết hắn làm gì sao? – Lục trưởng lão hỏi.

– Tên đó muốn đẩy nhanh nhưng chúng ta lại muốn làm chắc! Có thể suy đoán hắn đã "dục tốc" động đến đệ tử của ả kia rồi. Chỉ là không biết kẻ nào đã g·iết được hắn thôi. – Tứ trưởng lão trầm tĩnh phân tích.

– Liệu có phải là cô ta không? – Tam trưởng lão đưa ra nhận định.

– Không đâu, cô ta cũng mới chỉ rời đi có hôm qua, mà Đào Thế Công bị g·iết cũng phải là 3-4 ngày trước rồi. Ta cũng có thể chắc chắn là cô ta không có rời khỏi tông môn trong khoảng thời gian đó.

Bây giờ lại đến lục trưởng lão im lặng suy nghĩ, sau một hồi chống cằm:

– ... Có lẽ ta biết kẻ g·iết hắn là ai rồi.

– Ai?

– Bạch Thần...

Nghe đến đây, cả ba người bỗng đột nhiên rùng mình, chỉ cần là những kẻ lăn lộn trong giới tu giả này đủ lâu thì không ai không biết đến sự nguy hiểm mà hai chữ này mang lại.

– Ngươi... chắc chứ...? – Tứ trưởng lão run run hỏi lại.

– Khả năng rất cao là vậy, và còn một điều nữa ta phải nhắc nhở các ngươi... – Lục trưởng lão ngưng lại một nhịp. – Hắn đến đây rồi!

Hắn đến đây rồi...

Bốn chữ này như đồng loạt bóp nghẹt tim của mấy người này trong một khoảnh khắc.

– Hắn dùng thân phận gì?

– Đệ tử. Bạch sắc đệ tử.

– C·hết tiệt! Đào Thế Công hắn có lẽ đã nói ra thứ gì đó rồi nên con quỷ đó mới đánh hơi đến đây. Mẹ kiếp! Không được! Phải kiếm cách để đuổi hắn đi, bằng không ta sẽ c·hết lúc nào không hay biết mất!

Tam trưởng lão lúc này sợ đến phát hoảng. Mấy người họ tranh cãi loạn với nhau, để xem xem nên làm cách nào cho ổn thoả, còn tứ trưởng lão thì day day trán, thử nghĩ cách để cứu vãn tình hình, cuối cùng vẫn lựa chọn "án binh bất động":

– Đủ rồi! Khoảng thời gian này tạm thời bớt hành động lại đi! Ít nhất cho đến khi chúng ta rõ được mục đích của hắn đến đây trước đã. Còn hiện giờ thì tuyệt đối đừng có chạm mặt với hắn. Vị trí hắn tuy không đủ độ cao nhưng vẫn hoàn toàn có thể phát hiện ra những việc các ngươi đang định làm đấy!

Tứ trưởng lão đập mạnh xuống bàn, chấm dứt hoàn toàn trận cãi cọ lôi thôi vừa rồi.

– Nếu đã không còn gì nữa thì giải tán đi. Và cũng đừng tùy tiện bắt liên lạc với nhau trong khoảng thời gian này.

Tứ trưởng lão đứng dậy khỏi ghế, đội chiếc nón lá vành rộng lên, bước ra ngưỡng cửa, trước khi đi cũng không quên nhắc nhở: "hi vọng lần tới các ngươi không đã-c·hết dưới tay của Bạch Thần" rồi rời đi.

***

– Dừng lại! Nơi này thuộc nội khu Ngũ Thủy quan! Người đến đây mau báo danh phận!

Một giọng nói quát lên từ phía xa, 5 chấp pháp vệ khác từ xung quanh đã nhanh chóng tiếp cận lại gần, vừa giữa khoảng cách, vừa vây chặt tứ phương. Hai người ở xa cũng tiến lại, một trong đó là một chấp pháp vệ khác, có lẽ là đội trưởng của đám người này, người còn lại ăn diện cũng chẳng khác với những người kia là bao, ngoại trừ một vạch đen duy nhất ở thắt lưng trước trái.

"Bát định như bất định, âm ảnh soát ngũ phương".

– Gượm đã, đều là người mình!

Thanh đưa ra tấm lệnh bài phó ủy của mình làm chứng.

– Ngươi? – Tên chấp pháp đội chủ hỏi Thanh.

– Lưu Huệ Thanh, bạch sắc đệ tử kiêm phó ủy Bọn ta vừa hoàn thành ủy thác về, đây là giấy thông hành. – Thanh cầm mảnh giấy gấp sẵn là tư, đưa cho người đó.



Tên đội trưởng mở tờ giấy, nhìn liếc qua rồi chất vấn cả bọn.

– Sao các ngươi lại chọn đi vào cái giờ này? Kiếm tạm chỗ nghỉ đến sáng mai không phải tốt hơn sao?

Ai cũng biết là đã giữa nửa đêm, tầm giờ này thì chẳng ai nghĩ điên đâu lại chọn giờ này để đi lại cả. Khổ nỗi, đất Phong Châu tuy rộng, nhưng chủ yếu vẫn là đất phủ rừng, ngoại trừ một vài nơi có dòng thủy lưu thông suốt, giao thương tấp nập ra thì đâu đâu cũng đều là một màu xanh hoang vắng cả. Kéo theo đó là để tìm được một chỗ ngủ nghỉ cũng chẳng hề dễ dàng, nên việc ngủ bờ ngủ bụi là điều tất lẽ dĩ ngẫu.

Đành rằng cả đám có thể ở quách lại thương đoàn để nghỉ lại một hôm nhưng có lẽ là do di chứng của việc xảy ra khi trước, đã khiến Vân không sao thôi hết lo lắng, thậm chí là hoảng loạn được. Cuối cùng thì cả năm người đành phải khăn gói để mà chạy trở về tông môn.

– Hề hề... Mấy người bọn ta có chút chuyện, không thể ở lại bên ngoài lâu được. Vậy giờ bọn ta qua được chưa? Chống sau lưng ta là hai sư tỷ đại đệ tử của quan chủ đấy! – Thanh giơ ngón cái chỉ lại ra sau. Điệu bộ ý muốn nhường đường.

– Không cần ngươi nhắc. Đủ thông lệ rồi. Mau đi đi!

Hắn khoát tay đuổi cả đám đi, những chấp pháp vệ xung quanh cũng thôi cảnh giới, bắt đầu tản ra đi tuần tiễu khu vực của mình. Thanh cũng không lắm lời, im lặng nhận lại tờ giấy thông hành rồi đi, xem chừng hai bên cũng có chút nhận mặt.

Còn một đoạn nữa mới tới chân núi Tiên Sơn, từng tiếng bước chân vang vang đều đặn, đánh động sự yên tĩnh vốn có xung quanh.

– Cuối cùng cũng được nằm thoải mái rồi.

An vừa vươn vai, vừa nói, nhưng không ai đáp lại lời muội ấy cả, "nói cũng phải biết ngại!".

– Ổn không?

Nghiên cố tình chậm chân lại, gần với Vân, hỏi.

– Không sao rồi. – Vân nhỏ giọng, gần như thì thầm.

Nghiên không nói gì, chỉ nhắm hờ mắt lại, im lặng bước tiếp.

– Có ai muốn lên núi chơi không? Tiện thể bảo nhà bếp làm thứ để ăn luôn. Quan chủ chắc cũng không tính toán gì đâu.

"Chỉ có cô mới nghĩ dễ vậy thôi" Thanh nghĩ trong đầu.

– Thôi thôi, ta xin kiếu! Giờ ta chỉ muốn về phòng ngủ thôi. Tạm biệt đây! – Thanh giơ tay chào một vội cái rồi chạy biến đi mất về hướng phòng mình.

An quay sang nhìn Nghiên cùng với Ngọc Đạo, chờ đợi câu trả lời: "hai người thì sao?".

– Ta cũng có việc phải làm rồi. – Ngọc Đạo từ chối thẳng thừng.

Thất vọng...

– Đệ nghĩ một chút thì cũng được, dù sao thì cũng rất rảnh.

Vui mừng...

– Đấy là nếu quan chủ không cách cổ cả hai. – Vân đột nhiên lên tiếng.

Ác mộng...

...

– Sư phụ đâu rồi? – An hỏi một người phụ trong bếp.

– Thưa tiểu thư, tôi cũng không biết rõ, quan chủ ngài ấy đã rời đi từ lúc chiều rồi ạ!

Nghe xong, An quay lại với Vân, giơ hai ngón tay lên, miệng cười hì hì, đắc chí.

– Nói với bếp làm hai suất đêm cho ta, không cần nấu nhiều đâu, nhanh là được! Xong thì đem đến phòng ta! – An bảo người phụ bếp ban nãy.

– Vâng thưa tiểu thư, tôi sẽ làm ngay! – Nói xong, người kia tức tốc chạy đi làm theo.

An quay lại nói với hai người: "đi! Về phòng ta!".

Đạp bước trên những lát gạch, gỗ, đệm lên trên nền đất đã chìm trong mặt nước mỏng. Ngoằn ngoèo một vòng hồi lâu mới thấy được cung cấm xưa nay của bậc quan chủ, đằng sau là khe nước, thứ đã tráng một lớp thủy tinh lên mặt đất nơi đây. Để ý mới thấy, Triều nguyên cung ngoài có bức tường ngoài kỳ lạ ra, nó còn nằm ở vùng trũng, sâu hơn thay vì dựng nổi nó, khiến toàn bộ mọi thứ ở đây như nằm trong giữa làn thủy.

"Thủy quan...".

Bước mình qua ô cửa chính, thứ mà lúc này đây cũng đã bị "ăn" mất phần móng – chân cửa, không gian bên trong khác hoàn toàn so với vẻ bề ngoài.

Qua cửa chính, trái với tưởng tượng rằng sẽ là mặt sàn bằng phẳng, "nền" ở đây lại bị thụt sâu xuống đến chục bậc thang cấp. Chính giữa sẽ là chiếc "cầu" nối thẳng đến toà tháp lâu. Hai bên cầu là vách nước nghiêng, thoai thoải, chảy xuống con kênh phía dưới gầm cầu chính.

Với việc được làm sâu xuống dưới đất, nơi đây đã hình thành nên một cấu trúc đa tầng, từ cửa chính bước xuống cầu phân ra làm hai con đường: một là đi thẳng để tới toà lâu phía trước hoặc rẽ sang hai bên để đi vào khu tầng dưới, còn hai là rẽ đi lên theo hai hướng cầu thang nhánh trên cầu thì sẽ tới được tầng trên.

Phòng của Vân và An nằm ở tầng dưới, dọc đường đi, An có kể: "ở bên trên thì cũng thường thôi, không có điểm gì quá đặc sắc, chủ yếu nằm hết ở khu vực dưới ngầm này này!"; và giống như những lời An nói, chỗ này không hề tầm thường.

Không giống bên trên, bên dưới này được mở rộng ra dưới lòng đất, cả Vân, An đều thú thực rằng có nhiều chỗ đến chính hai người cũng chẳng biết xây lên để làm gì.

– Ta về phòng trước đây. – Ngọc Vân nói.

– Tỷ không định đợi à?

– Ta ở lại cũng có làm gì nữa đâu, ngồi xem hai người ăn uống chắc? – Nói rồi Vân mở cửa ra khỏi phòng.



*Cạch*

Nghiên và An nhìn mặt nhau...

Bầu không lúc này với An quả là vô cùng ngột ngạt, gượng gạo. Mấy ngày vừa rồi, tuy rằng có qua lại vài câu nhưng thực sự An và Nghiên chưa có một cuộc trò chuyện nào tử tế cả.

An cố tìm kiếm một chủ đề để nói chuyện nhưng lại chỉ khiến đầu óc cô càng trở nên rối tung. Không khí tĩnh lặng giữa cả hai càng làm cho một con người hay nói như cô thêm phần ngần ngại.

– Hm... Đệ nghĩ là đệ sẽ ra ngoài đợi thôi, trong phòng bí bách đệ không quen được.

Nghiên hạ chén trà cạn xuống, đứng dậy mình, thầm nghĩ: "đi chỗ khác thôi". Tâm An như được cứu rỗi, người cô nhẹ đi phần, nhủ lòng cảm ơn việc đó, nhưng rồi tính mau miệng lại một lần nữa báo hại cô:

– A! Vậy để ta đi cùng nhé?

An nói liền một mạch, và rồi cô nhận ra là mình vừa đã quên mất phải uốn lưỡi bảy lần.

"Từ chối đi! Từ chối đi! Làm ơn! Từ chối đi!!" thâm tâm An gào thét.

– Không cần đâu... Đệ chỉ muốn đi dạo chút thôi, đệ sẽ quay lại ngay.

Nghiên đóng cánh cửa lại sau lưng. Đi bộ dọc theo bức tường gạch đá lát mài vào sâu trong. Thầm thừa nhận rằng nơi đây đúng thực là lớn nhiều hơn so với Nghiên tưởng tượng.

...

Vân thẫn thờ người ngoài ban công, thân tựa lưng ghế, tay chống cằm dựa vào thành lan can, tay trái cầm một món đồ chơi lúc nhỏ, hai khối gỗ cùng nối liền bằng một sợi dây. Vân xoay xoay nó trên tay, tạo ra những âm thanh lấc cấc nghe thích thoả.

Cũng chẳng phải là ngắm trăng, dĩ mây bay đầy trời, chỉ còn chút tàn dạ soi xuống góc vách đá cheo leo này. Vân cũng chẳng phải muốn rượu, cô vốn không thích những thức nghiện đó, rốt cuộc là cái gì làm bức bách lấy thân ta đây kia chứ?

Rồi cô đột ngột gõ mạnh món đồ chơi vào cạnh bàn. Từ lúc đó tới bây giờ, mỗi khi phải nhắm mắt lại khiến cô nhớ lại khoảnh khắc trước kia. Cái cảm giác bị t·ra t·ấn trong khi mắc kẹt trong chính cơ thể mình khiến cô tưởng chừng đã hoá điên. Khi cô b·ị b·ắt phải nằm liệt giường với thần trí nửa tỉnh nửa mê, cảm nhận cơn đau khi cơ thể bị thanh tẩy – đầu độc hết lần này đến lần khác.

– Bình tĩnh lại chưa.

Vân chợt bị giật mình bởi giọng nói từ phía sau. Vân chưa kịp quay lại thì Nghiên đã đi tới trước, kéo chiếc ghế ở cạnh Vân ra ngồi đối diện.

– Vẫn còn sợ à? – Nghiên ôn tồn hỏi.

Nghiên ngả người về phía sau, hai chân trước nhấc bổng lên, thân ghế tựa vào thành lan can ở đấy.

– Cảm thấy mình vô dụng lắm phải không?

Vân im lặng không trả lời, đúng rằng những ngày nay cô thực sự chẳng giúp được gì cho thầy ấy như Ngọc Đạo và Lưu Huệ Thanh.

– An không nói cho ta nghe, nhưng ta biết rằng nó sắp thức tỉnh, chí ít là cũng đã lờ mờ cảm nhận được nguồn năng lượng đó, thậm chí có vẻ còn sâu sắc hơn cả ngươi.

Im lặng...

– Thầy... có cách nào để khiến con làm được như thế... – Vân khẽ giọng thều thào.

– Dị điểm là thứ trừu tượng, là "kỳ lạ cảm giác" chính vì thế không thể diễn tả, không thể cưỡng cầu.

Nghiên mở mắt nhìn Vân, cô lúc này giống hệt tên tiểu tử đó lúc nhỏ, khi Nghiên không cho phép hắn được bước ra khỏi viện phủ. Nghiên biết, nửa năm trước Vân cũng như An của hiện tại, cũng vô tình cảm nhận được thứ đó. Những bẵng

– Không tuyệt vọng đến thế đâu, chẳng phải ngươi có giải pháp sẵn rồi đấy sao.

Vân tỉnh người, ngơ ngơ hỏi Nghiên:

– Ý thầy là sao?

– Đây cũng là một điểm mà ngươi chưa tốt, đó là chưa biết cách để tự cứu chính mình khỏi sa lầy. – Rồi quay sang nhìn thẳng vào mắt Vân. – Ngươi cần phải có một góc nhìn khác, một góc nhìn của người ngoài để tự chỉ dẫn cho chính bản thân mình.

Nghiên thôi đung đưa, hạ hai chân ghế xuống rồi đứng dậy, hai tay chắp sau lưng, bước dọc theo lan can quanh vách núi, rồi cả hai dừng lại ở một nơi có thể quan sát thấy Thanh tinh các, Thủy nguyên chi địa.

– Ngươi nhìn thấy gì? – Nghiên hỏi Ngọc Vân.

– Thác? Nước? Thủy nguyên chi địa? – Vân không hiểu ý của Nghiên.

– Và?

Vân lại một lần nữa quan sát lại kỹ càng.

– Ừm... Thanh tinh các nữa?

– Chỉ có thế?

– Nếu thầy không muốn con kể thêm ti tỉ thứ nhỏ nhặt khác mà trong tầm mắt.

Nghiên cười, Vân có vẻ đã thoải mái, tự nhiên hơn kể từ lúc "gặp mặt" đến mức có thể bông đùa trước mặt hắn.



– Được rồi, là ta không hỏi rõ. Lần này gợi ý cho ngươi: nước và giáo lý Ngũ Thủy của tông môn ngươi.

Lần này đã có thêm thông tin về đề bài, Vân chăm chú nhìn tận một lúc lâu về phía con thác, trong đầu thầm nhủ lại tất cả những lời truyền răn dạy.

– Nước chảy ra từ trong lòng đất, xuyên qua vách núi đất đá để thành thác nước bên ngoài? Vân cũng chẳng thèm để tâm mà sắp xếp, chọn lựa từ ngữ.

– Quá nông.

Nghiên dựa mình vào ghế, vẫn là tư thế cũ, đung đưa ghế nhấc bổng hai chân lên, vừa thăng bằng. Ở chỗ đoạn cầu vắt dọc quanh vách núi đây đặt rất nhiều bộ bàn ghế để một vài dịp cho phép đệ tử lên đây để thưởng thức ý cảnh.

– Vậy rốt cuộc là gì? Vẫn không phải là nước chảy đá mòn sao? – Phen này cô thực sự bó tay chịu trói.

– Thế mới nói, đám tiểu bối các ngươi, từ già đến trẻ đều chẳng hiểu gì về thứ mà các ngươi được học hết.

Nghiên thúc động động nguyên ngoại phóng, di chuyển lấy một phần lượng lớn nước từ con thác cách đó một quãng khá xa, khiến Vân không ngớt trầm trồ trước khả năng của "thầy" mình.

– Ngươi nghĩ tại sao nơi đây lại đặt tên là Ngũ Thủy Tiên Sơn? Và tại sao tông môn đây lại đặt tên là Ngũ Thủy quan?

– Bởi vì nơi đây ăn thông với năm con sông lớn khác?

– Sai. Thực tế đó chỉ đơn thuần là một sự trùng hợp, và chính sự trùng hợp đấy lại che mắt người đời ý nghĩa của nó đằng sau.

Nghiên điều khiển khối cầu nước, mô phỏng nó lại thành hình dạng giống với Ngũ Thủy Tiên Sơn.

– Ngũ Thủy là năm dòng nước, chảy ra từ Tiên Sơn. – Vừa nói, Nghiên vừa phỏng lại vị trí của những nơi đó trên mô phỏng nước của mình. – Một là Thủy nguyên chi địa ở phía Nam, hai là mạch nước nóng chảy qua Thủy giáo thất ở phía Bắc. Phía Đông chính là dòng nước chảy từ trong núi, dẫn về Yên túc xá. Mặt phía Tây chính là "thành lũy nước" tự nhiên, bọc gọn lấy khuôn viên của pháp viện. Và "thủy" cuối cùng, không gì khác chính là khe nước nhỏ, tuy âm ỉ nhưng cuồn cuộn không cạn ở Triều nguyên cung kia. Đông, Tây, Nam, Bắc, Trung, đó là Ngũ Thủy.

Năm dòng nước cứ theo lời Nghiên nói mà từ từ lộ ra, đến cuối cùng "Ngũ Thủy Tiên Sơn" cũng chảy hao mòn hết. Nghiên cố tình im lặng để xem Vân có thể ngộ ra được gì:

– Dù có đôi chút bất ngờ vì lâu nay không để ý nhưng điều đó cũng đâu có liên quan đến giáo lý kia đâu, nhất là khi còn phải có "cảm xúc".

– Vốn nếu để tự lực, ngươi có thể sẽ nắm vững cả mười phần! Khi ta hỏi lần đầu tiên, người có thể thông đạt đến bảy, tám nhưng khi ta gợi ý, ngươi chỉ còn lại có năm. Và bây giờ, khi ta giải thích, ngươi chỉ còn có thể ngộ được đến hai phần phần trong đó. Nếu ngươi đã không hiểu được phức tạp thế thì ta sẽ chơi bài ngửa với ngươi, dù sao ít nhất nó cũng giúp ngươi có thêm động lực.

Nghiên dẫn hết toàn bộ lượng nước lơ lửng xung quanh trả lại về dòng thác.

– Trong lòng núi, "nước" chỉ có một mạch và nó là một mạch khổng lồ, tượng trưng cho tiềm lực của mỗi người. Tuy cùng một mạch như thế, nhưng đường ra của chúng lại khác nhau. Quá trình thức tỉnh cũng thế, của mỗi người là một trải nghiệm độc nhất, không ai giống ai. Việc bắt chước hoặc cố làm theo cách mà người khác đã thành công chỉ khiến ngươi tự giam tâm trí bản thân trong một tư tưởng hụt hẫng.

Dù cho dòng nước có chảy ra sao, bằng cách nào, cuối cùng, nó vẫn sẽ lại đổ về ngoài biển, để rồi lặp lại một vòng tuần hoàn mới, cũng chính là đích đến của tất cả mọi thứ tồn tại dưới vòm trời này.

– Có nhiều thứ để nói, nhưng nếu kể hết ra thì cũng coi như bằng hoà, nên ta sẽ để ngươi tự về và nương theo ý đó mà ngẫm nghĩ. Dù sao về lý nào đó thì ta cũng đã vô tình khiến ngươi vướng vào một tư tưởng khác mà có lẽ chính ngươi cũng không thể tự thoát ra được rồi.

Nghiên hạ ghế rồi nhảy lên đứng thẳng người trên lan can. Quay lại nói với Vân, khi này đang đắm mình trong dòng suy nghĩ vừa được khai sáng:

– Lát nữa, hi vọng ngươi có thể thay ta tiếp chuyện với sư muội của mình, trong một tâm thái mới.

Nói xong, Nghiên ngả người về phía sau, gieo mình xuống dưới vách núi. Vân cũng nhoài người ra khỏi lan can để nhìn xuống xem. Trái với suy nghĩ, cảnh tượng ồn ã, Nghiên chỉ đơn giản là từ từ giảm tốc, cơ thể bồng bềnh tựa một sợi lông vũ, nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất như thể chỉ vừa hạ xuống một bước chân, gần như yên lặng như không lấy một tiếng động gì, rồi Nghiên thong dong bước dần về phía Yên túc xá.

Vân cũng chỉ nhìn dõi theo một lúc lâu, xong quay lại chỗ hai người gặp khi nãy, quay trở lại dưới tầng ngầm của Triều nguyên cung. Đúng lúc bắt gặp cảnh An đang đi loanh quanh làm gì đó.

– A! Kiều tỷ! Tỷ có thấy tiểu tử Tu Nghiên ban nãy ở đâu không? – Nhác thấy Vân, An liền sấn sổ tới để hỏi người.

– Tu Nghiên đệ ấy hả...?

"... hi vọng ngươi có thể thay ta tiếp chuyện với sư muội của mình, trong một tâm thái mới."

– Chứ còn ai vào đây nữa. Tên độc lạ như thế chẳng lẽ tông môn ta còn có người trùng tên?

– Nếu muội tìm đệ ấy vì chuyện ăn uống kia thì đệ ấy chuồn rồi.

– Hả!? Tên đấy chuồn rồi? Không được! Muội phải xuống dưới, muội phải bắt người... -Áy!

Vân không chút do dự, thẳng tay thụi một "cốc" vào đầu tiểu sư muội chỉ cao đến cô cổ này.

– Đừng có tâm tưởng rằng sẽ được xuống dưới, dù thế nào ta cũng không cho phép muội đi đâu đâu.

– Muội phải đi tìm hắn. Nếu không đồ ăn sẽ bị bỏ đi, rất lãng phí...

– Nếu muội tiếc vậy thì sao không ăn, thường thường muội hay thế lắm mà?

– Người ta vừa mới cảm nhận thấy dị điểm xong, cơ thể tự nhiên trở nên béo tốt khác thường... nên vận động có chút... hơi mệt...

An ngại ngùng, mấp máy trả lời. Đến bây giờ Vân mới để ý, dù rằng ở cùng với nhau đã hơn một năm, nhưng cô chưa có lần nào là thử cùng hùa chuyện đó với An cả, trước giờ cô hầu như đều khước từ, từ chối.

– ... tâm thái mới à... – Vân buột miệng nói thành lời.

– Hửm? Tỷ bảo gì cơ?

– Không. Không có gì. Là ta lảm nhảm nhiều thôi. Đi, Ta với cùng đi ăn!

Vân nắm lấy hai vai, xoay vòng người An lại, đẩy cô đi từ phía sau.

– Ơ? Ủa? Không phải bình thường tỷ không thích ư?

– Đừng để ý. Đi nhanh đi. Tu Nghiên là đệ tử dẫn nhập của ta, để tỷ đây bồi tội với muội! – Nói xong Vân càng đẩy hai vai An nhanh hơn.

– Đừng! Tỷ! Muội ngã thật đấy! Muội tự đi được mà! Kiều tỷ!!

...