Chương 18
– Trời sắp tối rồi...
Hoàn thành được nhiệm vụ đầu tiên xong, Nghiên quyết định đi thẳng tới điểm đến tiếp theo để thảo phạt bọn c·ướp, thay vì quay về tông môn để cập nhật tiến độ. Nhiệm vụ đầu chỉ tốn mất hơn nửa ngày, di chuyển đến địa điểm chỉ định ở nhiệm vụ số 4 xong thì trời cũng đã tối, cả đám quyết định sẽ tập kích bọn chúng vào lúc buổi đêm.
– Ở đây có ai từng... chưa? – Nghiên đưa tay quét ngang cổ mình, ám chỉ.
– Có ta.
– Ta cũng thế. – Cả Thanh và Ngọc Đạo lần lượt đáp.
Vấn đề nảy sinh, dù cho đã được võ luyện đầy đủ nhưng cả Vân và Tần Quỳnh An đều vẫn chưa thức tỉnh, không thể vận dụng động nguyên để che giấu động tĩnh, hoàn toàn có thể bị người bình thường nhận ra được. Thêm nữa, cả hai người trước giờ cũng chỉ là luôn g·iết thú quái, chưa từng xuống tay hạ sát bất cứ ai bao giờ, nên Nghiên đành để hai người ở lại một khách quán khác cách xa địa điểm chỉ định nhằm giữ an toàn.
...
Bốp!
– Vo vo như sáo thổi vậy... – Huệ Thanh cứ một lúc lại lấy tay vỗ bép một cái vào người.
– Giống tiếng tiêu hơn. – Ngọc Đạo sửa.
– Huynh giấu mùi cơ thể đi, như thế sẽ đỡ hơn đấy.
– Biết là vậy nhưng cứ vo vo quanh người mãi ta cũng thấy ghê ghê, không vỗ thì không chịu được.
– Huynh chịu khó chút đi, như vậy vẫn tốt hơn là làm nơi cung cấp máu.
– Ngươi định đợi ở đây đến bao giờ? – Ngọc Đạo hỏi Nghiên.
– Tờ mờ sáng.
– Tại sao?
– Không vì gì cả, nghĩ vậy thôi.
Người bình thường cũng thừa hiểu rằng ban đêm là lúc dễ bị t·ấn c·ông nhất, hiển nhiên đám c·ướp ở đây cũng nghĩ vậy. Nhưng cậu không tin là chúng thảo khấu ở đây lại kỷ cương hơn cả trong q·uân đ·ội. Do đó, Nghiên muốn chờ đợi thời khắc chúng để lộ sự biếng nhác của mình ra và t·ấn c·ông. Nghiên quan sát chúng canh phòng rất cẩn mật, có hơi hướng giống với quan binh q·uân đ·ội, xét tương quan với cỗ khí tức trong trại, Nghiên đoán tên đầu lĩnh có thể đã từng là võ tướng của triều đình.
– Trong trại có hơi hướm của Linh Minh, nên là hai huynh tỷ cẩn trọng một tý, đừng để mấy tên đấy phát giác ra là được.
– Hửm? Sao đệ biết được? Đứng từ đây cảm quan của ta cũng không xa tới mức vậy.
– Doạ huynh tý thôi. Mục thông tin trong giấy có ghi vậy.
Thực chất Nghiên dùng Niệm lựcđể truy quét, dĩ nhiên điều đó hơn hẳn so với việc vận dụng giác quan để tìm kiếm thông thường.
– Hai người cứ nghỉ tạm ở đó đi. Đệ quen chuyện này rồi nên sẽ lại gần để thăm dò chúng trước.
– Để ta đi cùng đệ cho.
– Lưu huynh cứ yên tâm, một mình đệ đi có gì vẫn chạy thoát được, huống hồ...
Nghiên đánh mắt về phía Ngọc Đạo, hàm ý chèo lái, đẩy con thuyền này. Huệ Thanh cũng lờ mờ hiểu ra, đành nhanh chóng ậm ừ cho qua mặt để ở lại.
– Thế nhé, đệ đi trước đây.
...
Nghiên cuối cùng cũng tiếp cận được với đại bản doanh của địch. Ba luồng khí tức Linh Minh phát ra từ trong trại đều tập trung cùng một chỗ, giúp Nghiên bỏ bớt thời gian để xác định vị trí của tên trại chủ. Nghiên không muốn dò xét ở xem chúng đang bàn vấn đề gì vì tuy có linh vị thấp, chúng vẫn có thể nhận ra được cảm giác bị Niệm lựcquét qua; nếu ba tên đó từng là võ quan thì chắc chắn chúng cũng đã được tập huấn qua cách phát hiện Niệm lựcgiá·m s·át.
Hiện đã là nửa đêm, ánh trăng giờ cũng ngả dần về phía mặt trời lặn, đám nhận nhiệm vụ cảnh giới cũng bắt đầu chểnh mảng công việc, có những kẻ còn mang rơm rạ lên lót chỗ, thản nhiên ngủ hẳn trên tháp canh. Mấy tên ở dưới cũng chẳng khác là bao, mới đầu là dăm chục người nghiêm chỉnh đứng gác như lính tráng, nhưng chỉ bẵng đi một lát sau, phân nửa số chúng đã bay biến đi đâu, những tên thay ca gác còn lại cũng vạ vật ngồi đứng, ngáp ngắn ngáp dài, lác đác chỗ này một kẻ chỗ này một tên, suy cùng chúng vẫn chỉ là thảo khấu, không có tính kỷ luật được như trong q·uân đ·ội.
– Hai người có dao găm không?
Ngọc Đạo sở trường dùng song song cung kiếm nên đều mang dao theo mình để đề phòng, còn Thanh thì trước giờ chỉ dùng mỗi kiếm, cũng chưa tính đến chuyện như này.
– Tỷ đưa nó cho sư huynh đi, tỷ giờ chỉ cần ở ngoài yểm trợ tầm xa thôi, ưu tiên diệt những kẻ có tu vi cao trước, bao giờ tàn cục rồi thì tỷ để lộ vị trí cũng được.
– Được. – Ngọc Đạo lục xuống ngang hông, lấy ra con dao dắt ở đó vẫn còn trong vỏ, đưa cho Thanh
– Ta với đệ thì sao? Đệ muốn hai ta đi ám thích mấy tên đấy à?
– Gần giống vậy, nhưng chỉ là lúc đầu thôi, về sau bọc hậu và bảo vệ xung quanh sẽ do sư tỷ đảm nhiệm, huynh với đệ sẽ tập trung vào tên chủ c·ướp, cũng chính là ba kẻ Linh Minh kia. Tuy nhiên, người ra đòn kết liễu không phải là ta hay huynh mà chính là Ngọc tỷ, huynh với đệ chỉ đóng vai trò là vật dẫn để khiến chúng lộ ra sơ hở thôi.
– Sao phải phức tạp thế vậy, trực tiếp g·iết ba tên đó không phải tiện hơn sao? Sao còn phải nhờ tay Ngọc sư muội để triệt hạ?
– Hờ. Thế huynh có tự tin đấu một một với một kẻ đã từng làm võ tướng trong triều, với linh vị đồng đẳng cấp huynh hay không?
– Cái này...
– Thế nên là cứ làm theo lời đệ nói đi, cứ giữ khoảng cách an toàn, có cơ hội thì hẵng tự xử, đâm đầu vào chỗ c·hết làm gì.
Nghiên thích dùng tay không hơn v·ũ k·hí (để tránh trường hợp quá tay g·iết luôn kẻ địch) Lưu Huệ Thanh thì sở trường dùng kiếm, Ngọc Đạo chuyên về cung nhưng trình độ kiếm pháp cũng không kém Lưu Huệ Thanh là mấy, thậm chí kinh nghiệm đối chiến sinh tử của Ngọc Đạo xem chừng còn phong phú hơn cả Lưu Huệ Thanh.
Triển khai kế hoạch, Ngọc Đạo liền tách mình khỏi, kiếm vài vị trí đủ xa để luân phiên di chuyển qua lại, trong khi vẫn giữ được tầm nhìn và góc bắn hiệu quả nhất. Trong khi đó, Nghiên và Thanh chia nhau ra âm thần thích sát những kẻ đang ngủ gà gật trên tháp trước. Xong xuôi, cả hai mới lân la đến những tên vẫn còn tỉnh đứng gác trên chòi.
Phập. Cái lạnh lẽo của sắt thép đâm lút thẳng vào giữa cổ của một tên đứng canh.
Nghiên lập tức kéo hắn xuống sát với mặt sàn. Hai tay hắn bấu víu lấy cổ tay Nghiên, cố giãy giụa thoát ra. Miệng hắn há to, cố gắng hét thành tiếng nhưng chỉ nghe được những tiếng rít lên khe khẽ, sống dao đã bít kín cổ họng của hắn. Nghiên giữ chặt cổ t·ên c·ướp, đồng thời dùng lực mạnh nhấn vào sâu thêm, khắc vào đốt sống. Rất nhanh, hắn đã mất hết sức lực, cơ bắp thả lỏng dần ra.
Nghiên đánh mắt nhìn về phía chòi tháp mà Lưu Huệ Thanh lo liệu. Tuy động tác có hơi chậm nhưng mọi thứ vẫn ổn đâu vào đấy, Thanh giơ ngón tay lên, ra ý rằng mình "đã xong" việc. Mới đầu Nghiên còn lo rằng Thanh không xử lý được chúng một cách "êm" nhất, nhưng hiện giờ xem ra có vẻ là chỗ có thể đặt niềm tin vào được.
Dưới đất cũng chỉ còn lác đác cỡ sáu, bảy tên, đều mơ màng ngồi đó gác cả, những kẻ khác Nghiên dùng Niệm lựctra thấy đa phần đều đã ngủ say hết ở dãy nhà trong.
Nghiên nhìn ngó xung quanh, gần đấy có một cái cây gỗ cổ thụ, to, nếu đốn hạ phần dưới gốc hoàn toàn có thể lợi dụng nó để đè c·hết kha khá kẻ khi đám cường đạo còn đang say ngủ.
Sau khi giải quyết hết đám trên các chòi canh xong, Nghiên ước độ rằng vẫn còn khá lâu mới đến thời gian thay ca gác (mặc dù nếu không được nhắc thì có thể chúng sẽ ngủ đến tận sáng hôm sau luôn) Nghiên vẫy tay gọi Thanh lại, phổ lại kế hoạch. Ngay sau lúc Nghiên làm đổ cây xong, đám đạo tặc sẽ nhanh chóng phản ứng lại. Cả Tu Nghiên, Huệ Thanh và cả Ngọc Đạo sẽ nhân lúc chúng vẫn còn đang hỗn loạn, tập trung đồ sát tứ phương, giảm số lượng địch càng nhiều càng tốt, sau đó mới bắt đầu chuyển sang giai đoạn bọc hậu, dẫn dụ cự đầu rồi kích sát.
Đúng như Nghiên dự tính, đám giặc cỏ bỗng bị tiến đánh bất ngờ liền trở nên vô cùng hỗn loạn, chúng la toáng lên, hò nhau bỏ chạy giữ mạng. Cả ba thấy được đà, thoả sức ra tay chém vung tứ phía, chẳng cần lo sẽ có kẻ nào dám kháng cự lại. Số kẻ bị g·iết bỗng chốc đã tăng vọt lên con số gần hai mươi, những tên ở những dãy nhà xa khác cũng dần trấn tĩnh lại, đặc biệt là với sự xuất hiện của ba tên tu giả Linh Minh đó:
– Kẻ địch t·ấn c·ông! Tất cả chuẩn bị!! Sẵn sàng chiến đấu!!! – Một tên dáng dấp tựa thư sinh trong số chúng thét ra lệnh. – Bao vậy chúng lại!!
"Lúc nào rồi mà vẫn còn sẵn sàng, chuẩn bị".
Nghiên đạp gót, định bứt thẳng đến chiến với gã thư sinh thì đột nhiên bị một tên khác, vạm vỡ hơn, chốt chặn lại.
– Hai ngươi lo tên mặt trắng kia trước đi, tên nhóc này để ta cho.
– Đại ca cẩn thận đấy, chúng còn một tên khác. – Một tên khác tựa tựa như những tên lãng khách thích hành hiệp trượng nghĩa, thường hay được miêu tả trong những cuốn tiểu thuyết, truyện kể về những kẻ lang bạt khắp chốn giang hồ.
– Yên tâm, ta giỏi trông trẻ lắm đấy. – Tên được gọi là "đại ca" đáp.
Hai kẻ kia khẽ gật nhẹ đầu lại với y rồi xông đến áp đảo Huệ Thanh.
Hắn rút thanh trường kiếm đeo bên hông ra, nắm bằng hai tay, đặt thân kiếm lên trên vai phải, hai chân đầu gối hơi khuỵu xuống, lầm lũi từng bước tiến lại gần Nghiên. Khi chỉ còn chừng lại ba bước, hắn dần chững lại, di chuyển thành đường tròn lại gần xung quanh Nghiên. Rồi, y đột nhiên tăng tốc, vung kiếm chém phạt một đường từ phía trên. Nghiên lùi qua bên trái, tránh được một kiếm của y. Phập! Tiếng mũi tên sắt chợt vụt ngang đỉnh đầu Nghiên, xuyên thẳng vào giữa thân hình của một t·ên c·ướp đang mon men lại gần yểm trợ.
Nhân cơ hội đối phương đánh mắt sang tên thủ hạ, hắn lao ngay đến chém Nghiên. Cậu nhanh chóng phản ứng, kéo tay tên b·ị b·ắn khi nãy ra trước thân làm khiên đỡ, rồi tiện tay c·ướp luôn v·ũ k·hí của tên này.
Thường thì Nghiên hoàn toàn có thể dùng "thuật" để áp đảo tất cả chỉ trong giây khắc, nhưng hiện giờ, theo chân là hai người khác lạ, chẳng biết là bạn hay thù, muốn không để lộ thân phận thì chỉ còn cách dùng "kỹ".
Bỏ cái xác c·hết qua một bên, Nghiên cầm chắc thanh trường kiếm bằng hai tay, để hạ thấp xuống phần dưới thân. Nghiên phá cách, chớp mắt đã tiến gần đến sát hắn, vung kiếm từ dưới lên. Âm thanh hai thanh thép v·a c·hạm vang lên, đôi co những tiếng xoẹt xoẹt, Nghiên chỉnh lại mũi kiếm đẩy về phía trước nhằm thọc vào cổ của đối phương. Y nhanh tay hất thanh kiếm của mình, làm lệch hướng đi kiếm của Nghiên ra hướng khác rồi thu lại kiếm, tức khắc chém một đường từ trái dưới lên. Nghiên ưỡn người mình ra sau, ánh kim thép vụt lướt nhanh ngang qua góc nhìn. Tay kiếm Nghiên chém lên, hất văng nó ra khỏi vùng nguy hiểm.
Lùi lại vài bước ra sau, Nghiên cẩn thận quan sát địch thủ. Y đổi một tư thế khác, chuôi kiếm đặt vào phần hông phải, tay trái nắm lấy thân thanh kiếm, giống như hắn đang cầm một cây giáo; Nghiên hiện giờ mới để ý rằng hắn có đi găng cả hai tay, một điều không thường thấy ở những kẻ dùng kiếm của vùng này.
– Lý do gì lại khiến cho một Cận vệ Hoàng gia như ngươi phải vứt bỏ danh dự của mình làm đầu trộm đuôi c·ướp thế?
Y lặng mình một lúc, nhìn chằm chặp vào thanh kiếm của Nghiên, sau cùng mới đến hai mắt của cậu.
– Ngươi nhận ra ta sao? – Hắn hỏi.
– Không khó lắm. Nếu từng tiếp xúc với vài tên cảnh vệ thì tự khắc sẽ nhận ra thôi. – Nghiên nhìn thẳng vào hai mắt y, thay đổi ngữ khí. – Kiếm thuật của các ngươi đặc thù quá mà.
Y chợt đưa kiếm lên, ngắm nhìn, nhẹ nhàng chạm vào nó, nói:
– Ta đã chủ quan khi nghĩ rằng sẽ không có ai nhận ra được thân phận khi trước nên ta đã chiến đấu theo cách bản năng, vận dụng những kỹ thuật dùng kiếm đó. Nhưng nghe điệu ban nãy của ngươi, có lẽ ngươi đã từng đấu với một cận vệ rồi nhỉ?
– Đúng.
"Ta thậm chí còn g·iết cả hoàng nữ mà đám cận vệ đó phải bảo vệ cơ."
– Và ngươi cũng đã g·iết luôn người mà những cận vệ đó cần bảo vệ?
– Đúng.
Hắn im lặng trong thoáng chốc.
– Nếu vậy thì ta không cần gì phải tiết chế nữa...
Mặc cho đối phương có thể đã nhận ra kiếm kỹ mà mình sắp sửa sử dụng, y quyết định vẫn giữ nguyên tư thế cũ của mình. Y chậm rãi từng bước, cả cơ thể rung rung lên để ra những phép nhử đòn.
*Keng!! Âm thanh từ hai miếng kim thép v·a c·hạm vào nhau.
Y bất ngờ đâm mũi kiếm, lao với một tốc độ nhanh, nhằm vào chỗ cổ Nghiên, khiến nó càng trở nên xa và nguy hiểm hơn cả.
Nghiên đưa kiếm, chặn, làm lệch hướng sang bên trái. Y ngay lập tức bước nhẹ vài bước sang bên, chỉnh lại mũi kiếm đi, thọc thêm một phát nữa. Nghiên uốn kiếm xung quanh kiếm đối phương, đưa nó xuống đất, ghì chặt nó bằng cách giậm chân lên trên. Nghiên nắm chắc thanh kiếm trong tay, giơ lên trước mặt gã, hắn cũng đã đặt sẵn tả thủ để có thể vồ khoá chặt v·ũ k·hí của đối phương. Trái với suy nghĩ của y, Nghiên bất chợt lại tung một cú đấm, cùng với một phát đập bằng chuôi ngay giữa mặt.
Y loang choạng lùi lại ra sau, máu bắt đầu chảy ra từ chỗ trán b·ị đ·ánh. Nghiên cầm chuôi kiếm lên nhìn, hoá ra t·ên c·ướp vừa bị g·iết ban nãy đã làm thêm những trước gai sắt nhỏ ở cuối chuôi này. Nghiên nhìn lại dáng vẻ của y, dáng vẻ của một người chờ đợi một c·ái c·hết. Nghiên bỗng thấy mình trở nên khây khẩy, nhặt lấy thanh trường kiếm ưa thích của y, xem xét qua lúc rồi ném lại cho trước mặt hắn:
– Một! Không!
Y lấy tay xoa xoa, lau đi vệt máu chảy ở trán rồi cầm kiếm lên, quyết đấu.
Y đặt kiếm lên chỗ bả vai phải, tiến nhanh dần về vị trí của Nghiên. Y vung kiếm chém trúng kiếm của Nghiên rồi tiếp tục đẩy mũi kiếm về phía trước hòng xuyên thủng cổ họng của Nghiên.
Nghiên lại rẽ hướng kiếm rẽ lên trên, lúc này, Nghiên mau chóng thu kiếm lại, chém một đường vào nách của y. Đối phương tuy đã phản xạ né tránh kịp nhưng vẫn bị cắt cứa cho một đường ở màn sườn phải.
Y lùi một chút rồi tiếp tục t·ấn c·ông. Lần này, hắn cầm kiếm bằng một tay, để nó ở tầm tầm với thân hay thường thấy. Nghiên chủ động lao đến trước mở màn, cũng phỏng theo lối đánh của các cận vệ: cầm kiếm hai tay, đặt lui nó về sau, tiếp cận mục tiêu, rồi bất ngờ đâm ra một mũi kiếm nhanh, mạnh, chí tử.
Kiếm y đang để ở tầm giữa, tưởng hắn sẽ đưa kiếm ra để làm chệch hướng mũi đâm thì y lại bỗng chốc hạ thấp thanh kiếm xuống, dồn lực, chém một kiếm lên trên hất văng mũi kiếm của đối thủ, lại vừa khớp hợp vào thế để bổ chém. Y liền trảm xuống rạch một nhát ăn sâu vào xương thịt cánh tay phải của Nghiên.
Hắn thay vì t·ấn c·ông tiếp lại chọn hướng lùi sau lại, v·ết t·hương khá sâu... rất sâu, đã chạm được vào đến phần xương cẳng tay trong những thớ cơ thịt ấy.
"Không quá nghiêm trọng" Nghiên thầm nghĩ.
– Ngươi vẫn định tiếp tục với v·ết t·hương như thế à?
– Chứ sao? Không lẽ giờ ta cứ vậy bỏ mặc ngươi mà quay đầu trở về chắc?
– Có lý do gì để ngươi phải đánh đổi cả mạng sống của mình như vậy không? – Hắn hỏi.
– Ngươi nghĩ ngươi có thể hạ nổi ta chỉ với từng đấy kiếm kỹ?
– Ngươi cam tâm tình nguyện làm chó săn triều đình, chấp phận cả một kiếp cho bọn chúng nắm quyền sinh tử ư?
– Ta không hiểu lời lẽ của ngươi. – Thực tế Nghiên hiểu hắn đang nói, và hiểu hắn căm tức chính quyền hiện tại như thế nào.
– Đến đi, đánh đến khi một trong hai ta ngã xuống. Kết thúc nó đi! – Hắn bỗng chốc trở nên tức giận, trái ngược với vẻ điềm tĩnh nãy khi hồi.
Sinh tử chiến.
Y một tay nắm chuôi, một tay nắm vào thân kiếm, lao thẳng đến chỗ Nghiên. Nghiên dùng kiếm chém một nhát từ phải sang, y hai tay nắm thanh kiếm, dễ dàng chặn đứng lại rồi đẩy nó sang bên. Nghiên chưa kịp phản ứng gì thì hắn đã đáp trả lại bằng một phát đập bằng chuôi. Y giờ kiếm từ trên cao chém xuống, kịp thời Nghiên điều khiển thanh kiếm trong tay tới đỡ đi. Nghiên lại dùng chiêu bài cũ, chỉnh kiếm chọc vào cổ đối phương nhưng khác với ban nãy, y trực tiếp dùng tay trái nắm chặt lấy thân kiếm của Nghiên.
Như đúng ý định, Nghiên chuyển tay cầm kiếm sang tay trái (cốt cũng chỉ là để giữ lấy kiếm) rồi đưa xuống, rút ra con dao găm lúc nãy dùng, cầm nó, cắm thật lực vào khớp bả vai của y.
Y hét lên một tiếng đau đớn, lực giữ thanh kiếm đã giảm dần đi. Nghiên đoạt lại thanh trường kiếm, tay phải túm vào tóc hắn kéo cao lên, tay trái dùng kiếm, đâm một nhát phá hủy đốt sống xương, xuyên từ sau gáy tới dưới má cằm.
Thân thể y khuỵu xuống, chống lại bằng hai đầu gối chân. Thanh kiếm thép y đích thân trao tận tay cho tên thuộc hạ thân tín đã chặt đứt sinh mệnh của y. Y tua nhanh qua những khoảnh khắc, cả cuộc đời hắn đã gói gọn lại chỉ bằng đôi tức trong thâm tâm.
Y c·hết nhưng vẫn vương lại mình danh dự.
Nghiên nhìn thân hình gã một lúc, nghĩ ngợi nhiều điều. Sau cùng, Nghiên vẫn vuốt mắt cho y, rồi ẩy nhẹ để y gục người về phía trước.
"Không dễ gì có thể khiến một Cận vệ thay đổi tư tưởng bảo vệ". Chẳng cần tìm lục thêm thông tin, Nghiên biết hắn là một trong số kẻ trốn thoát được sau cuộc "Đại thanh trừng" và cũng dễ đoán được ra chủ nhân của hắn hiện đã thế nào.
Suy cùng thì đó là chuyện của bọn chúng, là chuyện của cô ta. Không liên quan gì đến Nghiên hiện thời cả. Cuối cùng thì, sớm hay muộn cũng sẽ có ngày phải rũ bỏ nơi đây thôi.
Nghiên đá mắt qua xem tình hình của Huệ Thanh, tuy có sự giúp sức của Ngọc Đạo sau lưng nhưng vẫn khá chật vật cho chàng trai trẻ khi phải cùng một lúc đối đầu với hai kẻ địch. Quan sát mọi thứ xung quanh, giờ đã ngổn ngang xác c·hết với những mũi tên găm chặt trên mình. Có lẽ trong lúc cậu mải giao chiến với tên kia, Ngọc Đạo ở xa đã kết liễu hết bọn chúng để tránh làm phiền, số còn lại nghĩ cũng đã bỏ chạy tan tác hết với nhau rồi.
Xoay sở một lúc lâu, cuối cùng Ngọc Đạo cũng đã tự tay tiễn được một kẻ xuống dưới mồ. Tên còn lại cũng nhanh chóng bị hạ sát, tới tận lúc c·hết hắn cũng không tin vào mắt mình rằng "đại ca" của hắn đã nằm lạnh dưới đất từ lâu kia.
...
Trời lúc này đã gần sáng, quá nửa đêm, cũng là lúc cuộc càn quét đại công cáo thành. Cả 3 người thu dọn đồ đạc, nhanh chóng quay trở lại khách xá để đón Vân và An. Thấy quần áo cả Nghiên và Thanh nhuốm đầy màu đỏ máu, mùi kim loại nồng nặc hắc lên, khiến cả Vân và An muốn nôn oẹ. Cuối cùng, dưới sức ép của Vân và Ngọc Đạo, Thanh và Tu Nghiên quyết định nán lại đến sáng hôm sau để giặt lại đồ.