Chương 17
– Ngay kia rồi! – An giọng có vẻ mừng.
Trước mắt đây, khung cảnh một làng thôn đông đúc, lác đác những cây châm khói màu xám trắng toả lên, thông giữa đất trời, nằm lọt trong giữa khu thung lũng gập ghềnh này. Từ Ngũ Thủy quan đến nơi đây cách không xa nhưng địa hình lại quá phần hiểm trở, đường đi cũng rất ngắt đoạn, thành ra người khác muốn vào được trong thôn cũng bỏ nhọc công sức hơn gấp mấy lần thông thường.
Cả nhóm dừng chân trên đỉnh một đoạn đồi. Hiện giờ dù đã gần đến trưa, nhưng bóng nắng ở đây khác hơn những nơi khác, rất nhiều, tất cả là bởi vì "nó".
Giữa hàng dãy núi nhấp nhô, trập trùng, vọt lên trên tất thảy là một khối đất đá hình trụ, như được tạc ra, xuyên thẳng từ dưới đất lên thấu tận trời cao, khuất đỉnh sau những làn vân luôn trắng xoá, dày đặc ở kia trời. Dù vẫn còn cách chân "nó" một khoảng khá xa nhưng đứng từ đây, người ta mới cảm thấy mọi xung quanh vốn nhỏ bé ra sao khi đứng cạnh một trong những "tạo tác của thần".
– Chà... khá là quá sức tưởng tượng đấy!
– Có khi nó là sự thật luôn không biết chừng.
– Cái gì thật cơ? – An quay hỏi Vân.
– Truyền thuyết ấy. Trước sư phụ có nói chuyện rồi mà.
– Chịu thôi, muội làm nào để tâm mấy chuyện chính trị ấy. Có gì sau khác có Vân tỷ lo rồi mà hì!
Ngọc Đạo với dáng vẻ của một văn sĩ, bỗng cất tiếng, kể lại câu chuyện truyền miệng xưa nay:
– Tương truyền, khi Phong Châu vẫn còn là một nơi đất độc hoang vắng, chẳng có lấy một nhành cây, chỉ duy nhất vùng phía Bắc, quanh núi Bắc Linh ngày nay, là sinh cỗi nảy nở. Người đời đồn thổi rằng núi này dựng bởi thánh linh, được thần nhân che chở, cũng chẳng biết thực hư thế nào.
"Và giờ thì chắc xương hắn đ·ã c·hết rục ở trong đó rồi" Nghiên nghĩ thầm.
– Vậy đã có người leo lên được đến đỉnh hay chưa? – An hỏi.
– Sư tôn bảo cũng từng có nhiều tu giả thử sức qua, muốn khám phá xem trên đỉnh của nó cất giấu thứ gì, nhưng cuối cùng tất cả đều bỏ cuộc vì độ cao c·hết người của nó. Chính sư tôn khi trước cũng suýt phải bỏ mạng vì dám liều mình leo lên tiếp, thành ra cũng chẳng còn ai muốn cược mạng mình để leo lên đấy nữa.
Tiến vào ngôi làng, chạm tầm mắt Nghiên là việc có rất nhiều lồng nhốt, da, xương thú, cùng với rất nhiều những dụng cụ để săn bắt khác.
Trưởng làng ở đây là một bô lão râu tóc bạc phơ đã mừng lễ hạ thọ, cũng là người đã thay mặt dân làng đệ ủy thác đến Ngũ Thủy quan. Nghiên để việc tiếp chuyện cho bốn người kia, còn mình thì lòng vòng quanh đó thám thính trước mọi thứ xem...
– Có điểm gì đặc biệt không? – Một lát sau, Nghiên quay trở lại với cả bọn, hỏi Vân về cuộc nói chuyện khi rồi.
Nghiên nhận được cái lắc đầu từ cô, có vẻ như chuyến này sẽ dễ dàng thực hiện. Lão già làng định cắt cử người dẫn cả nhóm cùng lên trên núi thì bị Nghiên khéo léo từ chối. Nghe đến đây, Thanh và Vân trân mắt nhìn Nghiên, cả hai toan định nói gì đó thì Nghiên đã giơ tay lên trước, ngăn lại.
– Già làng cứ bình tâm, bọn ta có cách để trị bọn chúng.
Xong, Nghiên đẩy lưng hai người đi, An và Ngọc Đạo cũng theo lên trên núi, tới khu vực được chỉ.
– Th-... Đệ thực sự có cách nào sao? Đám quái đó không phải là thứ có thể đánh được với chừng này người đâu! – Đi được một lúc, Vân thuyết phục Nghiên dừng nhiệm vụ lại.
– Không có thì sao? Chúng có gì đặc biệt à?
Một lần nữa, Vân và Thanh lại tròn mắt nhìn mặt nhau. Huệ Thanh nói:
– Trưởng làng tả, chúng có ngoại hình giống hệt như lang sói xám nhưng kích thước lại to gấp mấy lần. Con bị g·iết, treo ở trong làng kia đã ngang với một con hổ, huống hồ một đàn của chúng có tận hai mươi con. Nếu đệ không có cách gì để đối chọi thì tốt nhất nên bỏ nhiệm vụ này đi thì hơn...
– Vẫn cảnh báo ngươi trước, nghe ông lão kia kể thì có vẻ con đầu đàn đã có linh trí, và đã có thể hiểu được tiếng người rồi. – Ngọc Đạo nói thêm.
– Chẳng là vấn đề, – Nghiên khẽ nhếch mép, – súc vật có thông minh đến mấy vẫn chỉ là súc vật thôi. – Cười gằn.
...
Được một lúc sau, Nghiên bỗng quay lại bảo cả lũ dừng lại ở đây, còn mình thì ngoắc tay, ra dấu Vân theo cùng.
– Mọi người tạm đợi ở đây đi, đệ và Kiều tỷ sẽ tách riêng ra một lúc. Chú ý một khi thấy có động tĩnh thì lập tức bỏ chạy ngay, đừng dừng lại!
Ba người ngồi lại nghỉ chốc lát chờ Nghiên. Chỉ một lúc sau, Thanh đã nghe thấy những tiếng răng rắc, xào xạc của cành lá cây khô, phát ra từ hướng mà hai người họ vừa rời.
– Chạy đi!! – Kiều Ngọc Vân hét lên ở phía khác.
Nghe đó, cả Thanh và Ngọc Đạo quay người chạy, Quỳnh An thấy thế cùng liền chạy vội theo. Nghiên và Vân lúc này cũng đuổi kịp lên, Thanh không dám ngoảnh mặt lại nhìn, hỏi Nghiên:
– Rốt cuộc cái gì đang đuổi theo sau đấy? Đừng nói là...
– Huynh nghĩ đúng rồi đấy!
– Đừng có đùa!!!
– Tất cả chạy theo Ngọc Vân!
Đám linh lang vẫn ra sức đuổi cận kề phía sau, đông đến hàng chục, chỉ chực chờ xé xác bất kỳ con mồi nào sơ ý sảy chân.
– Kia rồi! – Vân thông báo cho Nghiên.
Gần đó là một cây gỗ to với những cành cao khá chắc.
– Giảm tốc! Để chúng đuổi gần sau. – Nghiên lệnh cho mấy người khác việc tiếp theo phải làm. – Đến cái cây kia thì lập tức leo lên trên cành.
Hai mươi bước. Mười lăm bước. Mười bước. Năm bước...
– Nhảy lên!! – Nghiên lệnh.
Tức khắc, cả nhóm đã thoăn thoắt leo được lên trên cành. Đám linh lang đang đuổi theo sát bị làm cho bất ngờ không kịp hãm đà lại, vô tình tách lẻ ba con ở cuối đàn. Chớp lấy cơ hội, Thanh, Vân, Nghiên cùng lúc lao xuống, kết liễu kẻ địch trong một đòn, ở trên cây Ngọc Đạo cũng nhất tiễn xuyên đạo một con khác.
– Tách ra! An Thanh Bắc, Ngọc Đạo Nam! Tuyệt đối tránh phía Đông!
Ba người kia hiểu ý, nhanh chóng tản ra theo hai hướng ngược về hai phía Bắc Nam. Còn Nghiên và Vân như kế hoạch bàn sẵn, thẳng bước chạy một mạch theo hướng Tây.
Chạy được một đoạn lâu, cả hai người đột nhiên dừng lại, nấp sau một thân cây gỗ to, Nghiên thi pháp phong liễm khí tức của cả hai. Vân thấp thỏm chờ đợi tiếng động ở phía sau. Yên tĩnh. Không có gì. Khi đã chắc chắn rằng không có bất kỳ thứ gì đuổi theo, nhịp tim Vân mới bình tĩnh trở lại.
– Giờ làm gì tiếp thầy? Qua giúp chỗ Thanh hay giúp Ngọc Đạo trước? – Cô hồi sức, thở hơi ngắn, hơi dài, quay qua hỏi Nghiên.
– Giúp An, Thanh trước, phần Ngọc Đạo cô ta tự khác lo được.
...
"Bảy con...".
Ngọc Đạo mấy lần thử cách để cắt đuôi nhưng đám lang này gần như đã hoá dại, điên cuồng đuổi theo, thậm chí còn nhanh hơn cả lúc ban đầu.
"Tìm c·hết!".
Ngọc Đạo bỗng giẫm nhảy lên một cái cây. Đám linh lang không bị mắc lừa mà thay vào đó là nhảy vồ lên theo. Viuu! Cung thuật của Ngọc Đạo tuyệt không thể xem thường, chỉ với hai lần giương tiễn đã giảm số lượng địch thủ xuống còn năm.
Chúng cũng chẳng dại gì mà để kệ Ngọc Đạo mặc nhiên hạ sát, ngay lập tức cả năm con còn lại cũng nhảy lên trên theo. Dù cho không có khả năng gì đặc biệt song chúng vẫn là quái sinh, với sức mạnh cơ thể vượt trội, chúng dễ dàng tiếp cận được đến Ngọc Đạo dù đang ở trên ngọn cây. Ngọc Đạo thi triển xạ nghệ, liền lúc bắn hai tên vào con gần với cô nhất. Một mũi trúng đích cắm thẳng vào phần lưng, mũi còn lại thì lệch xa hơn, sượt qua phần chân trước trái của nó. Cô rút kiếm, chém phăng toàn bộ những cành lá ở xung quanh rồi nhảy xuống giáp mặt với cả đối phương.
Giao đấu trực diện không phải sở trường của Ngọc Đạo, chỉ khi cô có được vị trí tốt để ngắm bắn điểm yếu, Ngọc Đạo mới có khả năng thi triển xạ nghệ, tiễn hạ từng tên kẻ địch một. Nhận ra đám quái sinh này tuy hung dữ, hung hăng nhưng lại kém rất nhiều về linh trí so với đám dã thú bình thường, chúng không biết phối hợp, chỉ đơn giản là xông thẳng vào mục tiêu trước mắt mà chẳng cần để ý đến chuyện trước sau. Do đó, Ngọc Đạo liền thử cách đánh liều, dùng một tay giơ ra phía trước, nhử cho nó vồ mình đến cắn vào tay cô. Quả nhiên nó nhanh chóng bị dẫn dụ, nhảy bổ vào cô. Ngay lập tức, Ngọc Đạo liền qua kiếm, trù định cắt vào hai má thịt giữa hai hàng răng nhọn hoắt của nó. Tuy lệch ra khỏi ý định, nhưng cô vẫn cứa liền một nhát vào phần thịt mũi của nó.
Bị đau, con linh lang lập tức ngoạm chặt hàm lại, loạng choạng rơi xuống đất. Hai con khác tiếp cận gần hơn cũng nhanh chóng chuyền cành sang đến chỗ cô. Ngọc Đạo nhảy lên cành trên, tránh được một cú táp, một con khác cũng liền bám sang cành cô, vồ vập. Ngọc Đạo lập tức phản ứng, dùng kiếm chặt mạnh vào chiếc cành gỗ mà cô đang đứng trên. Con linh lang không kịp trở tay, bị chính sức nặng của chính mình kéo rơi xuống đất. Ngọc Đạo nhanh tay bám vào một chiếc cành khác, đu mình hạ xuống một cành thấp hơn, cố gắng tránh ba con ở phía trên. Cô rút v·ũ k·hí sau lưng, nhắm thẳng vào đầu, kéo mạnh. Đầu tên sắt vụt rời khỏi cung, cắm phập một đường, xuyên thẳng từ khoang miệng xuống cổ họng của con linh lang. Cô tiếp tục kéo tên, bắn liền hai phát vào con vừa rơi xuống ban nãy, nhanh chóng hạ được chúng.
Đám bên trên cũng bắt đầu tìm mò xuống dưới chỗ cô. Một con trong chúng, trực tiếp nhảy từ trên cao, định vồ cắn. Ngọc Đạo may mắn phản xạ kịp, kịp thời đưa kiếm đỡ lấy cú ngoạm của con linh lang, nhưng cũng đồng thời kiếm của cô bị nó giữ chặt lấy ở trong miệng. Ngọc Đạo liền rút lấy một mũi tên, đã tẩm sẵn độc, cầm tay cố cắm vào dưới cằm của nó khiến nó phải nhả kiếm của cô ra. Mũi tên cắm được vào trong nhưng lại không thể xuyên qua được lớp mỡ dày của nó. Hai con linh lang bên trên thấy thế, cùng liền nhảy vồ xuống theo nhưng Ngọc Đạo đã nhanh chân chuyển qua một cành cây khác, xa hơn. Cô giương cung, ngắm bắn con linh lang có lớp mỡ dày ban nãy, cố gắng kết liễu nó nhanh nhất có thể nhưng hai mũi tên trúng đích cũng chỉ chạm được đến phần thịt của nó chứ không thể cắm xuyên sâu, ngập vào trong được.
Dường như bị chọc tức, nó rít lên một tiếng, rồi lao nhanh về phía cô, Ngọc Đạo tiếp tục giương cung, bắn liền nhiều phát, cố gắng bắn trúng những nơi không có mỡ bảo vệ như hai mắt, mũi. Nó vồ đến cành của cô, nhưng Ngọc Đạo đã nhanh chóng chém rơi chiếc cành đó và chuyển sang nơi khác. Mất chỗ để tựa, nó liền bị rơi xuống như con ban nãy, nhưng khác ở chỗ, lần này Ngọc Đạo liền tuốt kiếm nhảy xuống theo. Khi con linh lang vừa chạm được đất, cũng là lúc Ngọc Đạo cắm phập thanh kiếm vào lưng trên của nó. Nó tru lên. Cô lại rút ra một mũi tên khác, cũng được tẩm sẵn kịch độc, cắm vào phần eo dưới bụng của nó, nơi không có lớp mỡ dày.
Kẻ địch giờ chỉ còn lại đúng hai, Ngọc Đạo dễ dàng tiễn hạ chúng như những con khác. Kiểm tra lại số lượng xác c·hết mà mình vừa g·iết khi hồi. Đúng bảy con. Không thừa không thiếu, không có gì quỷ dị ở đây. Ngọc Đạo phóng ra tâm thức, lặng mình một lúc để kiểm tra mọi thứ xung quanh. Không có điểm gì bất thường, cũng chẳng có mối nguy nào đủ để làm hại. Ngọc Đạo liền sửa soạn, chỉnh trang lại mọi thứ rồi chạy thẳng đến khu phía Bắc, hội quân với cả nhóm.
...
– Muội ổn chứ? – Thanh ân cần hỏi han Ngọc Đạo.
– Không có gì.
– Tỷ tự mình hạ hết đám đó rồi à?
– Ừ.
– Không ngoài dự đoán nhỉ? – Nghiên bình phẩm.
– May mắn thôi, không đáng tự hào.
Nói xong, Ngọc Đạo bèn gỡ bỏ hết những trang bị cồng kềnh ở trên mình, chọn một bóng gốc cây rồi ngồi nghỉ tại đấy, lục lọi tìm chiếc túi da, tu ừng ực nước ở bên trong nó.
– Chắc là xong rồi nhỉ? Đi báo cáo rồi nhận tín vật trả về tông môn thôi. – Vân nói.
– Có lẽ vậy.
Tuy giải quyết được đám linh lang, đúng theo như yêu cầu của ủy thác, nhưng Nghiên lại chưa hề đả động đến thứ đã làm cho chúng trở nên thế này. Bỏ mặc câu hỏi, cậu cũng chẳng muốn kiếm thêm việc cho mình mà cứ vậy mà xuống núi rồi rời đi.
Một lúc lâu sau, trên đỉnh đầu của mỗi con sói đều có một khoảng màu đỏ giống như chảy máu, tại đó có một vùng bị sưng tấy nổi hằn, bên trên là những chiếc lỗ sâu hoắm cùng với thứ giống như là rễ cây, mảnh và liên tục ngọ nguậy ở xung quanh đó. Chúng dần dần dài ra, lan ra đến những nơi khác, từ bên trong những cái lỗ, những chiếc rễ to hơn, màu đỏ, giống như được cấu thành từ mô cơ và thịt, bắt đầu chui dần, dài ra rồi cắm xuống mặt đất...