Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thần Thuật

Chương 16




Chương 16

Sáng sớm, Vân chủ động tới cửa phòng Nghiên gọi, đi cùng cô là Quỳnh An và Ngọc Đạo, nhưng Ngọc Đạo hiện đã đi gọi Lưu Huệ Thanh, còn Tần Quỳnh An thì Vân bảo cô đợi ở ngoài trước khu dương tự.

Nghiên và Vân hội gặp lại với Tần Quỳnh An đang đứng đợi dưới một tán cây. Không lâu sau Ngọc Đạo cùng Lưu Huệ Thanh cũng đi tới, với một vẻ mặt mà chẳng cần hỏi chuyện cũng đoán được ra: ngây ngất.

– Huynh đệ à! – Thanh sấn sổ tới, khoác tay qua vai Nghiên, cử chỉ thân thiết.

Dù chỉ mới gặp có ít lâu, quen biết chưa nhiều, Lưu Huệ Thanh đã tay bắt mặt mừng, xưng huynh gọi đệ: "Huynh đệ tới sớm!". Khỏi cần nói cũng biết, được người trong mộng đích thân tới tận cửa phòng mình làm tỉnh giấc thì không thân sao được.

Kỳ thực, tuy nói là Vân tới gọi "dậy" nhưng thực tế Nghiên chẳng chợp mắt tý nào. Đêm qua, sau khi đã nằm thử chiếc giường trong thoáng chốc, Nghiên vẫn là không quen việc phải "nằm" liền quyết định ngồi dậy, tới tìm hiểu đôi chút về nơi đây xem sao.

Hôm qua, trong bữa ăn, Lưu Huệ Thanh có nói cho Nghiên biết rằng tuy kinh võ các mang chữ "võ" nhưng bên trong đấy không hoàn toàn chỉ dung nhập võ học mà còn có chức năng như một thư viện lưu trữ của cả tông môn, bao gồm nhiều tài liệu sử sách, học thư, kinh văn đủ cả.

Nghiên quyết định tới kinh võ các thử đọc g·iết thời gian xem sao. Trái với trong tưởng tượng khi dù hiện giờ đã quá nửa đêm, vẫn có tận mấy mươi, chục kẻ vẫn miệt mài đốt dầu đèn ghé sách, lác đác những đốm hoàng nhiệt rải rác soi sáng cả một khu kinh kệ. Có lẽ trong đây còn có kẻ nào đấy "lấy sách nhập đạo" luôn không biết chừng.

Trở lại với hiện thực, cả đám dẫn nhau tới sự vụ đường để khai báo danh tính cũng như bắt đầu hành trình.

Ngũ Thủy quan nằm ở tổng Trường Lư, huyện Không Định, tỉnh Phong Châu. Từ đây đến Hoàng Thùy, Tam Lạc, tỉnh Tây Giang (một nơi nằm giáp ranh với Phong Châu) phải mất trắng một ngày đường, có nhanh thêm nữa cũng chỉ có thể sáng đi tối đến và khoảng tầm thời gian đó thì gần như chẳng giải quyết được việc gì.



– 12 ngày, mất một ngày để đến nơi, tức là mất trắng 2 ngày chỉ để đi đi, về về. – Thanh tính thử.

– Chưa biết trong chỗ đó trông thế nào, nhưng cứ cho là nó rộng lớn, nhiều ngõ ngách đi, thì tạm lại ở đấy 2 ngày là thoải mái. – Nghiên ước lượng khoảng thời gian để hoàn thành yêu cầu ghi trong nhiệm vụ.

– Vậy thì tổng là 4 ngày! Vẫn còn 8 ngày cho 4 nhiệm vụ. Liệu đệ có kịp không đây?

Nghiên quyết định sẽ để chuyến bộ hành đó sau cùng, ưu tiện của cả nhóm hiện giờ là hoàn thành xong 4 nhiệm vụ ở gần đây trước đã.

Chỉ có mười hai ngày nhưng đã mất bốn, hiện giờ chỉ còn lại tám ngày.

Nghiên vốn dĩ cũng chẳng mấy để tâm đến việc phải hoàn thành cả 5 nhiệm vụ. Nghiên hoàn toàn có thể bỏ mặc đấy, trừ 100 điểm rồi sang tháng bù lại cũng được, với Nghiên thì đống nhiệm vụ kia chẳng hà vấn đề, hoặc đơn giản chỉ là trực tiếp nhờ đến quyền lực của Phù Sương, nhưng đây là thứ Nghiên muốn tránh đi nhất vì Nghiên không muốn mình bị lệ thuộc vào cô ta.

Chủ yếu, việc Nghiên làm nhiệm vụ chỉ vì muốn có cơ hội kiểm tra thực lực của Ngọc Vân, trực tiếp chỉ điểm, đồng thời cũng là để truyền tải một vài kinh nghiệm, kiến thức cho Vân.

Trước khi khởi hành đến Tây Giang, Vân đề nghị nên mau chóng hoàn thành xong 4 nhiệm vụ kia trước.

Cả đám lướt nhanh qua bốn nhiệm vụ còn lại:



1. Tiêu diệt đám quái sinh tác oai tác quái ở khu vực cận núi Bắc Linh, huyện Bình Xuyên. Đệ tử tiếp nhận không cần viết báo cáo, tông môn sẽ cử người khác đến để đánh giá kết quả.

2. Thủy đoàn của Trung Lữ thương hội thường xuyên b·ị đ·ánh phá, p·há h·oại khi đi qua khúc sông Tiên hà, gần cửa sông Hoàng Lan, ngoài ra một vài thương đoàn khác cũng gặp tình trạng tương tự. Theo thông tin đưa ra, chỉ có một số ít tài sản, hàng hoá bị mất, bao gồm cả những vật giá trị và không quá giá trị, suy đoán ban đầu có thể là do bị dòng chảy của nước cuốn trôi đi xa, dẫn đến thất lạc. Đệ tử tiếp nhận cần đi đến điều tra, làm rõ và báo cáo lại cho tông môn.

3. Theo tình báo, "thú tai quỷ" đã xuất hiện bìa rừng Hắc Lâm và đang tập trung lại với nhau, cần giảm bớt số lượng. Đệ tử tiếp nhận yêu cầu phải phối hợp với lực lượng địa phương để thực hiện nhiệm vụ. Không cần viết báo cáo, tông môn sẽ cử người tới đánh giá kết quả.

4. Tiêu diệt đám c·ướp gần Mang thôn. Không cần viết báo cáo, tông môn sẽ cử người tới đánh giá kết quả.

– Tỷ nghĩ là nên làm cái thứ hai rồi đến cái thứ ba trước. Cơ bản là rừng Hắc Lâm tương đối gần đây, vả lại nhiệm vụ này cũng ấn định là phải hợp quân vào sáng ngày mai nữa. Còn cửa sông Hoàng Lan thì từ đây đi ngược lên mạn Bắc một lúc là tới! – Vân đề nghị nên chọn nhiệm vụ ở gần đây nhất để tiết kiệm thời gian.

Tuy nhiên, đề xuất đấy nhanh chóng bị Nghiên bác bỏ, theo Nghiên, xét lần lượt cả 3 yếu tố là: thời gian di chuyển, khả năng hoàn thành, thời gian hoàn thành xong thì nên ưu tiên nhiệm vụ có khả năng hoàn thành cao nhất và nhanh nhất, vì dù gì những nhiệm vụ này đều thuộc những khu vực quanh Ngũ Thủy Tiên Sơn, thời gian di chuyển chênh nhau không quá đáng kể.

Nghiên cũng giải thích lý do tại sao nên để nhiệm vụ 2 và 3 xuống cuối danh sách:

– Đầu tiên, cái nhiệm vụ thứ hai khá mập mờ, nó hoàn toàn có thể là quái sinh, đám c·ướp, hay đơn giản chỉ là do sự yếu kém trong công tác bảo dưỡng thuyền tàu của mấy thương đoàn đó mà thôi. Trên hết, cái nhiệm vụ này yêu cầu phải "điều tra". Nếu mà có manh mối gì thì còn dễ nói, nhưng đây lại là tàu thuyền đi trên nước, có dấu vết hay gì thì cũng bị nước cuốn trôi đi hết. Ngộ nhỡ đến đó chẳng tra ra sao, bế tắc ở đấy thì rõ vừa tốn công vô ích, lại mất thì giờ.

– Đệ nói cũng đúng, cái thứ ba cũng gần giống thế. Nếu đã ấn định thời điểm là tập hợp vào sáng ngày mai rồi thì có sớm đi luôn giờ cũng chưa chắc đã giúp được gì. Ngược lại nên tranh thủ chạy đi làm cho xong mấy nhiệm vụ dễ, rõ ràng kia trước đã thì sẽ tiết kiệm thời gian hơn. – Huệ Thanh đồng ý.



Nghiên thầm hoạch định thứ tự các nhiệm vụ sẽ làm. Đầu tiên đi tới núi Bắc Linh, mở màn bằng việc sinh sát đám quái sinh trước. Tiếp đó là đến địa điểm của nhiệm vụ thứ tư, thôn Mang, để tiêu diệt đám c·ướp. Tới nhiệm vụ thứ ba, tuy rằng có chút rắc rối là phải phối hợp với lực lượng đã tập hợp ở đó, nhưng Nghiên vẫn hoàn toàn có thể tìm cách nắm bắt thông tin trước rồi tự ý hành động. Cuối cùng là nhiệm vụ số hai, cũng chính là cái mà Nghiên cho là mù mờ, khó nắm bắt và có thể là khó hoàn thành nhất.

Tuy nhiên trong lòng Nghiên đều mặc định là hai nhiệm vụ: số 2 và số 3; đều cùng nằm ở mức thấp nhất. Nghiên muốn thử lửa thực lực của Vân, và cả Ngọc Đạo, trước nên nhiệm vụ số 2 chẳng quá quan trọng.

Nhưng riêng nhiệm vụ số 3, đây mới là thứ mà Nghiên có phần lo ngại nhất. Rừng Hắc Lâm thuộc địa phận phụ trách của Hắc Thủy môn, một phân đà của Ngũ Thủy quan, có trách nhiệm chính là quản lý khu rừng này và cửa sông Hoàng Lan, nơi dẫn vào hồ Long Ẩn cũng ở đó. Nghiễm nhiên rằng hai khu vực này tương đối gần nhau, cho dù không đến mức sát ngay bên cạnh.

Thú tai quỷ có thói quen đào sâu dưới lòng đất làm tổ, cũng như để di chuyển từ nơi này qua nơi khác giúp tránh bị phát hiện. Do đó, rất có thể vấn đề ở cửa sông là do một vài con thú tai quỷ gần đó, vô tình đào thông đến và làm thủng đáy tàu để tìm kiếm thức ăn.

Vấn đề ở chỗ, là thú tai quỷ được coi như là một loại "tài nguyên sống" cớ gì Ngũ Thủy quan lại sai đệ tử đi g·iết hại để kìm hãm chúng?

– Muội nghĩ... cứ theo ý Nghiên trước đi, suy tính nhiều đâu nói được gì? Chi bằng nhanh chân đi trước, dù sao thì sau cùng cũng phải đến hết chỗ đó cả thôi. – An lên tiếng.

– Ta cũng nghĩ vậy.

Thanh nhất trí, Ngọc Đạo theo thế cũng khẽ gật đầu.

– Tùy... "đệ" vậy. – Vân theo lẽ thói, suýt chút buột miệng phát ra từ "thầy".

Nghiên nháy mắt với Vân, bảo cô chú ý cẩn thận. Nghiên nhìn lại một lượt bốn người, khẽ nhếch mép, rút từ trong túi ra một vuông giấy nhỏ màu đỏ tươi, xé vụn mẩu giấy, nhìn thẳng vào hai mắt Vân:

– Khởi hành.

Nghiên mở tay, thả những mẩu vụn đó xuống dưới chân, bay cuốn theo chiều làn gió.