Chương 15
– Suýt quên! Kiều sư tỷ! Sư phụ vừa bảo muội đi gọi tỷ về đấy!
Hoá ra, Tần Quỳnh An tới vốn dĩ là để tìm Vân, quan chủ gọi cô về Triều nguyên cung để tìm gặp, hai người cũng vì vậy mà xin phép đi trước.
– Tại hạ cũng có chuyện cần phải xử lý, không thể nán lại đây bàn chuyện tiếp được, mong thứ lỗi.
Ngọc Đạo cũng xin lui, chỉ còn lại Tu Nghiên và Thanh đứng nhìn nhau trước tấm bảng.
– Hay đệ cùng ta đi dạo tý đi, tiện nếu tỷ ấy đã bận rồi thì để ta tiếp ngươi cũng được.
Thấy chỉ còn mỗi hai người, Huệ Thanh liền rủ Nghiên đi dạo quanh trong quan một vòng để thuận tiện cho việc chỉ dẫn.
Thực tế thì, với đống luật lệ đấy, Ngũ Thủy quan hoàn toàn có thể tổng hợp mà viết lại thành một cuốn sách, rồi cứ vậy mà phân phát cho đám đệ tử mới nhập môn. Nhưng phía cao tầng trong tông nghĩ rằng để đám tiền bối đích thân truyền bảo sẽ giảm bớt được khoảng cách giữa các thế hệ đệ tử hơn. Thế nên đám người như Huệ Thanh mới thường xuyên phải nói mồm như vậy.
– Vấn đề đầu tiên, mặc dù cái này với đệ nghe có vẻ chẳng là vấn đề lắm nhưng ta vẫn sẽ nói, đấy là chuyện thức tỉnh.
Kể từ thời điểm nhập môn, trong vòng 5 năm, các đệ tử thanh sắc phải thức tỉnh; còn đối với đệ tử bạch sắc sẽ là 3 năm, hết 3 năm sẽ bị giáng chức xuống làm thanh tử và được hạn thêm 2 năm nữa. Đến cuối cùng nếu đã quá thời hạn mà vẫn không đạt được yêu cầu thì đệ tử đó sẽ ngay lập tức bị trục xuất khỏi tông môn, bất kể công trạng như thế nào.
– Ngoài việc phải hoàn thành lượng nhiệm vụ nhất định mỗi tháng ra, còn có một lý do khác khiến nhiều đệ tử trong tông luôn rình rình nhận nhiệm vụ ở sự vụ đường, đấy là "điểm cống hiến" hay tên thông dụng hơn là "tín điểm". Ý trên mặt chữ, đó chính là thứ để các cao tầng đánh giá mức độ cống hiến của đám đệ tử trong tông.
Nguồn thu kiếm được chủ yếu đến từ việc hoàn thành các nhiệm vụ, ủy thác ở sự vụ đường. Ngoài để đánh giá ra, các đệ tử còn có thể dùng điểm cống hiến đổi lấy các loại vật phẩm, vật dụng, v·ũ k·hí, trang phục,... tại linh bảo đường; võ học, bí tịch thì có thể đến võ tàng do kinh võ phòng quản lý để tham khảo.
Tuy nhiên, để tránh các đệ tử l·ạm d·ụng tín điểm quá mức, điểm cống hiến của mỗi đệ tử bị giới hạn lại ở mức một nghìn, riêng thanh tinh vị đệ tử sẽ được nâng giới hạn lên là hai nghìn tín điểm.
Hình thức chi trả điểm sẽ là "trả sau" chu kỳ tổng kết là cuối mỗi tháng khi đã tổng hợp lại toàn bộ điểm dư, cộng và trừ. Nếu cuối tháng tính điểm bị âm, đệ tử đó sẽ b·ị đ·ánh dấu lại, lưu vào tháng sau, nếu tháng sau tổng hợp điểm không trả đủ số điểm bị âm, sẽ bị tạm giam trong Thủy giáo thất 5 ngày, tiếp tục đánh dấu và lưu lại vào tháng sau, từ lần đánh dấu thứ 2 trở đi, mỗi lần sẽ lại tăng thêm 5 ngày giam giữ. Cuối cùng, đến lần thứ 5: tống vào ngục thất 1 năm, phạt cải tạo giam giữ trong 2 năm rồi trục xuất vĩnh viễn khỏi tông môn.
– Cơ mà này chỉ là luật lệ chung áp dụng cho các đệ tử của võ viện thôi, còn các các đệ tử trực thuộc các bộ phận khác, còn tùy vào nhiệm vụ của nơi đấy mà sẽ có quy định, luật lệ riêng.
Huệ Thanh vừa đi vừa nói, hai người cứ đi như vậy đến trước cửa một dãy nhà, thì Thanh chợt nhìn ngó xung quanh, rồi "ồ" lên một tiếng.
– Mải nói quá mà ta vô thức đi thẳng đến chỗ thí luyện phòng luôn rồi. Nhân tiện khoe mẽ với giải thích cho đệ một chút, ta là phó ủy của thí luyện phòng, có trách nhiệm quản lý cũng như chủ trì nơi đây, phòng khi không có mặt trưởng lão và phó ủy cũng chỉ đứng sau duy nhất các bậc trưởng lão của tông môn mà thôi! – Huệ Thanh ưỡn ngực đầy hãnh diện.
– Nghe ngầu nhỉ...
– Nói vậy thôi chứ thực tế ngoài quyền được ưu tiên khi có sự vụ cần phải xử lý ra thì ta cũng chẳng khác gì so với chúng đệ tử bình thường cả. Có chăng chắc chỉ là gán thêm cái mác "công vụ" như để khác biệt hơn các đệ tử kia mà thôi.
Thanh rẽ hướng sang muốn hướng khác, đâm thẳng vào đến chân núi Ngũ Thủy Tiên Sơn. Cách chỗ hai đứng một khoảng khá xa là hình ảnh một con thác, ào ào chảy ra từ khe nứt trên một vách núi dựng đứng, dưới đó hình thành một con hồ lớn rộng, tách biệt cả một khoảng không gian giữa những mái nhà và ngọn núi. Chính giữa, là một lầu các nổi bật giữa màu nước thanh, tô điểm trên nó là màu trắng xen lẫn với sắc nhạt của lam, tạo thành một con sóng gợn nổi, chầm chậm lướt lên từ làn nước hồ sóng sánh, xoắn theo chiều cao rồi tụ lại một điểm ở trên đỉnh lầu.
– Chỗ mà đệ đang nhìn tên là Thanh tinh các. – Lưu Huệ Thanh nói. – Nơi đấy vốn là nơi dành riêng cho các thanh tinh tử an tĩnh tu luyện ngay dưới Thủy nguyên chi địa, cũng chính là con thác đó. Tuy không cấm các đệ tử thông thường đến gần nhưng ta khuyên đệ tốt nhất nên tránh xa chỗ hồ đấy, bởi các thanh tinh tử sống ở đó thường xuyên tỉ luận võ với nhau, và nước ở hồ xung quanh cũng chính là võ đài dành riêng cho họ.
Huệ Thanh lại chỉ tiếp đến một nơi nằm phía trên cao, khuất trên đỉnh núi.
– Từ đây thì khó để nhìn thấy nhưng nếu đệ có ý định thử đặt chân lên Tiên Sơn thì nhớ lưu ý tránh xa chỗ đoạn ta vừa chỉ ra, chỗ đó là Triều nguyên cung, phủ viện riêng của các đời quan chủ, đệ mà lại gần đó có khi bị quan chủ xét tử luôn tại chỗ đấy. Trong lịch sử của tông, cũng không dưới 5 người phải bỏ mạng tại đấy đâu. – Lưu Huệ Thanh cẩn thận nhắc nhở.
Thanh lại tiếp tục dẫn Nghiên đi dọc theo dưới chân ngọn núi, đến một mặt gần phía Tây của núi. Tại đó, có một cổng vòm làm bằng sắt thép cùng đá, thông dẫn vào phía sâu bên trong của Ngũ Thủy Tiên Sơn. Nghiên cùng Huệ Thanh đi vào bên trong, thông đạo dần dẫn cả hai xuống sâu dưới mặt đất. Phía cuối thông đạo, các bên thành tường được cơi nới rộng ra, trần cao hơn, tạo thành một căn phòng rộng, dài vào trong. Vách hai bên phòng là những cánh cửa ăn thông vào những gian thất nhỏ, cánh cửa bằng đá ngăn cách giữa thế giới bên trong và thế giới bên ngoài.
– Chỗ này là tịch quan phòng, ý chỉ là nơi cắt đứt hết với những thứ bên ngoài. Ở đây thường là nơi cho các đệ tử tới để bế quan tham ngộ, hoặc ổn định lại tâm. Nói nghe có vẻ cao siêu vậy thôi chứ đệ tử thông thường tới đây cũng chỉ để tìm cho mình một chỗ yên tĩnh, để làm những việc cần đến sự tập trung chứ ít khi nào dùng để tu luyện.
Hai người trở lại lên mặt đất, nhìn quanh một hồi, tính xem chỗ nào gần để đi tiếp, Thanh nói lại với Nghiên:
– Thú thực thì dù đã ở đây lâu rồi nhưng mà ta vẫn chưa một lần nào đi hết toàn bộ trên dưới Ngũ Thủy quan. Ngoài võ viện này ra, ta cũng chỉ từng đi đến nội vụ với thường vụ phòng vì nhiệm vụ, chứ các chỗ khác ta chưa từng đặt chân đến bao giờ. Còn về pháp viện thì thôi! Ta không muốn vào đấy đâu!
...
Sau khi đã đi qua hết toàn bộ, chỉ vị trí của các khu xong thì trời cũng đã bắt đầu nhập nhoạng tối, tiện vừa đến tầm giờ cơm, Lưu Huệ Thanh liền dẫn Nghiên cùng đi đến thực đường (nhà ăn) để chất đầy bụng.
– Mỗi tháng, tông môn lại khấu trừ mất 50 điểm của chúng ta như là phí để duy trì khẩu phần ăn của mình. Về sau nếu đệ tích lũy được một khoản điểm ổn định kha khá thì có thể bỏ thêm điểm ra, cải thiện suất ăn hằng ngày cũng không tệ. – Lưu Huệ Thanh giải thích thêm về cơ chế, cũng như công dụng của điểm cống hiến.
Thanh bảo Nghiên ngồi chờ mình một chỗ ở một chiếc bàn dài, gần đây cũng có nhiều người khác, cũng đang chờ giống như Nghiên, cười đùa nói chuyện vui vẻ.
Một lúc sau, Nghiên đã thấy bóng dáng, dong dỏng cao, của Huệ Thanh lẫn trong đám người. Thanh trở về với hai suất trên tay, đặt một phần trước mặt Nghiên và một phần cho mình.
– Ngày đầu đệ nhập môn, mấy chuyện vặt vãnh này vẫn chưa quen lắm nên bữa nay ta khao. Một suất tốn tận 100 điểm đó nghe! Đệ liệu mà hãy quý trọng. – Huệ Thanh phóng khoáng bao bữa cơm đầu gặp mặt, với hai suất cơm bằng với lại một phần năm giới hạn điểm cho phép của bạch tử.
Nhìn quanh sảnh nhà ăn, tuy rất to nhưng lại chỉ đủ để vừa kín người, Nghiên nhận ra phải có đến sáu, bảy phần trong số những đệ tử ở đây là nữ.
Và Nghiên cũng thoáng nghe thấy tiếng ồn ào, huyên náo ở đằng xa khác, chứng tỏ rằng không chỉ có mỗi chỗ này là nhà ăn.
Nghiên không nhất thiết phải ăn, nhưng nghĩ đi nghĩ lại tốt nhất vẫn không nên làm chuyện gì ngược với mọi người nên Nghiên vẫn cầm lấy đôi đũa vót, tách ra, rồi dùng cơm như bình thường. Tuy không đến mức cao sang (và tất nhiên cũng không bằng với những lần cơm Ngân chiêu đãi) nhưng cũng gọi là tốt so với một vài suất ăn mà các đệ tử quanh dùng.
Đương lúc dùng bữa, Nghiên thấy một đôi nam nữ âu yếm đi tới gần bắt chuyện với Huệ Thanh, qua lại vài câu rồi rời đi, làm Nghiên để ý thấy nơi này có không ít cặp đôi, nếu không muốn nói là đa phần, trong sảnh nhà này.
– Đệ chắc cũng để ý thấy chuyện lạ rồi chứ nhỉ. – Thanh nhận ra cái nhăn mày đến từ Nghiên.
Nghiên cũng không giấu, gật nhẹ đầu, thấy vậy Thanh tạm dừng chuyện ăn uống, lên giọng bề trên, giải thích về giáo lý tư tưởng thức tỉnh của Ngũ Thủy:
– Cái này bắt nguồn từ một điển cố của tông môn rằng, khi xưa, lúc sư tổ khai phái trong lúc du ngoạn đi qua đây, đã vô tình nhìn và nhận ra được Ngũ Thủy. Thán cảm trước sắp đẹp của vẻ tự nhiên, sư tổ đột nhiên trào dâng cảm xúc, ý niệm cũng theo đó mà được khai minh thông suốt, ngộ ra được chân ý bên trong, giúp sư tổ thức tỉnh dị điểm, trở thành cường giả sáng lập nên đại phái thuộc vào hàng ngũ trấn nh·iếp Cửu phương như bây giờ.
Có lẽ vì không hiểu được hết tình hình, cũng như ý ngữ cảnh mà để đạt được trạng thái "trào dâng cảm xúc" vô số đệ tử đã chọn đủ các loại con đường để "nhập đạo". Người thì "lấy tình" "lấy sắc" "lấy 'ngược' nhập đạo"... Vô số thể hệ "tà ma ngoại đạo" khác đã xuất hiện và tồn tại trong nội bộ đệ tử từ lâu; chỉ cần không phạm phải tông quy, đi ngược lại với tiêu chuẩn đạo đức, cũng như không ảnh hưởng tới bất kỳ người nào khác thì đều có thể được chấp nhận.
Tất nhiên, mọi phương thức đó cũng chỉ là giúp tu giả có nuôi thêm hi vọng rằng một ngày nào đó mình có thể thức tỉnh chứ thực chất chẳng có bất kỳ sự đảm bảo nào rằng việc đó sẽ giúp tu giả gia tăng tỷ lệ thức tỉnh cả.
Tiếp đó, Lưu Huệ Thanh cũng kể qua cho Nghiên về tiểu sử sau khi nhập môn của mình, như là minh chứng rằng chẳng cần phải bày biện đủ trò, vẫn hoàn toàn có thể thức tỉnh dị điểm.
Nghiên hỏi thêm về Ngọc Đạo, cụ thể là về lý do đột nhiên chuyển sang nội viện.
– Cái này ta cũng không rõ, ta cũng chỉ nghe người khác đồn rằng cô ấy có mắc ơn với người nào đó ở nội viện nên chuyển tới để trả ơn thôi. Thực hư mọi chuyện như nào ta cũng chịu.
Nghiên không nghĩ mọi chuyện thẳng mạch như vậy, Nghiên suy đoán có lẽ Phù Sương đã từng có ý định bồi dưỡng Ngọc Đạo lên kế vị chức, nhưng rồi vì một lý do nào đó nên mới chuyển qua toan tính lên Vân.
Ăn xong, trời lúc này đã tối Lưu Huệ Thanh cũng tạm biệt với Nghiên trước để trở về thí luyện phòng, Nghiên cũng quay trở về bạch liêu xá, về lại phòng mình.
Nghiên nhìn lại xung quanh, những ánh đèn hắt từ trong những căn phòng khác cách xa chỗ Nghiên cả một dãy dài. Nghiên đã chọn một căn phòng ở nơi thưa vắng nhất, tách biệt khỏi những căn của những đệ tự khác. Tránh tiếp xúc, tránh giao du và tránh ánh nhìn, như vậy thì hành động sẽ thuận tiện hơn.
Nghiên nhìn qua lại phòng ốc, chỗ ngủ của một đệ tử bạch sắc vị xem chừng tốt hơn so với Nghiên tưởng tượng. Nghiên nằm xuống giường, rất lâu rồi mới thử ngả người xuống một thứ gì đó vì với Nghiên, nghỉ ngơi trong khi cơ thể vẫn còn có thể hoạt động là một sự lãng phí. Có lẽ vì vậy mà nằm trằn trọc lúc lâu xong, Nghiên lại bật dậy khỏi giường, mở cửa đi khỏi căn phòng.