Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thần Thuật

Chương 14




Chương 14

– Rồi, ta còn cần phải làm gì tiếp?

Ngọc Vân hẹn Nghiên ở trước cửa Yên túc xá, lòng vòng mất hồi lâu Nghiên cuối cùng cũng tìm được tới nơi này.

– Giờ thì thầy tới gặp quản phòng để chọn chỗ nghỉ riêng, cơ mà trước đó thì thầy cùng con đi một lát đã.

...

*Xoạch* Nghiên đẩy cánh cửa sang ngang, đối diện ngay với chiếc bàn văn thư mà Quản phòng Văn Lan đang sử dụng. Thấy người ở trước trông có vẻ lạ, cô dừng bút, chống tay xuống mặt bàn, đan các ngón lẫn vào với nhau, cử chỉ dễ gần, hỏi chuyện.

– "Vương Kiều" nay lại có hứng thú đi câu dẫn đệ tử mới nhập môn sao?

Khi trước, trước khi được chuyển đến Triều nguyên cung, Vân đã từng có một thời gian phải ở tạm bạch liêu âm tự, cùng An, và cũng thân với Văn Lan trong quãng thời gian này.

– Trưởng lão ngài cứ đùa, đệ tử tu hành chưa đến đâu, nào có lòng để tâm suy nghĩ những chuyện như thế.

– Có lẽ, vị tân lang này tới để kiếm một nơi yên tĩnh cho mình nhỉ? – Văn Lan cợt nhả, đùa.

Trao đổi vài câu về thân thế, quan hệ của Nghiên xong, Văn Lan rút từ dưới ra tấm lệnh bài nhẵn nhụi cùng một con dao khắc, đặt nó lên bàn, bảo Nghiên:

– Cầm lấy, khắc đầy đủ tên mình vào. Khắc xong dùng bút đây, – Văn Lan đẩy cặp nghiên bút sẵn dùng tới trước mặt Nghiên, – viết đè lên rồi qua kia chọn chỗ đặt vào.

Văn Lan hất hàm qua trái phòng, nơi đã dựng sẵn một mô hình phỏng theo Yên túc xá, đặt đè lên trên một bức hoạ đồ để dễ định vị.



Yên túc xá ngoài chia thành các khu theo cấp sắc vị của đệ tử, còn phân làm âm tự và dương tự, ứng với điểm khác nhau giữa người với người. Các phòng của Yên túc xá được biểu thị bằng một khe hở trên mô hình, chỉ vừa đủ để nhét tấm lệnh bài. Văn Lan bảo Nghiên tự chọn cho mình một vị trí còn trống ở bạch liêu xá dương tự. Nghiên cũng hiểu ra tâm ý của Ngọc Vân khi bảo Nghiên đi dạo một vòng quanh trước, cẩn thận lưu ý, chỉ từng chỗ từng khu của các nơi cũng như khung cảnh xung quanh.

Cũng nhờ thế mà Nghiên đã nhanh chóng chọn cho mình một căn phòng phù hợp nhất. Xong xuôi, Văn Lan kiểm tra lại các vị trí rồi lấy sổ ra ghi chép lại thứ tự của phòng.

Rời đi, Vân hỏi Nghiên về phương thức liên lạc vì chúng đệ tử bình thường, nếu không có cơ sự, đều không được phép lại gần Triều nguyên cung ở trên Ngũ Thủy Tiên Sơn, cận Thủy nguyên chi địa.

– Không cần lo, nếu có chuyện ta tự khắc sẽ đến gặp ngươi, thêm cả, toàn bộ khu vực quanh này chẳng có chỗ nào là làm khó được ta đâu. – Còn Vân nếu muốn thì cứ tới tư phòng Nghiên tìm gặp là đủ.

Vân kể tiếp thêm về số việc Nghiên "có thể" hoặc "phải" làm: đến khai võ đường để nghe giảng giải; nhận nhiệm vụ ở sự vụ đường kiếm thêm thu nhập và điểm cống hiến; tới Võ Tàng tìm kiếm võ học;...

– Giáo giảng thì bỏ qua đi, ta không cần nghe thêm về thứ mà ta đã nắm lòng. Còn chỉ tiêu số nhiệm vụ mỗi tháng, ban nãy ngươi có nhắc đến, thử nói rõ ràng thêm xem nào.

Ngọc Vân giải thích: vì để tránh cho các đệ tử lấy lý do "tu luyện" mà biếng nhác, cũng như để chúng đệ tử tích lũy, trau dồi kinh nghiệm; mỗi tháng các đệ tử đều sẽ phải hoàn thành một số lượng nhiệm vụ nhất định nhận ở sự vụ đường.

Với thanh tử, sẽ bắt đầu ở mức 3 nhiệm vụ mỗi tháng; bạch tử, 5 nhiệm vụ; hắc tử cũng giống như bạch sắc vị, nhưng ngoài nhiệm vụ ở sự vụ đường, còn cần thêm 1 nhiệm vụ do thường vụ phòng giao riêng cho mỗi đệ tử hắc vị. Nhiệm vụ sẽ luôn luôn được cập nhật sớm nhất, nhưng thông thường sẽ là theo tuần, tháng hoặc ngày. Nếu có một tháng hoặc khoảng thời gian nào các sự vụ quá nhỏ giọt, thường vụ phòng có thể ra quyết định không tính toán chỉ tiêu chúng đệ tử trong tháng đó, thay vào đó là chỉ định một vài đệ tử phạm quy phải hoàn thành như một hình thức cải huấn.

Riêng thanh tinh tử không yêu cầu lượng nhiệm vụ ở sự vụ đường mà thay vào đó là các nhiệm vụ, thử thách đặc biệt cho từng cá nhân riêng, do Tam viện (Nội, Võ, Pháp) phối hợp giao dưới sự giá·m s·át của Chính thủy Thượng các.

Những nhiệm vụ đó, đa phần đều liên quan đến cơ mật của tông môn, yêu cầu về độ khó, độ nguy hiểm đều ở mức rất cao. Không khó hiểu khi mà các thanh tinh tử thường có linh vị và thực lực sánh ngang hàng với các bậc trưởng bối, thực tế thì nhiều trưởng lão, viện trưởng hay chấp pháp, chấp sự của Ngũ Thủy cũng đều đã từng là thanh tinh tử mà lên.

Hình phạt cho bất cứ trường hợp quá hạn không đạt yêu cầu nếu không đặc cách, hoặc có lý do chính đáng: lần 1, cảnh cáo, khấu trừ 100 điểm cống hiến; nếu còn tiếp diễn, cảnh cáo và kỷ luật, khấu trừ 100 điểm mỗi nhiệm vụ còn thiếu, đồng thời biệt giam trong Thủy giáo thất (âm - dương tự) từ 7 - 14 ngày; còn đến lần thứ 3 nếu vẫn không hoàn thành đủ, đệ tử đó có thể bị trục xuất thẳng khỏi tông môn.

Ngọc Vân nhắc nhở Nghiên rằng chỉ còn 12 ngày nữa là hết tháng, thông thường các đệ tử khảo luyện riêng sẽ hay bị rơi vào trường hợp "chọn sai ngày" dẫn đến vừa mới nhập môn chưa lâu đã lĩnh phải án phạt khấu trừ 100 điểm rồi tháng tiếp theo phải quần quật đi làm nhiệm vụ để trả nợ (với các đệ tử bình thường thì đây là một số điểm khá lớn) và Nghiên đang rơi vào tình cảnh như thế.



Vân thúc giục Nghiên mau chóng tới sự vụ đường để giật lấy 3 nhiệm vụ để đủ chỉ tiêu. Biết thế nhưng Ngọc Vân vẫn thừa hiểu, giờ cũng có thể coi như là cuối tháng, số nhiệm vụ còn lại hoặc là yêu cầu quá sức khắt khe, hoặc là nguy hiểm đến tính mạng, hoặc cũng có thể là do các thông tin đưa ra quá sức mù mờ, thiếu dữ kiện dẫn đến khó lòng phán đoán được khả năng hoàn thành.

Nghiên phần hơi lưỡng lự, với Nghiên thì cứ để vậy và bù vào tháng sau cũng được, nhưng Nghiên đang xem xét đến cơ hội dùng nó để thúc đẩy Vân. Cuối cùng, Nghiên quyết định sẽ thử tận dụng chúng.

Nghiên cùng Vân đi tới một sảnh đường lớn với những khung bảng dài, rộng, treo quanh khắp sự vụ đường. Trái với tưởng tượng của Nghiên, nơi đây có khá đông người tụ tập đến, không chỉ đến để nhận, báo cáo kết quả nghiệm thu, mà còn tới để treo thưởng, ủy thác cá nhân; tìm lập tổ đội,...

Trong lúc Nghiên đang dọc một vòng quanh sảnh, xem xét tất cả số nhiệm vụ thì Ngọc Đạo đi tới, cầm một tờ giấy nhiệm vụ, có dấu của thường vụ phòng, không phải ủy thác riêng, đóng đinh lên chiếc bảng lớn ngay cạnh.

Nghiên liền nhận ra vấn đề. Theo Vân biết, những nhiệm vụ chính do thường vụ phòng đánh dấu chỉ có thường phụ viên của phòng mới được phép tiếp cận và treo bảng, nhưng Ngọc Đạo rõ ràng là thường phụ viên thường trực của nội vụ phòng.

Nghiên đi tới xem thử ủy thác mới ban bố, Ngọc Đạo cũng không rời đi ngay mà lui lại qua bên cạnh.

Uỷ thác: khám phá một kiến trúc, di tích ngầm ở dưới mặt đất; yêu cầu một tổ đội tối thiểu 5 người.

– Có lẽ phòng thường vụ vừa mới nhận được báo cáo, nên có vẻ còn khá ít thông tin. – Ngọc Vân nhận xét.

Nghiên dự có lẽ sẽ chọn nhiệm vụ này để thử nghiệm, nhưng vẫn còn một vấn đề tặng kèm đó.

– Năm người à...

Đương lúc suy tính xem nên làm cách nào để tìm đủ người thì đúng lúc đó, Lưu Huệ Thanh lại chạy tới để nhắc Nghiên biết về chuyện chỉ tiêu mà khi hồi hắn quên nói, Huệ Thanh xem chừng cũng khá ngạc nhiên khi thấy Nghiên quen biết với Ngọc Vân, và còn "ngạc nhiên" hơn khi mà người tên Ngọc Đạo của hắn đang đứng ngay bên cạnh.

Lưu Huệ Thanh gọi Ngọc Vân một tiếng "sư tỷ" tuy rằng Huệ Thanh nhập môn trước cô khoảng độ gần một năm, nhưng vì chức phận đệ tử thân truyền của quan chủ, Thanh vẫn kính cẩn gọi Vân bằng sư tỷ để tôn trọng.



Liếc mắt lướt qua giấy nhiệm vụ treo trên bảng, tính toán thấy chẳng còn mấy lâu nữa là tổng kết tháng mà Nghiên vẫn còn 5 nhiệm vụ, Thanh đề nghị lập tổ đội để tiện giúp nhiệm vụ cho Nghiên.

– Hay đệ lập đội để giật lấy nhiệm vụ đi, ta thấy cái này có vẻ dễ xử đấy. Dù sao thì tự bản thân ta cũng không muốn thấy một nhân tài lại bị giam vào trong Thủy giáo thất đâu.

Ngọc Đạo cùng Vân đồng ý nhưng vẫn còn thiếu một người, và một lần nữa, trùng hợp lại xảy ra.

– Mấy người tụ tập ở đây làm gì vậy?

– "Tỷ" nghĩ là ta kiếm được người cho bớt trống đội rồi Nghiên ạ. – Ngọc Vân nói với một điệu mờ ám.

– Hử?

Tần Quỳnh An xuất hiện đúng lúc, Vân liền lập tức kéo muội ta vào để bù đắp vào vị trí còn thiếu trong nhóm.

– Tổ đội thì đệ không có vấn đề gì lắm, nhưng trước tiên đệ cần phải biết một điều này đã.

– Chuyện gì? – Huệ Thanh hỏi.

– Linh vị, thực lực của mọi người, nhưng chủ yếu thắc mắc lớn nhất của đệ duy chỉ Ngọc Đạo tỷ thôi.

Nghiên nói lên câu hỏi về thực lực cũng như chức vụ thường phụ viên của Ngọc Đạo có thể tham gia nhận ủy thác được sao thì được trả lời là có thể nhưng cô sẽ phải có sự chấp thuận của chính chấp sự và chấp sự quản lý phòng.

– Còn về thực lực, có lẽ đệ không biết chứ Ngọc Đạo khi trước vốn là đệ tử bạch vị nổi danh của võ viện Ngũ Thủy quan ta, từng được đề cử thí luyện tấn thăng lên cấp hắc sắc. Sau đó mới chuyển qua nội viện làm thường phụ viên nội vụ phòng. Luận về thực lực thì võ vị của muội ấy chẳng có mấy bạch tử vượt qua được đâu. – Nghe vẻ tên Huệ Thanh này đã thuộc lòng tiểu sử của người ấy từ lâu, một lèo kể hết chi tiết thay luôn cho chính chủ.

Nghiên xem chừng cũng xuôi tai, chấp nhận tổ đội với bốn người này:

– Thành giao.