Chương 13
Ít lâu sau, Vân đã bình phục tĩnh dưỡng, chuẩn bị lên đường đến Ngũ Thủy Tiên Sơn.
– Thầy định đến Ngũ Thủy quan cùng con á?
– Phải, cha ngươi dễ sợ, không an tâm để ngươi đi một mình nên bảo ta đi cùng. – Kỳ thực đây là ý của Nghiên, Ngân chỉ coi như là chỗ để đổ thừa.
Vân cũng không có ý kiến gì, nhẹ nhàng nhún hai vai rồi tiếp tục xếp đồ vào tay nải.
Trời vừa rạng sáng, hai người đã bắt đầu cuốn xếp lên đường. Dọc suốt đường đi, Nghiên bắt gặp thấy ánh nhìn lấm lét của Ngọc Vân, có vẻ như cô khá để ý về "cơ thể" của Nghiên do so với lần dạo trước, Nghiên có chỉnh trang lại để giả thành một võ môn đệ tử 15 tuổi hơn (tuy vóc người vẫn nhỏ, Nghiên thà để nhìn mình mảnh khảnh còn hơn là gây sự chú ý).
– Sao? Có khúc mắc gì nói ta nghe xem. – Nghiên đột ngột bảo Vân chậm lại, nói với cô.
– Ừm... Con chỉ đang tò mò sao cơ thể của thầy lại như vậy thôi...
– Ở tông môn không ai giải thích cho ngươi về "Nguyên Thuật" à?
– Nguyên Thuật là gì? – Vân hỏi.
Nghiên nhướng một bên mày:
– Ta thực sự không biết đám đệ tử các ngươi tu luyện kiểu gì đấy.
Nghiên giải thích sơ cho Ngọc Vân về Nguyên Sách Thuật:
– Vì ngươi không biết nên ta sẽ tạm coi như là ngươi chưa từng đọc và giải thích nhanh qua.
"Nguyên Thuật" là một cuốn học thư do một học sĩ với bút danh "Kim Ma" viết nên. Chẳng ai rõ danh tính của Kim Ma là ai, cũng không ai biết nó xuất phát từ đâu và từ bao giờ, chỉ biết từ lâu nó đã trở một truyền kỳ, một tài liệu tu luyện quý giá, lưu truyền phổ biến trong giới tu giả, học giả, giúp hiểu biết sâu hơn về thứ mà người ta gọi là "tu luyện linh vị".
– Nguyên Thuật giải thích về ba thứ và bốn ảnh hưởng hay tác động, ứng với bốn chương: Nguyệt Căn, Hoa Ảnh, Thiên Vân, Độc Tuyết. Ba chủ thể được đề cập đến là: dị điểm, động nguyên, niệm động lực.
Nghiên thôi nghỉ, vẫn tiếp tục đều đặn nhịp bước chân, vừa đi vừa giải thích cho Ngọc Vân từng phần một.
– Đáng lý ra, ta phải nói cho ngươi rõ thêm về ba định nghĩa này trước, nhưng vì như thế sẽ quá dài dòng nên ta sẽ chỉ vắn tắt lại, nếu muốn ngươi có thể tự mình tìm hiểu sau.
Bước đầu tiên, mở đầu cho toàn bộ mọi phương pháp tu luyện linh vị, chính là khai mở thức tỉnh dị điểm, đạt đến linh vị cảnh giới đầu tiên của sinh thể: Linh Minh.
– Dị điểm là một "điểm" trừu tượng trong ý thức của sinh linh. Tại đó, sinh linh có toàn quyền chủ động kiểm soát niệm động lực, từ đó khai thác, tích trữ, vận dụng động nguyên trong và ngoài cơ thể. Đó cũng là những khả năng cơ bản của một tu giả cảnh giới Linh minh.
Đến cảnh giới tiếp theo, Biến Cách, tu giả sẽ tập trung vào cách để kiểm soát, lưu trữ và vận dụng động nguyên trong cơ thể thông qua biến đổi tàng cách (tức cách để trữ dụng động nguyên nội thể).
– Tại cấp độ này, tu giả đã có thể sử dụng động nguyên để nuôi dưỡng, củng cố hoặc thậm chí là tinh chỉnh cấu trúc cơ thể, giống như ta.
Tuy nhiên, dù gọi là chỉnh lại cơ thể nhưng thực chất cũng chỉ là dùng động nguyên để kích thích một vài bộ phận giúp đẩy cơ thể phát triển thêm mà thôi, và toàn bộ quá trình cũng phải mất ít nhiều thời gian mới có thể nhận ra sự thay đổi. Lẽ dĩ nhiên, "thứ" mà Nghiên dùng để tránh được một đao chí tử từ tên Đào Thế Công khi trước hoàn toàn không phải là cái này.
– Còn về thứ gọi là ban nguyên, ngươi có biết sau Biến Cách là gì không? – Nghiên hỏi.
Vân lắc đầu, đối với cô, giới hạn trước mắt chỉ có Linh Minh, còn Biến Cách thì Vân mới chỉ biết đến khi nghe qua linh vị của hắc sắc đệ tử trong môn.
– Tử Túy. Theo tín ngưỡng thông thường, sinh vật tồn tại hai phần là: linh hồn và thể xác. Phần "sống" sẽ là thân thể vật chất, còn phần "c·hết" sẽ là linh hồn hư thực. Lấy theo ý nghĩa đó, tu giả đã gọi cảnh giới này là "Tử Túy" tức chỉ tinh túy nằm sâu trong linh hồn sinh thể.
Tại cảnh giới này, tu giả có thể thôi động niệm động lực thông qua tiềm thức cảm giác một cách vô thức mà không nhất thiết phải có sự điều khiển của ý thức sinh linh, tức kéo từ vùng ý thức sang vùng tiền ý thức và có thể là cả vô thức. Từ đó giúp giảm tải cho suy nghĩ tu giả, đồng thời cũng tăng khả năng xử lý cùng lúc nhiều lần lên, tạo tiền đề cho tu giả xây dựng những phương pháp sử dụng năng lượng chi tiết, phức tạp và hiệu quả hơn.
– Trong Tử Túy, có một giai đoạn được gọi là "Cổ Ký" đây là giai đoạn tu giả hình thành nên một thứ trừu tượng, thường gọi "ký hiệu" nhằm đánh dấu sự kiểm soát lực lượng trong cơ thể. Tuy nhiên, với những người giống ngươi, sinh ra đã tồn tại ban nguyên, một dạng ấn ký tinh thần từ niệm động lực tương tự và ưu việt hơn nhiều so với Cổ Ký khi mà ngay từ những bước cảnh đầu tiên, nó giúp cho tu giả chiếm ưu thế vượt trội trong cả về tu luyện lẫn thực chiến. Không phải ngẫu hứng mà những kẻ có ban nguyên thường đi đôi với cụm từ: "kỳ tài".
Nhưng, không chỉ riêng mỗi ban nguyên là sinh ra đã có, Cổ Ký cũng có thể, và nó được gọi là "đoạt xá" hoặc "trùng sinh" tùy vào cách ta hiểu.
Sau đó, Vân vẫn tiếp tục hỏi thêm về những vấn đề khác nhưng đều bị Nghiên lảng tránh, chỉ bảo Ngọc Vân: "tự mà tìm lấy một quyển và đọc đi, ta lười giải thích" dù rằng những vấn đề Vân hỏi, đa phần, đều chẳng hề nằm trong cuốn sách đó.
Thoáng thoắt hai người đã cuốc bộ được hơn nửa ngày đường, Tiên sơn Tiên hà nằm gọn vào tầm mắt, chỉ ít lúc nữa Vân sẽ lại phải trở về với nếp sống tu tập và "chạy" nhiệm vụ.
– Con nghĩ giờ không cần phiền đến thầy nữa đâu, từ đây con tự đi một mình được rồi.
– Đừng vội đuổi ta nhanh thế, cha ngươi bắt ta phải ám ngươi đến tận trong tông cơ.
Vân ngơ ngác, toan nói là tông môn nghiêm cấm người ngoài.
– Chưa hiểu nhỉ? Ý là ta sẽ nhập môn, trở thành một đệ tử giống ngươi để tiện cho việc "chăm sóc" ấy.
– Thầy chắc...
Vân định nói thì bị Nghiên đưa tay ngăn lại.
– Tỷ là "sư tỷ" đệ là "sư đệ" đừng nhầm lẫn danh xưng.
Bảo Vân gọi một lão quái cả trăm tuổi một tiếng "đệ" thì thà Vân gọi một thằng nhóc bằng "thầy" như trước còn dễ xuôi hơn.
Ngũ Thủy quan toạ lạc ở Ngũ Thủy Tiên Sơn, nơi có 5 con suối chảy về Tiên Hà, tại tổng Trường Lư, huyện Không Định, Phong Châu.
Tới nơi, Nghiên nói rõ lại mục đích, sẽ tạm thời làm đệ tử trong môn cho đến khi Vân thực sự thức tỉnh (đồng thời cũng để tiện trao đổi với Phù Sương, cũng như để Phù Sương biết điều mà hành sự, nếu không muốn bị chính y s·iết c·ổ).
Vân cho biết, kỳ tuyển chọn đệ tử vốn đã qua lâu, mà lần tiếp theo cũng phải đợi thêm 4 năm nữa. Do đó nếu Nghiên muốn trở thành đệ tử, chỉ còn cách đơn độc một mình chấp nhận một ải thí luyện, với tiêu chuẩn về độ khó dĩ nhiên là hơn rất nhiều so với thông thường.
Nghiên đưa một tờ giấy cho Vân, bên trong là hai chữ "Ngưỡng Lại" nhờ Vân chuyển chúng cho chính chấp sự nội viện, Phù Sương. Vân cũng không hỏi gì nhiều, trực tiếp đi ngay.
Tại võ viện, Nghiên được đưa tới thí luyện phòng, gặp Vô Sa trưởng lão. Biết Nghiên tới để thí luyện cá nhân, Vô Sa liền dẫn Nghiên tới Luận võ đường, nơi có những bậc đài lát gạch giữa võ đường. Vô Sa gọi đệ tử của mình tới, Lưu Huệ Thanh, bạch sắc đệ tử kiêm phó ủy của thí luyện phòng, kiêm luôn đệ tử thân truyền của Vô Sa trưởng lão.
Đám đệ tử chung quanh đang tỉ võ, thấy trưởng lão đưa một tên mặt mũi lạ hoắc tới, lại gọi thêm cả đệ tử chân truyền của mình ra, cơ hồ cũng hiểu ra được vấn đề liền bỏ hết tư việc mình đang làm, tới vây xung quanh hóng hớt.
Vô Sa cho Nghiên một yêu cầu đơn giản: đánh bại Lưu Huệ Thanh và không có giới hạn thời gian. Nghiên sẽ bị xử thua nếu rời khỏi võ đài, đồng nghĩa với việc b·ị đ·ánh trượt thẳng.
Đám đệ tử xung quanh hiếu kỳ, chợt hú hét, ồn ào ầm ĩ, bàn tán rôm rả. Ai chả biết Lưu Huệ Thanh là đệ tử bạch sắc vị, vốn nhập Linh Minh cảnh đã lâu, đối đầu với một kẻ đến thức tỉnh còn chưa chắc đã rõ dường như là một thắng lợi quá mức đơn giản.
Phù Sương nhận được giấy, đã âm thầm tìm tới, lẳng lặng đứng ngoài một góc, tay cầm chiếc tẩu, đều đều phả từng lượt khói thuốc.
– Hoặc đánh bại hắn và ngay tức khắc trở thành bạch tử, hoặc là gói ghém đồ đạc rời khỏi đây. Ngươi chọn cái nào? – Phù Sương nhỏ giọng tự hỏi mình.
Nhưng cũng chẳng cần ai khác nghe thấy và trả lời, tự Phù Sương cũng biết Nghiên sẽ chọn vế nào.
Nghĩ đến đây, Phù Sương bất giác nở nụ cười.
– Yển nguyệt bán dạ, huyết nguyệt vị thần!
...
Lưu Huệ Thanh rút ra một thanh kiếm, cầm theo nó bước lên lôi đài, thấy Nghiên cứ vậy mà tay không bước lên sàn tỉ thí, Lưu Huệ Thanh cũng có phần thắc mắc hỏi:
– Sư đệ không tính cầm v·ũ k·hí gì lên theo sao?
– Ồ! Tiểu đệ rõ ràng đã an sẵn phận thua, Lưu huynh vì lý lại gọi ta bằng "sư đệ" thế? – Nghiên có vài phần thiện cảm với người tên Thanh này.
– Ta thì lại nghĩ khác, ta không nghĩ đằng ấy lại dễ chịu thua vậy đâu. Nhưng vẫn phải nhắc cho sư đệ biết trước, để công bằng ta sẽ không dùng đến động nguyên, tuy thanh kiếm ta đang cầm đã được mài cùn sẵn, nhưng bị nó "chém" trúng vẫn khá là đau. Và biết đâu, giao đấu nhiều lại có chỗ không được "cùn" cho lắm đấy.
Nghiên dự tính định đánh nhanh thắng nhanh, nhưng đối phương đã đề cao mình như thế, vả lại còn lịch sự phô trương sức mạnh bản thân mình, Nghiên quyết định sẽ giằng co, "coi như là để thoả mãn cho ngươi vậy".
– Không phụ kỳ vọng Lưu sư huynh!
Phong cách chiến đấu của Nghiên vốn không thiên về hướng chủ động mà thay vào đó là bị động, thích ứng và phản công hơn. Nhưng để bắt nạt một tên chưa sống quá nửa đời người như này thì dư sức.
Nghiên chủ động t·ấn c·ông trước, chạy thẳng đến phía Huệ Thanh, đối phương dường như có ý chấp nhường Nghiên vài ba chiêu, vì thế mà dù Nghiên đã để lộ đầy sơ hở trong tầm đánh, Lưu Huệ Thanh vẫn bị động đứng đó. Dùng tay không đấu với một kẻ dùng đao kiếm dù thế nào vẫn luôn bất lợi bởi khác biệt về tầm đánh, do đó, Nghiên không chút lo lắng gì mà sử dụng luôn tốc độ cực đỉnh để áp chế hắn.
Kinh ngạc trước tốc độ của Nghiên, Lưu Huệ Thanh dễ dàng bị hoảng khi Nghiên tung chân đá cao cước, Huệ Thanh thuận theo phản ứng của cơ thể, thanh kiếm đang đặt chính giữa bất ngờ chém về bên trái, hướng mà Nghiên đá chân, hòng, cản lại được cú đá. Tuy nhiên, trái với dự tính của Thanh, cú đá của Nghiên không cao và dài tới tận vai Huệ Thanh đến thế.
Nghiên đưa cước trúng hai tay nắm kiếm của Thanh, có phần thất vọng vì tên này dễ bị doạ đến thế. "Nếu trình độ ngươi chỉ có vậy thì kết thúc nhanh đi". Nghiên tận dụng lực sau khi cước trúng xong, hạ chân, móc vào cẳng tay đối phương mà kéo giật xuống khiến Huệ Thanh bị lệch mất thế trọng tâm. Nghiên dùng chân đang móc, vận lực đẩy, đạp Huệ Thanh lui ra xa.
Cuối cùng Lưu Huệ Thanh cũng có chút thời gian để thở, nhưng chưa kịp hồi thần thì Nghiên đã lại lao lên t·ấn c·ông tiếp. Lần này, Huệ Thanh không dám khinh địch như khi nãy, liền đưa kiếm lên cao định chém xuống thì...
– Hắn... thực sự đã thức tỉnh chưa vậy...?
Đám đệ tử đứng xem dường như không tin vào mắt, ngay cả Vô Sa lẫn Huệ Thanh cũng vậy. Khoảnh khắc trước khi Thanh kịp giáng cây kiếm xuống, Nghiên đã lập tức đưa chân lên, tung cước, đánh chặn lại một cách chuẩn xác vào dưới chuôi kiếm của Huệ Thanh. Ngay sau đó, Nghiên tiếp tục bồi thêm cho Thanh một cước vào dưới cằm. Nhân khi đối phương còn đang choáng váng, Nghiên thêm một cú nữa vào bắp chân trái Thanh, khiến Huệ Thanh sơ suất giữ lại thăng bằng, và rồi đến tận lúc này Thanh mới nhận ra, cậu đã bị Nghiên đẩy đến sát mép viền đấu đài từ bao giờ.
Nghiên vận lực cổ tay, áp chưởng kích. Trận đấu ngã ngũ một cách áp đảo và nhanh chóng.
Lưu Huệ Thanh b·ị đ·ánh bay khỏi võ đài, đầu bị ngã va đập với sàn. Choáng váng xen tiếp choáng váng, Huệ Thanh nằm cựa quậy dưới nền đất một lúc rồi mới mở mắt mình ra.
– Lưu huynh không sao đấy chứ?
Nghiên ân cần hỏi han vị "đồng môn" mới, đồng thời cũng đưa tay ra, giơ trước mặt hắn kéo hắn dậy.
– Không sao, chỉ là bị một con tiểu quái thú hành cho điếng hết cả người thôi.
– Ha ha ha...!!
Tiếng cười của người đó kêu vang khắp Luận võ đường, Vô Sa đi tới, lại gần chỗ của Nghiên và Huệ Thanh, thông báo kết quả:
– Tốt, rất tốt! Ngươi đạt! Và còn biết gì không? Ngươi hoàn toàn đủ điều kiện để nhận lấy bạch vị!
Nghe đến đây, Huệ Thanh liền huých nhẹ cùi chỏ vào Nghiên: "ngươi may mắn đấy, không phải cứ lúc nào đánh thắng bạch tử cũng được nhận bạch vị đâu". Đám đệ tử xung quanh cũng trầm trồ, kích động lên theo, cũng dễ hiểu khi đệ tử bình thường dù đã thức tỉnh, muốn từ thanh sắc lên bạch sắc cũng phải mất từ 4-5 năm.
Trước thực lực của đệ tử mới nhập môn, Vô Sa ngay lập tức tiến đến, hỏi ý muốn của Nghiên:
– Và còn một một điều nữa, cứ coi như là lòng tham tài của cái thân già này đi, liệu ngươi có hứng thú trở thành đệ tử của một trưởng lão như ta không? – Vô Sa ngỏ ý đề nghị Nghiên.
Chỉ cần Nghiên gật đầu đồng ý, không chỉ vừa có bạch vị, trở thành bạch tử, mà còn trở thành đệ tử của một trưởng lão, trở thành phó ủy của thí luyện phòng. Với địa vị như vậy trong tông, Nghiên cũng có thể coi là có quyền lực so với những đệ tử khác, kể cả là hắc tử, thậm chí là thanh tinh tử.
Nghiên từ chối, một điều ngoài dự đoán của Vô Sa. Tuy bất thành nhưng Vô Sa vẫn nói với Nghiên: "sau này có việc gì cần giúp có thể đến gặp ta" rồi đi đến chỗ Huệ Thanh, truyền chỉ cậu phải có nhiệm vụ hướng dẫn, phổ biến những thứ, những việc phải biết, phải làm trong môn.
– Chào! – Lưu Huệ Thanh giơ ra bàn tay phải.
– Chào Lưu sư huynh, khi nãy đã nhường rồi. – Nghiên cũng đưa tay ra bắt lại.
– Xùy xùy! – Thanh đưa tay ra khoát khoát, điệu đuổi gà. – Thân sư huynh không chấp loại quỷ vật ngươi.
Bỗng dưng Huệ Thanh khoanh tay nhắm mắt lại, đứng nghĩ ngợi hồi lâu, nhưng Nghiên lại thoáng thấy Thanh vô thức mở hí mắt ra nhìn về phía sau. Nghiên quay đầu lại ra sau, dáng dấp của một nữ đệ tử hiện ra, đang cặm cụi ghi chép lại kết quả cuộc khảo thí, với một chiều cao chỉ ở mức trung bình cùng thân thể thon nhỏ, dễ đem lại cho người nhìn cảm giác muốn ôm ấp, che chở.
Sau vài lần "hi hí" như vậy, cuối cùng Thanh cũng chú tâm được vào chính sự. Huệ Thanh bảo Nghiên cùng mình tới chỗ của nữ đệ tử kia, nói nhanh gọn:
– Giờ, đệ sẽ phải theo "người này" – Thanh chỉ Ngọc Đạo, nữ tử hắn len lén nhìn nãy giờ, – muội ấy là Ngọc Đạo, thường phụ viên của nội vụ phòng. Muội ấy sẽ dẫn đệ đi lĩnh bạch vị cùng môn phục của tông môn.
Ngọc Đạo vẫn thường hay tới để thống kê thiệt hại tài sản, cũng như ghi chép về những ải thí luyện, giống như hôm nay. Qua đây, Nghiên cũng nhận ra được tình ý của Huệ Thanh với nữ tử tên Ngọc Đạo này.
– Vậy nhờ Ngọc muội dẫn đệ ta cả nhé, trưởng lão nãy gọi ta có việc rồi. Thế nhé! – Rồi Huệ Thanh lẩn đi mất.
Nghiên cũng không nghĩ Lưu Huệ Thanh này không chỉ dễ doạ, dễ chơi chiêu bài tâm lý, lại còn dễ "nhát" nữa.
Nghiên nhún vai, quay lại nhìn nữ tử sau đứng mình. Ngọc Đạo vẫn không biểu lộ chút gì, vẫn tỉ mỉ viết từng con chữ. Lúc sau, Ngọc Đạo mới bảo Nghiên đi theo, với một tông giọng "lạnh của ngọc"
Ngọc Đạo dẫn Nghiên tới nội vụ phòng đăng ký thông tin, nhận bạch vị và môn phục của Ngũ Thủy quan, giải thích qua về tông quy và những nơi Nghiên có thể đi đến. Và trong suốt cả quá trình, Ngọc Đạo luôn giữ một vẻ mặt lạnh như băng, không ngẫu nhiên mà đám đệ tử ban nãy đều gọi cô ả này với cái danh: ngọc hàn tiên tử.
Xong xuôi, Nghiên mở cửa rời khỏi phòng. Lúc Nghiên đưa tay lên kéo cánh cửa sang ngang, Ngọc Đạo thấy chiếc vòng giấy ở cổ tay trái Nghiên, thoáng để ý, không nói năng gì, lơ đãng nhìn vào khoảng không khi nãy. Cô lắc nhẹ đầu, lấy lại tinh thần, tập trung hoàn thiện nốt đống sổ sách cuối tháng.