Bóng dáng màu xanh bắt mắt bị ném trên mặt đất, một tiếng ‘bịch’ nặng nề vang lên, thổi bay cả bụi đất.
Nam Cung Đệ kinh ngạc nhìn bóng dáng màu xanh ấy bị bụi đất màu vàng bao phủ, trong nháy mắt trái tim chùng xuống, thì ra hắn bị rơi vào tay Sở Mộ Khoảnh. Hắn bị thị vệ nhấc tới, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, vẻ mặt mệt mỏi, bệnh tình càng nghiêm trọng, nhiều bụi đất tắc trong hơi thở như vậy, sẽ khó chịu đến mức nào?
Bỗng nhiên, cả người Thủy Dật co quắp, miệng bị nhét vải rách trào ra một đường máu, chảy xuống theo khóe miệng. Đồng tử của Nam Cung Đệ chợt co rút lại, tức giận nói: "Thả hắn ra, ta sẽ đi cùng các ngươi." Dứt lời, nàng quay đầu lại nhìn Quân Mặc U ở phía sau, trong đôi mắt phượng chứa đầy vẻ phức tạp, nàng nắm chặt tay Quân Mặc U, cầu mong sự thông cảm của hắn.
Thủy Dật dùng mạng của hắn đổi lấy mạng cho nàng, cho dù như thế nào thì nàng cũng nợ Thủy Dật một mạng. Nàng không thể nào trơ mắt nhìn Thủy Dật chết ở trước mặt nàng, như vậy cả đời nàng cũng sẽ áy náy bứt rứt, chỉ hy vọng nam nhân bên cạnh là người hiểu và thông cảm cho nàng nhất.
Quân Mặc U im lặng một hồi lâu, nhìn đáy mắt kiên nghị của Nam Cung Đệ, trong lòng hắn chua chát. Hắn có thể hiểu được nàng, chính bởi vì hiểu nên mới có thể cảm thấy bị tổn thương. Cho dù như thế nào, rốt cuộc hắn không phải là duy nhất ở trong lòng nàng, trái tim của nàng quá lớn quá đầy, chứa quá nhiều thứ, hắn chỉ chiếm một vị trí trong đó mà thôi.
"Ta ở lại, nàng đi đi." Quân Mặc U liếc nhìn Sở Mộ Khoảnh, buông lỏng bàn tay đang nắm chặt tay Nam Cung Đệ ra, để nàng ở Tuyết Lâm, dù sao thì hắn cũng không yên tâm. Món nợ với Thủy Dật, để hắn trả thì cũng giống nhau.
Nam Cung Đệ lắc đầu, thật thà mà nói: "Huynh đi thì mới có cơ hội cứu ta ra ngoài, nếu như huynh bị bắt, Sở Mộ Khoảnh sẽ không tha cho ta." Sở Mộ Khoảnh hận nàng, hận nàng tận xương, nếu không phải là như thế, thì tại sao vu sư lại trợ giúp Sở Mộ Khoảnh đối phó nàng chứ?
Quân Mặc U nhìn chằm chằm vào Thủy Dật đang bất tỉnh, đáy mắt thoáng hiện lên vẻ hung ác, tay nắm dây cương nổi đầy gân xanh, hắn vung ống tay áo lên, phi thân rời đi.
"Mau bắt hắn lại!" Sắc mặt Sở Mộ Khoảnh tối sầm, chỉ huy thiết kỵ đi bắt Quân Mặc U, nhưng trông thấy bóng dáng màu trắng trên không trung kia trong nháy mắt đã không thấy tung tích, hắn tức giận đẩy Trần Linh Nhi xuống ngựa, mắng thiết kỵ.
Nam Cung Đệ khẽ cau mày, rốt cuộc là nàng đã làm liên lụy tới Quân Mặc U. Trông thấy Sở Mộ Khoảnh dữ tợn giận dữ mắng mỏ thiết kỵ, trong lòng nàng cảm thấy kỳ lạ, hình như hắn không giấu được tâm tình, quá dễ tức giận, chuyện này có liên quan tới vu sư sao?
——
Sở Mộ Khoảnh cũng không gây khó khăn cho nàng, không trói lại cũng không dùng vũ lực, thậm chí còn chiêu đãi ăn uống không gò bó tự do của nàng. Bọn họ hiểu với bản lĩnh mà Quân Mặc U đã thể hiện ra, nếu nàng muốn chạy trốn thì chỉ là chuyện trong nháy mắt, nên cũng không làm điều thừa thãi, chỉ coi chừng Thủy Dật nghiêm ngặt hơn; bọn họ biết Thủy Dật mới con át chủ bài khống chế nàng tốt nhất.
Chết tiệt! Quả thực lão bất tử kia tính chuẩn, Thủy Dật chính là kiếp nạn trong đời nàng!
Ánh mắt Nam Cung Đệ vô tư đánh giá vu sư ở trong điện, hắn đội chiếc mũ màu đen che kín cả đầu, chỉ lộ ra gương mặt, nhưng quay lưng lại với nàng nên không nhìn thấy rõ diện mạo của hắn, nàng chỉ ngờ ngợ nghe được tiếng hắn nói chuyện với Sở Mộ Khoảnh và thái giám bên cạnh.
Nam Cung Đệ giơ tay che miệng ngáp dài, lau hết hơi nước trên khóe mắt, mở mắt nhìn thấy thái giám đang đứng ở trước mặt nàng, gương mặt phấn trắng mang theo vẻ tức giận, ánh mắt đỏ ngầu nhìn nàng chằm chằm: "Hoàng thượng khoan dung nhân ái, không coi ngươi là tù nhân nhốt đến chết trong nhà lao, trái lại để cho ngươi gặp vu sư, đây là ân điển to lớn, vậy mà ngươi. . . Lại dám thất lễ với vu sư! Ta, ta sẽ nói Hoàng thượng trừng trị ngươi, để ngươi biết được sự lợi hại!"
Hắn hếch mũi lên trời ‘hừ’ một tiếng, chống nạnh uốn éo đi tới trước mặt vu sư, ngón tay hoa lan chỉ cầm theo khăn lụa, cười giống như một đóa hoa cúc héo, nghiêng người như muốn dính sát vào người vu sư: "Vu sư, nha đầu chết tiệt không coi ai ra gì, à không không, vu sư là thần tiên, sao thứ tục nhân này có thể nhìn trộm diện mạo của vu sư chứ? Nàng ta không biết phân biệt, để tránh nàng ta quấy rầy không gian yên tĩnh của vu sư, ta tạm thời kéo nàng ta ra ngoài, thỉnh Hoàng thượng trị tội nàng ta."
Nam Cung Đệ nhìn bộ dạng ‘lẳng lơ’ của thái giám, rồi nhìn vu sư tựa như nam tử như có thể sánh với thần tiên kia, giống như thái giám đang õng ẹo làm dáng cầu xin giao phối!
Từ đầu tới cuối vu sư chưa từng nhìn về phía Nam Cung Đệ, dường như nhìn ra suy nghĩ xấu xa của nàng, vu sư chậm rãi nghiêng đầu liếc nàng một cái, nói giọng khàn khàn: "Không sao, để nàng ta ở lại."
Dư công công kinh ngạc há to miệng, lần trước có một tiểu cung nữ bất kính với hắn ta, nhưng hắn ta đã cầu xin Hoàng thượng chém chết rồi, tại sao bây giờ lại bảo vệ nha đầu chết tiệt?
Dư công công không cam lòng liếc xéo Nam Cung Đệ một cái, dậm chân hậm hực cảnh cáo: "Nha đầu chết tiệt kia, phải kính trọng vu sư đại nhân, nếu còn dám khinh thường, cẩn thận ta rút da của ngươi!" Dứt lời, hắn vẫn vung khăn uốn éo cái mông mà rời đi.
Nam Cung Đệ che mặt, thật sự không biết tại sao trong cung này có thể có loại đặc sắc hiếm có kia, quả thật có thể so sánh với ma ma lầu xanh!
"Không nhìn ra ngươi có năng lực lớn như vậy, phá hủy được bộ lạc. Ngươi có biết điều đó đồng nghĩa với việc cắt đứt đường sống của ngươi không!" Vu sư xoay người nhìn Nam Cung Đệ với ánh mắt nham hiểm, lúc nhìn thấy gương mặt của nàng, thì khuôn mặt bình tĩnh dần dần trở nên méo mó, đáy mắt phát ra tia lửa. Nam Cung Đệ giật mình, tâm tình của hắn thay đổi nhanh như vậy, nhìn nàng giống như là người có thù sâu tựa biển, chẳng lẽ là mẫu hậu của nàng hoặc là lão bà bà có thù oán với hắn?
Nam Cung Đệ không đáp, nhìn sắc mặt đáng sợ của vu sư, nàng nghĩ tới những lời đánh giá của mọi người về hắn, nàng mỉa mai: "Đức cao vọng trọng ư?"
Vu sư như bị giẫm lên chân, nói với giọng âm trầm: "Đức cao vọng trọng? Ngươi cũng cảm thấy bổn tọa đức cao vọng trọng là rất châm chọc?"
Nam Cung Đệ không nói gì, thật sự vu sư này rất kỳ lạ, lời hắn nói ra cùng với vẻ mặt trào phúng kia giống như là một người hoàn toàn khác, còn tính cách hôm nay của hắn là bắt chước người khác.
Vu sư chưa thỏa mãn sự hiếu kỳ của Nam Cung Đệ, nàng thuận theo đề tài kia mà nói tiếp, chỉ là để cho nàng vào gặp Thủy Dật.
Nam Cung Đệ không hiểu rõ suy nghĩ của vu sư, nhưng trong lòng nhớ tới bệnh tình của Thủy Dật, nàng không suy nghĩ nhiều mà đi vào nội điện. Trông thấy người nằm trên giường tử đàn, chóp mũi Nam Cung Đệ cay cay, chậm rãi đi tới trước giường, ngồi ở trên ghế tròn nhỏ bên cạnh giường, nàng cầm khăn lau bụi đất dính trên mặt hắn.
"Ngươi dặn ai đó cầm một bộ y phục sạch sẽ tới đây, một bồn nước nóng nữa." Nam Cung Đệ dặn dò cung nữa đứng ở sau lưng, vị cung nữ chần chừ nhìn Nam Cung Đệ, không biết vị cô nương này có thân phận gì, nàng chỉ nhận lệnh Hoàng thượng tới trông coi người trên giường. Nàng có chút khó xử nhìn chung quanh, hi vọng có người tới đây giải vây cho nàng.
Nam Cung Đệ thấy người Thủy Dật bị bẩn, nàng cau mày, tình trạng không sạch sẽ như vậy sẽ chỉ làm bệnh tình của hắn nặng thêm, nàng trầm giọng: "Còn không mau đi?"
Cung nữ sợ đến nỗi hai chân mềm nhũn quỳ trên mặt đất: "Cô nương, nô tỳ không thể tùy tiện ra ngoài, Hoàng thượng ra lệnh cho nô tỳ trông coi công tử không được rời khỏi nửa bước."
Nam Cung Đệ không làm khó nàng ấy, nhưng cũng không thể bỏ mặc Thủy Dật, nàng suy nghĩ một lát, nhìn vu sư ở ngoài điện rồi nói: "Bên ngoài có vu sư trông chừng, ngươi hãy nói với hắn rằng ta sai ngươi đi lấy nước cho công tử này thay đồ, nếu không cho phép, đến lúc bệnh tình của công tử này nặng hơn, Hoàng thượng sẽ khó xử."
Cung nữ lưỡng lự quỳ trên mặt đất, tính tình Hoàng thượng thô bạo, nếu như nàng tự tiện rời khỏi đây, thì sinh mạng coi như chấm hết.
"Ngươi không phải sợ, có vu sư giải thích giúp ngươi, Hoàng thượng sẽ không trừng phạt ngươi." Nam Cung Đệ hiểu suy nghĩ của cung nữ, nếu nàng ấy nói nguyên lời của nàng cho vu sư, nhất định vu sư sẽ đồng ý. Át chủ bài của bọn họ là Thủy Dật, bọn họ tuyệt đối sẽ không để cho Thủy Dật chết vào lúc này. Tất cả đều muốn dùng nàng làm mồi nhử phụ hoàng, mẫu hậu và cả Quân Mặc U, sau đó bọn họ mới có thể ra tay với nàng.
Cung nữ nghĩ rằng vu sư rất được Hoàng thượng coi trọng, nên nàng cầm tiền thưởng của Nam Cung Đệ, gật đầu rời đi.
Không lâu sau, cung nữ bê một chậu nước tới, Nam Cung Đệ đi ra ngoài, gọi thái giám canh giữ ở bên ngoài vào lau người và thay y phục cho Thủy Dật. Thái giám quay đầu lại hỏi ý kiến của vu sư, vu sư thấy Nam Cung Đệ được voi đòi tiên, nhưng cũng không nói gì.
Nam Cung Đệ bực bội, nói với vẻ mặt nghiêm túc: "Ngươi không cho phép hắn ta thay y phục cho Thủy Dật, chẳng lẽ vu sư đại nhân sẽ đích thân làm? Nếu là như vậy, Nam Cung Đệ thay mặt Thủy Dật cảm ơn vu sư đại nhân."
Vu sư giận đến nỗi mặt tái mét, qua nhiều năm như vậy, có kẻ nào dám ra lệnh cho hắn làm chuyện phục vụ người khác chứ?
Hắn ngước mắt nhìn dáng vẻ ung dung của Nam Cung Đệ, nghĩ đến bệnh tình của Thủy Dật, hắn suy nghĩ một lát, muốn sai thái giám đi thay y phục cho Thủy Dật ư, hắn bèn thở dài. Dưới con mắt kinh ngạc của Nam Cung Đệ, trong chớp mắt hắn đã đi vào nội điện, kéo bức bình phong ra.
Nam Cung Đệ không có thời gian để khiếp sợ, nàng nối gót đi vào, thấy cung nữ đang canh giữ ở bên ngoài bình phong, thì biết rằng vu sư âm dương quái khí kia đang tắm cho Thủy Dật. Nàng không nhận ra vu sư thực sự có lòng tốt như vậy, tất nhiên là vì trên người Thủy Dật có bí mật gì đó hoặc là có thứ không thể dễ để lộ ra ngoài nên hắn mới ‘hạ mình’ mà đích thân làm.
"Khụ khụ. . ." Tiếng ho khan tê tâm liệt phế vang lên, gọi suy nghĩ đang phiêu đãng của Nam Cung Đệ trở lại, nàng ủ rũ nhìn hai bóng người sau tấm bình phong, đáy mắt hiện lên ý cười, xem ra người đã tỉnh lại.
Chốc lát sau, vu sư trầm mặt đi ra ngoài, quay mặt về phía Nam Cung Đệ mà hừ lạnh một tiếng, sau đó phất tay áo rời đi.
Nam Cung Đệ phát cáu thò chân giẫm gấu áo choàng của hắn, ‘xoạt’, áo choàng rơi xuống đất, đầu của vu sư lộ ra, không có sợi tóc trắng phơ hay là đen như mực, cái đầu trọc lóc dữ tợn, giống như mặt quỷ.
Nam Cung Đệ che miệng lại, khó có thể tin nhìn sau ót của hắn, rốt cuộc nàng đã biết hắn mặc áo choàng không phải là vì giữ vẻ thần bí, mà là muốn che giấu ‘mặt quỷ’!
"Đứa trẻ ngu ngốc!" Vu sư hít một hơi, nhặt áo choàng dưới đất rồi trùm lên, xoay người đánh một chưởng tới. Nam Cung Đệ lắc người tránh ra, nhớ ra phía sau là bình phong, phía sau bình phong là Thủy Dật yếu ớt. Đột nhiên trong nháy mắt hắn đã đi tới, cơ thể chưa đứng vững, người đã bị va mạnh vào.
"Phụt!"
Bước chân của Thủy Dật lảo đảo ngã ở trên bình phong, che ngực, khạc ra vài ngụm máu đen.
Nam Cung Đệ mở to đôi mắt, nhìn Thủy Dật ngã trong vũng máu, lòng bàn chân tựa như mọc rễ đứng tại chỗ.
"Khụ khụ. . . Khụ. . ." Thủy Dật che ngực ho khan, máu không ngừng tràn ra từ trong miệng, nhuộm đỏ cả bộ y phục vừa mới thay.
Nam Cung Đệ lấy lại tinh thần, hoảng hốt chạy đến bên cạnh Thủy Dật, tay chân luống cuống cầm khăn lau máu tươi trên miệng cho hắn, nói giọng khàn khàn: "Tại sao huynh lại ngốc như vậy, thân thể của mình như thế nào còn không biết sao? Ta có thể tránh thoát một chưởng kia của hắn, nhưng huynh thì không thể. . ." Nói xong, nước mắt nàng chảy xuống, cả đời này những gì nàng nợ hắn đều không thể trả hết, nàng không nói thành lời: "Lão bất tử kia nói sai rồi, huynh không phải kiếp số trong mệnh của ta, mà ta là kiếp nạn trong mệnh của huynh!"
Nếu không, tại sao hắn lại bị nàng làm liên luỵ nhiều lần như vậy?
"Vì sao không nói nàng là phúc tinh của ta?" Thủy Dật nâng tay nắm nhẹ lấy bàn tay của Nam Cung Đệ, cái chạm tay lạnh lẽo làm cho cả người hắn run lên, nhưng vẫn không buông tay: "Nàng đã sớm biết rõ rằng mạng của ta đã phải kết thúc từ lâu rồi, kéo dài hơi tàn được nhiều như thế này, tất cả đều do nàng mang đến, chỉ vì để cho ta cứu nàng, trả sạch ân tình nợ nàng, nàng cần gì phải tự trách?" Từ lâu rồi Thủy Dật chưa từng nói câu dài như vậy, nói xong một hơi, hắn không kìm nén được ho khan, ho đến mức không đứng lên được mà cuộn tròn người lại.
Nam Cung Đệ cắn chặt môi, hốt hoảng lấy viên thuốc mà sư phụ điều chế lúc trước ra cho Thủy Dật ăn, nhìn hơi thở của hắn yếu dần, Nam Cung Đệ đau đớn như khoét vào tâm can, trong lòng nàng, Thủy Dật đã sớm trở thành người nhà.
"Huynh không thể đi. . ." Nam Cung Đệ nắm chặt tay hắn, một tay dùng sức xoa xoa gương mặt không có chút huyết sắc nào của hắn, cho đến khi hiện một chút ửng đỏ, nàng nghẹn ngào: "Huynh đã nói rằng muốn nhìn thấy ta mặc áo cưới, cho nên, cho nên huynh phải gắng gượng, không được bỏ lại ta."
Nói xong, Nam Cung Đệ thấy lông mi Thủy Dật hơi rủ xuống, nàng hoang mang tách mí mắt hắn ra: "Huynh không được ngủ, không được ngủ, trò chuyện với ta có được hay không?" Không ngừng vỗ gò má của Thủy Dật, nàng thấy thân thể bị siết chặt đỏ lên mới hơi buông lỏng.
Thủy Dật cười ấm áp, cố gắng hé miệng nói ra một chữ yếu ớt làm cho người ta không nghe rõ.
Nhưng Nam Cung Đệ nhìn khẩu hình miệng của hắn nên hiểu được, nàng cố nén cảm giác cay cay trong khóe mắt, gật đầu nói: "Huynh nói muốn dạy Hi Nhi kỹ năng, huynh không được nuốt lời, nếu không ta sẽ không tha thứ cho huynh." Nam Cung Đệ đặt ngón trỏ lên mạch của hắn, dần dần cảm nhận được mạch của hắn ngày càng yếu, nàng vội vàng đổ bình sứ trong ngực ra, tìm thuốc có thể cứu Thủy Dật.
Thủy Dật nắm bàn tay run rẩy của Nam Cung Đệ, lắc đầu cười yếu ớt, dùng hết hơi sức để nói: "Không cần. . . Ta đã sớm là đèn cạn dầu, mấy ngày nay ngủ say, thường xuyên nằm mơ thấy quá khứ, nằm mơ thấy lúc ta mới nhặt được nàng."
Nam Cung Đệ kinh ngạc nhìn Thủy Dật, miệng hơi mở ra rồi ngậm lại, nước mắt làm nhòe tầm mắt, hoàn toàn không nghe được hắn nói cái gì, trong đầu nàng trống rỗng. Đột nhiên, nàng bịt chặt miệng của hắn, cánh môi phát run: "Không cần nói, không cần nói, sẽ không có chuyện gì, mọi người đều nói mộng sinh sẽ chết, mộng chết sẽ sinh, huynh nằm mơ thấy trước đây, nhất định sẽ không có chuyện gì."
Thủy Dật kéo tay Nam Cung Đệ ra, buồn bã cười một tiếng: "Nếu không nói thì ta sợ không có thời gian để nói, ta có chuyện vẫn lừa nàng. Sau khi trở lại thế giới này, lúc ta nghe được lời đồn đại về nàng thì đã biết rằng nàng cũng giống ta, cùng trở lại nơi này. Ta đã từng đứng từ xa theo dõi nàng, bởi vì cơ thể yếu ớt này nên không thể gặp nàng. Đã có người âm thầm nói mọi hoạt động của nàng cho ta biết, ta thấy nàng và Quân Mặc U rất hợp nhau, hắn ta đối xử với nàng cũng rất tốt, nên ta đã xin Quán Phú thay đổi số mệnh cho ta."
Nam Cung Đệ trợn tròn mắt nhìn Thủy Dật, trong ánh mắt có vẻ khó tin, kết hợp với lời nói của Quân An Diêu, vậy là hắn đã sửa lại nhân duyên của hắn và nàng phải không? Nhưng chẳng phải Quán Phú không nhìn ra số mệnh của Quân Mặc U và nàng hay sao? Làm thế nào mà thay đổi được?
"Quán Phú không nhìn thấu được số mệnh của nàng và Quân Mặc U, nhưng nàng và hắn ta cũng là người có duyên, ta chỉ rút khỏi mà thôi, may mà. . . May mà hắn ta không làm cho ta thất vọng." Trong lòng Thủy Dật có quá nhiều oán hận và không cam lòng, nhưng rốt cuộc sức người không thể thắng trời, hắn có thể làm bạn với nàng chừng này ngày đã là vận may của hắn, chỉ tiếc không thể trở thành phu quân của nàng, cùng với nàng sống với nhau đến già.
Nam Cung Đệ không biết Thủy Dật có nhiều ý định như vậy, nàng vẫn cho rằng tình cảm của Thủy Dật đối với nàng là tình thầy trò, giống như người nhà, lại không biết đó là tình yêu nam nữ.
Loạn rồi, trong lòng trong đầu nàng tất cả đều rối tung, Nam Cung Đệ ngây ngốc nhìn nụ cười ôn hòa trên mặt Thủy Dật, trái tim như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, khó chịu đến mức gần như không thể hít thở.
"Nàng yên tâm, không nhìn thấy nàng hạnh phúc, làm sao ta. . . Làm sao ta có thể cam lòng rời đi sớm như vậy?" Thủy Dật xoa lòng bàn tay Nam Cung Đệ để trấn an, nhưng hắn không làm được gì, mí mắt càng ngày càng nặng, từ từ, từ từ rủ xuống.
Nam Cung Đệ cảm thấy bàn tay nắm tay nàng dần buông xuống, nàng đau đớn gọi: "Thủy Dật ——"
Nam Cung Đệ thẫn thờ ôm Thủy Dật ngồi dưới đất, trong lúc ngẩn ngơ nàng nghe thấy có tiếng bước chân truyền đến, tiếp theo là tiếng ‘bịch bịch bịch’ chạy đi, sau đó tiếng bước chân dồn dập vang lên, có người đang nói chuyện về điều gì đó với nhau, sau đó có người kéo nàng lên, cướp Thủy Dật từ trong tay nàng đi.
Mấy canh giờ sau, ánh mắt vô thần của Nam Cung Đệ từ từ ngưng tụ, suy nghĩ dần dần tập trung lại, nàng mở mắt ra, nhìn cả căn phòng tối om. Nàng có cảm giác không biết bản thân đang ở chỗ nào, cơn đau trong tim lan ra khắp thân thể, đột nhiên cảm thấy cả người lạnh lẽo, co ro người lại, đôi tay bắt chéo ôm chặt người lại.
"Cô nương, cô đã tỉnh rồi sao?" Cung nữ thắp đèn, thấy Nam Cung Đệ cuộn tròn người, ánh mắt không có tiêu cự nhìn ra ngoài cửa sổ, nàng sợ hết hồn, đi nhanh tới gần sờ vào trán của Nam Cung Đệ.
Nam Cung Đệ tránh né tay của cung nữ, thấy bản thân đang ở trong tẩm cung của mình, đột nhiên ngồi dậy, phát hiện cả người đau nhức, nhíu mày hỏi: "Ta vẫn luôn ở trong tẩm cung mà không đi ra ngoài sao?"
Cung nữ thấy bộ dạng này của Nam Cung Đệ, thực sự bị giật mình, nàng vội vàng nói: "Cô nương bị ma nhập rồi sao? Thủy công tử đã bất tỉnh, cô nương cũng ngất theo, vu sư đã sai người đưa cô nương trở lại tẩm cung."
Nam Cung Đệ nắm được trọng điểm, nói với vẻ không thể tin: "Thủy. . . Công tử thực sự bị bất tỉnh?" Không phải là qua đời rồi sao? Trong lòng nàng chợt dấy lên hi vọng, nếu lần này cứu sống được, phải chăng có nghĩa là mệnh của hắn chưa hết?
Cung nữ khẽ vuốt cằm, không biết tại sao cô nương này kích động như thế, nàng dặn dò mấy câu, sau đó vội vàng đi ra ngoài chuẩn bị đồ ăn.