Núi Vân Mộ mây mù giăng kín quanh năm, hơn nửa đỉnh núi ẩn mình trong làn sương trắng, cả rừng mậu tùng thẳng tắp xanh biếc dày đặc như ẩn như hiện, quả là một chốn bồng lai tiên cảnh.
Tâm trạng ngày xưa và hiện tại không giống nhau, nên cùng một cảnh tượng nhưng lọt vào trong mắt nàng lại mang một phong thái khác, Nam Cung Đệ mãn nguyện rúc vào trong lòng Quân Mặc U, lọn tóc đen dài nhảy múa trong gió theo từng nhịp vó ngựa.
Thuận tay cầm một nhánh tóc đen mượt như tơ vương trên gò má vén ra phía sau tai, nàng nheo cặp mắt phượng lại rồi hưởng thụ nói: “Quá lâu rồi chưa lúc nào được thư giãn thoải mái như bây giờ, trộm được thời gian nửa ngày nhàn rỗi không lo không nghĩ điều gì, tâm tình vui vẻ lên không ít rồi.”
Đáy mắt Quân Mặc U toát lên ý cười, mười ngón tay của hai người đan xen lại, điều khiển ngựa chậm chạp đi về phía trước. “Sau khi khắp nơi yên bình rồi, chúng ta làm nhàn vân dã hạc (1) được không?”
(1) Nhàn vân dã hạc: chỉ người rời xa thế tục, sinh hoạt nhàn rỗi, không ràng buộc bởi bất kỳ điều gì, cũng như mây trôi, chim trời, tất cả đều tự do tự tại.
Sống lưng Nam Cung Đệ cứng đờ, bỗng nhiên quay đầu nhìn gương mặt Quân Mặc U mang đậm ý cười, trong lòng nàng như bị bóp chặt, trợn mắt nhìn hắn: “Huynh không cần giang sơn nữa hả?”
“Ta yêu mỹ nhân hơn!” Quân Mặc U bất ngờ khẽ cắn lên cánh môi Nam Cung Đệ, sâu sắc nói: “Nếu là ngày xưa thì khác, vừa có giang sơn vừa ôm mỹ nhân, hưởng thụ đủ phúc của đời người. Nhưng hiện giờ ngược lại, ta chỉ muốn cùng mỹ nhân đi khắp non sông tươi đẹp làm một ung dung tự tại bất cần đời, thân phận Thái thượng hoàng cũng không tệ lắm.”
Nam Cung Đệ trợn mắt lườm Quân Mặc U một cái, thầm nghĩ Hi Nhi mới có ba tuổi, khắp nơi yên bình hết khoảng ba năm, lúc đó Hi Nhi mới được có sáu tuổi… Hắn thật sự dám nghĩ vậy sao!
Bỗng nhiên, một tia sáng chợt lóe trong mắt Nam Cung Đệ, nàng giơ ngón trỏ nâng cằm Quân Mặc U lên, hài hước nói: “Một khi đã như vậy... mỹ nhân, có thể nhập vào hậu cung của Trẫm không?”
Trong lòng Nam Cung Đệ tính toán rất nhanh, thế này thì bản thân mình coi hắn giống như nữ nhân trong hậu cung, nếu hắn tặng Bắc Thương cho nhi tử, thì lúc đó hắn sẽ là một ‘người nhàn rỗi’ rồi, như vậy nàng có thể ở lại Nam Chiếu phụng dưỡng phụ hoàng mẫu hậu, ‘nạp’ hắn vào hậu cung!
Ánh mắt Quân Mặc U cũng chợt lóe sáng, khẽ thở dài, nhã nhặn nói: “Cứ vậy đi, phụ xướng phu tùy.”
Một tràng cười khanh khách như tiếng chuông bạc vang vọng trong sơn cốc, hai người phải mất hơn một nửa canh giờ đi quanh quẩn dưới chân núi mới lên được am miếu. Am miếu hoang vắng không có hơi người, mạng nhện đã giăng đầy dưới mái hiên, tiểu ni cô ngày trước hay lau dọn trước cửa nay cũng chẳng biết đi đâu, gian nhà chính đã khóa chặt.
“Chúng ta vào trong xem thử?” Nam Cung Đệ vuốt ve quai hàm, nhìn am miếu bỏ hoang khiến cho trái tim dần dần trĩu nặng. Không biết vu nữ đã bỏ đi đâu, muốn tìm bà ấy chẳng khác nào mò kim đáy bể, nói không chừng đến khi tìm được người rồi thì nàng cũng đã tắt thở từ lâu, chẳng thà trực tiếp hạ thủ tên vu sư rồi tra hỏi còn nhanh hơn. Mặc dù cả hai cách đều không đáng tin, nhưng Nam Cung Đệ lại nghiêng về cách thứ hai hơn, chờ người đánh đến cửa thì thà mình ra tay trước, đánh bất ngờ để chiếm được lợi thế.
Quân Mặc U gật đầu, hai người đi đến sương phòng ngày trước Nam Cung Đệ từng ở. Nam Cung Đệ mở ra cơ quan quen thuộc rồi nắm tay Quân Mặc U cùng bước vào ám thất, bên trong vẫn có những ngọn đèn sáng như ánh sao vĩnh viễn không tắt, rải rác chiếu sáng trong gian phòng tràn ngập bóng tối.
Đột nhiên Nam Cung Đệ dừng bước, quay đầu lại lao mạnh vào trong lòng Quân Mặc U. Hắn bối rối đỡ lấy nàng, ngước mắt lên thì thấy được ngay chính giữa đệm cói ở phía trước có một người mặc tăng phục màu xám ngồi xếp bằng, vững chãi như bàn thạch, dường như đã ngồi rất nhiều năm rồi. Hai bàn tay tạo thành hình chữ thập khô héo vàng như nghệ, tản ra mùi mục nát, nghiễm nhiên là đã qua đời rồi.
Quân Mặc U ôm lấy Nam Cung Đệ cùng nhau tiến sát lại, nhìn dung nhan của lão ni, đây rõ ràng là vu nữ đã trở thành thây khô bên trong ám thất, trên mặt đất để lại hai chữ to màu vàng óng: “Chớ động.”
Hai người nhìn nhau, trong lòng đều có niềm đăm chiêu riêng, lão ni để lại hai chữ này đương nhiên là đã lường trước được Nam Cung Đệ sẽ lại quay về, mà bên cạnh bà để một chồng tài liệu, trên tấm tư liệu cuối cùng viết một hàng chữ, Nam Cung Đệ sáng tỏ cười chua sót: “Bà đã sớm dự đoán được ta sẽ tới tìm bà, cho nên trước lúc quy tiên đã chuẩn bị kỹ càng.”
Quân Mặc U gật đầu, Đại sư là một người rất tinh thông, hắn nhìn xuống hàng chữ kia rồi nhíu mày: “Bà ấy đã ghi chép tất cả những gì bà ấy biết vào trong tài liệu này, tuy không có thứ chúng ta muốn tìm, nhưng Đại sư cũng đã tận lực rồi.”
Nam Cung Đệ ôm tư liệu vào trong ngực, quỳ xuống dập đầu ba cái với lão ni rồi kéo tay Quân Mặc U rời đi mà không nhìn lại, cất giọng khàn khàn: “Cả đời bà ấy đều trung thành với mẫu thân, có lẽ là chưa kịp đợi đến lúc mẫu thân tỉnh lại, mà ta lại rời Tuyết Lâm đi nên bà ấy đã chuẩn bị tốt để quy tiên, ngay cả ra đi rồi mà vẫn còn muốn chăm sóc mẫu thân.” Nếu bà ấy biết được mẫu thân đã không sao rồi thì sẽ thế nào chứ?
“Sẽ luôn có biện pháp.” Quân Mặc U nắm chặt tay Nam Cung Đệ, đáy lòng chợt lạnh lẽo, âm thầm đưa ra quyết định.
Quay về đến Nghi Mông Lâu, còn chưa kịp nghỉ ngơi thì Mạc Ngôn đã lo lắng bước vọt vào, quay về phía hai người nói: “Chủ tử, có một nhóm Cấm vệ quân đang lục soát thành, nói có mật thám đang ẩn nấp, đang đi về phía chúng ta.”
Mặt Nam Cung Đệ sa sầm, thầm than không ổn rồi, có lẽ là đến vì Quân Mặc U, chắc là tên vu sư kia biết được có người rơi từ thiên nhãn xuống nên phải lục soát thành. Nhưng cũng có thể là đến vì nàng, lúc nàng rời khỏi Đông Lăng đã bị người khác theo dõi.
“Có còn tin tức nào khác không?” Nam Cung Đệ nhìn vào mắt Quân Mặc U, trực giác cho thấy có lẽ việc này đã được mưu tính từ lâu, nàng sửng sốt nói: “Có lẽ từ sớm bọn họ đã vứt bỏ Kiều Tâm đi rồi, mấy câu nói kia giống như là cố ý tiết lộ cho Kiều Tâm, mà người trong bóng tối biết Kiều Tâm sẽ bị chúng ta bắt giữ, cũng đoán được Kiều Tâm sẽ tiết lộ tin tức để giữ lại một cơ hội sống sót. Cho nên ngay từ đầu tin tức mà Kiều Tâm cho là thật đó lại là giả, mục đích chính là dẫn ta đến Đông Lăng, nếu không phải ta chết thì cũng gây ra náo loạn đối địch với Tương vương.”
Quả nhiên là tính kế rất vẹn toàn, mà người trong bóng tối lại cực kỳ có tính nhẫn nại, đều tính toán đến nhất cử nhất động của nàng, từ lâu trước kia đã âm thầm bày ra bàn cờ này.
Vẻ mặt Quân Mặc U nghiêm nghị, nhất định người trong tối kia phải hiểu rất rõ về nàng, là người luôn luôn ở chung với nàng, nếu không thì làm sao có thể biết hết về nàng rõ như lòng bàn tay?
“Thiển Thiển, sau khi trở về nàng cho ta mượn thuộc hạ của nàng dùng một chút.”
Nam Cung Đệ không làm theo ý hắn, phản đối nói: “Người của ta cũng chính là người của huynh, bọn họ vẫn còn tôn trọng gọi huynh một tiếng Đại chủ tử đó!”
Nghe thấy lời nói của nàng lộ ra vẻ đố kỵ, Quân Mặc U bất đắc dĩ sờ sờ đầu nàng, “Chúng ta cần phải đi rồi.” Dứt lời hắn bèn dẫn Nam Cung Đệ đến chỗ suối nước nóng ở hậu viện, Quân Mặc U khẽ cười nói: “Chuẩn bị tốt chưa?” Nói xong, không chờ Nam Cung Đệ trả lời liền kéo nàng cùng nhảy xuống đáy nước. Nam Cung Đệ bị sặc khiến cổ họng nóng rát, vùng vẫy muốn ngoi lên nhưng eo nhỏ lại bị Quân Mặc U nắm chặt kéo vào trong lòng, hai môi đụng vào nhau, Quân Mặc U nhẹ nhàng cạy miệng Nam Cung Đệ ra, chậm chạp mân mê.
Hai người say sưa ôm hôn ở trong nước, váy áo màu đỏ rực tầng tầng lớp lớp nở rộ ở trong nước, giống như đóa hoa sen đỏ tươi màu máu nở trong địa ngục, diêm dúa yêu dã tuyệt đẹp. Hơn nữa lại hòa hợp cùng một chỗ với y phục trắng phóng khoáng của Quân Mặc U, hoàn hảo, giống như một đôi tình nhân đang quấn quýt triền miên.
Rất lâu sau đó, Nam Cung Đệ cảm thấy hít thở không thông, phổi như muốn bùng nổ, ra sức hấp thu dưỡng khí từ miệng Quân Mặc U, đột nhiên nàng đưa tay đẩy hắn ra, muốn bơi lên mặt nước để hít thở không khí tươi mới, thế nhưng cổ tay trắng noãn của nàng lại bị Quân Mặc U nắm chặt lấy, bơi về một hướng khác. Ngay lúc Nam Cung Đệ không chống đỡ nổi nửa thì hắn đã ôm nàng phá nước ngoi lên.
‘Ào’ một tiếng, mặt nước phẳng lặng yên tĩnh tóe lên vô số bọt nước, từng quầng sóng tầng tầng lớp lớp lan ra đập vào bờ sông.
Nam Cung Đệ há mồm hô hấp, cuối cùng sau một lúc lâu mới cảm thấy bản thân được sống lại, quắc mắt oán trách lườm về phía Quân Mặc U, tức giận nói: “Lúc nhảy xuống cũng không biết chít chít kêu lên một tiếng, suýt chút nữa thì huynh phải đi tìm tiểu thiếp rồi.”
“Ta có hỏi nàng ‘chuẩn bị tốt chưa’ rồi mà.” Quân Mặc U oan ức lườm lại, lông mi vừa dài vừa dày giống như quạt lông, nhìn thấy Nam Cung Đệ càu nhàu nuốt nước miếng ừng ực, đáy lòng liền tê dại ngứa ngáy vừa giống như bị lông chim quét qua, vừa giống như có vô vàn con kiến bò loạn ở bên trên, kìm nén không được ý muốn lại kéo nàng vào trong nước!
“Chủ tử, ngoài cửa khẩu đã có người đợi ở đó tiếp đón.” Đột nhiên giọng nói của Mặc Ngôn truyền đến khiến Nam Cung Đệ giật mình. Sau khi phục hồi lại tinh thần, nàng phát hiện bản thân mình nhất định đã bị Quân Mặc U dùng mỹ nam kế khiến cho bản thân mê hoặc, nàng nắm tay lại đấm lên ngực hắn, giấu khuôn mặt đỏ bừng vào trong nước rồi bơi lên bờ, dữ tợn lườm Mạc Ngôn một cái rồi leo lên xe ngựa.
Mạc Ngôn chẳng hiểu vì sao lại bị lườm, đưa tay lên vuốt vuốt khuôn mặt căng thẳng, nhìn vẻ mặt ẩn chứa đầy lạc thú của chủ tử, bỗng nhiên hắn phát hiện chính mình đã vô tình phá hỏng… chuyện tốt của chủ mẫu…
Thay y phục xong, Nam Cung Đệ nhảy xuống xe ngựa, thấy Quân Mặc U y phục khô ráo liền nhíu nhíu mày, nhìn về con đường trước mặt mà lo lắng: “Người đang xông về phía chúng ta, không tìm thấy người ở trong viện thì bọn họ sẽ thiết lập trạm gác ở cửa thành, phía sau cũng sẽ có người đuổi theo, đi xe ngựa sẽ làm chậm trễ hành trình, chúng ta cưỡi ngựa đi.”
Ba người cùng nhau nhìn về phía một con ngựa kéo xe, còn có con ngựa ở bên cạnh do Mạc Ngôn cưỡi tới, tất cả cùng thầm hiểu không cần lên tiếng. Nam Cung Đệ bực bội nói: “Xa phu đánh xe ngựa chạy về phía bắc đi, Mặc Ngôn không phải là mục tiêu của bọn họ nên tương đối an toàn, có thể chuẩn bị hai con ngựa tới đây, tạm thời ta và Quân Mặc U cùng nhau cưỡi một con đến núi Thanh Phong chờ ngươi.” Sau đó nàng sợ Mạc Ngôn nghe nhầm, cố ý nhấn mạnh mấy chữ ‘núi Thanh Phong’.
Truyện được edit và đăng trên Diễn đàn Lê Quý Đôn.
Mấy người ai đi đường nấy, đi chưa được bao xa thì Nam Cung Đệ và Quân Mặc U nhìn thấy một nhóm binh mã thiết kỵ đông nghịt ở cách đó không xa, vẻ mặt Quân Mặc U lại càng thêm lạnh lẽo, nghe thấy lời Nam Cung Đệ thương lượng: “Chúng ta có cần phải mở đường quay lại hay không?”
Quân Mặc U lắc đầu: “Bọn họ đã chờ sẵn ở đây, thì chắc chắn sẽ không để cho chúng ta một đường lui phía sau.”
Quả nhiên khi Nam Cung Đệ quay đầu lại, nhìn thấy phía sau bụi đất tung bay, từng trận tiếng vó ngựa tiến tới gần, trong khoảnh khắc đã bao vây xung quanh hai người.
Người cầm đầu chính là Sở Mộ Khoảnh mặc một bộ long bào màu vàng kim rộng thùng thình, lộ ra bộ ngực gầy gò. Dung mạo mập mạp đơn thuần trước kia giờ hơi sưng phù, mí mắt trên càng ngày càng to, sắc mặt vàng vọt, bộ dáng buông thả phóng dục quá độ, trong lòng còn ôm một vị mỹ nhân yểu điệu.
Sở Mộ Khoảnh nhìn về phía Nam Cung Đệ và Quân Mặc U đằng trước, hắn đắc ý cười ha hả, bàn tay run rẩy chỉ vào Quân Mặc U nói: “Linh Nhi, nam… nam nhân này ban thưởng cho nàng, nàng thấy thế nào?”
Đôi mắt quyến rũ như tơ của Trần Linh Nhi nhìn Quân Mặc U, con ngươi thoáng lay động, nàng ta che miệng cười khanh khách: “Hoàng thượng thật xấu xa.”
Ánh mắt Nam Cung Đệ xoay vòng trên người Trần Linh Nhi, sắc mặt hơi sa sầm, cảm thấy được nữ nhân này tạo cho nàng một cảm giác rất quen thuộc, không biết là đã gặp ở đâu rồi. Nghe Sở Mộ Khoảnh nói như vậy, nàng hờn giận nói: “Quân Mặc U, huynh nói xem, thu phục xong đám thiết kỵ này rồi tấn công Tuyết Lâm thì thế nào?”
Quân Mặc U nhếch môi cười nhạt, gật đầu hùa theo: “Ý kiến này cũng không tệ.”
Sắc mặt Sở Mộ Khoảnh khẽ biến, ánh mắt như rắn độc nhìn về phía Nam Cung Đệ, tàn ác nói: “Vậy cũng phải xem xem ngươi có bản lĩnh này hay không.” Hai bàn tay hắn thờ ơ thò vào bên trong vạt áo của Trần Linh Nhi xoa nắn, thái độ lạnh nhạt coi Nam Cung Đệ và Quân Mặc U như đã là tù nhân của hắn.
Nam Cung Đệ phẫn nộ, trong lòng biết khó tránh được ải này, ngẩng lên nhìn Quân Mặc U, thấy hắn cũng có suy nghĩ như vậy, hai người cùng sờ xuống eo, đặt mục tiêu lên người Sở Mộ Khoảnh, tóm được hắn rồi thì không sợ không đột phá được vòng vây.
Dường như Sở Mộ Khoảnh biết được suy nghĩ của bọn họ, lạnh lùng cười nói: “Nam Cung Đệ, ngươi phải suy nghĩ thật kỹ, nếu như ngươi nhúc nhích một ngón tay thì Chu vương cũng sẽ mất đi một ngón tay.” Dứt lời, Sở Mộ Khoảnh cho người ở phía sau ném một người từ trong xe ngựa ra.