Thần Thâu Quýnh Phi, Đêm Động Phòng Hưu Phu!

Quyển 02 - Chương 73-2




Nam Cung Đệ mừng rỡ như điên đến mức quên cả đi giầy, chạy thẳng đến cung điện của vu sư. Dọc đường nàng đụng phải một nữ tử xinh đẹp, tóc đen búi rộng ở phía sau gáy, đang cầm một nhánh hoa mẫu đơn bằng lụa, trên mình mặc một cái yếm màu đỏ tươi thêu hình chim uyên ương đang nô đùa trong nước, váy dài màu đỏ nhạt, bên trên mặc áo khoác mỏng bằng tơ lụa, làm lộ ra cánh tay trắng nõn cùng với tấm lưng như ẩn như hiện, rất thu hút ánh nhìn.

Nam Cung Đệ không rảnh mà chú ý đến nữ tử này, trong lòng tràn đầy ý nghĩ về Thủy Dật, muốn ngay lập tức nhìn thấy hắn không sao thì nàng mới có thể yên tâm. Nàng vượt qua người nữ tử kia để đi về phía trước, nhưng đáng tiếc trời không chiều lòng người, nàng không muốn gây chuyện nhưng vẫn có người không muốn buông tha cho nàng.

Nữ tử nhìn thấy Nam Cung Đệ ‘không coi ai ra gì’, lại nhìn thấy nàng bộ dáng nàng tóc tai bù xù, vạt áo lộn xộn, chân trần chạy băng băng thế kia có lẽ là nữ nhân muốn quyến rũ Hoàng thượng nhưng bị Hoàng thượng đuổi ra. Trong lòng nàng ta bốc lên một ngọn lửa, lệnh cho hai vị ma ma hầu hạ bên cạnh ngăn người lại.

“Đi, lôi ả kỹ nữ kia đến trước mặt bản cung.” Tương phi nhìn thấy dung nhan tuyệt mỹ kia của Nam Cung Đệ, trong mắt tràn đầy sự ghen tỵ, nàng sờ sờ mặt mình, thầm thấy may mắn rằng Hoàng thượng cũng không bị sắc đẹp mê hoặc. Nhưng nàng ta lại quên mất rằng chính bản thân mình cũng là kẻ ỷ vào dung mạo nên mới bò lên được giường của Sở Mộ Khoảnh, ngay từ nhỏ đã là một tiểu mỹ nhân, hiện giờ đã ngoi lên cấp bậc Quý phi.

Hai vị ma ma vai tròn bụng mỡ tiến lên đuổi theo Nam Cung Đệ, chắn ngang trước người nàng rồi mỗi người túm chặt lấy một cánh tay nàng, không phân trần lời nào mà kéo thẳng nàng tới trước mặt Tương phi.

Nam Cung Đệ lạnh lùng nhìn Tương phi, định hất hai bàn tay đang giữ trên tay mình ra nhưng lại phát hiện mình không dùng được nội lực.

Trong lòng nàng đột nhiên chợt rét lạnh, có một dự cảm không tốt, có thể là lúc nàng hôn mê ngất lịm đi đã có người đút nhuyễn cân tán cho nàng ăn, sợ là thời gian của Thủy Dật không còn nhiều nữa nên mới hạ dược để biến nàng thành chim gãy cánh, không bay được cao.

“Buông ra!” Nam Cung Đệ tính toán đến tình huống xấu nhất của Thủy Dật, không muốn kéo dài thêm một khắc nào nữa ở đây, nhưng nhìn đến nữ tử xinh đẹp trước mặt, nàng nhíu mày, nàng ta sẽ không coi nàng là phi tần đang đi tranh thủ tình cảm chứ?

“A, vẫn còn quê mùa lắm.” Tương phi lắc lắc thân hình mềm như rắn nước đi xung quanh Nam Cung Đệ vài vòng, nhìn thấy eo ra eo, mông ra mông, ngay cả ngực cũng trong trịa nhô cao hơn nàng ta, không một điểm nào có thể so sánh được với Nam Cung Đệ. Tương phi ghen tỵ nhìn chằm chằm Nam Cung Đệ, bỗng nhiên thoáng nhìn thấy bên dưới cổ nàng có lấm tấm mấy vết đỏ bừng, nàng ta cắn chặt hàm răng nói: “Rạch mặt ả kỹ nữ này cho ta.”

Nam Cung Đệ khéo léo thoát khỏi kìm kẹp của hai vị ma ma, lạnh lùng nhìn thẳng vào Tương phi rồi cười nhạt: “Kỹ nữ?”

Tương phi bị ánh mắt sắc bén của nàng dọa cho hoảng sợ tới mức thầm run sợ, nhưng vẫn cố tỏ ra lạnh lùng nghiêm nghị để tăng thêm can đảm cho bản thân: “Chỉ có một chút sắc đẹp mà ngươi đã cho rằng dựa vào diện mạo thế này là có thể quyến rũ được Hoàng thượng, như vậy chẳng phải cực kỳ đê tiện hay sao?”

Mí mắt Nam Cung Đệ co giật, nàng ta thật sự coi nàng là hồ ly tinh quyến rũ Sở Mộ Khoảnh rồi ư?

“Cái cây Tú Hoa châm (1) đó ta mới không có hứng thú.” Dứt lời Nam Cung Đệ liền quay đầu rời đi.

(1) Tú Hoa châm: Châm là cái kim, Tú Hoa là tên một loại kim có lỗ nhỏ nhất trong tất cả các loại. Trường hợp này nói Tú Hoa châm là ám chỉ người đàn ông nhỏ nhen, lòng dạ hẹp hòi.

Ban đầu Tương phi còn chưa thông suốt được lời Nam Cung Đệ nói, sau khi suy nghĩ cẩn thận lại, sắc mặt nàng chuyển từ trắng sang đỏ, từ đỏ biến thành đen, phẫn nộ quát: “Tiện nhân, dám nói lời thất lễ với Hoàng thượng, vả miệng cho bản cung!”

Hai vị ma ma thả lỏng gân cốt, vẻ mặt tàn khốc đưa tay muốn bắt lấy Nam Cung Đệ, nhưng Nam Cung Đệ đã kịp thời né tránh.

Nam Cung Đệ nhìn hai ma ma vai tròn bụng mỡ, thầm than không hay rồi!

Giờ phút này nàng lại không có võ công, chỉ có thể chạy, hy vọng chạy vào bên trong cung điện của vu sư thì nữ nhân này cũng không dám lỗ mãng nữa.

Thân thể ma ma cồng kềnh, nào có linh hoạt như Nam Cung Đệ cho nên hoàn toàn không đuổi kịp. Tương phi nổi giận đùng đùng, không muốn cứ thế mà buông tha Nam Cung Đệ nên vừa đuổi theo vừa hô lớn: “Người đâu, mau cứu mạng… cứu mạng với!”

Chỉ chốc lát sau đã thu hút được sự chú ý của thị vệ đi tuần tra, ánh mắt của thị vệ thống lĩnh y hệt như keo dính dán lên người Tương phi, nàng ngầm đắc ý nhưng lại ra vẻ mềm mại yếu ớt vê vê khăn tay lau khóe mắt: “Các ngươi đến đây mà xem, có kẻ tiện nhân đụng vào bản cung, đoạt đi sợi dây chuyền hoa hồng bằng vàng có khảm ngọc mà Hoàng thượng ban cho. Đây cũng không khác gì tính mạng của bản cung cả, các ngươi mau đi tìm về cho bản cung.” Nói xong, nàng ta tức giận giậm giậm chân, bộ ngực cũng theo đó nhảy vài cái, hai tảng thịt trắng như tuyết kia dường như cũng muốn thoát khỏi cái yếm nhỏ mỏng manh mà bắn ra ngoài.

Thị vệ nuốt một ngụm nước miếng rồi lắp bắp nói: “Nương nương có biết tên ăn trộm đó chạy về hướng nào không?”

Ngón tay thon dài của Tương phi chỉ về một hướng ở phía xa, sắc mặt thị vệ đại biến, do dự nói: “Nương nương, đó là cung điện của vu sư, bên trong vẫn còn có một vị khách quý, hiện giờ thân thể đang có bệnh nên Hoàng thượng đã đích thân đến đó thăm viếng.”

Tương phi nhanh nhạy nghe thấy Hoàng thượng ở chỗ đó liền tức giận nghiến răng, ả tiện nhân đáng chết kia có lẽ đã biết được Hoàng thượng ở đó nên mới dám không coi ai ra gì mà đụng đến nàng.

“Đi, bản cung cũng muốn xem nàng ta giở trò gì!” Tương phi sửa sang lại áo lụa mỏng, ôm lấy ‘kênh rạch’ sâu hút, lắc lắc mấy cái rồi vênh mặt lên đi về hướng Xuất Vân điện.

Thị vệ thèm thuồng nhìn chằm chằm vào dáng người thướt tha mềm mại của Tương phi, dọc đường vừa đi theo vừa suy nghĩ vẩn vơ.

--

Nam Cung Đệ nhìn người nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch đang tựa vào trên nệm mềm, một tay cầm cuốn sách để ở trước ngực, ánh mắt nhàn hạ nhìn chim sẻ đang bay lượn tự do ngoài cửa sổ, trong đáy mắt có khát vọng, xen lẫn với tuyệt vọng.

Tim Nam Cung Đệ nhói đau, chẳng ai biết lúc người ta sắp chết thì sẽ có bao nhiêu khát vọng sống sót!

Mọi người đều nói trong một khoảnh khắc trước khi đèn cạn dầu, những hình ảnh và kỷ niệm đáng nhớ nhất sẽ ùn ùn kéo tới giống như một đoạn phim, từng cảnh từng cảnh chiếu lên trong đầu. Năm đó nàng trúng độc thiếu chút nữa bản thân cũng rơi vào khoảnh khắc đó, khi nàng nhớ lại những chuyện đã qua, vậy mà lại phát hiện thời gian của nàng quá ngắn ngủi, vẫn còn quá nhiều thù hận và không cam tâm, liệu hắn cũng giống như nàng ư?

Có lẽ do ánh mắt Nam Cung Đệ quá sâu sắc khiến cho Thủy Dật cảm nhận được có người đang nhìn mình chằm chằm, hắn quay đầu lại, nhìn thấy người đến là Nam Cung Đệ liền mỉm cười: “Sao nàng lại đến đây?”

Sắc mặt hắn tốt lên rất nhiều, Nam Cung Đệ thầm nghĩ là người nào đã xem bệnh cho hắn, ngày hôm kia sắc mặt hắn gần như xanh tím nay đã hoàn toàn biến chuyển, mơ hồ có một chút hồng hào: “Huynh như thế này rồi làm sao ta yên tâm được?” Nàng nghiêng người ngồi xuống bên cạnh hắn, đưa tay ra bắt mạch cho hắn, nhưng khi bắt thấy mạch tượng lưu loát sắc mặt nàng liền cứng đờ, ngượng ngùng buông tay hắn ra, quả thật là một chút ít cũng không biết gì.

“Hôm qua là ai chẩn mạch cho huynh?” Nam Cung Đệ ngắm nghía ngón tay, đầu ngón tay dường như vẫn còn lưu lại một chút hơi ấm.

Thủy Dật đặt cuốn sách xuống, ngồi ngay ngắn lại rồi cười nói với Nam Cung Đệ: “Thế tử Bắc Viên.”

Chỉ mới vừa nghe thấy tên của Bắc Viên Trần, Nam Cung Đệ hơi ngẩn ra, cũng rất lâu không gặp hắn rồi. Nghĩ rằng hắn vẫn ở Tuyết Lâm, có thể xem bệnh cho Thủy Dật thì nhất định là phải đang nắm giữ chức vị quan trọng, có được tín nhiệm của Sở Mộ Khoảnh, thế nhưng tại sao hắn lại không viết thư cho nàng?

Nhớ lại năm đó nàng để cho Bắc Viên Trần trấn giữ Tuyết Lâm, nhưng hắn lại trăm phương nghìn kế dùng rất nhiều lý do chính đáng để từ chối. Hiện giờ, hắn lại rất nhiều lần chủ trì triều chính vì Trang phi, khiến cho nàng không thể không suy nghĩ nhiều!

“Quản Lạc... Huynh có thể viết cho nàng ấy một phong thư không?” Nam Cung Đệ nghĩ đến vị nữ tử ngoài mềm trong cứng kia thì thở dài thật sâu, cuối cùng vẫn không tìm được phu quân thuộc về riêng mình, có thể nàng ấy vẫn chưa hề quên đi Bắc Viên Trần. Nàng cũng không cam lòng để cho Thủy Dật giữ hết phần đời còn lại của một nữ nhân không yêu hắn. Bỗng nhiên nàng nhớ đến lúc đi Đông Lăng có nhận được một bức thư kỳ quái, nàng bèn mạnh dạn hỏi: “Vũ Nghê Thường là người của huynh?”

Thủy Dật im lặng một lúc lâu mới mỉm cười nói: “Ta cứ cho rằng cả đời này nàng cũng sẽ không biết chuyện này.”

Nghe thấy vậy, rốt cuộc Nam Cung Đệ cũng biết vì sao lúc lần đầu tiên nàng nhìn thấy Hách Liên Vũ đùa giỡn Vũ Nghê Thường đã cảm thấy nàng ấy rất quen thuộc, chính là vì vô tình nhìn thấy nàng ấy rất nhiều lần nhưng lại không để ý, cho nên chỉ cảm thấy quen thuộc chứ không nhận ra!

“Có khi nào huynh tự suy nghĩ cho bản thân mình chưa? Có rất nhiều người đã lo lắng cho ta rồi, nếu như huynh muốn tốt cho ta thì cứ tự chăm sóc lấy bản thân.” Nam Cung Đệ thấy cay cay đầu mũi, nàng đã thiếu nợ hắn ở cả hai kiếp rồi.

“Nhưng trong rất nhiều người kia không có ai tên Thủy Dật cả.”

Hắn vừa dứt lời, Nam Cung Đệ liền xông đến chui vào lòng Thủy Dật khóc nấc lên, nắm chặt lấy trung y trắng như tuyết của hắn, hệt như muốn giữ chặt sinh mệnh hắn trong lòng bàn tay, không cho trôi đi mất.

Nam Cung Đệ nhớ lại chuyện ngày hôm đó thôi cũng đủ khiến cho nàng sợ hãi, lúc hắn hạ tay xuống nàng đã thật sự cho rằng đã hắn biệt ly từ đây. Ôm lấy thân thể đã gầy thành một đống xương của hắn, Nam Cung Đệ khóc không thành tiếng, nàng chỉ muốn ngay lập tức mang hắn đi thật nhanh, quay trở về Bắc Nguyên.

Huynh nhất định phải cố gắng chống đỡ, ta sẽ cùng huynh đi đến Bắc Nguyên, điều dưỡng thân thể thật tốt.” Nam Cung Đệ ôm lấy đôi mắt đã sưng đỏ, giọng nói giờ chỉ còn là giọng mũi.

Thủy Dật nhìn vết nước ẩm trên ngực liền cảm thấy trong lòng dễ chịu ấm áp hẳn lên, xua tan hoàn toàn khí lạnh đang chạy toán loạn khắp nơi. “Không cần, chúng ta cùng nhau đến núi Lục Bình, được không?” Mặc kệ nơi đó có bao nhiêu ký ức ngọt bùi cay đắng, nhưng tất cả đều thuộc về hai người bọn họ, không hề có nam nhân khác can thiệp vào.

Nhìn thấy nàng khóc vì hắn, trong lòng hắn rung động mãi không thôi, trong phút chốc hắn hối hận, rất hối hận!

Nếu có thể trùng sinh thêm lần nữa, cho dù sinh mệnh hắn chỉ ngắn ngủi có một năm thì hắn cũng sẽ phải nắm chặt lấy tay nàng, thượng cùng Bích Lạc (2) cũng nhất định không buông tay!

(2)Thượng cùng Bích Lạc: ‘Bích Lạc’ là tên gọi một tầng trời, ở đây ý chỉ trên trời. ‘Cùng’ nghĩa là vô tận, khắp nơi. Cả câu đầy đủ là ‘Thượng cùng Bích Lạc hạ Hoàng Tuyền’, xuất phát từ điển tích Đường Huyền Tông lệnh cho người cầu đạo ở khắp nơi đi tìm kiếm Quý phi từ trên trời xuống đất một cách rất khổ sở, thể hiện tình cảm và nỗi nhớ nhung sâu đậm. Trong trường hợp này, ý Thủy Dật muốn nói là dù có lên trời hay xuống âm phủ thì cũng quyết nắm chặt lấy tay Nam Cung Đệ.

Thế nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ trong phút chốc, chung quy lại hắn vẫn không nỡ, không nỡ cùng kéo nàng bước vào địa ngục đen tối vô biên. Nàng chính là ánh mặt trời, ánh nắng chói chang soi sáng toàn bộ thế giới của hắn, sao hắn nỡ để nàng từ bỏ những năm tháng rực rỡ đó mà đọa lạc cùng hắn?

Nam Cung Đệ gật đầu, trong lòng vẫn có một niềm tin rằng sư phụ nhất định sẽ chữa trị được cho hắn.

Hai người im lặng không nói gì, bầu không khí đang tốt đẹp bỗng nhiên có người không biết thức thời mà lên tiếng: “Nam Cung Đệ, ngươi thật sự để cho Trẫm nhìn với con mắt khác xưa, người không tim không phổi như ngươi mà cũng biết quan tâm chăm sóc người khác.” Sở Mộ Khoảnh mặc long bào màu hoàng kim rảo bước đi tới, bước chân yếu ớt khiến cho hắn cứ đi được ba bước lại lắc một cái, không hề có khí phách uy nghiêm của bậc Đế vương.

Nam Cung Đệ nhắm mắt lại, khi mở ra thì bên trong đã chứa đầy tia rét lạnh, lạnh lùng châm biếm nói: “Ngươi cũng khiến ta nhìn với con mắt khác xưa, một con chó bị rơi xuống nước xong ăn mặc thành bộ dáng con người cũng chỉ có thế thôi.” Bất kể như thế nào cũng không thể che hết thú tính man rợ trong nội tâm hắn.

Sắc mặt Sở Mộ Khoảnh đại biến, siết chặt nắm đấm, muốn ra lệnh cho người lôi Nam Cung Đệ ra ngoài chém, thế nhưng hắn vẫn còn lý trí, kìm chế lại lửa giận trong lòng, nham hiểm nhìn chằm chằm vào nàng.

Mà ở phía sau Tương phi vừa mới chạy tới, nghe được đoạn đối thoại của hai người này liền kinh hãi trợn trừng mắt. Chẳng lẽ trước đây Hoàng thượng có tình ý với tiện nhân này, bị ả ta thay lòng đổi dạ khiến cho Hoàng thượng bị tổn thương nên giờ mới coi nữ nhân là đồ chơi như vậy?

Ánh mắt Tương phi rơi trên người nam tử tuấn tú thuần khiết ở trên giường, tuy sắc mặt tái nhợt nhưng cũng không che được hết sự lạnh lùng cao quý phát ra từ trong xương tủy, giống như đóa hoa sen trắng nở rộ trên núi tuyết. Nàng quay đầu lại nhìn Sở Mộ Khoảnh, so sánh hai người này thì ngay lập tức sẽ biết được ai hơn ai kém, chẳng trách tiện nhân này lại từ bỏ Hoàng thượng. Nhưng như thế thì sao chứ? Chẳng phải vẫn rơi vào tay Hoàng thượng sao!

“Hoàng thượng, tiện nhân này quá không coi ai ra gì, ban nãy ở trên đường còn dám chống đối thần thiếp, hiện giờ lại càng không để người vào trong mắt khiến thần thiếp cực kỳ tức giận. Hoàng thượng người hãy cho nàng ta nếm một chút lợi hại, để nàng ta biết được người là bậc Cửu ngũ chí tôn đã nói là làm.” Cả người Tương phi mềm oặt như không xương dính lên người Sở Mộ Khoảnh, khiêu khích lửa giận của hắn.

Nam Cung Đệ lạnh lùng cười nhạo hai người trước mặt. Nếu như là trước khi thì tất nhiên Sở Mộ Khoảnh sẽ ngay lập tức bị Tương phi dẫn đến đại chiến, thế nhưng giờ phút này hắn lại đang bị Nam Cung Đệ làm cho tức giận đến nghẹt thở, kìm nén một bụng oán giận không có chỗ nào phát tiết, tự dưng Tương phi tự đưa đến cửa, chẳng khác nào chạm phải mũi giáo.

Sở Mộ Khoảnh bị ánh mắt của Nam Cung Đệ kích động, hắn bèn đưa tay đẩy Tương phi ra, nhìn thấy nàng ta ra vẻ lắc eo lùi xuống vài bước, hắn lại hung ác nham hiểm nhìn bóng lưng trắng như tuyết kia rồi nổi giận nói: “Còn chưa lôi kẻ làm mất thể diện này ra ngoài, không có lệnh của Trẫm thì không được bước ra khỏi Cung Tương Thủy một bước.”

“Hoàng thượng...” Tương phi cực kỳ ủy khuất, túm chặt lấy thân hình như rắn nước của mình nhìn Sở Mộ Khoảnh, cong đôi môi đỏ mọng lên nói: “Hoàng thượng, thắt lưng thần thiếp bị trẹo rồi...”

“Cút!” Tương phi còn chưa kịp nói xong thì Sở Mộ Khoảnh đã giận dữ ra hiệu lập tức lôi nàng ta ra ngoài, trước mặt Nam Cung Đệ hắn đã mất thể diện không chịu nổi rồi.

Nam Cung Đệ nhìn cặp mắt mang đầy oán hận cùng bộ dáng đi một bước quay đầu lại ba lần của Tương phi, nàng cười hì hì, cảm thấy nữ nhân này đúng là đồ dở hơi, không biết nhìn sắc mặt người khác.

Nàng biết được Sở Mộ Khoảnh bởi vì nàng nên mới bị đuổi về đất phong, đoạn tuyệt tình cảm huynh đệ với Sở Mộ Cẩn. Hiện giờ hắn đã ngồi trên địa vị cao rồi nên chỉ muốn đứng trước mặt nàng lấy lại thể diện ngày xưa bị giẫm đạp dưới chân, thế nhưng không ngờ được rằng lại bị nữ nhân này làm hỏng hết. Nếu Sở Mộ Khoảnh còn có thể dịu dàng thoải mái nói lời yêu thương với nàng ta, rồi lại quấn quít triền miên thì có quỷ mới tin.

Sở Mộ Khoảnh phùng mang trợn mắt nhìn Nam Cung Đệ, đôi mắt trợn to như muốn lòi cả ra ngoài, ánh mắt bắn qua bên phía Thủy Dật đang ngồi trên giường, lửa hận như muốn tiêu diệt cháy hừng hực trong đáy mắt, khóe miệng nở nụ cười lạnh lùng tàn độc, nói lời sâu cay: “Nếu như ngươi quỳ dưới chân Trẫm nguyện làm tiện tì cho Trẫm, Trẫm có thể mở lòng từ bi lệnh cho vu sư chữa trị khỏi bệnh của hắn ta.”

Nam Cung Đệ bĩu môi khinh bỉ, nhìn vẻ mặt tiểu nhân đắc chí của Sở Mộ Khoảnh thì càng lúc nàng càng khinh miệt, quay người lại đỡ Thủy Dật nằm xuống, coi Sở Mộ Khoảnh như không khí.

Sở Mộ Khoảnh tức giận đến khó thở, nhưng vẫn không làm gì được Nam Cung Đệ, nghĩ đến hắn sẽ san bằng Nam Chiếu và Bắc Thương thì mây mù trong lòng tan đi phần nào, nhẹ nhàng cất bước rời đi.

“Thần kinh!” Nam Cung Đệ phỉ nhổ, quay đầu lại nhìn thấy Thủy Dật ngáp dài mệt mỏi nên không làm phiền đến hắn, nàng đi ra ngoài giải sầu rồi tìm cách chạy trốn. Nhìn thấy Điện Xuất Vân được canh chừng nghiêm ngặt, Nam Cung Đệ thở dài, bọn họ tuyệt đối sẽ không để cho Thủy Dật rời đi.

Nàng bẻ gãy một cành hoa, rồi xoay xoay đến xuất thần, bỗng nhiên có một tiếng nói ấm áp dịu dàng kèm theo chút kinh ngạc vang đến từ phía sau lưng: “Y Nhi?”

Nam Cung Đệ quay đầu lại, nhìn Bắc Viên Trần đang kinh ngạc, ánh mắt nàng phức tạp, hắn thật sự không biết hay giả vờ không biết? Hắn biết tầm quan trọng của Thủy Dật đối với nàng, hơn nữa cái ngày mà Thủy Dật ngất đi thì nàng cũng ngất chung ở đó, mà hắn đã lưu lại ở Điện Xuất Vân rất lâu rồi nên không thể không biết.

“Thế tử Bắc Viên.” Lạnh nhạt và xa lạ.

Bắc Viên Trần ngẩn ra, đáy mắt hiện lên một chút bi thương, hắn muốn giải thích nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, cũng không biết phải giải thích cái gì…

Nam Cung Đệ thấy hắn mãi một lúc lâu mà không nói gì, nàng không muốn đứng chung một chỗ với hắn, định duỗi chân chuẩn bị rời đi thì Bắc Viên Trần đã gọi giật lại: “Y Nhi, bất kể là thế nào thì nàng cũng phải tin tưởng ta.”

Nam Cung Đệ cười cười, ngoảnh mặt làm ngơ, xoay người lại nở nụ cười xinh đẹp yếu ớt hỏi hắn: “Bệnh tình của Thủy Dật như thế nào rồi?”

Bắc Viên Trần nhìn thấy nàng tươi cười rực rỡ, thế nhưng đôi mắt xanh thẳm trong veo như nước kia lại không hề có ý cười, trái tim hắn dần dần lạnh lẽo, kìm chế cảm xúc đang cuồn cuộn trào dâng trong lòng, cười nhạt nói: “Không có trở ngại gì.”

“Ừm.” Nam Cung Đệ gật đầu.

Mới xa cách mấy tháng, bọn họ đã xa lạ đến mức ngay cả nói chuyện cũng không có gì để nói hay sao?

Bắc Viên Trần cảm thấy đáy lòng mình tràn đầy mất mát, gai nhọn giăng đầy, đâm vào lục phủ ngũ tạng của hắn khiến máu tươi không ngừng trào ra xông lên tận cổ họng. Hắn nuốt xuống vị tanh nồng trong cổ rồi nhìn bóng dáng nàng bước đi càng lúc càng xa, dung nhập vào trong bóng đêm, trong miệng hắn tràn đày cay đắng, cuối cùng nhớ đến câu nói ngày xưa nàng đã từng khuyên giải hắn.

…Bọn họ không phải người chung đường, nàng đại diện cho Nam Chiếu, hắn đại diện cho Tuyết Lâm, cuối cùng cũng có một ngày chĩa mũi kiếm vào nhau.

Vẫn còn chưa đi đến bước này nhưng hai người bọn họ lại đã thành người xa lạ, hắn rốt cuộc cũng đoán trước được diễn biến xảy ra theo như lời nàng nói!

Khóe miệng Bắc Viên Trần khẽ nhếch kéo lên một nụ cười thê lương, một đóa hoa đỏ thẫm xinh đẹp nở rộ nơi khóe miệng rồi rơi xuống y phục, hắn thì thầm lẩm bẩm: “Sẽ không, sẽ không, sẽ không có ngày đó đâu…”

“Ca ca, sao đến giờ mà huynh vẫn còn chưa hiểu được, chỉ có một mình huynh cuồng dại say đắm đến mức này, nàng ấy chẳng hề có một chút tình ý gì với huynh.” Một giọng nói dễ nghe mang theo vẻ lạnh lùng vang lên phía sau lưng Bắc Viên Trần, trên đầu nữ tử chải búi tóc mỹ nhân thật cao, gương mặt trang điểm tinh xảo có ba phần tương tự với Bắc Viên Trần, nàng mặc cung trang màu đỏ sậm toát lên vẻ đoan trang cao quý, đôi mắt hẹp dài mang đầy sự tinh khôn cơ trí.

Bắc Viên Trần lau chùi khóe miệng, cái liếc mắt lạnh nhạt của nữ tử kia khiến cho trong lòng hắn như có một con dao cùn cứa qua, “Nàng ấy đã sớm nói cho ta, là ta quá cố chấp không chịu tỉnh ngộ, nhưng nếu như quả thật nói bỏ là bỏ dễ dàng đến thế, thì làm sao có thể giày vò người ta đến mức phát điên như vậy chứ?”

Ngay từ lần đầu tiên gặp nàng, hắn đã nhập ma rồi.

“Có gì mà không bỏ xuống được? Chỉ xem huynh muốn hay không thôi.” Lời nói của nữ tử vừa có vài phần tự giễu, lại vừa có vài phần vui vẻ, vốn tưởng rằng nàng mới chính là người đáng thương không có được tình yêu, thật không ngờ được rằng vị ca ca không dính bụi trần kia của nàng cũng là một người không có được tình yêu.

“Trang Nhi, muội đang oán hận huynh?” Bắc Viên Trần cảm nhận được sự khoái chí trong lời nói của nàng, nhìn đến ánh mắt tinh tế nhưng ẩn chứa vẻ tàn khốc kia, hắn thản nhiên nói: “Hắn không phải là người yêu của muội!”

“Ca ca, nàng ấy cũng không phải là người yêu của huynh, vì sao huynh lại không buông tay? Vì lợi ích của gia tộc mà muội đã phải gả cho một kẻ đáng tuổi phụ thân, vậy thì vì sao huynh lại không thể vì lợi ích gia tộc mà buông bỏ nàng ấy, gánh vác sự hưng suy của gia tộc?” Trang phi hùng hổ dọa người mà nói, sự thù hận rực sáng trong đáy mắt.

Bắc Viên Trần không phản bác được, nhìn nữ tử gần như phát điên, không còn vẻ nhu mì điềm đạm của ngày xưa, hắn khẽ thở dài: “Đây chính là số phận!”

Vậy có nghĩa là sẽ không giúp nàng?