Thần Thâu Quýnh Phi, Đêm Động Phòng Hưu Phu!

Quyển 02 - Chương 26-2: VIÊN MÃN (2)




Thủy Triệt đang suy nghĩ, thì nghe thấy tiếng động ở cửa, chỉ thấy Thủy Khanh Y mặt mày lạnh tanh đang đi tới, nhìn tình hình trong điện, kinh ngạc nói: "Không phải Phó công tử đã xuất cung rồi sao? Tại sao lại xuất hiện ở Điện Phi Nguyệt?"

Phó Hằng nhìn đáy mắt lướt qua vẻ thất vọng của Thủy Khanh Y, trái tim hơi đập chậm lại, nghi ngờ: Thật sự không phải là nàng ấy?

Cẩn thận dò xét vẻ mặt của Thủy Khanh Y, thấy bộ dạng của nàng thực sự không giống như đang giả vờ, hắn suy nghĩ xem liệu có phải là mình nửa đường bị kẻ thù bắt cóc hay không? Hay là. . . Ánh sáng chợt lóe lên, chẳng lẽ là Bách Lý Ngọc?

Càng nghĩ càng thấy đúng là như thế, người trên giường vốn phải là Bách Lý Ngọc, nhưng mà sau đó lại biến thành hắn, nhất định là Bách Lý Ngọc giở trò quỷ!

"Công chúa, thảo dân cũng không biết chuyện gì đã xảy ra." Trong lòng Phó Hằng lo lắng, hắn cũng không muốn Thủy Khanh Y hiểu lầm hắn.

Phó Thiển Hà thấy tiện nhân kia làm ra vẻ như cái gì cũng không biết, trong cổ họng xông lên mùi ngai ngái, cố đè xuống, mới không phun ra ngoài, nhưng đảo mắt nhìn thấy dáng vẻ vội vàng giải thích của Phó Hằng, trong lòng cười lạnh.

"Phụ hoàng, mặc dù bọn họ làm chuyện đồi phong bại tục, nhưng Phó công tử là khách của nhi thần, mong rằng phụ hoàng nể mặt nhi thần, tha cho bọn họ một mạng." Thủy Khanh Y chân thành mở miệng cầu cạnh, sao nàng lại không biết đáy lòng của Thủy Triệt phức tạp thế nào chứ? Từ đầu ông đã không hề có ý định xử lý hai huynh muội này, nếu như ông muốn trừng trị, còn có thể sai thái y bắt mạch sao?

Phó Thiển Hà khó có thể tin, tiện nhân kia muốn giở trò gì?

Trong lòng Phó Hằng vui vẻ, nhất định là trong lòng công chúa có hắn. "Cảm ơn công chúa đã cầu xin giúp thảo dân."

"Y Nhi, ngươi nói với phụ hoàng. . ." Thủy Triệt khổ sở nhìn Thủy Khanh Y, thâm ý nơi đáy mắt cho thấy không phải vì người ngoài nên ông mới nói như vậy.

Thủy Khanh Y nhìn bộ dạng kia của Thủy Triệt, thật muốn xông lên giẫm bẹp ông, sau đó phủi tay chạy lấy người, nhưng Phó Hằng không thể chết, hắn còn hữu dụng đối với nàng, tất nhiên phải đòi lại ân tình này.

"Phụ hoàng, người phải làm nhiều chuyện tốt tích âm đức (1)." Thủy Khanh Y cắn răng nghiến lợi nói.

(1) Âm đức: âm thầm làm việc tốt, người mê tín cho rằng việc làm nhân đức trên dương gian đều được ghi công ở âm phủ.

Mặt Thủy Triệt tối sầm, giơ tay lên định sai người kéo hai người này xuống loạn côn đánh chết, nhưng lại nghe thấy Thủy Khanh Y nói tiếp: "Thứ phụ hoàng muốn không có ở bên người nhi thần, người hãy tự mình đi nói với hiền tế (2) của người." Tuy rằng lời nói khí phách, nhưng trong lòng Thủy Khanh Y đang rỉ máu.

(2) Hiền tế: con rể

Thủy Triệt hơi suy tư, thấy bộ dạng của Thủy Khanh Y, hiển nhiên là không nói dối ông, vung tay nói: "Công chúa đã cầu cạnh, vậy thì tha cho các ngươi một mạng." Dừng một chút, Thủy Triệt nhìn ánh sáng trong đáy mắt của Phó Hằng, nói tiếp: "Tội chết có thể miễn tội sống khó tha, Phó ái khanh, ngươi nói nên xử lý như thế nào?"

"Thần khẩn cầu Hoàng thượng phạt hai mươi trượng." Trong lòng Phó Thành biết, không chịu chút tội thì không thể ra khỏi cung, đây là sự trừng phạt cho sai lầm muốn nhúng chàm tiện nhân Thủy Khanh Y kia của nhi tử.

"Phó ái khanh đã nói như thế, trẫm cũng không phạt không được." Thủy Triệt phất tay, sai người dẫn Phó Hằng đi.

Phó Thành tức đến nỗi gần hộc máu, rõ ràng là hắn nói muốn trừng phạt, bây giờ, lại thành mình xin hắn trừng phạt nhi tử, cúi đầu tạ ân, nhìn bóng lưng rời đi của Thủy Triệt và những người liên can, đáy mắt hiện lên vẻ dữ tợn.

. . . . . .

Thủy Khanh Y trở lại Điện Tử Uyển, trông thấy Mạc Vấn đang lo lắng đi qua đi lại.

"Lại có chuyện gì?" Thủy Khanh Y mệt mỏi xoa huyệt thái dương, nằm ở trên nhuyễn tháp, nàng cảm thấy mấy ngày nay diễn trò dẫn bọn họ vào cuộc, thật hao tổn tinh thần.

"Chủ mẫu, chủ tử thực sự bị trúng dược, hiện giờ người đang hôn mê bất tỉnh, cả người giống như lò lửa, người mau đi cứu chủ tử." Lần đầu tiên Mạc Vấn quỳ trên mặt đất cầu xin Thủy Khanh Y, mấy ngày nay cặp phu thê này làm loạn khiến cho hắn lo lắng không yên, vất vả lắm mới yên bình, thì chủ tử lại phát bệnh.

"Ngươi nên đi tìm thái y." Thủy Khanh Y lạnh nhạt nói.

Mạc Vấn thật muốn đánh Thủy Khanh Y bất tỉnh rồi mang nàng đi, thực sự muốn gọi tổ tông, mấy ngày nay chiến tranh lạnh với chủ tử, được phân công làm tai mắt trông coi ở trong cung điện, hôm nay, lưới tung ra đã thu lại, vì sao vẫn còn ở giận dỗi?

"Chủ mẫu muốn thuộc hạ đưa nữ nhân tới để giải độc cho chủ tử?" Mạc Vấn hỏi, vẻ mặt như đưa đám, nếu hắn thực sự tự ý chọn một nữ nhân tới, chủ tử tỉnh lại, nhất định sẽ đánh chết hắn.

Thủy Khanh Y bắt đầu lo lắng, nhớ ra nàng cũng không thấy bóng dáng của Bách Lý Ngọc ở Điện Phi Nguyệt, một chút ánh sáng trong tròng mắt từ từ ảm đạm, tên này thực sự trúng dược rồi sao?

"Hắn ở đâu?" Thủy Khanh Y ngồi thẳng người, trầm giọng hỏi.

"Chủ tử ở Linh Lung Các." Mạc Vấn thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng đã đồng ý rồi.

Bóng dáng của Thủy Khanh Y lóe lên, lập tức xuất cung, đến lầu năm của Linh Lung Các, nhìn cánh cửa khép chặt, hít một hơi thật sâu, nàng biết, hôm nay bất luận là Bách Lý Ngọc có trúng độc hay không, chỉ cần nàng bước vào cánh cửa này, nhất định sẽ bị ăn vào bụng.

Thủy Khanh Y nắm lòng bàn tay thật chặt, đẩy cửa ra, đi vào trong phòng ngủ tối đen, giơ tay không thấy được năm ngón, tỏa ra từng hơi thở âm u lạnh lẽo.

Bốn phía tĩnh lặng, yên tĩnh đến mức cực kỳ quỷ dị, làm cho người ta hoang mang không biết làm thế nào.

Cả người Thủy Khanh Y run một cái, siết chặt vạt áo trong tay, chậm rãi mò mẫn đi về phía giường, lúc đến gần, bên tai có tiếng hít thở nặng nề truyền tới.

Thủy Khanh Y hơi ngẩn ra, nhớ tới lời Mạc Vấn nói Bách Lý Ngọc bị trúng dược, nghĩ đến sau đó sẽ xảy ra chuyện gì, tim nàng đập rất nhanh, không khí lạnh lẽo quanh thân, dường trở nên nóng rực.

Không đợi nàng hoàn hồn, cổ tay bị nắm chặt, bị người trên giường kéo mạnh một cái, liền ngã xuống chiếc giường mềm mại, ngay sau đó cơ thể trở nên nặng nề, thân thể nóng hầm hập của Bách Lý Ngọc giống như một ngọn lửa, bao lấy nàng.

"Bách Lý Ngọc. . ." Trong lòng Thủy Khanh Y hốt hoảng, níu chặt vạt áo của Bách Lý Ngọc. Phát hiện hắn hơi dừng lại, ngay sau đó cúi người xuống, Thủy Khanh Y nhạy bén phát hiện hắn đã tắm rửa, hơi thở trên người rất sạch sẽ, tỏa ra hương sen nhàn nhạt, cực kỳ say lòng người.

Đột nhiên, Thủy Khanh Y nghĩ lại câu nói trong đầu lúc nãy, phát hiện vấn đề ở đâu, nếu như Bách Lý Ngọc trúng dược, làm sao có thể tắm rửa chờ nàng tới giải độc?

Trong nháy mắt, trong lòng nàng dâng lên một cơn lửa giận, tức giận đẩy mạnh Bách Lý Ngọc ra, tức giận nói: "Huynh trúng dược?"

Bách Lý Ngọc cười khẽ, giọng nói mang theo mê hoặc: "Ừ."

Nghe thấy hắn không biết xấu hổ đáp lại, Thủy Khanh Y không thể nhịn được nữa, trong chớp mắt gương mặt dữ tợn, gầm nhẹ: "Nói láo!"

"Thật." Bách Lý Ngọc cúi người khóa chặt Thủy Khanh Y, hai tay chống ở hai bên, hắn không thuận theo nàng, cúi đầu khẽ cắn cánh môi trơn bóng của Thủy Khanh Y: "Trúng độc của nàng."

Thủy Khanh Y sững sờ, còn chưa tỉnh táo lại, cơ thể chợt cảm thấy lạnh, quần lụa mỏng đã bị Bách Lý Ngọc xé ra một cách thô bạo, ném xuống đất, đôi môi nóng rực cắn dây yếm, dùng sức kéo, liền đứt ra, trượt xuống một bên.

Thủy Khanh Y sửng sốt, đưa tay bảo vệ ngực theo bản năng, nhưng bị Bách Lý Ngọc nhanh chóng bắt được, cúi đầu khẽ cắn đầu ngón tay của nàng, mơ hồ nói: "Rất đẹp."

Bỗng chốc, mặt của Thủy Khanh Y đỏ ửng, giống như quả táo chín, như thiêu như đốt.

Nụ hôn của Bách Lý Ngọc ẩm ướt mà nóng bỏng, giống như hơi thở của hắn, mang theo một loại khát vọng không thể nào khống chế, càng ngày càng vội vã. Bàn tay hơi lạnh nhẹ nhàng chậm chạp có lực, những nơi đi qua, mang theo từng trận tê dại, khiến cho Thủy Khanh Y không khống chế được mà run rẩy.

Nụ hôn nồng nhiệt dần dần di chuyển xuống, lưu lại dấu vết của riêng hắn, Thủy Khanh Y không thể kiềm chế được than nhẹ, hai tay vốn giãy giụa mềm nhũn ra, ôm cả eo cường tráng của Bách Lý Ngọc.

"Thiển Thiển. . ." Giọng nói khàn mị hoặc vang lên ở bên tai Thủy Khanh Y, lưu luyến hôn trên mặt nàng.

Nụ hôn nóng rực, từ ấn đường, chóp mũi, đến cánh môi, cắn gặm chiếc cằm với đường cong hoàn mỹ, hơi thở càng phả ra nặng nề, Thủy Khanh Y ý loạn tình mê có thể cảm nhận được Bách Lý Ngọc đã động tình.

Hơi mất hồn, bờ môi hơi lạnh phủ trên bờ môi của nàng, đầu lưỡi nhẹ nhàng chậm chạp thăm dò tiến vào trong hàm răng của nàng, làm loạn trong miệng nàng.

Thủy Khanh Y đang trầm luân trong nụ hôn nồng nhiệt của Bách Lý Ngọc thì bắt đầu hoảng loạn, lắc đầu, không ngừng giãy giụa.

"Đừng động." Hơi thở của Bách Lý Ngọc hỗn loạn, ôm Thủy Khanh Y thật chặt, theo động tác của hắn, những chỗ bàn tay to vuốt ve mang đến cơn tê dại như có dòng điện chạy qua.

"Buông ra." Thủy Khanh Y không thể thích ứng với sự xâm lược bất thình lình xảy ra này, nàng dần dần tỉnh táo, gò má đỏ hồng tức giận nhìn đáy mắt cháy rực giống như lửa địa ngục của Bách Lý Ngọc, ngọn lửa cháy hừng hực kia, như muốn thiêu cháy nàng.

Thủy Khanh Y nuốt khô ngụm nước miếng, nghĩ đến chuyện hôm qua mình tắm rửa thay quần áo, không phải là vì quyến rũ hắn sao? Nhưng thực sự đi đến bước này, sao nàng lại có suy nghĩ muốn lùi bước.

Bách Lý Ngọc thấy Thủy Khanh Y kháng cự, cánh tay hơi buông lỏng, nhưng đột nhiên eo bị giữ chặt lại, thấy Thủy Khanh Y ngượng ngùng nói: "Huynh cởi áo ra trước." Cuối cùng nàng cũng không muốn nhìn thấy đáy mắt mất mát của hắn.

Lưng Bách Lý Ngọc cứng đờ, nàng đồng ý rồi sao?

Con ngươi đen như nước sơn chợt sáng lên, nắm tay của Thủy Khanh Y đặt lên ngực, giọng nói đê mê: "Nàng làm đi."

Trong nháy mắt Thủy Khanh Y nghĩ đến mấy lần trước đều không thành công, cả người giống như bị gác ở trên lò lửa, gần như sắp bị nấu chín.

Bách Lý Ngọc thấy sự rụt rè như tiểu nữ tử của nàng, yết hầu chuyển động, con ngươi u ám nhìn đôi môi đỏ mọng hơi sưng lên của nàng, muốn giở trò xấu trêu đùa nàng, hắn mạnh mẽ hôn xuống, thấy bộ dạng vừa thẹn vừa cáu của nàng, chỗ nào đó nóng lên, suýt nữa mất khống chế.

Thủy Khanh Y đang vụng về tháo ngọc đái (3), bị hắn đánh lén bất ngờ, tay run một cái, kinh ngạc nhìn dung nhan như tiên kia, vẻ mặt mang theo một chút cưng chiều lại có chút bất đắc dĩ, ánh mắt thâm thúy mê người, mơ hồ ẩn chứa sự gấp gáp.

(3) Ngọc đái: Cái đai của quan, có đính hạt ngọc.

"Tự huynh làm đi." Giọng nói của Thủy Khanh Y lộ ra vẻ yêu mị, khẽ thở dài, đợi nàng tháo ra, phải đợi tới năm nào tháng nào?

Bách Lý Ngọc cười khẽ, bình tĩnh tháo ngọc đái xuống, cởi áo bào ra, lồng ngực rắn chắc trơn nhẵn như ánh sáng trân châu, dần dần lộ ra, mặt của Thủy Khanh Y càng ngày càng đỏ, cặp mắt lại lóe sáng, giống như phủ một tầng ánh sáng rực rỡ.

Thủy Khanh Y nhìn thấy nửa thân hoàn mỹ giống như tượng điêu khắc của Bách Lý Ngọc, không thể dời mắt, đột nhiên nàng cảm thấy rất nóng, nhịp tim đập thình thịch, thình thịch.

"Thiển Thiển. . ."

Bách Lý Ngọc thì thầm, cúi người ngậm đôi môi đỏ mọng mời quân hái kia, dẫn dắt Thủy Khanh Y trầm luân cùng hắn.

Với thế tấn công dịu dàng của hắn, cả người Thủy Khanh Y xụi lơ, giống như muốn hóa thành nước, từng cơn tê dại lan khắp toàn thân, một cơn bồn chồn lo sợ chưa bao giờ có đột nhiên xuất hiện, nàng tránh né theo bản năng, nhưng bị Bách Lý Ngọc nhẹ nhàng giữ lại: "Đừng sợ. . ."

Bên trong căn phòng tĩnh lặng, một trận thở dốc nặng nề, mồ hôi trên trán Bách Lý Ngọc không ngừng rơi xuống, cũng không dám tiến thêm một bước, hắn lo lắng mình sẽ làm cho người ở trong ngực hoảng sợ.

Thủy Khanh Y như mây trắng đang trôi bồng bềnh, ôm Bách Lý Ngọc thật chặt, Bách Lý Ngọc cúi đầu cười khẽ một tiếng, từng chút từng chút thử phá vỡ trở ngại.

Cơn đau nhói dữ dội ập tới, Thủy Khanh Y cắn mạnh vào vai của Bách Lý Ngọc, mùi máu tươi tràn trong khoang miệng, nàng thầm than: loại đau đớn này còn đau hơn so với chém nàng một đao. . .

Bách Lý Ngọc phá tan trở ngại vô hình, không thể tiếp tục đè nén sự khó chịu, giọt mồ hôi lớn chừng hạt đậu nhỏ xuống ngực Thủy Khanh Y, ủi nóng trái tim thấp thỏm lo sợ của nàng, đột nhiên, nó lại trở nên cực kỳ yên tĩnh.

Bách Lý Ngọc thấy cơ thể cứng ngắc căng thẳng của Thủy Khanh Y dần dần buông lỏng, liền không kiềm chế nữa, dẫn dắt nàng lần lượt vượt suối băng ngàn, trèo đèo vượt núi, xuyên qua khe suối, giống như tiếp nhận thử thách trong cơn sóng to gió lớn. . . . . .

Hôm sau

Thủy Khanh Y chậm rãi mở mắt ra, nhìn chiếc giường và màn trướng xa lạ, hơi sững sờ, suy nghĩ lộn xộn dần dần tập trung lại, liên kết tất cả mọi chuyện, nghĩ đến trận điên cuồng đêm qua, đột nhiên nàng ngồi dậy, trên người mỏi nhừ không có sức lực, trên đùi truyền đến từng cơn đau nhói.

Nàng hít một hơi khí lạnh, từ từ nằm xuống giường, chớp mắt nhìn đỉnh màn trướng, khóe miệng nở nụ cười ngọt ngào.

Ha ha. . . Trong lòng bật cười thô tục, con bà nó, cuối cùng lão nương cũng chiếm đoạt được tên Bách Lý Ngọc kia, từ nay, bất kể là người của hắn, hay là trái tim của hắn, đều được dán nhãn mác của nàng, kẻ nào ngấp nghé —— Chết.

Thủy Khanh Y vuốt gò má nóng ran, ngây ngất nghĩ tới nước da có thể so sánh với nữ nhân của Bách Lý Ngọc, giơ tay muốn sờ lại lần nữa, nhưng sờ thấy giường đệm trống không, nụ cười trên mặt cứng đờ, giờ nàng mới phát hiện ra Bách Lý Ngọc không ở trên giường, nhìn bầu trời đen như mực, phỏng đoán hắn đi đâu vào lúc này?

Thủy Khanh Y cúi xuống, phát hiện mình đã mặc y phục chỉnh tề, trên người khoan khoái nhẹ nhàng, nghiễm nhiên là đã tắm rửa, nếu không phải trên người còn đau nhức, sợ là nàng thực sự cho rằng đó là một giấc mộng xuân.

Đang suy nghĩ mất hồn, cánh cửa ‘ken két’ bị đẩy ra, Thủy Khanh Y nghiêng đầu nhìn lại, thấy Bách Lý Ngọc tinh thần sảng khoái đứng ở cửa, trong đầu vô tình nghĩ đến hình ảnh quấn quít kia, gò má đỏ ửng, lại có chút lúng túng.

Mặc dù hôm qua là bị hắn tính kế, nhưng nàng cam tâm tình nguyện bị tính kế, vì sao sau khi ăn xong, lại cảm thấy ngượng ngùng khi gặp hắn chứ?

"Đã tỉnh rồi sao?" Bách Lý Ngọc nhìn nốt ruồi son tản ra tia sáng yêu dị trên trán nàng, dung nhan như vẽ lộ ra vẻ quyến rũ, ánh mắt sâu thẳm dừng ở trên khuôn mặt đỏ bừng, thẹn thùng kia, trong lòng lấp đầy sự hài lòng, là hắn biến nàng từ thiếu nữ thành nữ nhân, trong ngoài đều lưu lại vết tích của hắn, tâm trạng của hắn rất tốt. "Còn thấy khó chịu không?"

Thủy Khanh Y cảm nhận được sự dịu dàng cưng chiều của hắn, trong lòng vẫn còn có chút thẹn thùng, cắn môi lắc đầu: "Không sao."

"Đêm qua làm nàng mệt mỏi, hôm nay nàng nghỉ ngơi thêm đi." Bách Lý Ngọc ôm lấy Thủy Khanh Y, thuận thế cùng nhau nằm xuống.

"Hôm nay tế thần." Thủy Khanh Y nhắc nhở, nghĩ đến chuyện còn phải tới khu vực săn bắn cưỡi ngựa, trong lòng than thở, ăn thịt lầm người rồi!

"Thành Mẫu Đan xảy ra nạn lụt, phụ hoàng phái Thái Thụy đi cứu nạn, tế thần bị hoãn lại ba ngày." Bách Lý Ngọc nhìn vẻ mệt mỏi trên mặt nàng, hắn cảm thấy có chút may mắn, nếu không nhất định thân thể của nàng sẽ không chịu nổi.

"Có nghiêm trọng không?" Thủy Khanh Y cau mày, nghĩ đến trận lũ lụt ở Hồng Thành Tuyết Lâm quốc, trong lòng sợ hãi, ba ngày cũng không đủ để nước rút, càng không nói đến còn phải tu sửa, xây dựng lại đê điều.

"Không nghiêm trọng, Phó Thành đề xuất với phụ hoàng xây dựng tượng điêu khắc phụ hoàng ở con sông của thành Mẫu Đan, trấn áp hà bá." Sắc mặt của Bách Lý Ngọc nặng nề, không biết Thủy Triệt có đồng ý hay không.

"Phó Thành không phải là thứ tốt đẹp gì, trước mắt xảy ra thiên tai, phụ hoàng xây dựng pho tượng ở dòng sông vào lúc này, sợ là sẽ khiến cho dân chúng phẫn nộ, hơn nữa, quốc khố cũng không có nhiều vàng để cho phụ hoàng xây dựng pho tượng như vậy, sợ là kế hoạch của Phó Thành thất bại rồi." Thủy Khanh Y lơ đễnh, chỉ cần Thủy Triệt không phải là người ngu ngốc vô đạo, chắc chắn sẽ không đồng ý.

Trong lòng mơ hồ cảm thấy lần này Phó Thiển Hà hạ dược Bách Lý Ngọc, không đơn giản như vậy, theo lý nàng ta là người cẩn thận, tại sao lại xuống tay với Bách Lý Ngọc nhanh như vậy?

"Ta cảm thấy nhất định Phó Thiển Hà còn có mục đích khác." Thủy Khanh Y nói ra lo lắng trong lòng, người nhà Phó Thành đều không phải là người bình thường, chuyện nham hiểm nào cũng làm được, còn mất nhân tính hơn so với Phó Đạt.

Bách Lý Ngọc lật người đè ở trên người Thủy Khanh Y, trêu đùa: "Nàng vẫn còn sinh lực nghĩ tới chuyện khác, xem ra không còn mệt mỏi." Nói xong, đôi tay không an phận.

Thủy Khanh Y cả kinh, đè tay Bách Lý Ngọc lại, cầu xin tha thứ: "Không cần, cơ thể của ta còn đau đấy." Giống như là bị phá đi xây lại lần nữa, nhúc nhích cũng đau ê ẩm, làm sao có thể chịu đựng được sự hành hạ của hắn lần nữa?

Bách Lý Ngọc nhìn u oán trong đáy mắt của Thủy Khanh Y, đau lòng ôm lấy nàng, thanh nhã nói: "Đừng nhắc đến những kẻ làm hỏng không khí kia."

Thủy Khanh Y ngẩn ra, cái tên thâm trầm này, thì ra là đang oán hận nàng nhắc tới Phó Thiển Hà, nghĩ vậy, trong lòng nàng dâng lên ngọt ngào.

"Cái đó, chúng ta nên làm cũng đã làm rồi, có phải huynh cũng nên thực hiện lời hứa hay không?" Trong lúc giật mình, Thủy Khanh Y ý thức được vấn đề nghiêm trọng, lần trước hắn tịch thu bạc, là vì nàng không thực hiện chức trách của thê tử, lần này xem hắn nói thế nào.

"Hử?" Bách Lý Ngọc ngẩn ra, mê mang hỏi: "Lời hứa gì?"

Thủy Khanh Y cố nén lửa giận, quan sát Bách Lý Ngọc, đột nhiên trong lòng dâng lên cảm giác thất bại, tên này không nhớ, không nhớ rồi!

"Bạc!" Thủy Khanh Y cắn chặt hàm răng phẫn hận nói, trong con ngươi mờ mịt hơi nước tràn đầy uy hiếp, nếu như huynh không đưa, đừng hòng trèo lên giường của lão nương!

"Đưa cho phụ hoàng rồi." Bách Lý Ngọc bất đắc dĩ thở nhẹ, thấy nàng có dấu hiệu xù lông, vội vàng nói: "Phụ hoàng nói là nàng đồng ý."

Thủy Khanh Y gắt gao nhìn chằm chằm Bách Lý Ngọc, một hồi lâu, trong mắt ẩn chứa ánh sáng long lanh, kéo mạnh chăn lật người, bỏ bàn chân vào trong miệng cắn, trong lòng nước mắt đã rơi thành sông.

Khốn khiếp, mệnh của nàng quá khổ, tiền mất tật mang, sớm biết như thế, nàng nên muộn một chút, nắm bạc thật chặt ở trong lòng bàn tay, chỉ trách nàng đã quá tin tưởng Bách Lý Ngọc.

Thủy Khanh Y không ngừng lẩm nhẩm câu thực sắc (4) làm hỏng việc ở trong lòng. . . . . . .

(4) Thực sắc: thực là ăn uống, sắc là chuyện nam nữ.

Bách Lý Ngọc thấy dáng vẻ cực kỳ bi thương này của nàng, đầu chảy xuống mấy cái vạch đen, lấn người sang, ôm nàng dụ dỗ: "Chỉ là một ít bạc. . ."

"Một ít bạc?" Đột nhiên Thủy Khanh Y xoay người, dáng vẻ như muốn ăn thịt người nhìn chằm chằm Bách Lý Ngọc, suốt ruột nói: "Đó chính là mạng của ta, để ở chỗ huynh mấy ngày, ta liền không ăn cơm ba ngày, tâm tư đều bay theo bạc, nghĩ rằng dù sao cũng ở trong tay huynh, chung quy sẽ trở về tay ta, trong lòng thấy dễ chịu hơn chút, thế nhưng trong chớp mắt huynh đưa tất cả cho phụ hoàng, không phải muốn mạng của ta sao?"

Mí mắt Bách Lý Ngọc giật giật, nghe nói mấy ngày nàng không dùng bữa, ‘xoạt’ gương mặt biến thành màu đen, bao phủ một tầng mây đen, "Mấy ngày không dùng bữa? Hử?"

Bách Lý Ngọc nguy hiểm kéo dài giọng nói, khiến cho trái tim của Thủy Khanh Y nhảy thót lên, chột dạ che miệng, lăn vào bên trong nằm thẳng người giả chết, không để ý tới Bách Lý Ngọc nữa.

Bách Lý Ngọc thấy vậy, đáy mắt thoáng qua bất đắc dĩ, chống cằm ở đỉnh đầu của nàng, một tay vuốt bụng của nàng, nói: "Nếu như nàng có đứa nhỏ, cho nàng tất cả quốc khố của hai nước Bắc Thương và Nam Chiếu."

Con ngươi ảm đạm của Thủy Khanh Y chợt sáng lên, mừng rỡ xoay người, con ngươi như nước lóe lên ký hiệu của đồng tiền: "Thật sao?"

Đáy mắt của Bách Lý Ngọc hiện lên tia sáng lấp lánh, giống như sói lớn nhìn dê béo nhỏ, "Một lời đã định, quyết không thay đổi."

Thủy Khanh Y bị bánh bao lớn đánh cho choáng váng, nghiễm nhiên không hề phát hiện ra đây là mưu kế của Bách Lý Ngọc, nàng còn chưa có kinh nguyệt, làm sao có con được? Chẳng qua là bị đưa vào miệng hùm, bị ăn đến da lông không thừa lại mà thôi.

"Được, nếu như lần này dám cả gan lừa gạt lão nương, huynh chờ đó mà làm quả phụ." Sắc mặt Thủy Khanh Y dữ tợn quẳng xuống câu nói tàn nhẫn, thấy dáng vẻ ‘ngoan ngoãn’ của Bách Lý Ngọc, tâm tình của nàng rất tốt.

"Ừ." Bách Lý Ngọc cười khoan khoái, xen lẫn một chút ý vị thực hiện được âm mưu.

Trong lúc hai người Bách Lý Ngọc và Thủy Khanh Y, một người đang đắm chìm trong mộng phát tài, một người đang nghĩ mỗi ngày đều có thịt ăn, thì một con chim ruồi bay vào, vẻ mặt kia của Bách Lý Ngọc chợt biến mất, hắn gỡ mảnh giấy trên chân của con chim ra, sắc mặt thay đổi.