"Xảy ra chuyện gì?" Trái tim Thủy Khanh Y trùng xuống, hắn sẽ không thật sự ngốc nghếch đến mức bị Phó Thiển Hà mê hoặc chứ?
Ánh mắt của Mạc Vấn lóe lên, nhìn vẻ nghiêm nghị trong đáy mắt của Thủy Khanh Y, không dám nói dối, ấp úng: "Phó tiểu thư tỏ tình với chủ tử, nói muốn cùng người phục vụ chủ tử, vì để đuổi nàng ta đi, nên chủ tử uống ly rượu nàng ta mời, lúc rời đi, liền ngã xuống bất tỉnh."
Tia tối tăm biến mất trong đáy mắt của Thủy Khanh Y, trong lòng có chút khâm phục Phó Thiển Hà, nếu không phải là mơ ước nam nhân của nàng, năm lần bảy lượt, không sợ Bách Lý Ngọc cự tuyệt, luôn chiến luôn bại, đứng lên lại tiếp tục.
"Lãnh Ngôn, ngươi nói xem." Thủy Khanh Y không để ý đến Mạc Vấn, nói với Lãnh Ngôn đang ẩn mình trong chỗ tối: "Tình hình trên Đài Quan Tinh thế nào?"
"Chủ mẫu. . ." Thấy Thủy Khanh Y không hề sốt ruột chút nào, Mạc Vấn đè nén đốm lửa trong đáy lòng xuống, chẳng lẽ chủ mẫu thật sự muốn hòa ly với chủ tử ư?
Thủy Khanh Y giống như không nghe thấy, vẫn nhìn về phía Lãnh Ngôn như cũ.
"Chủ tử, Phó Thiển Hà nói muốn giải thích giúp Đại chủ tử, chuyện ở vườn mai kia là hiểu lầm, khen người có tấm lòng quảng đại, sẽ đồng ý cho nàng ta vào cửa, mặc dù Đại chủ tử không nói gì, nhưng trước đó giống như là hưởng thụ." Đáy mắt Lãnh Ngôn hiện lên tia tối tăm, chau chặt chân mày, cố gắng nhớ lại tình hình lúc ấy.
Mạc Vấn hận không thể xông lên bịt miệng của Lãnh Ngôn lại, nói cái gì vậy, chủ tử vốn đang hiểu lầm, hơn nữa, làm gì có chuyện chủ tử hưởng thụ, rõ ràng trên mặt chủ tử đều là vẻ bực mình, hắn còn có thể bịa đặt hơn nữa không?
"Hưởng thụ à?" Thủy Khanh Y cười như không cười, nhìn móng tay Thủy Thiên Diên sơn giúp nàng, thổi nhẹ, nói: "Trước tiên cứ để cho hắn hưởng thụ, đợi lát nữa tới đón người là được!"
"Chủ mẫu. . ." Mạc Vấn cuống lên, nếu như chủ tử bị nữ nhân kia làm cho ngủ say thì làm thế nào?
"Chủ tử, sau đó Đại chủ tử thấy nữ nhân kia nói xấu người, nổi nóng, xoay người rời đi, nhưng nghe thấy một câu nói của nữ nhân kia, liền ngã xuống." Lãnh Ngôn kể lại tỉ mỉ tình cảnh lúc ấy một lần nữa.
"Vì sao ngươi biết mà không cứu chủ tử?" Mặt Mạc Vấn đầy hắc tuyến, cảm thấy người của chủ mẫu quá không đáng tin, thấy chủ tử gặp nguy hiểm, đều không cứu giúp.
"Vì sao ngươi có ở đó mà lại không cứu?" Lãnh Ngôn lạnh lùng liếc Mạc Vấn một cái.
"Ta. . ." Câu giải thích bật thốt lên của Mạc Vấn dừng lại ở khóe miệng, liếc mắt nhìn hai người đang nhìn mình chằm chằm, thầm than một tiếng: Nguy hiểm thật.
"Ngươi cái gì?" Ánh mắt lạnh lẽo của Thủy Khanh Y chiếu về phía Mạc Vấn, trực giác của nàng cho thấy hắn đang nói dối.
"Ta không đánh lại nữ nhân kia." Sắc mặt của Mạc Vấn kỳ lạ, nói.
"Ngu ngốc!" Lãnh Ngôn châm chọc cười một tiếng, xoay người đi mất.
Mạc Vấn tức giận nhìn chằm chằm lưng của Lãnh Ngôn, hận không thể một kiếm giải quyết y, nhưng hắn không thể.
Nhất thời trong lòng cảm thấy thê lương, chủ tử sợ chủ mẫu, ngay cả thuộc hạ của chủ mẫu cũng bò lên trên đầu bọn họ, cuộc sống này không thể sống nổi rồi.
. . . . . .
Bên trong cung điện rộng rãi, trên hương án (1) thắp hai ngọn nến đỏ, ngọn lửa màu xanh vàng cháy lên, bên trong cung điện vắng vẻ, thoáng chốc có thêm một hơi ấm áp.
(1) Hương án: bàn thờ.
Ở bên trong màn trướng (2) màu tím, một bóng dáng mảnh mai đứng lặng im ở bên giường, mắt hạnh tràn đầy si mê nhìn người trên giường, trong lòng tràn đầy ngọt ngào, nghĩ đến việc hôm nay mình sẽ trở thành người của hắn, hai má kích động đỏ ửng.
(2) Màn trướng: màn ngủ.
"Bách Lý Ngọc, hôm nay huynh chiếm thân thể của ta, vậy đời này huynh chính là nam nhân của ta, nam nhân thuộc về một mình ta." Đáy mắt Phó Thiển Hà thoáng qua vẻ ngoan tuyệt, nhưng lời nói vẫn nhẹ nhàng như cũ: "Huynh bỏ tiện nhân Thủy Khanh Y kia rồi, thấy tốt không? Hai người đã thành thân hơn nửa năm, nàng ta cũng không cho phép huynh chạm vào người nàng ta, nữ nhân như vậy thì có ích lợi gì? Nếu như vì thân phận của nàng ta, thì huynh không cần lo lắng, không bao lâu nữa, ta chính là công chúa Nam Chiếu."
Đáy mắt Phó Thiển Hà lóe lên vẻ điên cuồng, đi từng bước từng bước tới bên giường, giơ tay muốn vuốt ve dung nhan tuấn mỹ như thiên thần của Bách Lý Ngọc, cười ha ha: "Nàng ta đúng là không có đầu óc, nếu thực sự yêu huynh, há có thể không nhận ra nam tử ở vườn mai không phải là huynh? Nếu như huynh thật sự yêu nàng ta, tại sao lại không giải thích với nàng ta rằng huynh đi ra ngoài làm gì? Ha ha. . . Ta rất vui, trong lòng huynh không có nàng ta, cho dù có, ta cũng sẽ nhổ cả gốc của nàng ta từ trong lòng huynh ra."
Như nói lời thủ thỉ với người tình, nhưng dung nhan tinh xảo của Phó Thiển Hà đột nhiên dữ tợn: "Đáng tiếc, nếu như chính mắt Thủy Khanh Y nhìn thấy chúng ta vui vẻ, nàng ta sẽ như thế nào nhỉ?"
Trong lòng suy nghĩ, nếu như với tính cách của Thủy Khanh Y, thì sẽ tức giận xông tới, hay là giống như hôm qua, quay đầu rời đi?
"Sợ rằng nàng ta không thể tới được, đoán chừng hiện giờ cũng đang uốn éo rên rỉ ở dưới thân đại ca, huynh, có đau lòng không?" Phó Thiển Hà cười âm lệ ra tiếng, ngón tay ấn lên lồng ngực Bách Lý Ngọc, cười duyên: "Chúng ta cũng không cần lãng phí thời gian nữa."
Nói xong, Phó Thiển Hà tháo đai lưng bằng gấm ra, cởi từng chiếc từng chiếc áo trên người xuống, bỗng nhiên, trong đại điện cuồng phong gào thét, gió lạnh ập lên người Phó Thiển Hà, làm cho nàng nổi da gà.
"Vù vù. . ." Tiếng gió khiếp người, ‘loảng xoảng’ một tiếng, trong điện có đồ bị rơi vỡ, Phó Thiển Hà sợ đến nỗi trừng to mắt, xoay người nhìn cửa ra vào, cánh cửa khép chặt đã bị gió thổi mở tung, lòng trùng xuống, Phó Thiển Hà chậm rãi đi tới đóng cửa, ánh nến trong điện chợt vụt tắt, bỗng chốc tối đen như mực.
"Ai?" Đáy mắt Phó Thiển Hà thoáng qua kinh hoảng, đôi tay che chắn cơ thể trần trụi, nhìn xung quanh.
‘Lạch cạch’ một tiếng, cánh cửa va vào nhau.
"Ai? Là kẻ nào đang giả thần giả quỷ?" Phó Thiển Hà nuốt khô một ngụm nước miếng, nhìn chung quanh, vẫn không thấy bất kỳ bóng người nào, chỉ có tiếng gió lạnh thổi.
Trong lòng Phó Thiển Hà bồn chồn, trước đây tòa cung điện này có một hậu phi (3) chết oan, mọi người loan truyền rằng oan hồn bất tán, ngày đêm ma quỷ lộng hành, không người nào dám đến gần, chính vì như thế, nàng mới mang Bách Lý Ngọc đến nơi này.
(3) Hậu phi: vợ cả của vua.
Một lát sau, gió thổi yếu dần, Phó Thiển Hà vội vàng đóng kỹ cửa lại, chạy thật nhanh về phía mép giường, đầu gối đụng mạnh vào giường, cơn đau khiến cho nàng hít vào một ngụm khí lạnh, nhưng không để ý gì nhiều, nhanh nhẹn nhảy lên giường, ôm thật chặt nam nhân nằm ở trên giường kia, nhịp tim như đánh trống còn chưa yên tĩnh trở lại, cánh tay đã bị một bàn tay ấm áp nắm chặt, sợ đến mức thét lên tiếng hét chói tai.
Cho đến khi bị người đè ở phía trên, hơi thở nam nhân bao lấy nàng, thì nàng mới trấn tĩnh lại, tiếp theo, trên khuôn mặt kinh hoàng chợt hiện lên nụ cười: "Ngọc, ta biết ngay trong lòng huynh có ta."
Dứt lời, không quan tâm đến sự rụt rè của nữ tử, đôi tay vòng lên cổ của hắn, nghênh hợp.
Chỉ chốc lát sau, ở trong màn trướng lắc lư, có tiếng thở dốc và rên rỉ truyền ra ngoài.
. . . . . .
Còn ở chỗ của Thủy Khanh Y, đợi không lâu lắm, nàng sai Mạc Vấn đi tìm người, còn mình thì tới Đài Quan Tinh, nhìn lầu gác lộn xộn, từng điểm hàn tinh (4) từ từ ngưng tụ ở trong con ngươi.
(4) Hàn tinh: sao lạnh (sao mờ trong đêm đông).
Nàng nhặt một mảnh sứ vỡ trên đất lên, đặt dưới mũi, nhận ra mùi thơm lạ tỏa ra nhàn nhạt ở trong đó, Thủy Khanh Y tức giận ném mảnh sứ vỡ xuống đất, thầm mắng Bách Lý Ngọc bị Phó Thiển Hà câu hồn, thế cho nên mùi rõ ràng như vậy cũng không phát hiện ra.
Tính kế làm chi, cũng là đáng đời!
Thủy Khanh Y nào biết, bột thuốc được vẩy vào trong rượu, mùi hương nhàn nhạt bị mùi rượu nồng nặc che lấp, hoàn toàn không thể phát hiện ra.
Trên gương mặt lạnh lùng phủ hàn băng, nhớ tới ánh mắt dịu dàng nhã nhặn của Phó Hằng, sâu trong đó ẩn giấu một chút tham lam, và sự si mê khi Phó Thiển Hà nhìn Bách Lý Ngọc một cách trắng trợn, đáy mắt nàng ngưng tụ lửa giận.
Ngẩng đầu, thấy pháo tín hiệu giữa không trung, Thủy Khanh Y hừ lạnh một tiếng, phất tay áo đi tới Điện Phi Nguyệt.
Thấy Lãnh Vụ canh giữ ở ngoài Điện Phi Nguyệt, Thủy Khanh Y lạnh lùng liếc nhìn cánh cửa khép một nửa, "Ném Phó Hằng vào rồi hả?"
Lãnh Vụ gật đầu, "Chủ tử, ném vào trong này liệu có thích đáng không?"
"Không có nơi nào thích hợp hơn so với nơi này." Trên môi Thủy Khanh Y nở nụ cười tà nịnh, con ngươi màu xanh hơi nhuộm đỏ, nghe thấy tiếng tác chiến kịch liệt truyền từ bên trong tới, nụ cười càng sâu.
Nhìn nụ cười âm hiểm của chủ tử, tim gan Lãnh Vụ run lên, nghĩ đến nữ nhân ở bên trong, nói thầm: "Chủ tử, người thực sự sẽ làm rạng rỡ Ác Nhân Cốc."
"Đây là do bọn họ tự chuốc lấy phiền phức, chúng ta nhân từ với kẻ địch, chính là tàn nhẫn với chính mình." Giọng nói của Thủy Khanh Y nhẹ nhàng, nhưng lộ ra sự ớn lạnh vô tận, muốn động tới nàng ư? Tặng cho các ngươi phần đại lễ khiến cho các ngươi cả đời này khó có thể quên. "Tìm người đến chưa?"
Lãnh Vụ gật đầu, "Đều đã gọi tới."
"Đến giờ rồi." Thủy Khanh Y vỗ tay phát ra tiếng, Lãnh Vụ liền đi ra ngoài nghênh đón người đang đi tới bên này.
Thủy Khanh Y nghe thấy từng tiếng bước chân loạn xạ, phóng người lên ẩn náu ở trên mái hiên, gỡ mảnh ngói ra, nhìn tình hình bên trong, chậc chậc, nàng lập tức lắc đầu, đúng là gây nghiệp chướng, làm một nửa thì đã bị quát ngừng lại rồi.
Nghĩ tới đây, cửa điện liền bị đá văng, mà người ở bên trong màn trướng đều đang đắm chìm trong hoan ái, không hề hay biết.
Thủy Triệt nghe thấy âm thanh làm cho người ta đỏ mặt từ bên trong truyền đến, gương mặt như thần tiên xanh mét, sai người thắp đèn, phân phó thị vệ đi tới vén màn trướng lên.
Khi nhìn thấy người quấn quít ở bên trong thì mọi người kinh ngạc giật mình tại chỗ, nhìn Phó Thành ở trong đám người với vẻ mặt kỳ lạ.
"Người đâu, kéo xuống." Thủy Triệt xoay người, gân xanh trên trán nổi lên, không phải vì hai người kia vụng trộm ở đây, mà là giận Thủy Khanh Y, tính kế người khác thì cứ tính kế, cần gì phải kéo ông từ ôn nhu hương (5) ra chứ?
(5) Ôn nhu hương: chỗ mềm mại của nữ sắc làm say mê lòng người.
Giọng nói lạnh lùng vọng vào trong điện, rốt cuộc cũng làm người trên giường bừng tỉnh, nhìn đại điện sáng như ban ngày và người ở bên trong, Phó Thiển Hà cực kỳ hoảng sợ, vội vàng kéo chăn sang một bên để che người, nhưng vừa kéo ra, thấy rõ người ở trên người mình, bị dọa đến nỗi hai mắt thiếu chút nữa bị bôi đen.
"Tại sao lại là ngươi?" Giọng nói sắc bén của Phó Thiển Hà, phá vỡ đại điện quỷ dị.
Phó Hằng đang trong cơn ảo tưởng điên loan đảo phượng cùng Thủy Khanh Y, thấy rõ người vừa mới vui vẻ cùng hắn, lại là tiểu muội, sợ đến mức rơi xuống dưới giường, hốt hoảng kéo áo bào rơi tán loạn trên đất, khoác bừa lên, "Là ngươi, là ngươi hạ dược ta."
Nghe vậy, Phó Thiển Hà bị lửa giận ăn mòn, nghiễm nhiên quên mất đám người ở trong điện, thét lên, cầm gối đầu ở trên giường ném xuống: "Súc sinh, ngươi là đại ca ruột của ta, làm sao ta lại quyến rũ ngươi? Ngươi xem ta là loại người nào? Ở Vương Đô, ai không biết ta thích Bách Lý Ngọc, tại sao lại quyến rũ kẻ tồi tệ như ngươi?"
Trong lòng giống như có con rắn độc đang cắn, rõ ràng không phải như vậy, trước đó nàng nhìn thấy người trên giường là Bách Lý Ngọc, tại sao trong chớp mắt lại biến thành đại ca? Không phải hắn đã vào cung tìm tiện nhân Thủy Khanh Y kia rồi sao?
Nghĩ đến đây, trong chớp nhoáng, Phó Thiển Hà nhớ tới cơn gió lạnh trong điện lúc trước, tiện nhân, tiện nhân, nhất định là tiện nhân kia!
Nếu trong sạch của nàng đã bị hủy. . . Vẻ mặt dữ tợn nhìn Phó Hằng, đáy mắt tràn ngập sát ý.
Trong lòng Phó Hằng run lên, sợ hãi nói: "Tiểu muội, ngươi bình tĩnh lại, nhất định là hiểu lầm, ngươi để ta vào cung hạ dược Thủy Khanh Y, nhưng lúc ta uống rượu thì bị bất tỉnh, cũng không biết làm thế nào lại đến đây, cùng ngươi. . . Ta còn tưởng rằng là Thủy Khanh Y."
Dứt lời, mọi người trong đại điện hít một ngụm khí lạnh, tất cả đều nín thở nhìn Thủy Triệt tản ra sát khí.
"Phó ái khanh, con không dạy dỗ là lỗi của phụ thân, chuyện nhà cũng không quản được, chức Thái Phó, chỉ sợ ngươi không thể đảm nhiệm." Lời nói lạnh như băng của Thủy Triệt vang dội trong đại điện, hai người đang giành giật nhau hết mình, kinh ngạc nhìn sang, nhất thời mới nhớ ra bọn họ bị bắt tại trận. Vội vàng lăn một vòng trên mặt đất, dập đầu: "Hoàng thượng tha mạng, Hoàng thượng tha mạng, chúng thảo dân bị oan."
Phó Thiển Hà hận không thể rút gân rút xương Phó Hằng, ngay cả tiểu tiện nhân kia cũng không đối phó được, ngược lại vu cáo hãm hại nàng, không nói đến nàng chưa thành thân đã làm chuyện cẩu thả này, đủ làm cho nàng thân bại danh liệt, càng không nói đến đối tượng là đại ca ruột của nàng, tuyệt đối là một con đường chết!
"Hoàng thượng, vi thần không biết cách dạy dỗ, kính xin Hoàng thượng giáng tội." Đáy mắt Phó Thành tràn đầy vẻ thâm độc, trong lòng thầm mắng hai người này vô dụng, thời điểm mấu chốt gây ra họa lớn này, nếu không phải ông còn cần bọn chúng, hận không thể giết chết bọn chúng.
"Nể tình Phó gia bồi dưỡng mấy đời Đế Vương, phạt một năm bổng lộc." Trong lòng Thủy Triệt nghĩ, lại tiết kiệm được một khoản bạc, nhưng nhìn về phía Phó Hằng, đáy mắt chợt lộ ra sát khí, tuy rằng trong lòng ông bất mãn với nha đầu Thủy Khanh Y kia, nhưng tốt xấu gì cũng là nữ nhi của ông, nói muốn hạ dược Thủy Khanh Y ở trước mặt ông, đặt uy nghiêm của ông ở đâu chứ?
"Về phần Phó Hằng, Phó Thiển Hà, gây loạn trong cung đình, kéo ra ngoài đánh chết." Giọng điệu của Thủy Triệt lạnh nhạt, giống như bàn luận về thời tiết của ngày hôm nay.
Cả người Phó Thiển Hà run lên, sắc mặt xám trắng, cộp cộp cộp, dùng sức dập đầu, chỉ chốc lát sau cái trán tím bầm, cầu xin tha thứ: "Hoàng thượng tha mạng, Hoàng thượng tha mạng, chúng thảo dân bị hãm hại, cầu xin Hoàng thượng minh xét."
"Đúng, Hoàng thượng, chúng thảo dân bị hãm hại, hôm nay thảo dân vào cung, là thay mặt tiểu muội bồi tội với công chúa, công chúa tổ chức yến tiệc khoản đãi, uống rượu làm thảo dân bất tỉnh nhân sự, mở mắt ra liền. . . liền như cảnh mọi người trông thấy." Phó Hằng giật mình, nghĩ đến việc hắn vừa mới xâm nhập vào trong giới quý tộc Vương Đô, đã nổi lên lòng bất chính, sẽ phải bỏ mạng, làm sao có thể cam tâm?
Hơn nữa, ở trên cũng không phải hàng hiếm!
"Viện sử Thái Y Viện đâu?" Thủy Triệt trầm ngâm, ngay sau đó nói: "Các ngươi đã nói là bị trúng dược, vậy thì trẫm sẽ cho các ngươi cơ hội giải oan."
Nghe vậy, Phó Thiển Hà ngẩn ra, huyết sắc trên mặt bị rút hết, nàng không bị trúng dược, mà là đại ca của nàng, nếu tra ra được, chẳng phải sẽ biến thành là nàng táng tận lương tâm quyến rũ đại ca ruột thịt sao?
Sẽ bị bỏ lồng dìm xuống sông đấy!
Không ... không được. . .
Trông thấy thái y từ từ đến gần, Phó Thiển Hà lui về phía sau mấy bước theo bản năng, ngước mắt về phía Phó Thành cầu cứu, nhưng nhìn thấy sự cảnh cáo trong đáy mắt Phó Thành, nàng cắn chặt môi, chẳng lẽ nàng phải chết sao?
Đột nhiên, đáy mắt tuyệt vọng thoáng hiện lên một tia sáng, đôi tay lục lọi trên người, nhưng cơ thể trần truồng, nào có thuốc độc?
Sững sờ, cổ tay bị bắt lại, Phó Thiển Hà sợ đến nỗi nhảy dựng người lên, hất cánh tay trên cổ tay ra, thét chói tai: "Không ——"
Mọi người có vẻ mặt khác nhau khi thấy Phó Thiển Hà phản ứng mạnh như vậy.
Bình tĩnh lại, Phó Thiển Hà mới phát hiện vừa rồi là Phó Hằng nắm tay của nàng, liếc mắt thấy vẻ mặt của mọi người, lòng trùng xuống, dần dần lạnh lẽo, lúc này, đáy lòng cực kỳ oán hận Thủy Khanh Y.
Nếu không phải vì nàng ta, mình sẽ không xui khiến đại ca vào cung, cũng sẽ không rơi vào tay đại ca, suy đồi tới bước này, còn sự xuất hiện của những người này, tuyệt đối không phải là trùng hợp, nhất định là do tiện nhân kia gọi tới.
"Phó tiểu thư khó chịu ở chỗ nào?" Thủy Triệt u ám đảo mắt tới Phó Thiển Hà, không ngờ nàng ta muốn quyến rũ Bách Lý Ngọc, đáy mắt thoáng qua vẻ khinh bỉ, trong nháy mắt nhớ tới năm đó Phó Cầm cũng từng sử dụng mánh khóe này, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh, quả nhiên là huyết mạch thấp hèn, việc làm cũng hèn hạ không thể chấp nhận được giống như nhau.
"Thảo dân. . . Thảo dân không sao." Phó Thiển Hà luống cuống lắc đầu, trong lòng nhanh chóng tính toán làm thế nào để thoát thân.
"Hay là để cho thái y bắt mạch trước."
"Xem cho đại ca trước đi." Phó Thiển Hà vội vàng nói, có thể kéo dài chút nào hay chút ấy.
Chòm râu hoa râm của Trần thái y rung rung, đáy mắt hiện lên vẻ chán ghét, kéo tay bắt mạch cho Phó Hằng, đúng là hiện tượng trúng độc, cau mày nói: "Hoàng thượng, Phó công tử thực sự trúng độc, chỉ là dược tính đã dần mất công hiệu."
"Xem cho Phó tiểu thư một chút."
Đột nhiên Phó Thiển Hà ngẩng đầu, nhìn đôi mắt hiểu rõ tất cả của Thủy Triệt, trái tim, trong nháy mắt nhảy lên tới cổ họng, nghĩ tới chuyện lớn ngày mai, phụ thân tuyệt đối sẽ không thấy chết mà không cứu.
Nhắm mắt cho Trần thái y bắt mạch, chân mày hoa râm của Trần thái y càng chau chặt lại, bắt mạch mấy lần, lắc đầu nói: "Mạch của Phó tiểu thư hơi yếu, ngoài việc quá kinh sợ, còn lại bình thường."
‘Uỳnh’ đại điện nổ tung trong phút chốc, theo lời nói trước đó của Phó công tử, muội muội của hắn quyến rũ hắn!
Nhìn ánh mắt châm chọc, khinh miệt, khinh bỉ của mọi người, Phó Thiển Hà nắm lòng bàn tay thật chặt, móng tay sắc nhọn đâm rách lòng bàn tay, máu đỏ nhỏ xuống mặt đất, cũng không hề hay biết.
Trong đầu trống rỗng, suy nghĩ duy nhất chính là đời này nàng xong rồi.
Bỗng nhiên, nàng nhìn thấy trên mặt đất có bóng đen ánh sáng mặt trời rọi xuống, lập tức ngẩng đầu, thì trông thấy Thủy Khanh Y mặc y phục đỏ ở trên nóc nhà, đáy mắt lộ ra cơn thù hận đến tận xương tủy.
Lúc này, trong lòng tiện nhân kia đang rất hả hê phải không, nàng bị mất hết danh dự, thậm chí còn khó giữ được tính mạng, trong lòng nàng ta đang cười nhạo nàng phải không?
Hận, như bèo tăng trưởng, siết chặt lòng của nàng đến nỗi không thể hít thở, như một tảng đá khổng lồ đè ép ngực, không thở nổi. Trong thoáng chốc, nàng nghe thấy tiếng phụ thân cầu xin ở bên tai: "Khuyển nữ, khuyển tử, gây loạn trong cung đình, phạm phải chuyện tày đình, xin Hoàng thượng nể tình Phó gia không có công lao cũng có khổ lao, bỏ qua cho bọn chúng một mạng, lưu lại huyết mạch cho Phó gia, vi thần nguyện cáo lão hồi hương."
Con ngươi chứa đầy lo lắng của Phó Thành ra hiệu về phía các đại thần, mọi người do dự, ngay sau đó từng tốp người đi từ trong đám người ra, quỳ trên mặt đất cầu xin: "Xin Hoàng thượng nghĩ lại."
Đáy mắt Thủy Triệt dâng lên gợn sóng, hay cho một chiêu lấy tiến làm lùi.
Tìm kiếm với từ khoá: 2 thành viên đã gởi lời cảm ơn linglink về bài viết trên: Candy2110, mainp
21.04.2017, 21:38 linglink Tiểu Thần Lịch Lân Bang Cầm Thú Ngày tham gia: 20.10.2016, 10:02
Bài viết: 115
Được thanks: 152 lần
Điểm: 6.16
Re: [Xuyên không] Vương phi thần trộm: Hưu phu lúc động phòng! - Thủy Mặc Thanh Yên - Điểm: 11 Chương 26: Viên mãn (2)
Editor: linglink
Thủy Triệt đang suy nghĩ, thì nghe thấy tiếng động ở cửa, chỉ thấy Thủy Khanh Y mặt mày lạnh tanh đang đi tới, nhìn tình hình trong điện, kinh ngạc nói: "Không phải Phó công tử đã xuất cung rồi sao? Tại sao lại xuất hiện ở Điện Phi Nguyệt?"
Phó Hằng nhìn đáy mắt lướt qua vẻ thất vọng của Thủy Khanh Y, trái tim hơi đập chậm lại, nghi ngờ: Thật sự không phải là nàng ấy?
Cẩn thận dò xét vẻ mặt của Thủy Khanh Y, thấy bộ dạng của nàng thực sự không giống như đang giả vờ, hắn suy nghĩ xem liệu có phải là mình nửa đường bị kẻ thù bắt cóc hay không? Hay là. . . Ánh sáng chợt lóe lên, chẳng lẽ là Bách Lý Ngọc?
Càng nghĩ càng thấy đúng là như thế, người trên giường vốn phải là Bách Lý Ngọc, nhưng mà sau đó lại biến thành hắn, nhất định là Bách Lý Ngọc giở trò quỷ!
"Công chúa, thảo dân cũng không biết chuyện gì đã xảy ra." Trong lòng Phó Hằng lo lắng, hắn cũng không muốn Thủy Khanh Y hiểu lầm hắn.
Phó Thiển Hà thấy tiện nhân kia làm ra vẻ như cái gì cũng không biết, trong cổ họng xông lên mùi ngai ngái, cố đè xuống, mới không phun ra ngoài, nhưng đảo mắt nhìn thấy dáng vẻ vội vàng giải thích của Phó Hằng, trong lòng cười lạnh.
"Phụ hoàng, mặc dù bọn họ làm chuyện đồi phong bại tục, nhưng Phó công tử là khách của nhi thần, mong rằng phụ hoàng nể mặt nhi thần, tha cho bọn họ một mạng." Thủy Khanh Y chân thành mở miệng cầu cạnh, sao nàng lại không biết đáy lòng của Thủy Triệt phức tạp thế nào chứ? Từ đầu ông đã không hề có ý định xử lý hai huynh muội này, nếu như ông muốn trừng trị, còn có thể sai thái y bắt mạch sao?
Phó Thiển Hà khó có thể tin, tiện nhân kia muốn giở trò gì?
Trong lòng Phó Hằng vui vẻ, nhất định là trong lòng công chúa có hắn. "Cảm ơn công chúa đã cầu xin giúp thảo dân."
"Y Nhi, ngươi nói với phụ hoàng. . ." Thủy Triệt khổ sở nhìn Thủy Khanh Y, thâm ý nơi đáy mắt cho thấy không phải vì người ngoài nên ông mới nói như vậy.
Thủy Khanh Y nhìn bộ dạng kia của Thủy Triệt, thật muốn xông lên giẫm bẹp ông, sau đó phủi tay chạy lấy người, nhưng Phó Hằng không thể chết, hắn còn hữu dụng đối với nàng, tất nhiên phải đòi lại ân tình này.
"Phụ hoàng, người phải làm nhiều chuyện tốt tích âm đức (1)." Thủy Khanh Y cắn răng nghiến lợi nói.
(1) Âm đức: âm thầm làm việc tốt, người mê tín cho rằng việc làm nhân đức trên dương gian đều được ghi công ở âm phủ.
Mặt Thủy Triệt tối sầm, giơ tay lên định sai người kéo hai người này xuống loạn côn đánh chết, nhưng lại nghe thấy Thủy Khanh Y nói tiếp: "Thứ phụ hoàng muốn không có ở bên người nhi thần, người hãy tự mình đi nói với hiền tế (2) của người." Tuy rằng lời nói khí phách, nhưng trong lòng Thủy Khanh Y đang rỉ máu.
(2) Hiền tế: con rể
Thủy Triệt hơi suy tư, thấy bộ dạng của Thủy Khanh Y, hiển nhiên là không nói dối ông, vung tay nói: "Công chúa đã cầu cạnh, vậy thì tha cho các ngươi một mạng." Dừng một chút, Thủy Triệt nhìn ánh sáng trong đáy mắt của Phó Hằng, nói tiếp: "Tội chết có thể miễn tội sống khó tha, Phó ái khanh, ngươi nói nên xử lý như thế nào?"
"Thần khẩn cầu Hoàng thượng phạt hai mươi trượng." Trong lòng Phó Thành biết, không chịu chút tội thì không thể ra khỏi cung, đây là sự trừng phạt cho sai lầm muốn nhúng chàm tiện nhân Thủy Khanh Y kia của nhi tử.
"Phó ái khanh đã nói như thế, trẫm cũng không phạt không được." Thủy Triệt phất tay, sai người dẫn Phó Hằng đi.
Phó Thành tức đến nỗi gần hộc máu, rõ ràng là hắn nói muốn trừng phạt, bây giờ, lại thành mình xin hắn trừng phạt nhi tử, cúi đầu tạ ân, nhìn bóng lưng rời đi của Thủy Triệt và những người liên can, đáy mắt hiện lên vẻ dữ tợn.
. . . . . .
Thủy Khanh Y trở lại Điện Tử Uyển, trông thấy Mạc Vấn đang lo lắng đi qua đi lại.
"Lại có chuyện gì?" Thủy Khanh Y mệt mỏi xoa huyệt thái dương, nằm ở trên nhuyễn tháp, nàng cảm thấy mấy ngày nay diễn trò dẫn bọn họ vào cuộc, thật hao tổn tinh thần.
"Chủ mẫu, chủ tử thực sự bị trúng dược, hiện giờ người đang hôn mê bất tỉnh, cả người giống như lò lửa, người mau đi cứu chủ tử." Lần đầu tiên Mạc Vấn quỳ trên mặt đất cầu xin Thủy Khanh Y, mấy ngày nay cặp phu thê này làm loạn khiến cho hắn lo lắng không yên, vất vả lắm mới yên bình, thì chủ tử lại phát bệnh.
"Ngươi nên đi tìm thái y." Thủy Khanh Y lạnh nhạt nói.
Mạc Vấn thật muốn đánh Thủy Khanh Y bất tỉnh rồi mang nàng đi, thực sự muốn gọi tổ tông, mấy ngày nay chiến tranh lạnh với chủ tử, được phân công làm tai mắt trông coi ở trong cung điện, hôm nay, lưới tung ra đã thu lại, vì sao vẫn còn ở giận dỗi?
"Chủ mẫu muốn thuộc hạ đưa nữ nhân tới để giải độc cho chủ tử?" Mạc Vấn hỏi, vẻ mặt như đưa đám, nếu hắn thực sự tự ý chọn một nữ nhân tới, chủ tử tỉnh lại, nhất định sẽ đánh chết hắn.
Thủy Khanh Y bắt đầu lo lắng, nhớ ra nàng cũng không thấy bóng dáng của Bách Lý Ngọc ở Điện Phi Nguyệt, một chút ánh sáng trong tròng mắt từ từ ảm đạm, tên này thực sự trúng dược rồi sao?
"Hắn ở đâu?" Thủy Khanh Y ngồi thẳng người, trầm giọng hỏi.
"Chủ tử ở Linh Lung Các." Mạc Vấn thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng đã đồng ý rồi.
Bóng dáng của Thủy Khanh Y lóe lên, lập tức xuất cung, đến lầu năm của Linh Lung Các, nhìn cánh cửa khép chặt, hít một hơi thật sâu, nàng biết, hôm nay bất luận là Bách Lý Ngọc có trúng độc hay không, chỉ cần nàng bước vào cánh cửa này, nhất định sẽ bị ăn vào bụng.
Thủy Khanh Y nắm lòng bàn tay thật chặt, đẩy cửa ra, đi vào trong phòng ngủ tối đen, giơ tay không thấy được năm ngón, tỏa ra từng hơi thở âm u lạnh lẽo.
Bốn phía tĩnh lặng, yên tĩnh đến mức cực kỳ quỷ dị, làm cho người ta hoang mang không biết làm thế nào.
Cả người Thủy Khanh Y run một cái, siết chặt vạt áo trong tay, chậm rãi mò mẫn đi về phía giường, lúc đến gần, bên tai có tiếng hít thở nặng nề truyền tới.
Thủy Khanh Y hơi ngẩn ra, nhớ tới lời Mạc Vấn nói Bách Lý Ngọc bị trúng dược, nghĩ đến sau đó sẽ xảy ra chuyện gì, tim nàng đập rất nhanh, không khí lạnh lẽo quanh thân, dường trở nên nóng rực.
Không đợi nàng hoàn hồn, cổ tay bị nắm chặt, bị người trên giường kéo mạnh một cái, liền ngã xuống chiếc giường mềm mại, ngay sau đó cơ thể trở nên nặng nề, thân thể nóng hầm hập của Bách Lý Ngọc giống như một ngọn lửa, bao lấy nàng.
"Bách Lý Ngọc. . ." Trong lòng Thủy Khanh Y hốt hoảng, níu chặt vạt áo của Bách Lý Ngọc. Phát hiện hắn hơi dừng lại, ngay sau đó cúi người xuống, Thủy Khanh Y nhạy bén phát hiện hắn đã tắm rửa, hơi thở trên người rất sạch sẽ, tỏa ra hương sen nhàn nhạt, cực kỳ say lòng người.
Đột nhiên, Thủy Khanh Y nghĩ lại câu nói trong đầu lúc nãy, phát hiện vấn đề ở đâu, nếu như Bách Lý Ngọc trúng dược, làm sao có thể tắm rửa chờ nàng tới giải độc?
Trong nháy mắt, trong lòng nàng dâng lên một cơn lửa giận, tức giận đẩy mạnh Bách Lý Ngọc ra, tức giận nói: "Huynh trúng dược?"
Bách Lý Ngọc cười khẽ, giọng nói mang theo mê hoặc: "Ừ."
Nghe thấy hắn không biết xấu hổ đáp lại, Thủy Khanh Y không thể nhịn được nữa, trong chớp mắt gương mặt dữ tợn, gầm nhẹ: "Nói láo!"
"Thật." Bách Lý Ngọc cúi người khóa chặt Thủy Khanh Y, hai tay chống ở hai bên, hắn không thuận theo nàng, cúi đầu khẽ cắn cánh môi trơn bóng của Thủy Khanh Y: "Trúng độc của nàng."
Thủy Khanh Y sững sờ, còn chưa tỉnh táo lại, cơ thể chợt cảm thấy lạnh, quần lụa mỏng đã bị Bách Lý Ngọc xé ra một cách thô bạo, ném xuống đất, đôi môi nóng rực cắn dây yếm, dùng sức kéo, liền đứt ra, trượt xuống một bên.
Thủy Khanh Y sửng sốt, đưa tay bảo vệ ngực theo bản năng, nhưng bị Bách Lý Ngọc nhanh chóng bắt được, cúi đầu khẽ cắn đầu ngón tay của nàng, mơ hồ nói: "Rất đẹp."
Bỗng chốc, mặt của Thủy Khanh Y đỏ ửng, giống như quả táo chín, như thiêu như đốt.
Nụ hôn của Bách Lý Ngọc ẩm ướt mà nóng bỏng, giống như hơi thở của hắn, mang theo một loại khát vọng không thể nào khống chế, càng ngày càng vội vã. Bàn tay hơi lạnh nhẹ nhàng chậm chạp có lực, những nơi đi qua, mang theo từng trận tê dại, khiến cho Thủy Khanh Y không khống chế được mà run rẩy.
Nụ hôn nồng nhiệt dần dần di chuyển xuống, lưu lại dấu vết của riêng hắn, Thủy Khanh Y không thể kiềm chế được than nhẹ, hai tay vốn giãy giụa mềm nhũn ra, ôm cả eo cường tráng của Bách Lý Ngọc.
"Thiển Thiển. . ." Giọng nói khàn mị hoặc vang lên ở bên tai Thủy Khanh Y, lưu luyến hôn trên mặt nàng.
Nụ hôn nóng rực, từ ấn đường, chóp mũi, đến cánh môi, cắn gặm chiếc cằm với đường cong hoàn mỹ, hơi thở càng phả ra nặng nề, Thủy Khanh Y ý loạn tình mê có thể cảm nhận được Bách Lý Ngọc đã động tình.
Hơi mất hồn, bờ môi hơi lạnh phủ trên bờ môi của nàng, đầu lưỡi nhẹ nhàng chậm chạp thăm dò tiến vào trong hàm răng của nàng, làm loạn trong miệng nàng.
Thủy Khanh Y đang trầm luân trong nụ hôn nồng nhiệt của Bách Lý Ngọc thì bắt đầu hoảng loạn, lắc đầu, không ngừng giãy giụa.
"Đừng động." Hơi thở của Bách Lý Ngọc hỗn loạn, ôm Thủy Khanh Y thật chặt, theo động tác của hắn, những chỗ bàn tay to vuốt ve mang đến cơn tê dại như có dòng điện chạy qua.
"Buông ra." Thủy Khanh Y không thể thích ứng với sự xâm lược bất thình lình xảy ra này, nàng dần dần tỉnh táo, gò má đỏ hồng tức giận nhìn đáy mắt cháy rực giống như lửa địa ngục của Bách Lý Ngọc, ngọn lửa cháy hừng hực kia, như muốn thiêu cháy nàng.
Thủy Khanh Y nuốt khô ngụm nước miếng, nghĩ đến chuyện hôm qua mình tắm rửa thay quần áo, không phải là vì quyến rũ hắn sao? Nhưng thực sự đi đến bước này, sao nàng lại có suy nghĩ muốn lùi bước.
Bách Lý Ngọc thấy Thủy Khanh Y kháng cự, cánh tay hơi buông lỏng, nhưng đột nhiên eo bị giữ chặt lại, thấy Thủy Khanh Y ngượng ngùng nói: "Huynh cởi áo ra trước." Cuối cùng nàng cũng không muốn nhìn thấy đáy mắt mất mát của hắn.
Lưng Bách Lý Ngọc cứng đờ, nàng đồng ý rồi sao?
Con ngươi đen như nước sơn chợt sáng lên, nắm tay của Thủy Khanh Y đặt lên ngực, giọng nói đê mê: "Nàng làm đi."
Trong nháy mắt Thủy Khanh Y nghĩ đến mấy lần trước đều không thành công, cả người giống như bị gác ở trên lò lửa, gần như sắp bị nấu chín.
Bách Lý Ngọc thấy sự rụt rè như tiểu nữ tử của nàng, yết hầu chuyển động, con ngươi u ám nhìn đôi môi đỏ mọng hơi sưng lên của nàng, muốn giở trò xấu trêu đùa nàng, hắn mạnh mẽ hôn xuống, thấy bộ dạng vừa thẹn vừa cáu của nàng, chỗ nào đó nóng lên, suýt nữa mất khống chế.
Thủy Khanh Y đang vụng về tháo ngọc đái (3), bị hắn đánh lén bất ngờ, tay run một cái, kinh ngạc nhìn dung nhan như tiên kia, vẻ mặt mang theo một chút cưng chiều lại có chút bất đắc dĩ, ánh mắt thâm thúy mê người, mơ hồ ẩn chứa sự gấp gáp.
(3) Ngọc đái: Cái đai của quan, có đính hạt ngọc.
"Tự huynh làm đi." Giọng nói của Thủy Khanh Y lộ ra vẻ yêu mị, khẽ thở dài, đợi nàng tháo ra, phải đợi tới năm nào tháng nào?
Bách Lý Ngọc cười khẽ, bình tĩnh tháo ngọc đái xuống, cởi áo bào ra, lồng ngực rắn chắc trơn nhẵn như ánh sáng trân châu, dần dần lộ ra, mặt của Thủy Khanh Y càng ngày càng đỏ, cặp mắt lại lóe sáng, giống như phủ một tầng ánh sáng rực rỡ.
Thủy Khanh Y nhìn thấy nửa thân hoàn mỹ giống như tượng điêu khắc của Bách Lý Ngọc, không thể dời mắt, đột nhiên nàng cảm thấy rất nóng, nhịp tim đập thình thịch, thình thịch.
"Thiển Thiển. . ."
Bách Lý Ngọc thì thầm, cúi người ngậm đôi môi đỏ mọng mời quân hái kia, dẫn dắt Thủy Khanh Y trầm luân cùng hắn.
Với thế tấn công dịu dàng của hắn, cả người Thủy Khanh Y xụi lơ, giống như muốn hóa thành nước, từng cơn tê dại lan khắp toàn thân, một cơn bồn chồn lo sợ chưa bao giờ có đột nhiên xuất hiện, nàng tránh né theo bản năng, nhưng bị Bách Lý Ngọc nhẹ nhàng giữ lại: "Đừng sợ. . ."
Bên trong căn phòng tĩnh lặng, một trận thở dốc nặng nề, mồ hôi trên trán Bách Lý Ngọc không ngừng rơi xuống, cũng không dám tiến thêm một bước, hắn lo lắng mình sẽ làm cho người ở trong ngực hoảng sợ.
Thủy Khanh Y như mây trắng đang trôi bồng bềnh, ôm Bách Lý Ngọc thật chặt, Bách Lý Ngọc cúi đầu cười khẽ một tiếng, từng chút từng chút thử phá vỡ trở ngại.
Cơn đau nhói dữ dội ập tới, Thủy Khanh Y cắn mạnh vào vai của Bách Lý Ngọc, mùi máu tươi tràn trong khoang miệng, nàng thầm than: loại đau đớn này còn đau hơn so với chém nàng một đao. . .
Bách Lý Ngọc phá tan trở ngại vô hình, không thể tiếp tục đè nén sự khó chịu, giọt mồ hôi lớn chừng hạt đậu nhỏ xuống ngực Thủy Khanh Y, ủi nóng trái tim thấp thỏm lo sợ của nàng, đột nhiên, nó lại trở nên cực kỳ yên tĩnh.
Bách Lý Ngọc thấy cơ thể cứng ngắc căng thẳng của Thủy Khanh Y dần dần buông lỏng, liền không kiềm chế nữa, dẫn dắt nàng lần lượt vượt suối băng ngàn, trèo đèo vượt núi, xuyên qua khe suối, giống như tiếp nhận thử thách trong cơn sóng to gió lớn. . . . . .
Hôm sau
Thủy Khanh Y chậm rãi mở mắt ra, nhìn chiếc giường và màn trướng xa lạ, hơi sững sờ, suy nghĩ lộn xộn dần dần tập trung lại, liên kết tất cả mọi chuyện, nghĩ đến trận điên cuồng đêm qua, đột nhiên nàng ngồi dậy, trên người mỏi nhừ không có sức lực, trên đùi truyền đến từng cơn đau nhói.
Nàng hít một hơi khí lạnh, từ từ nằm xuống giường, chớp mắt nhìn đỉnh màn trướng, khóe miệng nở nụ cười ngọt ngào.
Ha ha. . . Trong lòng bật cười thô tục, con bà nó, cuối cùng lão nương cũng chiếm đoạt được tên Bách Lý Ngọc kia, từ nay, bất kể là người của hắn, hay là trái tim của hắn, đều được dán nhãn mác của nàng, kẻ nào ngấp nghé —— Chết.
Thủy Khanh Y vuốt gò má nóng ran, ngây ngất nghĩ tới nước da có thể so sánh với nữ nhân của Bách Lý Ngọc, giơ tay muốn sờ lại lần nữa, nhưng sờ thấy giường đệm trống không, nụ cười trên mặt cứng đờ, giờ nàng mới phát hiện ra Bách Lý Ngọc không ở trên giường, nhìn bầu trời đen như mực, phỏng đoán hắn đi đâu vào lúc này?
Thủy Khanh Y cúi xuống, phát hiện mình đã mặc y phục chỉnh tề, trên người khoan khoái nhẹ nhàng, nghiễm nhiên là đã tắm rửa, nếu không phải trên người còn đau nhức, sợ là nàng thực sự cho rằng đó là một giấc mộng xuân.
Đang suy nghĩ mất hồn, cánh cửa ‘ken két’ bị đẩy ra, Thủy Khanh Y nghiêng đầu nhìn lại, thấy Bách Lý Ngọc tinh thần sảng khoái đứng ở cửa, trong đầu vô tình nghĩ đến hình ảnh quấn quít kia, gò má đỏ ửng, lại có chút lúng túng.
Mặc dù hôm qua là bị hắn tính kế, nhưng nàng cam tâm tình nguyện bị tính kế, vì sao sau khi ăn xong, lại cảm thấy ngượng ngùng khi gặp hắn chứ?
"Đã tỉnh rồi sao?" Bách Lý Ngọc nhìn nốt ruồi son tản ra tia sáng yêu dị trên trán nàng, dung nhan như vẽ lộ ra vẻ quyến rũ, ánh mắt sâu thẳm dừng ở trên khuôn mặt đỏ bừng, thẹn thùng kia, trong lòng lấp đầy sự hài lòng, là hắn biến nàng từ thiếu nữ thành nữ nhân, trong ngoài đều lưu lại vết tích của hắn, tâm trạng của hắn rất tốt. "Còn thấy khó chịu không?"
Thủy Khanh Y cảm nhận được sự dịu dàng cưng chiều của hắn, trong lòng vẫn còn có chút thẹn thùng, cắn môi lắc đầu: "Không sao."
"Đêm qua làm nàng mệt mỏi, hôm nay nàng nghỉ ngơi thêm đi." Bách Lý Ngọc ôm lấy Thủy Khanh Y, thuận thế cùng nhau nằm xuống.
"Hôm nay tế thần." Thủy Khanh Y nhắc nhở, nghĩ đến chuyện còn phải tới khu vực săn bắn cưỡi ngựa, trong lòng than thở, ăn thịt lầm người rồi!
"Thành Mẫu Đan xảy ra nạn lụt, phụ hoàng phái Thái Thụy đi cứu nạn, tế thần bị hoãn lại ba ngày." Bách Lý Ngọc nhìn vẻ mệt mỏi trên mặt nàng, hắn cảm thấy có chút may mắn, nếu không nhất định thân thể của nàng sẽ không chịu nổi.
"Có nghiêm trọng không?" Thủy Khanh Y cau mày, nghĩ đến trận lũ lụt ở Hồng Thành Tuyết Lâm quốc, trong lòng sợ hãi, ba ngày cũng không đủ để nước rút, càng không nói đến còn phải tu sửa, xây dựng lại đê điều.
"Không nghiêm trọng, Phó Thành đề xuất với phụ hoàng xây dựng tượng điêu khắc phụ hoàng ở con sông của thành Mẫu Đan, trấn áp hà bá." Sắc mặt của Bách Lý Ngọc nặng nề, không biết Thủy Triệt có đồng ý hay không.
"Phó Thành không phải là thứ tốt đẹp gì, trước mắt xảy ra thiên tai, phụ hoàng xây dựng pho tượng ở dòng sông vào lúc này, sợ là sẽ khiến cho dân chúng phẫn nộ, hơn nữa, quốc khố cũng không có nhiều vàng để cho phụ hoàng xây dựng pho tượng như vậy, sợ là kế hoạch của Phó Thành thất bại rồi." Thủy Khanh Y lơ đễnh, chỉ cần Thủy Triệt không phải là người ngu ngốc vô đạo, chắc chắn sẽ không đồng ý.
Trong lòng mơ hồ cảm thấy lần này Phó Thiển Hà hạ dược Bách Lý Ngọc, không đơn giản như vậy, theo lý nàng ta là người cẩn thận, tại sao lại xuống tay với Bách Lý Ngọc nhanh như vậy?
"Ta cảm thấy nhất định Phó Thiển Hà còn có mục đích khác." Thủy Khanh Y nói ra lo lắng trong lòng, người nhà Phó Thành đều không phải là người bình thường, chuyện nham hiểm nào cũng làm được, còn mất nhân tính hơn so với Phó Đạt.
Bách Lý Ngọc lật người đè ở trên người Thủy Khanh Y, trêu đùa: "Nàng vẫn còn sinh lực nghĩ tới chuyện khác, xem ra không còn mệt mỏi." Nói xong, đôi tay không an phận.
Thủy Khanh Y cả kinh, đè tay Bách Lý Ngọc lại, cầu xin tha thứ: "Không cần, cơ thể của ta còn đau đấy." Giống như là bị phá đi xây lại lần nữa, nhúc nhích cũng đau ê ẩm, làm sao có thể chịu đựng được sự hành hạ của hắn lần nữa?
Bách Lý Ngọc nhìn u oán trong đáy mắt của Thủy Khanh Y, đau lòng ôm lấy nàng, thanh nhã nói: "Đừng nhắc đến những kẻ làm hỏng không khí kia."
Thủy Khanh Y ngẩn ra, cái tên thâm trầm này, thì ra là đang oán hận nàng nhắc tới Phó Thiển Hà, nghĩ vậy, trong lòng nàng dâng lên ngọt ngào.
"Cái đó, chúng ta nên làm cũng đã làm rồi, có phải huynh cũng nên thực hiện lời hứa hay không?" Trong lúc giật mình, Thủy Khanh Y ý thức được vấn đề nghiêm trọng, lần trước hắn tịch thu bạc, là vì nàng không thực hiện chức trách của thê tử, lần này xem hắn nói thế nào.
"Hử?" Bách Lý Ngọc ngẩn ra, mê mang hỏi: "Lời hứa gì?"
Thủy Khanh Y cố nén lửa giận, quan sát Bách Lý Ngọc, đột nhiên trong lòng dâng lên cảm giác thất bại, tên này không nhớ, không nhớ rồi!
"Bạc!" Thủy Khanh Y cắn chặt hàm răng phẫn hận nói, trong con ngươi mờ mịt hơi nước tràn đầy uy hiếp, nếu như huynh không đưa, đừng hòng trèo lên giường của lão nương!
"Đưa cho phụ hoàng rồi." Bách Lý Ngọc bất đắc dĩ thở nhẹ, thấy nàng có dấu hiệu xù lông, vội vàng nói: "Phụ hoàng nói là nàng đồng ý."
Thủy Khanh Y gắt gao nhìn chằm chằm Bách Lý Ngọc, một hồi lâu, trong mắt ẩn chứa ánh sáng long lanh, kéo mạnh chăn lật người, bỏ bàn chân vào trong miệng cắn, trong lòng nước mắt đã rơi thành sông.
Khốn khiếp, mệnh của nàng quá khổ, tiền mất tật mang, sớm biết như thế, nàng nên muộn một chút, nắm bạc thật chặt ở trong lòng bàn tay, chỉ trách nàng đã quá tin tưởng Bách Lý Ngọc.
Thủy Khanh Y không ngừng lẩm nhẩm câu thực sắc (4) làm hỏng việc ở trong lòng. . . . . . .
(4) Thực sắc: thực là ăn uống, sắc là chuyện nam nữ.
Bách Lý Ngọc thấy dáng vẻ cực kỳ bi thương này của nàng, đầu chảy xuống mấy cái vạch đen, lấn người sang, ôm nàng dụ dỗ: "Chỉ là một ít bạc. . ."
"Một ít bạc?" Đột nhiên Thủy Khanh Y xoay người, dáng vẻ như muốn ăn thịt người nhìn chằm chằm Bách Lý Ngọc, suốt ruột nói: "Đó chính là mạng của ta, để ở chỗ huynh mấy ngày, ta liền không ăn cơm ba ngày, tâm tư đều bay theo bạc, nghĩ rằng dù sao cũng ở trong tay huynh, chung quy sẽ trở về tay ta, trong lòng thấy dễ chịu hơn chút, thế nhưng trong chớp mắt huynh đưa tất cả cho phụ hoàng, không phải muốn mạng của ta sao?"
Mí mắt Bách Lý Ngọc giật giật, nghe nói mấy ngày nàng không dùng bữa, ‘xoạt’ gương mặt biến thành màu đen, bao phủ một tầng mây đen, "Mấy ngày không dùng bữa? Hử?"
Bách Lý Ngọc nguy hiểm kéo dài giọng nói, khiến cho trái tim của Thủy Khanh Y nhảy thót lên, chột dạ che miệng, lăn vào bên trong nằm thẳng người giả chết, không để ý tới Bách Lý Ngọc nữa.
Bách Lý Ngọc thấy vậy, đáy mắt thoáng qua bất đắc dĩ, chống cằm ở đỉnh đầu của nàng, một tay vuốt bụng của nàng, nói: "Nếu như nàng có đứa nhỏ, cho nàng tất cả quốc khố của hai nước Bắc Thương và Nam Chiếu."
Con ngươi ảm đạm của Thủy Khanh Y chợt sáng lên, mừng rỡ xoay người, con ngươi như nước lóe lên ký hiệu của đồng tiền: "Thật sao?"
Đáy mắt của Bách Lý Ngọc hiện lên tia sáng lấp lánh, giống như sói lớn nhìn dê béo nhỏ, "Một lời đã định, quyết không thay đổi."
Thủy Khanh Y bị bánh bao lớn đánh cho choáng váng, nghiễm nhiên không hề phát hiện ra đây là mưu kế của Bách Lý Ngọc, nàng còn chưa có kinh nguyệt, làm sao có con được? Chẳng qua là bị đưa vào miệng hùm, bị ăn đến da lông không thừa lại mà thôi.
"Được, nếu như lần này dám cả gan lừa gạt lão nương, huynh chờ đó mà làm quả phụ." Sắc mặt Thủy Khanh Y dữ tợn quẳng xuống câu nói tàn nhẫn, thấy dáng vẻ ‘ngoan ngoãn’ của Bách Lý Ngọc, tâm tình của nàng rất tốt.
"Ừ." Bách Lý Ngọc cười khoan khoái, xen lẫn một chút ý vị thực hiện được âm mưu.
Trong lúc hai người Bách Lý Ngọc và Thủy Khanh Y, một người đang đắm chìm trong mộng phát tài, một người đang nghĩ mỗi ngày đều có thịt ăn, thì một con chim ruồi bay vào, vẻ mặt kia của Bách Lý Ngọc chợt biến mất, hắn gỡ mảnh giấy trên chân của con chim ra, sắc mặt thay đổi.