Thần Thâu Quýnh Phi, Đêm Động Phòng Hưu Phu!

Quyển 02 - Chương 27-1: THIÊN SÁT CÔ TINH* (1)




*Thiên sát cô tinh: Chỉ sao chiếu mệnh của một người, gây xui xẻo cho những người xung quanh.

Editor: linglink

Thủy Khanh Y tựa vào đầu giường, vừa trông thấy gương mặt trở nên trắng bệch của Bách Lý Ngọc, nàng cụp mí mắt, chống mạnh cơ thể bủn rủn vô lực đứng lên, kéo nhẹ tay áo bào của hắn, lo lắng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Hôm qua Phó Thiển Hà và Phó Hằng thất thủ, suýt nữa bỏ mạng tại chỗ, vụ bê bối như thế, làm cho những người trông thấy đều chê cười, làm sao Phó Thành có thể cam tâm?

Sợ là kế này không thành, lại tính toán kế khác.

Lần này, lại giở trò gì?

Bách Lý Ngọc hơi mím môi, ánh sáng trong con ngươi đột nhiên trở nên tối tăm, lạnh lùng nói: "Hoàng thượng đồng ý lời đề nghị của Phó Thành và Lục bộ Thượng thư (1), xây dựng tượng vàng, ra lệnh cho nàng đích thân tới giám sát."

(1) Lục bộ Thượng thư: Sáu vị quan đứng đầu của mỗi bộ (bộ Lại, bộ Lễ, bộ Hộ, bộ Binh, bộ Hình, bộ Công- sáu cơ quan chức năng cao cấp trong tổ chức triều đình quân chủ).

Giờ phút này, Bách Lý Ngọc cũng không đoán được tâm tư của Thủy Triệt, biết rõ chuyện này không thể làm, vì sao còn đồng ý?

Phái Thủy Khanh Y đi, chẳng phải là đẩy nàng lên nơi đầu ngọn sóng gió sao?

Thành Mẫu Đan bị lũ quét, nghiễm nhiên trở thành một vùng biển mênh mông, dân chạy nạn thành đoàn, dân chúng lầm than, lo lắng về kế sinh nhai, xây tượng vàng vào lúc này, chẳng phải là thực sự đã bị gán danh hiệu hôn quân vô đạo hay sao.

Thủy Khanh Y cả kinh, đúng là sợ điều gì thì sẽ gặp điều đó, sắp tới lễ tế thần, hồng thủy ngập thành, không nói đến việc rất khó để xây dựng tượng vàng, ngay cả vàng cũng không có, vậy thì nhất định sẽ vơ vét từ trên người dân chúng, tiếng dân oán than khắp nơi, thành toàn cho Phó Thành sao?

"Quả nhiên là phụ hoàng hồ đồ, tại sao mẫu hậu lại không khuyên can?" Thủy Khanh Y xoa thái dương đau nhức, thật là một phút cũng không yên.

Trong con ngươi của Bách Lý Ngọc thoáng hiện lên suy nghĩ sâu xa, tính tình Thủy Triệt thô bạo, nhưng cũng có tài trị quốc, không giống như là mê tín thờ phụng, xây tượng vàng trấn hà bá.

"Thiển Thiển, chắc chắn Hoàng thượng có dự tính khác về chuyện này, đừng kết luận bừa, cho dù ngài ấy thực sự đồng ý, nàng cứ làm theo là được." Mặc dù Bách Lý Ngọc nói như thế, nhưng trong lòng không hề buông lỏng chút nào, sắc mặt vẫn nặng nề như cũ.

Phó Thành tâm địa độc ác, vì muốn có một nhi tử, liên tiếp âm thầm bắt nhốt những cô nương chưa gả, cưỡng ép sinh con, những người sinh ra nữ nhi, sẽ ném ra khỏi phủ để mặc cho tự sinh tự diệt, chỉ giữ lại nữ nhi của chính thất, nếu không phải bên cạnh ông chỉ còn lại nhi tử Phó Hằng khó khăn lắm mới có được, và Phó Thiển Hà, sợ là trải qua chuyện hôm qua, lão đã bí mật xử tử họ.

Làm sao Thủy Khanh Y lại không nghĩ như vậy? Nhưng mà, vì sao muốn nàng tới giám sát?

"Bách Lý Ngọc, ta có chút không yên tâm về Phó Thành, sợ rằng mấy ngày nay sẽ có chuyện xảy ra." Trái tim Thủy Khanh Y dâng lên nỗi bất an mãnh liệt, nghĩ đến lời nói của Quốc sư Quán Phú, chẳng lẽ Phó Thành chính là kiếp nạn của nàng?

Nàng thở dài trong lòng, nếu như Quán Phú còn sống, thì tốt biết bao?

"Không cần đa nghi, có ta ở đây, đừng sợ." Bách Lý Ngọc đột nhiên cười một tiếng, vỗ nhẹ bả vai của Thủy Khanh Y.

"Ta muốn vào cung một chuyến, trước tiên huynh hãy chờ ở đây." Thủy Khanh Y vén chăn lên, cầm quần lụa mỏng trên đầu giường mặc vào, cố nén sự khó chịu giữa hai chân, đeo giày thêu, giậm chân chạy xuống lầu.

Bách Lý Ngọc cầm khăn ở trong tay, đặt ở trên chậu nước rửa mặt, đi theo sau Thủy Khanh Y, cùng nhau vào cung.

Thủy Khanh Y không thông báo, giơ lệnh bài, chạy thẳng tới Ngự Thư Phòng, không chờ Tiểu Đức Tử thông báo, ‘rầm’ một tiếng, nàng nhấc chân đá tung cửa, phát ra lửa giận xông vào bên trong Ngự Thư Phòng.

Thấy Vinh Thừa tướng, Ngự sử đại phu, Phó Thành, Lục bộ Thượng thư đều ở đây, nàng hơi dừng lại, thầm mắng mình nóng vội, nhưng bọn họ ở đây cũng tốt, đúng lúc xem bọn họ có ý kiến gì.

"Y Nhi, ngươi càng ngày càng không có phép tắc." Thủy Triệt làm bộ trách cứ Thủy Khanh Y, nhưng đáy mắt lại hàm chứa nụ cười thản nhiên.

Thủy Khanh Y tức giận trợn trắng mắt, hùng hổ sải bước lớn lên trên bậc thềm bạch ngọc, ngồi ở bên cạnh Thủy Triệt, đang định mở miệng, thì trông thấy mọi người phía dưới giống như gặp ma.

"Chư vị có chuyện gì?" Thủy Khanh Y hỏi xong, sau đó mới phát hiện, chắc chắn là vì nàng ngồi ở trên ghế rồng, phải không?

Thủy Khanh Y nhếch môi cười, như vậy cũng tốt, để cho bọn họ thấy rõ mình không phải là công chúa bình thường, mà là báu vật trong tay Thủy Triệt.

"Công chúa, mau mau đứng dậy, ngài đang làm chuyện đại nghịch bất đạo." Sắc mặt Vinh Thừa tướng trắng bệch chỉ vào ghế rồng, giọng nói run run: "Đây chính là tội lớn mất đầu."

Thủy Khanh Y nhìn vẻ mặt của mọi người là có thể phân rõ những người nào thuộc phái nào. Tỉ mỉ đánh giá Vinh Tín, trắng trẻo nõn nà, giống như thư sinh nho nhã yếu đuối, từ những tư liệu tìm hiểu được, hắn là tiến sĩ thi đỗ khoa cử mấy năm trước, tài hoa đầy bụng, rất được phụ hoàng coi trọng, tuổi còn trẻ, chính là Học sĩ của Viện Hàn Lâm, bởi vì tính tình mềm yếu, nên luôn bị chèn ép, cuộc sống trôi qua cũng không dễ dàng.

"Cổ hủ." Thủy Khanh Y không thèm để ý, vung tay áo, không để ý đến vẻ mặt quái dị của mọi người, giọng thanh thúy, mở miệng nói: "Nghe nói Phó Thái phó đề nghị phụ hoàng xây dựng tượng vàng trấn áp hà bá, có thể nói rõ kế hoạch cho Bổn cung nghe một chút hay không."

Thủy Khanh Y nở nụ cười nhàn nhạt nhìn đáy mắt Phó Thành chợt lóe lên vẻ nham hiểm rồi biến mất, sự khó chịu kìm nén trong lòng nàng, rốt cuộc cũng tiêu tan.

"Công chúa, luật lệ quốc gia của các triều đại đều nghiêm minh, hậu cung không được tham gia vào chính sự, chuyện này, công chúa đừng nên xen vào." Khóe mắt Phó Thành treo ngược, thu lại sát ý trong đáy mắt. Nếu không phải tiểu tiện nhân này động tay vào, Phó Thành thề tự chặt đầu mình, chỉ có nhi tử ngốc nghếch kia mới tin tưởng lời nói của nàng ta, nếu không phải ông chỉ có người nhi tử độc nhất này, thì đã sớm hạ độc nó, hại ông không thể ngẩng đầu ở trước mặt người của Phó gia, phần lớn những người bằng lòng dốc sức giúp ông, đều là vì tự vệ.

Mắt phượng của Thủy Khanh Y cười thành hình trăng rằm, nhàn nhạt cười nói: "Có điều Thái phó không biết, mặc dù Bổn cung là công chúa cao quý, nhưng cũng là Thái úy, một trong tam công, ngài nói, có quyền được biết hay không? Hơn nữa, cho dù Bổn cung thân là nữ tử, nhưng cũng là đô đốc, cũng có quyền biết."

"Hoàng thượng, nữ nhân làm quan, quả thực lịch sử chưa từng xảy ra, thực sự là hoang đường, nếu bị các quốc gia khác biết được, chẳng phải là nói người Nam Chiếu ta không có năng lực, để cho một cô nương vào triều sao?" Phó Thành giật mình, ngược lại ông đã quên mất chuyện này, nếu thực sự để cho nàng ta ngồi lên chức Thái úy, vậy thì. . .

Vẻ mặt của Thủy Triệt bỗng chốc thay đổi, lạnh lùng nói: "Có phải Thái phó đã quá phận rồi hay không?"

Sắc mặt Phó Thành trầm xuống, thầm nghĩ không xong, hấp tấp rồi, vội vàng quỳ xuống cầu xin tha thứ: "Hoàng thượng, vi thần quá phận, nhưng tuyệt đối không thể để nữ nhân làm quan, chẳng lẽ bởi vậy nên đã chọc giận thần linh, giáng tai ương xuống để trừng phạt?"

Sau đó, Lục bộ Thượng thư đồng loạt quỳ xuống, "Xin Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!"

Thủy Khanh Y trầm mặt xuống, trong con ngươi ngưng tụ một chút lạnh lẽo, như một thanh kiếm sắc đâm về phía Phó Thành, lão cáo già, đang muốn làm văn ở đây sao?

"Ý của Thái phó, nếu nữ nhân làm quan là chuyện thiên lý khó dung, Nam Chiếu sẽ bị hủy diệt, vậy thì e rằng Nam Chiếu đã bị hủy diệt từ lâu." Đáy mắt Thủy Khanh Y thoáng qua vẻ giễu cợt, nhìn mọi người xung quanh, nói: "Từ trăm năm trước, Nam Chiếu đã có một nữ Nhiếp Chính Vương, thay mặt Ấu Đế chấp chính, ngài nói, có phải trăm năm trước đã bị hủy diệt rồi hay không?"

Phó Thành nhíu mắt lại, suy nghĩ thay đổi rất nhanh, nói: "Năm đó nữ Vương gia lập được chiến tích hiển hách, chúng thần tâm phục khẩu phục, nếu công chúa có thể xử lý nạn lụt, đương nhiên chúng thần cũng có cớ chặn miệng lưỡi của mọi người."

Trong lòng ông không khỏi cười lạnh, chỉ là biết một chút tính toán nho nhỏ, đã muốn làm lớn, nắm giữ binh quyền, quả thực là vọng tưởng!

"Bổn cung vừa mới lĩnh thánh chỉ, đi giám sát thi công tượng vàng, sợ rằng có lòng mà không có sức." Thủy Khanh Y thở dài, dáng vẻ bất đắc dĩ.

Không phải là ta không muốn trị tai ương, thật ra là không có cách nào để phân thân.

Phó Thành cười lạnh, đáy mắt thoáng qua vẻ khinh thường: "Công chúa, xây dựng tượng vàng vốn là vì trấn áp hà bá, nếu ngài có thể đốc thúc xây xong, cũng là tạo phúc cho dân chúng, là một chiến tích."

Thủy Khanh Y cau mày suy nghĩ, gật đầu một cái: "Thái phó nói có lý, nhưng xây dựng tượng vàng của phụ hoàng thì không ổn, ban đầu khi Nam Chiếu khai quốc, là lão tổ tông của Thái phó và lão tổ tông của Bổn cung cùng nhau gây dựng giang sơn, công lao ngang nhau, nhưng lão tổ tông của Thái phó lại tự nguyện lui về phía sau, làm phụ tá, lão tổ tông của Bổn cung không đành lòng, nên ban cho danh hiệu Thái phó, phụ tá Đế nghiệp, dùng tài trí để khiến cho Nam Chiếu yên bình thịnh thế, lẽ ra phải dựng tượng vàng lão tổ tông của Thái phó mới đúng."

Thủy Khanh Y nhìn mặt mo của Phó Thành đen xì, trong lòng vui như nở hoa, không phải là ngươi muốn trấn áp hà bá sao? Vậy hãy để cho lão tổ tông của ngươi đi, xem có bị dân chúng mắng chửi thậm tệ không.

Thủy Khanh Y nghĩ đến cảnh tượng đó, ngay lập tức vui mừng nhướng mày: "Thái phó có ý kiến gì không?" Thấy Phó Thành định mở miệng, Thủy Khanh Y giành nói trước: "Bổn cung cũng muốn ca tụng tổ tiên của Phó Thái phó đã lập chiến công, làm cho người đời sau nhớ tới ngài ấy, giang sơn Nam Chiếu có một phần công lao của ngài ấy, Bổn cung nghĩ rằng Thái phó là người trung hiếu nhân nghĩa, cũng sẽ thấy vui mừng mới phải."

Trong lòng Phó Thành hận không thể mắng câu khốn khiếp, trung hiếu nhân nghĩa của ông cái gì chứ, nếu thực sự xây tượng vàng của lão tổ tông, sợ là chức quan của ông đã đến kỳ hạn rồi, nói gì đến chuyện báo thù nữa?

"Vi thần suy nghĩ không chu đáo, thiên tai trước mắt, quốc khố eo hẹp, trước tiên nên cấp phát để trị thiên tai mới đúng." Phó Thành cắn răng, cánh tay khép trong quan phục nổi đầy gân xanh.

"Không phải muốn trấn áp hà bá sao?" Thủy Khanh Y nhíu mày, trong lời nói tràn đầy ý giễu cợt, làm cho sắc mặt của Phó Thành xanh tím.

Mọi người thấy không khí căng thẳng, càng không dám thở mạnh, xảy ra chuyện này cũng là do Phó Thành dấy lên, mắt thấy sắp tự rước lấy họa, bỗng chốc mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, im lặng không nói.

"Hoàng thượng, sợ rằng hôm nay trì hoãn tế thần, thần linh nổi giận, dẫn đến chuyện xảy ra nạn lụt." Lại bộ Thượng thư Ngô Hồng quỳ xuống đất, cau mày nói: "Vi thần đề nghị Hoàng thượng lập thiên đàn, tế thần quan trọng hơn."

Thủy Triệt im lặng, nhìn xuyên qua song cửa sổ, nhìn về phía mây đen phân tán khắp bầu trời ban ngày, trầm ngâm nói: "Giao cho Khâm Thiên Giám chuẩn bị."

"Phụ hoàng. . ." Đáy mắt Thủy Khanh Y hiện lên vẻ tức giận, rốt cuộc ông có ý gì? Rõ ràng là ông đồng ý xây tượng vàng, nhưng bị nàng quấy nhiễu, ông cũng không ho một tiếng, trái lại nhẹ dạ cả tin nghe lời nói của Ngô Hồng tiến hành tế thần!

Giương mắt nhìn về phía Ngô Hồng quỳ trên mặt đất, Thủy Khanh Y hơi không vui, lão không phải là người của Thủy Triệt sao?

Thủy Khanh Y cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy có cái gì không đúng, nhưng rốt cuộc không đúng ở chỗ nào, lại không nói ra được, đầu óc choáng váng đưa tay xoa huyệt thái dương, cảm thấy vươn người vào triều quả thực làm mệt mỏi thân thể và đầu óc.

Trong lòng nàng không khỏi ao ước tiếu ngạo giang hồ, thỏa thích trong sơn thủy.

Nhưng nghĩ đến đôi mắt hẹp dài chứa đầy cưng chiều và thâm tình, nàng thở dài thật sâu, khóe miệng có chút chua xót.

"Y Nhi, đêm qua phụ hoàng bị bệnh, sợ khí dơ bẩn làm ô uế trời cao, sẽ lại bị trời phạt, nên ngươi hãy thay mặt phụ hoàng tế thần." Thủy Triệt nói lời không thể nghi ngờ, ngay sau đó vẫy tay cho mọi người lui.

Đám người Phó Thành còn muốn mở miệng, nhưng nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của Hoàng thượng, ngậm miệng không nói.

Giờ phút này Thủy Khanh Y cực kỳ hận Thủy Triệt, hận không thể cắn nát hai hàm răng trắng.

Thánh chỉ hạ xuống, Lễ bộ bắt đầu bận rộn, chuẩn bị vật tế gia súc, đồ dùng cúng tế, các loại văn tế, Thủy Khanh Y trai giới ba ngày (2), dẫn dắt bách quan tế thần ở đài Khổng Tước.

(2) Trai giới ba ngày: Trai nghĩa là chay lạt, đồ trong sạch nhẹ - nhàng tinh – khiết. Giới là điều cấm răn của Đạo. Trai là chay, nếu ăn chay thì tâm tính phải hiền lành lánh điều tội lỗi, giám tính hung – hăng, đổi lần họa ra phước, bỏ dữ về lành.

1- là chẳng giết hại loại bò bay máy cựa.

2- là tránh nợ oan báo, linh- hồn đặng trong sạch nhẹ - nhàng.

3- lòng nhơn biết thương người mến vật.

(Theo daotam.info)

Tắm rửa sạch sẽ, Thủy Khanh Y sửa sang lại dung nhan, cung trang thêu hoa kim mai đỏ thẫm, đoan trang bước lên trên đài Khổng Tước trăm bậc, dâng hương quỳ lạy, dập đầu lạy ba lần cùng với bách quan, đọc văn tế.

Sau khi nghi thức tế thần kết thúc, mọi người cùng nhau thở phào một hơi, cầu nguyện Nam Chiếu mưa thuận gió hòa, mọi tai họa đều được giải trừ.

Thủy Khanh Y được Lãnh Vụ đỡ đứng dậy, không ngờ lễ tế thần thuận lợi như thế, mặc dù quỳ hơn nửa ngày, ánh nắng chiếu trên mặt vẫn còn rát, nàng đang định mở miệng dẫn bách quan trở về Điện Thái Cực tế bái, đột nhiên, từng cơn gió nhẹ nổi lên, Thủy Khanh Y cảm thấy mát lạnh thấu tim, nét mệt mỏi trên mặt biến mất, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt.

Chẳng lẽ tế thần linh thực sự có tác dụng?