Chương 33 : Thời gian quay ngược
Ngay thời khắc này, xung quanh người hắn toả ra vầng hào quang bạc trắng.
Xung quanh hư không xuất hiện từng hàng chữ nổi, vặn vẹo không gian. Chữ viết :
"Một miếng thịt, một cơ duyên
Chúng sinh cần độ vô lượng kiếp"
"Oanh" Thiên địa rung động, tính không run rẩy.
"Reenng...renng" Âm thanh nhè nhẹ tiếng vang thần thánh kêu lên toả khắp vùng trời.
Hoảng hốt, thất thần, Vương Thần tựa kẻ si ngốc ngơ ngác chứng kiến cảnh tượng trước mắt. Hắn hãi hùng nhìn về miếng thịt còn dang dở cầm trong tay.
"Thịt.. Thịtt....Thịt a"
Cánh tay run cầm cập, đôi chân kém chút khục ngã. Bờ môi run rẩy, hàm răng kẹp chặt..
Vầng bạc tình quang toả ra ánh sáng hợp lại hiện lên một cánh cửa. Lơ lửng giữa gian phòng, cánh cửa như có như không bỗng chầm chậm xuất hiện lực hút.
Hắn phản ứng đầu tiên cảm thấy là không ổn nhận thấy hoang đường mọi giác quan lý trí tập trung cao độ.
Nhưng còn đang kinh ngạc chưa kịp nói gì một cảm giác choáng mạnh đã truyền đến.
Đôi mắt tối sầm lại dường như trong nhay mắt Vương Thần cũng mất đi tất cả thể lực cảm giác suy yếu choáng váng truyền đến chân run lên cơ thể ngã xuống.
Đồng thời trong quá trình ấy mắt thườg cũng có thể nhìn thấy được cơ thể Vương Thần cao lớn lên mái tóc giống như bị phủi đi màu bạc trắng, thay vào đó là từng tia đen nhánh ẩn hiện.
....
Khắp thân đau nhức.. Cơ thể cũng không cựa quậy được.
Đấy là cảm nhận đầu tiên hắn nhận ra được sau khi tỉnh dậy.
Đầu óc ngơ ngác tư duy trì độn chỉ hơi chút suy nghĩ mà toàn thân đã cảm giác đau đớn tựa như ngàn mũi kim đâm xuyên vậy.
Thân thể bất đọng miệng lệch xương hàm mắt khép chặt nhìn không thấy. Toàn bộ giác quan của hắn đều cảm thấy mơ hồ, bên ngoài ra sao hắn không biết chỉ cảm thấy thân thể ngày một đau đớn.
20 phút 1 tiếng 3 tiếng cho tới nửa ngày trôi qua. Cũng không biết qua bao lâu dần dần cơn đau khổ nhọc kia cuối cùng biến mất.
Cả người hắn giờ đây trông như một con gián hai chân hai tay co quắp chạm sát nền đất miệng há ra thở hồng hộc.
Sau khi suy nghĩ được khôi phục càng lúc càng trôi chảy xúc cảm cơ thể cũng trở về Vương Thần vẫn rơi vào trạng thái hoàng sợ.
Rõ ràng mình đang không có ở trong phòng xung quanh có một hơi nóng ẩm ướt phả qua thân thể hắn. Cả không gian tĩnh lặng lạ kỳ thỉnh thoảng còn nghe được tiếng gián bò kiến đi lẫn côn trùng vo ve bay phấp phới.
Điều này khiến Vương Thần không khỏi hoài nghi xem có phải bản thân đã bị truyền qua cánh cửa kỳ lạ kia và đã biến mất khỏi căn phòng trước đó hay không.
Thậm chí có khả năng mình đã b·ị b·ắt nhốt bởi lẽ trước đó bản thân mình vừa gây ra động tĩnh quá mức lớn chỉ sợ mình đã bị phát hiện và giờ họ nhốt mình lại làm vật thí nghiệm.