Chương 34 : Miếng thịt bình thường hay diệu kỳ?
Trải qua cảm giác lo lắng bất an này không biết trôi qua bao lâu không có người đến cũng không có tiếng động tĩnh gì bên ngoài chỉ có một khoảng yên tĩnh như trước.
Dần dần Vương Thần cảm giác 5 giác quan của mình trở lên cực kỳ nhạy bén trở lên bén nhạy hơn trước rất nhiều.
Có lẽ nếu hắn không phải trong cơn lo lắng và những dòng tạp niệm quẩn sâu trong lòng ảnh hưởng thì rất có thể chỉ bằng thính giác hắn có thể định vị chuẩn xác vị trí mấy con côn trong đang xì xào đằng kia lẫn biết đuợc khoảng cách giữa hai bên.
Mặc dù loại khả năng hơn người này rất kỳ diệu nhưng Vương Thần vẫn càng ngày càng hoảng sợ và khó chịu.
Hắn không biết đã trôi qua bao lâu nhưng luôn cảm thấy thời gian được trôi qua rất dài. Trong khoảng thời gian này một động tĩnh như tiếng bước chân đều không vẫn chưa có ai xuất hiện.
Thân thể khó cử động mắt cũng bất lực không thể mở ra loại cảm giác này khiến hắn cảm thấy còn đáng sợ hơn khi không có cơm ăn. Để tránh nỗi sợ hãi khiến hắn sụp đổ tính thần hắn chỉ có thể không ngừng tự đặt câu hỏi để nghĩ xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Bỏ qua khoảng thời gian bị hôn mê ký ức cuối cùng dừng lại vào thời điểm ăn miếng thịt bò thơm ngọt cho đến bây giờ trong môi hắn vẫn còn đọng lại vị mặn và mùi hương của miếng thịt ấy.
Miếng thịt ấy chỉ là thịt bò bình thường nhìn lướt qua tuy đẹp hơn trông ngon hơn các loại thịt thông thường nhưng cuối cùng đó cũng chỉ là món ăn nhỏ trong tông môn do Thiểu Nhứ đưa tặng mà thôi. Nhưng điều khó hiểu là khi ăn xong lại có vầng trắng bạc toả ra cuối cùng vì sao mình không ở trong phòng mà lại ở đây đã xảy ra chuyện gì? Hoặc miếng thịt kia không phải thịt thường hay đó chính là một vật phàm tục nhưng nhờ đó mà đã kích phát yếu tố kỳ diệu nào đấy?
Tất cả điều này chỉ là suy đoán của Vương Thần rồi hắn lại nghĩ tới một việc khác.
Trước đó hắn cảm thấy thứ ánh sáng trắng này có chút quen mắt dường như hắn từng nhìn thấy ở đâu rồi nhưng dù gắng nghĩ ra sao vẫn vô kết quả. Điều chắc chắn rằng không có màn sáng đó xuất hiện thì mọi sự việc tiếp diễn hết thảy đều không thể xảy ra.
Không chỉ sau khi cảnh cửa bạc xuất hiện mình bị biến mất khỏi căn phòng mà hắn nhận ra được sự không quen thuộc và những thay đổi của cơ thể trong một khoảng thời gian ngắn đều la chuyện Vương Thần tự trải qua. Thứ trước có thể coi như là giả và tự cho rằng đó chỉ là giấc mộng nhưng sự biến hoá của cơ thể lại là thật.
Nói cách khác trong hiện tại mọi điều từng diễn ra đều là thật. Mà chính hắn biến trưởng thành như người lớn là việc khó chối cãi.
Điều này khiến cho hắn ngẫm nghĩ lại hàng chữ viết trôi nổi giữa hư không khi trước hắn cố suy nghĩ xem đó là loại chữ gì bơi khi nhìn những chữ ấy hắn không thể nhận ra mảy may chữ này hắn chưa từng biết cũng chưa từng gặp bao giờ. Trong tiềm thức hắn ẩn ẩn cho rằng hàng chữ ấy chính là chìa khoá cho mọi lời giải.