Chương 30 : Vượt qua
Nhìn tới tấm ván dài có ít người nhất Vương Thần chạy lại gần sau
đó hắn ngồi nghỉ ngơi khoảng năm phút nạp lại tinh thần năng lượng.
Nghỉ ngơi xong hắn cẩn thận bước lên cây cầu. Cây cầu hắn chọn không
nhiều người lắm chỉ có bốn người mà thôi. Người đi đầu đã gần đi
xong ba người còn lại cũng đã đi được một nửa tốc độ mỗi người đều
không nhanh họ đi thật chậm cho an toàn.
Giẫm trên cây cầu này Vương Thần từ từ đi tấm ván này rất hẹp
chỉ đủ bước vừa chân Vương Thần vừa đi vừa nhìn chăm chú phía trước
sao cho đi cẩn thận nhất có thể, Hắn không dám sơ xảy chuyện này chỉ
việc nhìn đến vực sâu không đáy phía dưới thôi liền cảm nhận được tử
vong.
Cứ thế Vương Thần từng chút một bước đi vài phút sau người dẫn đầu
khi nãy thành công sang bờ bên kia chỉ còn lại ba người phía trước
đã đi hơn nửa chặng đường. Vương Thần rất bình tĩnh tuy sợ hãi rơi
xuống vực thẳm nhưng hắn không chút nào hồi hộp hay mất bình tĩnh
hắn dùng toàn bộ tinh thần chú tâm mà di chuyển.
Bấy giờ hơn nửa tiếng sau Vương Thần đã đi qua một nửa chặng đường
từ đầu đến cuối vẫn không làm ra chút sai lầm nào cứ như thế một hồi
lâu sau hắn thành công bước qua bên kia mà những người lúc trước đi
trên cầu phía trước hắn cũng an toàn vượt qua. Đối với cửa này Vương
Thần cảm thấy hoàn toàn không khó chỉ cần bình tĩnh là có thể đi qua
nhưng đối với một số người lại hề đơn giản chút nào bởi tâm lý của
hài tử nhỏ tuổi vẫn còn quá nhỏ dễ dàng bị cảnh tượng nguy hiểm này
dọa sợ.
Thoát ra khỏi cây cầu Vương Thần đi một hồi liền thấy được khoảng
không rộng lớn ngay trước mặt là một tảng đá khổng lồ phía trên đã
có mấy chục bóng người nhỏ bé trèo lên. Thấy vậy Vương Thần không do
dự mà nhanh chóng lại gần xem.
Tảng đá này là một tảng đá rộng và cao trên bề mặt có nhiều cục đá
nhô ra trợ giúp bám vào. Có điều như không cẩn thận sẽ nắm phải chỗ đã
lâu ngày từ đó vừa mới chạm tay chưa kịp leo lên đã tan vỡ. Mà khi
tuột tay liền rơi xuống mặt nước ở dưới dù không nguy hiểm tính mạng
nhưng sơ xảy sẽ phải leo lại từ đầu.
Vương Thần cũng không vội leo lên mà kiếm một chỗ ngồi tạm xuống.
Trong lòng đang nghĩ xem rằng có nên trèo qua hay không. Một lần thí
luyện này cửa ải thứ nhất liền là kiểm tra về tinh thần cửa thứ hai
liền về thể chất kiên trì. Vậy cửa thứ ba đâu? Vương Thần nghĩ nghĩ
cũng không nghĩ ra còn có cửa ải nào nữa đối với những tiểu hài tử
đang có mặt ở đây. Với một hài tử thì chỉ cần dùng hai cửa này kiểm
tra liền quá đủ chắc cũng không còn cái nào khác nữa leo qua được
tảng đá lớn kia có lẽ liền thấy thông đạo. Nghĩ đến như vậy hắn cũng
không có xông lên vượt ải mà ngồi đó nghỉ ngơi. Chỉ cần vượt qua một
cửa liền được xem như biểu hiện tốt vậy là có thể làm lính gác
Vương Thần không có muốn trở thành đệ tử nên cứ chờ hết thời gian rồi
chờ người đến.
Nhìn đến nơi bức tường đá thỉnh thoảng lại nghe tiếng người rớt
xuống dưới nước Vương Thần cảm thán không thôi hắn cho rằng dù
chính bản thân tự leo cũng chưa chắc đã vượt qua bởi chẳng may nắm
phải nơi sắp vỡ liền rớt xuống dưới.
Sau một hồi Vương Thần không tiếp tục quan tâm những chuyện tiếp
theo nữa hắn tìm một góc nhỏ rồi lặng lẽ nằm sải người xuống ngủ
lấy một chút.
Qua vài tiếng lâu sau Vương Thần nghe thấy một tiếng chuông to thế
là hắn ngồi phắt dậy nhận thấy hiện đã là trời tối.
Chuyển mắt quan sát toàn bộ nơi đây dưới ánh trăng sáng trước mắt là
một đám tiểu hài tử đang ngồi nghỉ ngơi. Mà Tả hộ pháp đang cùng một
lão giả tóc hoa dâm áo trắng xõa đứng nói chuyện. Phía sau hai người
còn có rất nhiều đệ tử trong môn phái đứng xếp hàng nghiêm túc.
Đợi thêm một khoảng thời gian cho đến khi tất cả hài tử chỗ này tập
hợp Tả hộ pháp tiến lên phía trước nghiêm nghị đối tất cả mọi
người.
- 'Lần này hợp cách đệ tử có ba mươi người bọn chúng đã được vào
trong tông môn còn lại tất cả các ngươi ở đây đã có biểu hiện tốt
vì thế được phép ghi danh trở thành lính gác' Hắn nói chậm rãi.
"Còn lại những ai không muốn làm lính gác thì xuống dưới nhận một ít
bạc trắng rồi ra về sẽ có xe đưa các ngươi tới dãy Hoàng Liên."