Chương 29 : Sự tàn khốc của hiện thực
Nhận thấy phía trước có chuyện Vương Thần cũng cấp tốc chạy lại
một lần đi này hắn đi mất mười năm phút đến nơi hắn đã lấm tấm mồ
hôi.
Lại gần rồi hắn mới nhìn thấy ở chỗ này có mười cây cầu nhỏ muời cây
cầu này nối thẳng sang đầu bên kia vực. Lúc này Vương Thần tiến lại
nơi một người phía trước hỏi:
- "Vị ca ca này con đường phía trước đã bị chắn ngang mất rồi giờ
làm sao đi tiếp chẳng lẽ phải bò qua mấy cái tấm ván kia sao?"
Vị ca ca nhỏ tuổi kia đáp lại hắn buồn bã nói:
- "Đúng là như vậy hiện muốn qua đầu bên kia cần đi qua những cây
cầu này bọn ta khi nãy đã xem xét chung quanh nhưng không còn đường
nào khác. Ta khuyên ngươi đừng nên đi qua làm j đi về thôi"
Hơi chút nghi hoặc Vương Thần hổi tại sao phải đi về.
Vị ca ca kia lại nói tiếp :
- "Khi nãy có nhiều người đi trên cây cầu hẹp sau đó không cẩn thận
liền ngã xuống dưới thế là xong đời" Hắn sợ hãi nói.
"Xong đời?" Vương Thần chạy vội lên phía bề rãnh núi hắn thấy dưới
rãnh này sâu không thấy đáy khoảng giữa còn lượn lờ tầng tầng sương
mù phía dưới có gì hắn không thể nhìn thấy được nhưng hắn biết
chắc chắn nếu rơi xuống đây là phải c·hết.
Đến lúc này hắn tựa như cảm nhận sự tàn khốc của thế giới này sự
quyết định lựa chọn đi vào con đường tu luyện của hắn rất có thể
phải đánh đổi bằng chính tính mạng mình .
Trầm ngâm nhìn từng cây cầu lại nhìn vài người dũng cảm đang cố gắng
đứng vững đi trên này hắn thấy cây cầu này cũng không hề nguy hiểm
như tưởng tượng. Nếu bình tĩnh đi thì vẫn có thể đi qua cây cầu này
rộng bằng một cái thân người lớn độ dày lẫn độ chắc chắn của nó thì
cực kỳ vững vàng cho dù nhiều người cùng đứng lên vẫn không hề hấn
gì.
Vương Thần đoán đây là cửa khảo nghiệm về tinh thần ý chí của mỗi
người. Rất có thể ngoài cửa này ra phía sau vẫn còn có cửa ải khác
nữa.
Tại nơi đây lúc này chỉ còn gần ba trăm người những người còn sót
lại này là những kẻ dám đối mặt với việc đi qua cầu tuy còn nhiều
người vẫn do dự nhưng tâm trí đám người này tất nhiên mạnh hơn không
ít so với mấy đám nhìn thấy đã sợ ban nãy.
Suy đi tính lại một hồi Vương Thần biết nếu không dám bước trên
những cây cầu này thì cho dù muốn trở thành lính gác cũng không thể.
Bởi nếu như không đi hắn so với những đứa trẻ khác cũng không có gì
ưu biệt hơn cả như lão giả khi trước đã nói chỉ cần biểu hiện tốt
liền được nhận làm lính gác mà trên đoạn đường vừa rồi hắn cũng
không có biểu hiện gì đến bên rãnh núi vẫn là đến chậm. Cho nên
muốn gây được sự chú ý thì cần phải bước qua cửa ải đầu này bằng
không hắn sẽ không thể nào vào được Vạn Kiếm Môn.