Chương 22 : Rượu ngon
Vương Thần đứng bên Vô Nhai nghe vậy cũng hơi nghĩ nghĩ khi hắn vừa
bước vào quán cũng ngửi thấy mùi thơm truyền tới làm hắn nảy sinh ý
niệm muốn uống thử có điều đây là rượu nên hắn không dám uống vì
chưa đủ tuổi, nói đúng hơn là hắn cảm thấy rượu này có thể trễ nải
chuyến đi của hắn bởi hắn thấy đây là một loại rượu ngon hắn sợ Vô
Nhai thúc không kiềm chế được mà uống say làm chậm lại chuyến hành
trình của mình. Dù rằng có ở lại đây hai đến ba hôm vẫn đủ thời gian
đến Hoàng Liên Sơn nhưng Vương Thần muốn tới trước thật sớm để chuẩn
bị tốt mọi việc.
Cân nhắc kĩ lưỡng xong xuôi hắn đối Vô Nhai nói :
"Thúc thúc lão Trác mở tửu lâu này cũng không giàu có gì từ nhìn
cả tiệm liền nhận ra có lẽ hắn là lão bản nhưng chắc chỉ đủ ăn
thúc ngươi không nên đòi bớt tiền rượu nữa tốt nhất vào uống giúp
hắn ấm trà ăn chút đồ ăn là được đừng mua hời rượu của lão làm gì
vả lại lát nữa còn phải đi tiếp uống nhiều rượu quá sẽ không thể
lái ngựa."
Vô Nhai còn chưa kịp trả lời thì lão Trác đằng xa nghe thấy Vương Thần
nói vậy lập tức cười lên ha hả.
"Tiểu Thần đã lâu không gặp ngược lại tóc ngươi cùng tóc ta vẫn
cùng màu a ha ha ha. Nhìn không ra tiểu tử ngươi mặc bộ đỏ này trông
rất đáng yêu đến , mau đến kể cho ta nghe các ngươi sao lại tới
đây? Đến ta mời rượu hoàn toàn miễn phí rượu này của mấy vị khách
uống còn sót lại trong bình ta bèn đổ lưu trữ vào bình riêng cuối
cùng thành từng này rượu. Còn Vô tiểu đệ ngươi muốn rượu ta lấy giá
gốc bán ngươi có điều rượu này rất đắt sợ ngươi mua xong không nỡ
uống a ha ha." Lão Trác vừa nói vừa cười.
Vương Thần bị lão Trác chêu trọc cũng không có tức giận hắn rất lễ
phép đáp lại cảm ơn lão Trác vì đã khen hắn. Lão Trác thấy Vương Thần
ngoan ngoãn như vậy cũng hài lòng gật đầu.
Vương Thần chính là vậy tính cách hắn tuy khác biệt so mấy đứa trẻ
khác nhưng từ nhỏ đã được Vương cha Vương mẹ giáo dục tốt cho nên
khi gặp người ngoài vẫn lễ phép như các đứa bé kia. Trên kính dưới
nhường đó là điều cha mẹ hắn thường nói với hắn dạy bảo hắn.
Ngồi xuống bàn Vô Nhai dùng sức hít sâu một cái miệng thét to : "Rượu ngon"
Tiếp đó hắn vội vã đổ đầy hai bát cùng một chén nhỏ dành riêng cho
Vương Thần đối với hắn bình này đều là rượu thừa do người khác
uống sót lại nhưng hắn không mảy may để ý điều này cứ đắt tiền
thượng đẳng ngon mồm thơm mũi là được nào có hơi đâu đi bận tâm
mấy thứ khác.
Vương Thần nhìn cái chén nhỏ nhìn hồi lâu không làm ra động tác gì.
Lão Trác phía đối diện thấy vậy phá lên cười. "Rượu này được ủ từ
nhiều thảo dược uống vào rất có lợi cho cơ thể và đặc biệt ngon"
Một bên Vô Nhai mải mê gắp rau nhai lạc nhấp rượu nghe lão Trác
lời nói liền tỏ vẻ đồng quan điểm hắn nói thêm :
- "Vương Thần nếm thử chút rượu rượu này ngon cực kì uống lấy
chút đi" "Nhớ lại khi xưa ta còn nhỏ bảy tuổi biết uống rượu
chín tuổi biết h·út t·huốc năm hai mươi cưới lão bà hiện nhìn ngươi
chút rượu không dám uống .." Hắn giả vờ khinh bỉ Vương Thần "-"
Lão Trác " ... "