Chương 23 : Tỉnh táo
Đang ngồi trầm ngâm Vương Thần nghe Vô Nhai thúc thúc tỏ vẻ khinh bỉ
mình cũng không quan tâm hắn không phải dạng người nông nổi dễ
dàng vì vài lời nói mà làm ra hành động.
Lúc này Vương Thần cầm cái chén đưa lên bên miệng hắn dùng cái mũi
ngửi ngửi vài lần rồi mạnh mẽ uống trọn số rượu bên trong.
Gặp phải hành động này của Vương Thần hai người Vô Nhai cùng lão
Trác đều tỏ vẻ tán thưởng ý bảo rằng rất khá nam nhi là phải như
vậy sau đó lại dùng nét mặt hài lòng đối với Vương Thần.
Mặc dù là vậy nhưng trong nội tâm hai người đều nghĩ cho rằng
Vương Thần còn quá nông nổi dễ bị khích tướng dù bình thường khá
bình tĩnh nhưng khi gặp sự tình liền mất đi cái bình tĩnh này dẫu
sao vẫn chỉ là trẻ con mới có mười một tuổi còn quá non nớt. Hai
người chỉ biết cảm khái thật sâu . Vô Nhai thì quyết định đợi khi về
sẽ báo lại việc này cho Tư Đồ huynh.
Vương Thần giờ đã uống xong chén rượu hắn đặt cái chén xuống bàn
tự thân cảm nhận lại cơ thể xem có điều gì khác biệt so với khi nãy.
Có điều đáng buồn là hắn chỉ cảm thấy người nâng nâng mặt hơi chút
đỏ còn lại không có gì khác.
Thực ra Vương Thần quyết định uống chén rượu kia là vì những loại thảo
dược bổ trong đó tại sau khi mùi hương tỏa ra từ bình rượu mở lắp
hắn đã nhận định được rằng loại rượu này không có hại chỉ có lợi cho
sức khỏe hơn thôi. Hắn không biết rượu được làm từ những thảo dược gì
duy chuyện hắn biết là mùi hương này chỉ tỏa ra từ những dòng rượu
trung đẳng. Từ những từ ngữ miêu tả trong sách qua từng câu chuyện
cha hắn kể hắn đại khái tám chín phần chắc chắn rằng chỉ những vật
đại bổ mới có mùi hương như này.
Vốn là người kĩ càng làm chuyện gì cũng cần thận không nóng vội.
Vương Thần không hề chán nản khi chuyện trái theo suy tính hắn bình
tĩnh cùng lão Trác thúc thúc Vô Nhai ăn rau cắn lạc chờ đợi đoạn
ngắn thời gian. Hắn đang nghĩ rằng có thể tác dụng của rượu phải đợi 1
hồi sau mới có vì thế hắn chờ đợi một lần chính là gần ba mươi phút.
Nửa tiếng sau bình rượu đã cạn gần một nửa đĩa rau và đĩa lạc đã
thay năm sáu lượt đống vỏ do ba người bóc ra từ củ lạc đã chất đầy
một đống. Lão Trác cùng Vô Nhai giờ có chút say họ nói với nhau rất
nhiều thỉnh thoảng còn đập cái bàn vỗ vỗ bình rượu tựa hồ rất vui
vẻ.
Vương Thần nhìn hai người vui vẻ như vậy cũng mìm cười thích thú. Bởi
vẫn là trẻ con nên khi hắn cười đặc biệt ngây ngô nhìn rất buồn
cười.
Cái cảm giác nâng nâng khi nãy uống rượu của hắn đã biến mất từ lâu
giờ này hắn mắt nhìn bình rượu ý định muốn uống tiếp.
Trải qua ba mươi phút về sau thể trạng hắn vẫn như trước không hề
có sự biến hóa nào có lẻ hiệu quả mà rượu mang lại không có lớn như
hắn tưởng. Trông thấy hai người trước mặt uống rượu suốt nửa giờ đồng
hồ nhưng cùng nhau miệng khen rượu ngon ngược lại không có nói về
tác dụng từ rượu mang lại Vương Thần đoán chắc bọn họ cũng giống như
mình uống nhiều chỉ sẽ nâng nâng và rồi say dần theo men rượu chứ
không cảm nhận được sự thay đổi gì khác.