Chương 20 : Biệt ly
......
Mười tám ngày sau cách thời điểm Vương Thần nhận được đạo bào mười
tám nguyệt. Lúc này bên cạnh hắn có hai cậu bé ngồi cạnh.
Hai cậu bé này là tiểu Phàm tiểu Thuần. Là hai người bạn từ nhỏ của
hắn. Cả bọn ngồi bên bờ suối ôn lại nhiều điều từ thời bé tẹo cho
đến bây giờ.
Buổi tối ngày hôm ấy Vương Thần đi ngủ đặc biệt sớm hắn ngủ sớm để
lấy sức khỏe biết đường mà dậy sớm. Bởi ngày mai chính là thời gian
mà thúc hắn và cha hắn ước hẹn.
Ngày hôm sau khi trời còn lờ mờ sáng thúc thúc Vô Nhai của hắn theo
thời gian ước hẹn quay sang thôn dẫn Vương Thần đi. Trước khi đi
Vương cha dặn dò động viên : "Vương Thần làm người phải điệu thấp
gặp chuyện không nên t·ranh c·hấp tận lực nhẫn nhịn cố gắng thi
trượt làm cái lính gác là tốt. Lính gác không có gì không tốt có
thể lợi dụng để xem lén tấm bia kia xem không hiểu tức không duyên
cho nên cũng không cần buồn sau này về thi trạng làm quan mà
tạo phúc cho thiên hạ.
Tiếp đó Vương mẹ cũng dặn dò phải chú ý thân thể cho tốt ăn ngủ cho tốt.
Vương thần ánh mắt kiên định thấp giọng nói :
"Cha mẹ các người yên tâm ta sẽ tự chăm sóc tốt bản thân"
Vương cha Vương mẹ nhìn xe ngựa nhanh chóng đi xa lệ rơi không ngừng.
- "Cha nó à Vương Thần từ nhỏ cho đến lớn chưa từng rời xa chúng ta
lần này nó đi ra ngoài có hay không chịu người ức h·iếp."
Vương mẹ cắn chặt môi ánh mắt lộ vẻ không lỡ.
Vương cha cầm lấy tẩu thuốc hít một hơi thật sâu trên mặt nếp nhăn
lại nhiều hơn không ít.
Ngồi trên xe ngựa nhìn thân ảnh cha mẹ xa dần Vương Thần cắn chặt
hàm răng cố gắng kìm nén không cho nước mắt chảy ra ngoài.
Tuy hắn so với những đứa trẻ cùng trang lứa thì chín chắn hơn nhưng
dù sao đi nữa hắn vẫn còn là một đứa trẻ mười một tuổi lần đầu tiên
xa nhà làm cho hắn cảm thấy có chút bàng hoàng buồn cảm. Trong tâm
lý non dại của hắn đã hạ quyết tâm quyết tâm lần này nhất định phải
có thu hoạch trở về để giúp cha mẹ một phần đỡ vất vả hơn.
Xe ngựa chạy đi rất nhanh trên con đường đất nhỏ thân hình Vương
Thần lắc lư lên xuống theo những hố trên mặt đất hắn cúi đầu nhìn bộ
y phục đang mặc trong lòng ấm áp mang theo kỳ vọng của cha mẹ rời
khỏi thôn Chài.