Chương 19 : Tấm lòng của cha mẹ
Một đêm không trăng nọ Vương mẹ tay mang theo bộ y phục mới nàng
đi về phía Vương Thần rồi đưa tay qua nói :
- "Thần nhi, đây là bộ y phục ta mới làm cả tuần tỉ mỉ may cuối cùng
cũng xong ngươi mặc vào ta xem thử có không hợp chỗ nào ta mang đi
sửa"
Vương Thần lúc này đang nằm ngửa ngắm trời trên một tảng đá nhỏ ngoài
sân. Thấy có áo mới quần mới hắn nhảy chộp xuống tiếp nhận bộ y phục
kia.
- "Nhìn thật là đẹp mắt mẹ ngài may lúc nào sao ta không biết?"
Vương Thần khá bất ngờ trước món quà này của Vương mẹ không cần nghĩ
hắn cũng biết rằng mẹ hắn cố ý giấu không cho hắn biết nhằm tạo sự
bất ngờ cho mình.
Nghe được thanh âm nhi tử nhà mình vui vẻ pha lẫn kinh ngạc Vương mẹ
như mở cờ trong bụng. Nàng ôn hòa nói :
"Ta thấy bộ y phục của ngươi khá cũ rồi nên ta bán chút ít đồ đi mua
lụa về may bộ mới này cho ngươi ngươi cũng không cần tiếc số tiền
này dù gì đi chỗ đông người ít ra cũng cần một chút y phục tử tế
nếu quá lỗi thời sẽ không được tự nhiên gây ra nhiều phiều toái
không đáng có."
Vương Thần cũng tán đồng quan điểm này hắn đã đọc qua nhiều sách
có nhiều chỗ miêu tả vài phần tương tự như thế như một kẻ hèn mặc
quần áo rách rưới cũ kĩ đi vào những nơi sang trong tất nhiên sẽ bị
nhiều người coi thường trêu ghẹo thậm chí dẫn đến t·ranh c·hấp vô
nghĩa. Quần áo Vương Thần đang mặc tuy rất sạch sẽ gọn gàng nhưng đã
phai màu rất nhiều nhìn vào rất lỗi thời.
Hắn tay cầm bộ y phục mới mới nhìn vào đã cảm thấy đặc biệt đẹp. Bộ
y phục này màu đỏ được làm từ vải lụa thượng hạng tuy hắn chưa
từng được sờ qua bao giờ nhưng nhờ xem qua nhiều sách hắn cũng có cách
phân biệt những loại lụa này. Hắn biết đây là lụa được dệt ra từ Thiên
tằm lụa này hè mặc không nóng đông khoác không lạnh mà còn có khả
năng chống bụi. Một thứ thượng đẳng như vậy đương nhiên cha mẹ hắn
không thể mua được dù có dùng toàn bộ tài sản đi đổi cũng còn xa mới
đủ Vương Thần tin rằng để làm ra bộ y phục này cha mẹ hắn đã phải
đi vay mượn nhiều nơi có lẽ nhiều năm sau chăm chỉ đi làm vẫn không
trả nổi.
Mặc dù Vương Thần biết nhưng hắn không hề nói ra bề ngoài hắn vẫn
vui vẻ ngắm nhìn coi như không biết giá trị của nó. Nhìn vào bộ y phục
lụa đỏ đẹp đẽ này Vương Thần sâu trong nội tâm cẩm nhận được sự ấm
áp của gia đình tình thương mà cha mẹ đối với hắn. Chỉ vì muốn hắn
có một bộ đồ tốt hơn để mặc mà tốn bao công sức mồ hôi từ bây giờ
lẫn sau này đối với hắn mà nói gia đình tuy không khá giả nhưng
giàu về tình thương ngập sự hạnh phúc. Hắn luôn tự hào khi được sinh
ra tại đây được làm con của Vương cha Vương mẹ.
Từ đằng xa Vương cha tay cẩm tẩu thuốc vừa đi vừa nói tiến về phía
Vương Thần .
- "Ngươi mau mặc vào để ta và mẹ ngươi xem thử xem liệu có hợp với
ngươi hay không"
Vương Thần tay cầm bộ y phục cũng giơ lên yếm thử vào người . "Cha
ta thấy rất đẹp rất hợp với mái tóc ta"
Tiếp đó hắn cởi bỏ quần áo ngoài mình đang mặc ra rồi chậm rãi mặc
bộ y phục mới này vào.
Bộ y phục này thực ra là một cái đạo bào chính là cái mà tiên nhân
hay mặc phong cách rất giống.
Ngắm nhìn Vương Thần sau khi mặc xong
đạo bào thì Vương cha và Vương mẹ cực kì vui mừng họ không nghĩ
Vương Thần sau khi mặc xong còn đẹp hơn khí khái hơn trong sự tưởng
tượng của họ. Cả hai thấy quyết định lấy màu đỏ làm chủ đạo cho Vương
Thần quả không tồi lụa đỏ kết hợp với khuôn mặt kia mái tóc bạc
kia quả là phù hợp nhiều yếu tố hòa quyện đan xen tạo một khí chất
bất phàm vô cùng.
......