Chương 18 : Nguyện vọng
Thì ra vừa nãy ngay sau khi nghe được từ trong nhà truyền ra tiếng
cười vang kèm theo tiếng nói chuyện rầm rĩ Vương Thần đã nhón nhén
chạy sát ra cửa nghe lén cha mẹ hắn và vị Vô Nhai thúc thúc kia trò
chuyện rồi. Từ đầu đến cuối hắn nghe rõ toàn bộ gồm cả chuyện có cơ
hội làm thần tiên kia. Nếu đổi lại thành đứa trẻ bình thường e rằng
chắc chắn chúng sẽ không kiềm chế được cảm xúc mà kích động đến nỗi
bản thân gây ra tiếng động. Nhưng Vương Thần từ đầu đến cuối lại bình
tĩnh như nước kể cả khi bị Vương cha phát hiện hắn vẫn giống như một
cái ao không gặp cơn gió nào.
Vương Thần đẩy cánh cửa ra bước vào trong nhà trước tiên cất tiếng :
"cha mẹ thúc thúc" Sau đó hắn cầm theo quyển sách đang đọc dở rồi
chạy tới bên ghế ngồi cạnh Vô Nhai thúc thúc của hắn.
Vô Nhai thúc thúc ngồi bên cạnh thấy hiếu kì bèn hỏi : "Tiểu tử
ngươi đang đọc sách gì đó nãy ta đi qua thấy ngươi nhìn sách hăng
say đến nỗi ta ngươi cũng không thấy nãy cha ngươi khuyên ta về nhà
đọc thêm nhiều sách mà ta biết rất ít sách chất lượng ngươi yêu ta
quý ta có thể cho ta mượn một chút xem sách ngươi tên gì được
không?" Vô Nhai âm điệu hào hứng nói với Vương Thần.
Thấy vị thúc thúc này hứng khởi như vậy Vương Thần tuy không muốn nói
nhưng vì không muốn cắt đứt hành vi tốt là đọc sách của thúc thúc nên
hắn mở miệng nói với Vô Nhai : "Sách tên "Thần Sáng Tạo" đọc xong
tất cảm nhận được nhân sinh của một đời người"
Vô Nhai thúc thúc : " -" . "Chẳng lẽ là cái được đăng tại truyencv sao?"
Vương Thần hơi chút kinh ngạc trả lời : "Thúc!.. Ngươi cũng biết sách
này sao? Không ngờ ngài cũng là người hiểu biết nha" "-"
Vô Nhai : "Nào có nào có . Ta vừa mới được cha ngươi nói cho thôi
về ta sẽ ngay lập tức lên truyencv đọc sách này khà .. khà" Vô Nhai
thúc thúc cười khẩy đáp.
Nói xong tiếng của Vương cha vang lên hắn hỏi lại xem ý của Vương
Thần thế nào.
Nghe được Vương cha hỏi mình Vương Thần bình tĩnh đáp lại quyết
định này ngay khi mở cánh cửa gỗ ra hắn đã quyết định xong cả rồi
hắn đáp ứng tham gia lần tuyển chọn này.
Tuy hắn không biết rằng quyết định của mình là đúng hay sai nhưng
cha mẹ hắn thúc thúc hắn đều khá hài lòng về câu trả lời của hắn
cho nên dù có là sai đi nữa hắn vẫn không hề hối hận.
Nguyện vọng của hắn từ trước đến nay cũng không phải lên thành làm
quan hay trở thành người có võ công tài giỏi hoặc xa vời hơn là
trở thành tiên nhân. Nguyện vọng của hắn chỉ đơn thuần là muốn khám
phá thế giới này hàng đếm mỗi buổi tối hắn thường leo lên núi một
mình ngắm nhìn bầu trời đầy sao hắn không biết phía khoảng không đen
kịt ngoài kia có gì hắn thuần túy chỉ muốn được khám phá ra chúng.
Hồi bé hắn thường mơ ước khát khao được khám phá tất cả là vậy
nhưng giờ lớn hơn đôi chút rồi hắn nhận ra rằng nguyện vọng mãi mãi
chỉ là nguyện vọng. Không có sức mạnh khả năng thì không bao giờ
khám phá được thứ gì từng ngày hắn càng lớn hơn nhờ những cuốn
sách mà hắn hiểu biết hơn khái niệm đối với thế giới này của hắn
không còn mơ hồ như trước nữa hắn biết được để thực hiện ước mơ của
mình thì phải cần sức mạnh mà sức mạnh không thể tự nhiên mà đến
phải từng từng bước một rèn luyện.
Mắt thấy bước đầu có thể thực hiện nguyện vọng trong lòng hắn kích
động không thôi trong mấy buổi tối liên tiếp hắn hưng phấn ngủ
không yên.