Chương 17 : Bóng dáng Vương Thần
Vô Nhai kể đến đây thì dừng hắn nói : "Chuyện chính là như vậy đó
thúc thúc ta nói với ta những gì ta hoàn toàn thuật lại cho các ngươi
nghe Tư Đồ huynh Vương tẩu hai người cảm thấy cơ hội này được
chứ?"
Cha của Vương Thần vốn thận trọng nghe xong cậu chuyện Vô Nhai tường
thuật lại cảm thấy nhiều chỗ không hợp lẽ thường trong lòng có chút
do dự nhát thời không đưa ra được chủ ý bèn vơ tay lấy ngay tẩu
thuốc mới đưa vào miệng hút sâu mấy lượt nhả khói phì phò khắp
phòng sau đó ngồi yên tại chỗ không nói câu gì nữa.
Theo như lời Vô Nhai nói thì chỉ cần vào được Vạn Kiếm Môn hay trở
thành đệ tử trong đó là có cơ hội nhìn tấm bia đá nhiều chữ kia. Làm
đệ tử trong này tuy hay đấu đá lẫn nhau nhưng ngược lại cơm áo không
lo thân thể cường tráng còn miễn phí tập võ mà mỗi tháng còn được
phát ít tiền. Hơn nữa cho dù không trúng tuyển trở thành đệ tử trong
môn, thì vẫn có thể trở thành lính gác giống vị thúc thúc của Vô Nhai
kia rồi cố gắng tận chức tận trách hai ba mươi năm sau được môn chủ
nhìn trúng khiến hắn có hảo cảm thì từ sau lại lên như diều gặp gió
gia đình được nhờ thôn làng được nhờ.
Đặc biệt làm lính gác ở đây cực kỳ thoải mái chỉ cần đạt đủ công
trạng liền có thể xin về hưu chứ không ép buộc ở lại gì cả bởi vì
hàng năm có rất nhiều người trượt không được thu làm đệ tử ngoại môn
nội môn nên chuyển qua thành lính gác cho nên số lượng lính gác
nhiều vô số đa phần những người tới đây làm lính gác đều vì muốn học
ké võ miễn phí học xong đạt đủ công trang thì xin nghỉ hưu. Ít có
ai mà tận tâm tận lực như thúc thúc Vô Nhai cho nên ngay cả tông chủ
cũng chú ý và chiếu cố hắn rất nhiều. Mọi người ai ai cũng biết chỉ
cần đủ tâm lực đứng đó gác vượt hai mươi năm thì sẽ lên như cá gặp
nước có điều hiếm ai đủ sức chịu đựng cả quãng thời gian dài như vậy
vì làm lính gác thực sự là tẻ nhạt buồn chán hai mươi năm đối
với phàm nhân chính là nửa đời người nào ai dám dùng nửa đời người
có nhiều sức sống ấy vào một công việc nhạt nhẽo ấy được.
Trầm ngâm một khoảng dài Vương cha Vương mẹ cuối cùng đưa ra chủ ý
họ nhìn qua nhau xác nhận được đáp án nhau nhưng cũng không mở
miệng nói ngay lập tức họ ủng hộ quyết định của Vương Thần tuy nhi
tử bọn họ mới chỉ mười một tuổi nhưng đối với họ thì Vương Thần đã đủ
lớn để tự quyết định rồi.
Vương cha lúc này bình thường nói ra ngoài : "Còn không mau vào lựa
chọn đi hay không đi? Việc này do ngươi tự chọn bọn ta không can
thiệp"
Vô Nhai nghe vậy thì trợn mắt ngoảnh đầu lại nhìn về nơi cửa gỗ chỗ
cửa gỗ có một vài khe nứt khiến người trong nhà mập mờ có thể thấy
được bóng dáng một người đang đứng đó.