Chương 13 : Bàn chuyện
Vương mẹ thật ra càng quan tâm đối với hắn có thể nói từ nhỏ đến giờ
hắn luôn sống trong sự yêu thương của cha mẹ hắn biết cha mẹ đối với
hắn kỳ vọng rất nhiều đứa trẻ chừng tuổi hắn có lẽ ra ngoài làm nông
kiếm sống rồi nhưng hắn còn ở nhà đọc sách tiền bạc nhà hắn kiếm
được hầu như toàn dùng để mua sách cho hắn đọc.
Vương Thần đang chau mày cũng cảm thấy trạng thái của mình không đúng
sẽ khiến cha mẹ hiểu lầm vì thế hắn mở miệng ứng phó vài câu.
Đọc sách nhiều ý nghĩ tự nhiên cũng từ đó mà đến đủ loại phương
thức đối đáp từ đó hiện ra bởi vậy sau khi nghe ra bản thân hoàn
toàn vẫn ổn thì Vương cha lẫn Vương mẹ mới yên tâm rời đi.
Vào giữa trưa ngày thứ hai Vương Thần đang ngồi dưới gốc cây say sưa
đọc sách. Lúc này có một tráng hán trung niên bước vào nhà hắn nam
tử này nhìn thấy phía xa Vương Thần đang chăm chú nhìn sách cũng không
tiện gọi nên nhè nhẹ đẩy cửa vào nhà Vương Thần vẫn mải đọc không
hay biết xung quanh.
Nam nhân này bước vào trong phòng nhìn thấy trước ghế Vương cha đang
ngồi phì phò tẩu thuốc cũng lại tự động ngồi sang ghế đối diện.
Vương cha thò xuống gầm bàn móc ra một tẩu thuốc khác tiện tay châm
lửa ném về phía tráng hán kia tráng hán cũng cười to tiếp nhận.
-"Tư Đồ" huynh thuốc này của ngươi mùi vị đặc biệt bổng đáng tiếc
ngươi không bán a". Người này cảm khái nói.
Vương cha : "Ngươi nếu cảm thấy thích thì có thể thường xuyên tới
mỗi khi ngươi tới ta liền châm ngươi một tẩu thấy thế nào? Tiếp nhận
được chứ?"
Vương mẹ từ trong phòng đi ra nghe thấy thế cũng cười khổ lên tiếng :
"Cha nó à ngươi tặng Vô Nhai huynh mười hay hai mươi tẩu ta còn nghe
được chứ ngươi cho có một chút như thế mang tiếng a" Vương mẹ trêu
lấy một câu.
Thực ra nam tử tên Vô Nhai này ở thôn bên cạnh mà đi từ đó sang đây
mất hơn nửa ngày đường, cho nên Vương cha nói vậy nhưng thuần chỉ là
đùa cợt, mỗi lần Vô Nhai về đều được vương cha tặng mười tẩu thuốc
mang về.
Vô Nhai tráng hán nghe được Vương mẹ trêu ghẹo cũng cười cười liên
tục nói ba lần : "Đúng Đúng . Đúng"
Vương cha : ".."
Sau khi cả ba hàn huyên một hồi Vương mẹ lại hỏi : 'Vô Nhai à Linh
Nhi dạo này thế nào rồi đợi trước ngươi hay dẫn nó qua đây chơi mà
dạo gần đây không thấy dắt nó đi cùng nữa? Có thời gian thì dẫn nó qua
chơi với Vương Thần nhà ta a"
Vương cha thấy Vương mẹ hỏi han đến Linh Nhi cũng bèn nhìn về phía Vô
Nhai. Hai người đặc biệt quan tâm tới cô bé Linh Nhi này vì bởi cả hai
đã nhận định đây chính là con dâu tương lai của họ.
-"Tất nhiên tất nhiên. Có thời gian ta sẽ dẫn nó qua chơi với Vương
Thần, dạo này con bé có chút bận rộn nên chưa qua được" "...." Vô Nhai
đáp.
"Bận rộn" Cả hai hơi nghi hoặc.
Vô Nhai lúc này nhận thấy nếu còn tiếp tục đề tài này thì sẽ không
xong vì thế hắn lên tiếng nói luôn sang mục đích chính của chuyến đi
lần này.
-"Tư Đồ huynh, tẩu tỷ lần này ta tới đây là có chuyện khác muốn hỏi
không biết hai người có..',' hắn đang nói nửa chừng thì bị Vương
Tư Đồ bình tĩnh ngắt quãng chen vào nói :
-"Thuốc hết rồi tẩu ngươi đang dùng là cái cuối cùng"
Vô Nhai "..." Nội tâm hắn mệt mỏi..
Vương mẹ cười nhẹ giải vậy cho Vô Nhai "Chẳng lẽ lần này còn có chuyện khác?"
-"Đúng vậy". Ta muốn hỏi không biết hai người đối với việc "Vạn Kiếm
Tông" năm nay tổ chức chiêu mộ đệ tử trên Hoàng Liên sơn có quyết định
thế nào, có cho Vương Thần đi tham gia không?
- "Vạn Kiếm Tông" sao? Tất nhiên là không, chưa kể thằng bé nhà ta có
được thu làm đệ tử tông môn đó hay không nếu may mắn được nhận cũng
chắc chắn gặp nhiều nguy hiểm sau này, ở nhà rèn sách đợi đến tuổi lên
thành cố gắng thi đậu lấy cái chức quan chẳng phải tốt hơn rất nhiều"!
Vương cha đáp lại.
Vô Nhai nghe vậy cười cười lắc đầu nói tiếp : "Tư Đồ huynh hiểu thế
nào về Vạn Kiếm Tông"?
Thấy được vị huynh đệ Vô Nhai này nói nói tự như nghĩ mình không hiểu
biết lắm về môn phái này vì vậy Vương cha bắt đầu thao thao bất
tuyệt giảng giải:
"Vạn Kiếm Tông à, về cái tông môn này ta còn đặc biệt hiểu rõ, khi xưa
ta từng đọc qua một ít sách nói qua tông môn bọn hắn"