Chương 12 : Vương Thần
Một ngôi nhà nhỏ trong thôn Chài ngay bên cửa sổ có một cậu bé
nằm ngủ bên giường ánh nắng chiếu rọi vào khuôn mặt cậu khiến cho
màu bạc trắng kia càng thêm rực rỡ.
Lúc này từ phía không xa truyền đến một thanh âm : "Vương Thần" mặt
trời đã quá núi rồi còn không mau dậy thức ăn ta để ngoài bếp đói
ra mà lấy" Giọng nói có phần thúc giục vang vào trong tai Vương Thần.
Cậu bé nọ chợt bừng tỉnh nghiêng đầu nhìn liếc qua ngoài cửa sổ
ánh nắng sáng gắt va vào đôi mắt cậu khiến cậu nheo đôi mắt và rồi
ngồi chộp dậy. Toàn thân hắn được bao trùm bởi một tầng lụa cũ kĩ
bạc màu nhìn qua có vẻ đã từ rất lâu rồi nhưng ngược lại rất sạch sẽ
gọn gàng.
Xung quanh cậu ngoài một chiếc bàn để sách và chiếc giường ra thì toàn
bộ là những vách ngăn và trần nhà bằng gỗ có phần mục nát.
Cậu bé này tên "Vương Thần" họ Vương tên Thần. Danh tự này do cha
hắn năm xưa đã bỏ rất nhiều tâm huyết mới nghĩ đi ra.
Vương cha khi còn trẻ đã từng là một thư sĩ nhiều lần lên kinh thành
ứng thí nhưng cuối cùng không đậu đành trở về quê làm ruông sinh hoạt
bình đạm. Nhờ đọc nhiều sách nên Vương cha tính tình lẫn cách cư xử
tương tối tốt ai cùng có hảo cảm với hắn. Cũng vì thế các cô thiếu
nữ trong thôn đối với Vương cha đặc biệt chiếu cố. Cuối cùng Vương cha
cưới Vương mẹ trong sự tiếc nuối của vô số nữ tử khác.
Nghe nói từ khi biết tin Vương mẹ có bầu thì Vương cha đã ngày đêm suy
nghĩ tên cho con mình hắn từng bỏ ra lượng lớn tiền đi lên kinh
thành nhờ thuật sĩ dùng phép xem xem thai nhi là nam hay nữ để dành
thời gian nghĩ kịp ra tên để đặt cho tới khi đứa bé kịp chào đời.
Cũng bởi sự nhiệt tình ấy Vương mẹ cũng chỉ biết cười khổ nàng
biết chồng nàng rất mong đợi về đứa con nằm trong bụng này.
Vương Thần bề ngoài trong rất ưa nhìn làn da không trắng như những
cô nàng nhà quyền quý nhưng vẫn bằng sáu bảy phần so với họ. Khuôn mặt
của cậu bé nhìn lớn hơn một chút so với đám bạ cùng tuổi tuy chỉ mới
mười một tuổi nhưng nội tâm câu không hề nông nổi so với bề ngoài
thì chín chắn hơn nhiều. Hắn từ nhỏ đã hướng tới thế giới phồn hoa bên
ngoài mơ rằng có một ngày hắn có thể khám phá thế giới này thế
giới trong câu truyện của cha hắn từng kể cho hắn nghe.
Tất nhiên đối với ý tưởng này Vương Thần chưa từng kể cho người nào
nghe kể cả cha mẹ hắn. Nếu không chắn chắn sẽ khiến mọi người cảm thấy
ngạc nhiên một đứa trẻ được sinh ra trong ngôi làng nhỏ mà dám nghĩ
tới những điều xa vời điều mà ngay cả nguời lớn cũng chưa từng dám
nghĩ. Cần phải biết rằng, những đứa trẻ cùng trang lứa với Vương Thần
tầm tuổi này thì chỉ biết rong chơi, vồ chuột hay đuổi gà bắt chó.
Tất nhiên là không bao gồm những kẻ có chí hướng tha hương cầu thực.
Gia đình Vương Thần có 3 miêng ăn gồm phụ thân phụ mẫu và cả hắn.
Cuộc sống không khá giả về mặt vật chất nhưng sinh hoạt thường ngày
vẫn khá ấm no thức ăn tuy không được sơn hào mỹ vị nhưng tràn ngập
sự ấm cúng niềm vui của một gia đình. Cha mẹ hắn cũng không có chí
hướng xa vời gì chỉ mong nương vụ từng mùa nhiều hơn một chút để bán
được nhiều tiền hơn đổi lấy cái áo cái quần mới cho Vương Thần mặc.
Đối với họ Vương Thần sau này có thể lên thành làm quan thì càng tốt
còn nếu không cuộc đời cứ tiếp tục giản dị như vậy là hạnh phúc
rồi chờ thêm ít năm sau Vương Thần lớn xong gắng tìm tiểu cô nương
về làm dâu nhà họ lại chẳng sớm thì muộn sẽ xuất hiện "tiểu Vương
Thần".
Vương Thần lúc này đang mơ mơ màng màng, tuy thức dậy nhưng cỏ vẻ chưa
tỉnh kèm theo chút khó hiểu hiện rõ trên khuôn mặt. Trong đầu hắn
luôn có một cảm giác gì đó không đúng nhưng hắn nghĩ mãi mà không
nghĩ ra được gì cuối cùng đành từ bỏ.
Thời điểm này một tiếng bước chân từ sau cánh cửa truyền đến tiếng
đẩy cọt kẹt vang lên cảnh cửa gỗ mở ra là một nam tử trung niên mang
theo vài nét t·ang t·hương của năm tháng nam tử này tay cầm theo một
rổ khoai lang nướng trước mồm còn ngậm một tẩu thuốc tự làm. Nam tử
này chính là "Vương Tư Đồ" phụ thân của Vương Thần.
Vương Tư Đồ bước vào trong căn phòng tiện thể đặt ngay rổ khoai lang
lên trên kệ sách. Hắn dùng hơi hít sâu một ngụm tẩu thuốc rồi mới mở
miệng nói :
-"Vương Thần" đọc sách thế nào?
Nhận thấy đứa nhỏ khuôn mặt hơi khác thường không chịu đáp lại
Vương cha gõ gõ tẩu thuốc tiến lại gần Vương Thần nhắc nhở :
-"Vương Thần" à ngươi phải đọc sách cho thật tốt để sau này có
thể thi đậu kiếm lấy công việc tốt ngươi về sau này có tiền đồ hay
không phải phụ thuộc vào những năm này rồi đừng để giống như ta cả
đời ở lại trong thôn ôi."
Nghe được tiếng nói của chồng Vương mẹ đang trong bếp liền cầm bát
cơm trắng có trộn lẫn ngô lên tiến tới nơi hai cha con.
-"Được rồi ông mỗi ngày cằn nhằn phải để ta nói Vương Thần nhà
chúng ta nhất định thi đỗ chắc chắn sẽ không cả đời ở cái nơi này
như chúng ta".
Vương mẹ nghĩ nghĩ rồi còn thoáng cười nói thêm :
-"Thần nhi" ngươi xem cha ngươi lúc nào cũng nghĩ cho ngươi biết
ngươi không thích ăn cơm trộn ngô bèn ra ngoài đào khoai về nướng cho
ngươi ăn ta còn không biết hắn nướng từ khi nào" nàng cười nhẹ.
Vương cha"..."