Thần Nữ Chi Ma Hậu

Chương 30




Tiểu Xảo bước từng bước vào đào viên của A Tư. Ánh mắt nhìn vào nam tử thư sinh, tuấn mĩ đang mỉm cười nhìn nàng. Xung quanh nam tử đó là những cây nến xếp thành hình trái tim, trên tay A Tư còn cầm một bó hoa tử đằng. Gió thổi làm tung bay mái tóc đen dài của hắn. Khung cảnh này cùng với những cánh hoa đào uốn lượn làm cho phi thường lãng mạn. - A Tư huynh... - Tiểu Xảo ngạc nhiên nhìn hắn.

Hắn mỉm cười, đang định đưa tay ra đỡ lấy nàng thì....

" Đùng đùng đùng"

Sấm chớp nổi lên, mưa như trút nước tằm tả đổ xuống. Dập tắt hết những ánh nến lung linh.

Tịnh Tuyết, Hoàng Ung và A Tố núp trong lùm cây cũng bị ướt mưa theo. Trong lòng Tịnh Tuyết liền gào thét. Rống!!!! Như thế nào ông trời lại có duyên như thế? Phá vỡ phút giây lãng mạn của người ta. Đáng ghét!!! Công sức của nàng a. Trong lòng nàng thầm giơ ngón giữa lên với ông trời.

Nhưng A Tư vẫn nắm lấy tay Tiểu Xảo, hắn thâm tình nói:

- Tiểu Xảo, ta yêu nàng. Nàng đồng ý gả cho ta nhé?

Tiểu Xảo thẫn thờ nhìn hắn. Đây là câu nói nàng đã mong chờ từ lâu rồi. Tiểu Xảo nước mắt tràn ra khoé mi:

- Muội... muội nguyện ý.

A Tư ôm chầm lấy nàng. Tiểu Xảo đỏ mặt, thẹn thùng dựa vào vai hắn.

Tịnh Tuyết ôm A Tố trong lòng, nàng vuốt những sợi lông trắng cửa nó, ngưỡng mộ nói:

- Bọn họ thật xứng đôi đúng không?

A Tố nhìn nàng chằm chằm, lại lấy cái đầu của nó dụi dụi vào hai cái đồi núi mềm mại của nàng.

Hoàng Ung khoé miệng giật liên tục. Tên hồ li này... thật quá gian xảo. Hắn... hắn dùng gương mặt tiểu hồ li của mình mà ăn đậu hũ của Tịnh Tuyết a.

A Tố ánh mắt gian manh híp lại, phúc hắc cười.

Tịnh Tuyết lại chả hay biết gì. Mà vẫn cứ bán thân cho giặc, ôm chặt lấy A Tố. Đợi nàng biết được cũng là chuyện của sau này...

Lẫm Khanh hoá lại nguyên hình ở một gốc cây gần đó theo dõi mọi chuyện đúng thật là làm cho hắn ghen tị nga. Nhìn hai người này cũng quá hạnh phúc đi?

Đột nhiên Tiểu Xảo lia ánh mắt sắc bén về phía hắn, thoát khổ vòng tay của A Tư. Nàng vừa cầm chiếc hài lên vừa nói:

- Có con gián, để muội đập chết nó!!

- Hảo! Ta phụ muội. - A Tư kia cũng hùng hổ cầm một cây gỗ lên.

Vậy là hai người họ cùng dí con gián chạy.

Lẫm Khanh trong thân hình con gián liền rùng mình. Chạy muốn té ngửa với hai người này. Trời! Có cần phải đuổi theo hắn đến như vậy không? Hắn cũng chỉ là gián thôi mà. Có phải khủng bố hay ê - bô - la đâu mà triệt đường sống dữ vậy? Chỉ là muốn ngắm cảnh lãng mạn thôi mà!!!!!

Bọn Hoàng Ung đồng loạt hướng hắn thắp một cây nhang. Cầu cho con gián tinh kia nhanh chân một chút nếu không sẽ bị đạp cho dẹp lép, chết rất khó coi a.

------------------

Mấy ngày sau hôn lễ của A Tư và Tiểu Xảo được cử hành. Thôn bán yêu ai ai cũng đến dự. Tân lang và tân nương rất vui vẻ hạnh phúc. Có vài nữ tử bán yêu khóc oà lên vì A Tử lại lấy Tiểu Xảo mà không lấy bọn họ. Thật... nhức đầu nga.

Tịnh Tuyết bây giờ mới phát hiện ra một điều. Thì ra lúc Tiểu Xảo vừa đến thôn bán yêu, A Tư lại mới giúp nàng ta được có mấy hôm liền tỏ tình. Thế là bị nàng ta từ chối thẳng cẳng. Chậc chậc...

Qua được mấy hôm, sau khi thấy Tiểu Xảo cùng A Tư phu thê viên mãn, Tịnh Tuyết liền cùng nhóm người của mình từ biệt. Nàng đi theo lời chỉ dẫm của Tiểu Xảo, cứ đi thẳng qua một làng chài nhất định sẽ gặp được một cái huyện nhỏ.

Biển xanh xô vào bờ rì rào nhịp nhàng nghe rất vui tai. Những con ốc cứng đầu đi lên bờ cuối cùng cũng bị biển cả kéo về. Tịn Tuyết vừa đi vừa ngắm cảnh hoàng hôn. Ánh chiều tà chiếu vào mặt biển làm nhuộm đỏ một mảng nhưng đẹp đến lạ lùng. Đột nhiên nàng bị xảy chân một cái, tiếp đó là cảm giác rơi tự do trên không trung.

- Aaaa!!!!!

- Tịnh Tuyết!!!! / Chủ nhân!!!!