Hội nghị bàn tròn của Tịnh Tuyết chính thức bắt đầu. Bọn họ là biệt đội mai mối, đang bàn chuyện đại sự cho Tiểu Xảo. Nhưng vấn đề là..... - Hay là cho A Tư bám theo Tiểu Xảo chừng một tháng cho Tiểu Xảo quen dần với sự hiện diện của hắn ta, xong lại đột nhiên mất tích. Nhất định Tiểu Xảo sẽ hớt hải đi tìm A Tư thôi. - Hoàng Ung xoa doa cằm nói. Tự nhiên bây giờ hắn thấy phục kinh nghiệm tán tỉnh của mình ghê.
- Đây là cách ngươi theo đuổi mấy con hổ cái sao? - Tịnh Tuyết.
A Tố ngồi một bên hừ lạnh. Lẫm Mhanh hất tóc nói:
- Quá cỗ lỗ xỉ!
- Vậy ngươi có ý kiến gì khác không? - Tịnh Tuyết quay sang hỏi hắn.
Lập tức, Lẫm Khanh kia đắc ý hùng hổ nói:
- Thời đại bây giờ là phải biết làm cái gì đó mới mẻ. Đây là thời đại của S và M!!! Để cho hắn ta S Tiểu Xảo nhiều vào rốt cuộc Tiểu Xảo cũng sẽ là M yêu hắn ta say đắm thôi.
Tịnh Tuyết tán cái bốp vào đầu hắn nói:
- S với M cái đầu của ngươi. Đây là cổ đại, nữ tử trinh tiết rất quan trọng. A Tư S Tiểu Xảo xong thế nào muội ấy cũng sẽ đi nhảy sông tự tử cho coi chứ M cái nổi gì?
- Nhưng ta thấy cách đó rất nhiều truyện đam mỹ dùng và đã thành công a... - Lẫm Khanh uất ức nói.
Tịnh Tuyết hai mắt sộc ngang nhìn hắn:
- Ngươi bị bê đê à?
- À không phải... - Lẫm Khanh cười khan hai tiếng đáp.
Bọn họ lại quay lại với việc chính. Cuối cùng Tịnh Tuyết cũng đập bàn nghĩ ra một kế sách. Nàng hào hứng nói nhỏ với hai người kia xong. Đột nhiên Lẫm Khanh hứng chí, vỗ ngực nói:
- Để ta hát nhạc cho không khí nó lãng mạn thêm!!!
- Ngươi định làm cách nào? Đừng để cho Tiểu Xảo thấy ngươi như vậy sẽ rất ngại. - Tịnh Tuyết nhíu mày nói.
Lẫm Khanh mỉm cười, xoay người một cái đột nhiên biến mất. Nhưng giọng nói của hắn lại vang lên:
- Như vậy là được rồi chứ gì?
- Eh? Lẫm Khanh, ngươi đâu rồi? - Tịnh Tuyết khó hiểu nhìn xung quanh hỏi.
- Uầy! Ta ở đâu nè. - Giọng hắn lại vang lên nhưng chả thấy người đâu.
Hoàng Ung khoé miệng co giật liên tục nói:
- Chủ nhân, hắn đang ở trên bàn đó.
- A? Trên bàn? - Tịnh Tuyết nhìn xuống thì hỡi ơi!!! Một con gián hiện ra trước mắt nàng. Nàng liền cởi giầy ra mà hung hăng đập "bộp bộp" vào nó. Miệng không ngừng nói: Con gián kia, bà đây đập chết ngươi.
Con gián vừa chạy vừa nói:
- Ui da! Tịnh Tuyết ngươi... Ui da! Đừng đánh nữa!!!
Vậy là Tịnh Tuyết cứ rượt hắn hết cả buổi sáng. Kết quả là Lẫm Khanh sau khi biến lại thành người thì mặt bầm mắt sưng. Trên đầu còn có mấy cục u vẫn còn đang nóng hổi.
-----------------
- Hoàng Ung, chà mạnh vào. Chà cho kĩ vô!!! - Tịnh Tuyết xoắn hai tay áo lên, đứng trên bờ một tay chống hông, tay còn lại chỉ huy Hoàng Ung tắm cho Lẫm Khanh.
A Tố trên vai nàng cứ cố tình quơ quơ cái đuôi của nó trước mặt nàng nhằm che mắt nàng lại nhưng che được một chút Tịnh Tuyết lại đẩy cái đuôi của nó ra. Thật khiến nó tức chết!
Đằng xa dưới hồ nước, một khoảng cách đủ để Tịnh Tuyết không thấy rõ cái gì. Lẫm Khanh bị Hoàng Ung hành hạ phải nói khổ sở vô cùng. Miệng không ngừng than đau.
Hắn bị cái tên hổ tinh này chà đến độ muốn tróc da luôn. Chỉ là gián thôi mà. Hắn thường ngày cũng tắm rất sạch sẽ, có để lại mùi hôi nào đâu sao lại bắt hắn tắm như vầy chứ? Mọi người biết không? Cái bà cô Tịnh Tuyết kia đã bắt hắn ngâm nước suốt đã hai canh giờ rồi đó! (một canh giờ = hai tiếng)
Gần ba canh giờ Tịnh Tuyết mới cho Hoàng Ung ngưng việc. Lẫm Khanh hai chân run run đi lên bờ. Ánh mắt như có hàng ngàn con dao phóng tới người Hoàng Ung. Hắn muốn chết với cặp chủ tớ này. Cái tên Hoàng Ung chết tiệt kia như thế nào lại chà mạnh như vậy? Muốn lột da hắn sao? Còn bà già Tịnh Tuyết nữa, có cần phải làm bộ mặt: gián rất hôi như vậy không? Thật chạm tự ái nha.
Tịnh Tuyết hớp từng ngụm trà. Hừ... không ngờ cái tên này nhìn mặt tuấn mỹ đáng yêu như thế lại là GIÁN tinh a. Cũng thật quá sốc đi? Nàng thật muốn ngất tại chỗ.
- Được rồi. Chủ nhân, chúng ta mau quay lại chủ đề chính đi. Chuyện A Tư người tính như thế nào đây? - Hoàng Ung hai tay run run, hắn cũng dùng sức không ít để chà người tên Lẫm Khanh kia. Xem, bây giờ không phải tên đó trắng bốc, thơm tho rồi sao? Cũng là công của hắn nhiệt tình chà a. Sao lại liếc hắn như thế?
- Vẫn thi hành kế sách như cũ. Mọi người lập tức chia ra hành động đi.
- Vâng. / Ok. - Hoàng Ung và Lẫm Khanh đồng thanh đáp. Xong hai người đều phi thân đi mất. Để lại Tịnh Tuyết cười với nụ cười rất chi là man rợ còn A Tố thì dựng đứng lông lên hết nhìn chằm chằm vào nàng.
-----------------
Tối đêm đó, trời quang mây tạnh. Trăng sáng đẹp đẽ, Tiểu Xảo vận một hồng y xinh đẹp bước đến chỗ mà Hoàng Ung bảo nàng tới. Vừa đẩy cánh cửa ra, Tiểu Xảo liền đứng hình nhìn chằm chằm vào bên trong. Ánh mắt ngỡ ngàng, thân thể nàng ngẩn ra.
--------------
Trong một gian phòng tối tăm, một bóng người mặc trường bào màu đỏ ngồi trên cao, bóng tối che đi khuôn mặt của hắn chỉ có ánh mắt sáng quoắc là còn thấy rõ.
Hắn nhìn nữ tử đang quỳ dưới đất, nhếch miệng hỏi:
- Ý ngươi là Bắc ma quân đang có dây dưa với một nữ tử loài người?
- Vâng ạ. - Nữ tử kia đáp.
Hắn phất tay áo cho nữ tử kia lui ra. Hứng thú nói:
- Thú vị a.