Tịnh Tuyết bị ngã xuống một cái hố sâu, mình đau ê ẩm. Dưới đất thì toàn là nước làm ướt đồ của nàng. Vừa ngước mắt lên nhìn đã thấy một cảnh tượng hết sức hãi hùng. Ối mẹ ơi! Ở trong lòng đất này cư nhiên có một đôi tình nhân đang tình tứ với nhau. Mà đôi tình nhân này lại là... lại là... nam x nam a. Một đô một gầy quấn lấy nhau không ngừng hôn hít. Quần áo ăn mặc rất mát mẻ. Phải nói là bọn họ chỉ mặc khố che "chân" thôi. Yaoi!!! Đam mỹ!!! Đây chính xác là những từ mà nàng có thể hình dung trong lúc này.
Tịnh Tuyết che đôi mắt của mình lại. Chết rồi chết rồi! Phải đi rửa tròng mắt thôi. Tuy đã che mắt rồi nhưng nàng vẫn có thể nghe thấy tiếng "chụt chụt" của hai người họ khiến tai nàng đỏ lên. Ặc... tình tứ trong cái lòng đất này cũng thật... quá đặc biệt đi?
Bọn Hoàng Ung lúc này cũng đuổi theo tới nàng. Lẫm Khanh lo lắng hỏi:
- Tịnh Tuyết ngươi không sao chứ? Đứng dậy được không?
- Không sao không sao. - Nàng gượng gạo trả lời. Thật sự là không sao, chỉ cần đi thay cặp tròng mắt mới là ok.
A Tố đi lại nhảy lên vai nàng, dùng cái đầu của nó dụi vào má nàng. Như cố tình, miệng của nó không ngừng cọ tới cọ lui với đôi môi đỏ mộng của nàng.
Hoàng Ung nhìn thấy hai cái nam nhân đang rất say đắm kia mà khoé miệng co giật liên tục. Mắt trợn ra. Ôi thôi rồi! Tâm hồn nam nhân chân chính của hắn sắp bị mấy cái đoạn tụ chi phích này đè bẹp rồi. (Shizu: nói tóm gọn là anh này sắp trở thành đoạn tụ ấy mà =)))
Lẫm Khanh hai mắt sáng rỡ nhìn hai người đang hôn nhau đó. Chà, hắn chưa bao giờ chứng kiến một cuố đam mỹ sống như thế. Một fan cuồng như hắn thấy được cảnh này thật sung sướng nga. (Tịnh Tuyết: *khóc không ra nước mắt* Chết cha! Có khi nào ta đã nhìn lầm hắn không vậy? Shizu: xin chúc mừng dự cảm của tỷ đã đúng :v )
Những ánh mắt săm sô đồng loạt bắn về phía bọn A Tố. Tịnh Tuyết rùng mình quay đầu nhìn lập tức thấy có rất nhiều người ăn mặc mát mẻ. Nơi này sao lại hot đến như vậy? Và kết quả là......
Bọn Hoàng Ung, Lẫm Khanh và A Tố được đối đãi rất tốt nhưng nàng thì lại không. Bọn người này bắt trói nàng lại trên một cột đá rất to. Không những vậy bọn họ còn nói nàng là ngoại tộc, sinh vật biến dạng. Đọc giả biết lý do là gì không??? Là do hai cặp "trái cây" dính trên người nàng a.
Những người khác nhìn nhìn nàng, lại bàn tán gì đó với nhau. Nàng chỉ có thể nghe loáng thoáng gì mà "bị sưng ghê thật", "dị dạng có khác". Kháo!!! Các ngươi mới là dị dạng đấy!!! Bà đây là người bình thường 100% nha.
Tịnh Tuyết tức giận hét lên:
- Bọn người này mau thả ta ra!!!!
Một ông già râu tóc bạc phơ, vẻ mặt thương cảm đứng trước mặt nàng nói:
- Con bình tĩnh, mọi người sẽ cầu thần chữa bệnh cho con.
Dứt lời, xung quanh nàng liền có khoảng năm sáu nam nhân đi xung quanh. Bọn họ cứ đi hai bước rồi lùi một bước, miệng không ngừng hô:
- Ú ha lu, bú bà la, bla bla bla...
Tịnh Tuyết liền Ọ A Ọ
Được rồi! Nàng xác định, bọn họ không được bình thường vì vậy không cần tốn công sức nói chuyện nữa.
- Hoàng Ung, cởi trói cho ta.
- Vâng. - Hoàng Ung nhanh chóng cởi trói cho nàng.
Bọn người Lẫm Khanh sau một hồi giải thích mới biết hoá ra đây là bộ tộc TRÙNG CHỈ. Vâng, chính xác là từ trùng chỉ mà biến thành. Ở đây chỉ phân biệt ra giống đực và giống cái. Ngoại hình đều là nam nhân vì thế chưa bao giờ thấy qua "loài" kì lạ như nàng cho nên mới tưởng nàng bị bệnh nan y.
Tinhn Tuyết sau một hồi khóc rồng, cố gắng giải thích cho bọn họ thông não một chút rằng nàng là con người, giống cái của con người đều y như nàng nên nàng không phải bị bệnh nan y. Với sự kiên trì cùng thuyết phục tuyệt đối của nàng, cuối cùng bộ tộc Trùng Chỉ cũng tin.
Trong lòng nàng vừa thở dài, vừa hết hồn. Yêu quái ở cổ đại cũng thật tiến hoá. Trùng Chỉ cũng có thể thành yêu quái a. Thật khiến nàng sốc không thôi. Trong đầu không ngừng sinh ra nhiều câu hỏi khác: "Vậy sáng lãi cũng có thể thành yêu quái sao?"
Lẫm Khanh cũng lập tức muốn té ngửa tại chỗ. Ở giện đại, yêu quái thấp nhất cũng chỉ có chuột tinh thôi nha. Không ngờ ở cổ đại lại có một bộ tộc Trùng Chỉ như thế này...
- Mà sao bộ tộc của mọi người lại ở dưới lòng đấy như thế này? Không phải trùng chỉ sống ở dưới nước sao?
- Chúng tôi cũng là có nỗi khổ riêng. Thử nghĩ mà xem, loài của chúng tôi thường làm thức ăn cho cá. Bị bọn cá ác độc kia ăn cũng gần hết nửa bộ tộc rồi. Nếu như không tìm chỗ trú, có phải hay không sẽ diệt tộc a? - Trưởng tộc Trùng Chỉ nói.
- Vậy là các người liền đào tổ à không... liền xây nhà dưới lòng đất sao? - Lẫm Khanh.
- Ừ, ở đây rất tốt, không những không bị bọn cá ăn mà còn có được không gian riêng. - Tộc trưởng có vẻ rất hài lòng với cuộc sống lử đây. Khi ông ta nói đến đoạn này, khuôn mặt liền sáng lạng mà cười.
Tịnh Tuyết trò chuyện một hồi cũng để ý mấy người ở bộ tộc Trùng Chỉ này có gì đó không ổn. Đại khái là bọn họ không bao giờ ngồi cả. Lúc này nàng mới lên tiếng:
- Tộc trưởng, bộ ông không mỏi chân hay sao? Chi bằng ngồi một chút sẽ dễ nói chuyện hơn.
Tộc trưởng ánh mắt đau khổ nói:
- Đa tạ cô nương quan tâm nhưng thứ cho ta không thể.
- Tại sao? - Hoàng Ung hiếu kì hỏi.
Tộc trưởng kia lại thở đai nói:
- Một phần người trong tộc của ta bị một chứng bệnh rất lạ. Những lúc ngồi hay đụng tới mông là sẽ rất đau, đau đến muốn khóc a.
- Nga? - Tịnh Tuyết ngạc nhiên. Sao cái bệnh này nghe quen quen nhỉ? Hình như nàng gặp ở đâu rồi thì phải...